Edit: Huong August
“Tôn Đông Mặc?”
Trương Thiến lơ đãng nhìn sang, vừa khéo nhìn thấy Tôn Đông Mặc đang đứng ven đường không xa, ánh mắt theo sát cô, một thân khí thế này khiến người ta muốn bỏ qua cũng không được, bất đắc dĩ Trương Thiến nói một tiếng xin lỗi với chủ quán, đi về phía hắn.
Trương Thiến xem xét cẩn thận Tôn Đông Mặc, một thân trang phục thoải mái hưu nhàn, hắn mặc vào lại có cảm giác nghiêm túc, chung quanh người đến người đi, không khí vui tươi đến đâu hắn cũng chẳng quan tâm, thật giống một vị thần đơn độc trông coi chúng sinh. (☆HuongღAugust☆dღđ☆L☆qღđ)
Trương Thiến lắc lắc đầu, xóa ý nghĩ này ra khỏi bộ não. Trong nháy mắt cũng đã đi tới trước mặt hắn. Vừa định hỏi gì đó lại bị hắn chặn lời trước.
“Cậu rất quen thuộc nơi này.” Tôn Đông Mặc nói xong đưa mắt nhìn bốn phía, người đến người đi xác thực rất náo nhiệt.
“Đương nhiên rồi, đây là quê mình mà.” Trương Thiến nghe vậy ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười tự hào nói.
“Có thể dẫn mình tham quan một chút không?”
“Không phải sơ trung cậu học ở đây à, chẳng lẽ chưa từng ra ngoài chơi?”
Trương Thiến hồ nghi, nhưng thấy bộ dáng trầm mặc không nói của hắn, cô không khỏi cảm thấy đang đau lòng.
Lập tức Trương Thiến nhớ lại người cha nghiêm túc của Tôn Đông Mặc, mơ mộng một câu chuyện bi tráng, vẻ mặt đồng tình: “Cậu thật đáng thương, hôm nay đã đến đây rồi, mình dẫn cậu đi tham quan. ”
Mặc dù Tôn Đông Mặc nói không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng đối với cái kết quả này vẫn rất thỏa mãn. Vì vậy không đợi cô nói xong đã bước lên trước, đứng song song với Trương Thiến.
Trương Thiến nhìn hắn, không nói gì bắt đầu sải bước đi về phía trước.
Trương Thiến mang Tôn Đông Mặc đi qua một con đường đá, giới thiệu với hắn một vài cửa hàng ven đường, đồ bơi, nón cỏ, dép, kính mát, vật phẩm cần thiết khi đi biển ở đây đều có hết. Còn có cửa hàng lưu niệm vừa rồi Trương Thiến đứng nói chuyện.
Trương Thiến một đường tự hào giới thiệu phong cảnh đặc sắc nơi đây, cô thật lòng yêu quê hương mình, vẻ quyến luyến nhàn nhạt đó khiến Tôn Đông Mặc phải nheo mắt nhìn thật kĩ.
Cô cố gắng thả lỏng tâm tình, mặc dù chung đụng với Tôn Đông Mặc còn có vẻ không được tự nhiên, nhưng cô cũng không ngại đi dạo cùng hắn một vòng, thuận tiện giới thiệu một vài phong cảnh quê hương. (☆HuongღAugust☆dღđ☆L☆qღđ)
Rất nhanh, từ phố buôn bán, bọn họ chầm chậm tiến đến bờ biển.
Mặt hướng về biển rộng, nhìn về mặt biển rộng lớn phía trước, gió biển thổi bay vạt áo, cảm thụ không khí mát mẻ kia, thật khiến lòng người thoải mái, tinh thần cũng buông lỏng rất nhiều.
“Ah, Cái đó...”
“Cái gì.” Tôn Đông Mặc chú ý tới nét mặt Trương Thiến, nhìn theo tầm mắt cô.
Trước mắt là hình ảnh một chàng trai thân mật mặc áo phao cho một cô gái, có cái gì để nhìn, khoan đã, cô gái kia có vẻ quen mắt.
Trương Thiến cười, “Là Lý Đan Đan. Lần trước cậu đã gặp ở bãi biển. Nam sinh kia là lớp trưởng lớp cao trung của mình, ha ha, không ngờ bọn họ thực sự phát triển đến như vậy.”
Nghĩ lại, giữa hai người bọn họ, lớp trưởng Lâm Trung là người hiền lành nhưng thiếu tâm nhãn, Đan Đan tính tình quật cường lại không chịu thua thiệt, hai người bọn họ trở thành một đôi, đây coi như là một người đánh,
Một người nguyện ý bị đánh.
Nơi xa, Lý Đan Đan nhờ Lâm Trung mà phát hiện ra Trương Thiến và Tôn Đông Mặc. Cô hào phóng vẫy tay, ý bảo Trương Thiến đi qua.
Trương Thiến và Tôn Đông Mặc liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau đi tới chỗ Lý Đan Đan. Đến nơi, Trương Thiến không khách khí bắt đầu trêu chọc: “Thật tốt nha, còn để người ta giúp một tay, hôm nay cậu bảo có việc bận, chẳng lẽ chính là chuyện này?” Nói xong ánh mắt quét tới sau lưng cô.
Lý Đan Đan cười ha ha: “Thế nào, không được à, trời đất bao la, tình yêu lớn nhất.”
Thời điểm đó, khuôn mặt Lý Đan Đan ửng đỏ, càng tăng thêm vẻ hoạt bát đáng yêu. Mà ở phía sau, Lâm Trung càng thêm ngượng ngùng, lúng túng gãi đầu, mắt cũng không biết nên để đi đâu.
Thật ra Lý Đan Đan đã sớm nhìn thấy hai người Trương Thiến, chỉ là cô không lên tiếng mà thôi. Cô nghĩ nếu như Trương Thiến nhìn thấy mình, hơn nữa cũng sẽ làm bộ như không thấy, dù sao quấy rầy chuyện yêu đương của người khác sẽ bị ngựa đá. Bạn của cô mới không hiểu phong tình như vậy.
Ban nãy vẫy tay gọi chỉ là vì bạn trai nhìn thấy, cứ ngây ngô muốn chào hỏi, lần này muốn giả bộ không thấy cũng không được.
Nhưng là, nhìn Trương THiến và Tôn Đông Mặc đi cùng nhau, Lý Đan Đan thầm nhủ trong lòng: Qủa nhiên là như thế.
Phần lớn các cô gái luôn hết sức nhạy cảm với chuyện tình cảm nam nữ, lúc Sơ Trung, cô đã nhận ra hình như Tôn Đông Mặc có ý với Trương Thiến.
Dù sao động tác người kia rất rõ ràng, động một tí là trêu chọc Trương Thiến, thường chọc cho Trương Thiến xù lông, cố tình dây thần kinh của Trương Thiến thô to khác thường, cái gì cũng không phát hiện, bị hắn làm cho tức giận mà không dám nói gì, Lý Đan Đan cảm thấy thích thú. Nếu Tôn Đông Mặc còn chưa có ý định bày tỏ, cô cũng sẽ không lắm miệng nhắc nhở Trương Thiến.
Năm lớp 9 rốt cuộc có chút tiến triển, kết quả tên Tôn Đông Mặc cặn bã này…, mà khi đó Trương Thiến đồng thời bị bệnh, sao lại đúng lúc như vậy, tuyệt đối có mờ ám!
Đã ba năm trôi qua, lần trước gặp mặt ở bờ biển, Tôn Đông Mặc biểu hiện không nóng không lạnh, bộ dáng vân đạm phong kinh, Lý Đan Đan cảm thấy hắn sẽ như vậy với tất cả mọi người.
Bây giờ nhìn lại, quả thật không phải vậy. Hơn một tháng không thấy, chưa nói đến chuyện bỗng nhiên lại xuất hiện, rõ ràng ánh mắt hắn nhìn Trương Thiến mang theo tình cảm.
Nghĩ như vậy nhưng nhìn khoảng cách giữa hai người bọn họ, cũng biết bọn họ tiến triển không thuận lợi. Chung quy vẫn là chuyện riêng của hai người, Lý Đan Đan không muốn can thiệp.
“Trương Thiến, không phải cậu phải làm khảo sát điều tra gì ư. Sao lại đến bờ biển”
Trương Thiến cười: mình có thể nói rằng mình mải đi dạo mà quên mất chính sự sao?
“Mình bồi Tôn Đông Mặc đi dạo một chút, không làm trễ nãi.”
“Nếu cậu đã có thời gian, có muốn cùng bọn mình ngồi ca nô ra biển ngắm cá heo không, còn thiếu hai người.”
Trương Thiến cự tuyệt: “Không cần, tám trăm năm trước đã xem rồi.” Mặc dù kích thích, nhưng Trương Thiến vẫn có phần sợ biển, hơn nữa nhìn mặt biển ngoài kia, xanh thẳm như muốn nuốt chửng người vào.
“Không đi sao được, hả? Tôn Đông Mặc còn chưa có chơi đâu, cùng đi thôi. Thật vất vả mới gặp mặt, hôm nay mình mời khách!”
Dứt lời không nói gì nữa mà mặc áo cứu sinh cho Trương Thiến, thầm nói bên tai cô: “Trương Thiến, cậu không chơi chính là xem thường mình, hơn nữa, cậu nhẫn tâm để Tôn Đông Mặc phá hỏng thế giới hai người mình tỉ mỉ bày trí sao?”
Theo tầm mắt cô ấy, Trương Thiến nhìn thấy lớp trưởng đại nhân bên cạnh. Thở dài, mặc cho Lý Đan Đan bày trí.
Đưa mắt nhìn Tôn Đông Mặc, áo cứu sinh màu cam nổi bật khiến hắn có vẻ vụng về, ngơ ngác lại có chút gì đó ngớ ngẩn, lại đáng yêu không ngờ.
Biển thật bao dung, nó mặc cho bọn họ tận tình chơi đùa trên mặt biển, từng chiếc ca nô nhanh chóng rẽ sóng, xuyên qua làn nước, lưu lại từng đợt sóng dập dềnh, dần đần quay về vẻ yên ả vốn có.
Bởi vì tốc độ ca nô quá nhanh, Trương Thiến thét chói tai, không cần lo lắng mất thể diện, bởi vì trong trò này không tồn tại người lớn.
Ca nô rẽ sóng, cảm giác kia tựa như bản thân đang rong ruổi bốn phương, nước biển bốn phía bị xé rách lại khép lại sau lưng, giống như không cẩn thận sẽ lâm vào trong đó, đến thời điểm ngàn cân treo sợi tóc sẽ phá không mà ra, bọt sóng tung tóe.
Bởi vì hai người cuối cùng, nên Trương Thiến và Tôn Đông Mặc ngồi ở phía cuối ca nô, cảm giác càng thêm kích thích.
Mặc kệ chơi mấy lần, Trương Thiến vẫn sợ hết hồn hết vía.
Trương Thiến nắm chặt tay, mỗi lần quẹo cua cô đều cảm giác được tim như thót lên tận cổ họng, cho dù công tác bảo vệ có tốt hơn nữa, cô vẫn lo lắng không cẩn thận sẽ bị ca nô hất ra.
Lý Đan Đan ngồi phía trước Trương Thiến, Trương Thiến nghe thấy cô không tim không phổi hô to, Lâm Trung ở một bên trông chừng, thỉnh thoảng lớn tiếng nói vài lời.
Dần dần đi tới địa điểm chỉ định, tốc độ ca nô, chậm lại, Trương Thiến rốt cuộc có thể thoáng buông lỏng, đến khi cô có tâm tình phân lực chú ý, chợt phát giác có gì đó không đúng.
Động cơ thình thịch một tiếng, bọt sóng sôi trào, tiếng du khách thét chói tai, âm thanh chung quanh vẫn rất lớn, Trương Thiến thấy kỳ quái, cô không hề nghe thấy bên cạnh truyền đến bất kỳ âm thanh gì…
Trương Thiến nhớ tới tin tức ba Trương đã từng nói qua: hàng năm du lịch ca nô đều chết mấy nugowif, nhưng du khách ngồi ca nô vẫn rất đông, ca nô vẫn là một trong những mảng buôn bán tốt nhất.
Tim cô lại nhảy lên, hình như chung quanh đều yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng đập của con tim, còn nhanh hơn khi ca nô chạy tốc độ cao, Trương Thiến chậm rãi quay đầu lại…
Người còn ở đây, nhưng mà… Tôn Đông Mặc…, toàn bộ người trên thuyền đều vô cùng kích động, ai cũng thét chói tai, vậy mà chỉ riêng hắn vẫn không đổi sắc ngồi nghiêm túc từ đầu đến giờ, thật tương phản!
Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó phát hiện tư thế bây giờ của Tôn Đông Mặc, cô tiếp tục trầm mặc.
Tôn Đông Mặc một tay nắm cái cột trước người Trương Thiến, một cái tay khác vòng từ phía sau cô nắm lấy hàng chắn bên cạnh, điều kiện tiên quyết là không đụng vào người cô, bảo hộ cô trong một vòng tròn nhỏ.
“Cậu không sao chứ?”
Mặc dù không có chạm nhau, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần.
Bởi vì âm thanh chung quanh vẫn không nhỏ lại, nên những lời này Tôn Đông Mặc phải dựa gần vào bên tai Trương Thiến hỏi mang theo hơi nóng phất qua lỗ tai, hơi ngứa.
Trương Thiến không được giật giật khóe miệng: “Không có việc gì, cảm ơn cậu.”
Tôn Đông Mặc nhếch miệng: “Không sao.” Đối với hắn mà nói, tốc độ này thật sự không là gì, chút trình độ này không thể tạo kích thích, chưa nói tới chuyện tim đập nhanh, hắn còn không hiểu tại sao người khác lại kích động như vậy.
Bởi vì sợ bị gió phả vào mặt, Trương Thiến lấy mũ đội vào, vừa rồi ca nô chạy quá nhanh, bắn vào hai người một thân toàn là nước.
Hôm nay, được nghe câu cám ơn của Trương Thiến, thấy đôi tai đỏ bừng khi cô quay đầu lại, trong mắt Tôn Đông Mặc thoáng qua nét vui vẻ, chuyển tầm mắt đã nhìn thấy dưới đôi tai đỏ hồng ấy là phần cổ thon dài trắng nõn, tóc đen ẩm ướt dán chặt vào.
Trắng và đen, hai màu sắc tương phản đặt cạnh nhau khiến Tôn Đông Mặc không khỏi sờ lồng ngực của mình.
Có vẻ như…, tim đập nhanh hơn rồi???