Để vào được không gian, Trương Thiến tốn rất nhiều công sức
Trong không gian không có thứ gì bị hủy diệt hay biến mất, những thứ cô sắp xếp cũng không hề bị xê dịch.
Nhưng bây giờ, trước mặt cô là một vùng đất trống hình tròn rộng chừng một thước, không biết vì sao nó lại xuất hiện.
Trương Thiến nhìn kỹ, mảng đất trống không có thứ gì ngoài một giọt sương trắng to bằng quả trứng gà nằm chính giữa. Rất mờ ảo, muốn chạm vào cũng không được.
Từ khi trùng sinh đến giờ, không gian vẫn yên lặng tồn tại, dù sử dụng bảo bối gì cũng không xảy ra biến đổi.
Chẳng lẽ hai ngày nay cô đã làm chuyện gì khiến không gian biến hóa?
Hai ngày nay, nếu là chuyện lớn thì cũng chỉ hạ thuốc tiêu chảy cho hai người thôi.
Chẳng lẽ… không gian không cho phép chủ nhân nó làm chuyện xấu? Không thể nào, nữ quỷ từng làm nhiều việc ác như vậy, hơn nữa, thuốc tiêu chảy cũng không gây ra ảnh hưởng xấu với thân thể họ.
Loại biến hóa này rốt cuộc là tốt hay xấu? Cô không biết. Nhưng cô mơ hồ cảm thấy với không gian đây là một chuyện tốt.
Chỉ là trực giác mơ hồ, không rõ ràng. Tựa như khi cô vừa mới tiếp nhận nó, không gian cũng đã bị tàn phá chỉ còn kích thước một sân bóng.
Lúc ấy, cô cũng biết, chỉ cần cho không gian đầy đủ năng lượng, không gian sẽ thăng cấp.
Nhưng bây giờ Địa Cầu không có linh khí gì, môi trường ô nhiễm nghiêm trọng, năng lượng không gian cần là gì cũng không biết.
Thì ra mặc dù cô thừa kế không gian, nhưng lại không được không gian truyền thừa.
Nữ quỷ lấy được không gian là nhờ bảo vật gia truyền, chìa khóa là máu của người có linh căn.
Nữ quỷ lấy được không gian có diện mạo phồn hoa như thế là nhờ vào công sức của mấy đời tổ tiên.
Năng lượng huyết mạch có thể mở ra không gian, mà sau khi chết, vì oán niệm quá mạnh mẽ nên nữ quỷ mới hóa không gian thành linh hồn, nhập vào chính mình.
Xuyên qua tiêu hao quá nhiều năng lượng. Cấp bậc không gian cũng hạ xuống đến trạng thái thấp nhất, chỉ còn là nơi trữ đồ của người bình thường mà thôi.
Bởi vì Trương Thiến hấp thu ít nhiều linh hồn nữ quỷ, nên không gian cũng xui xẻo hồ đồ nhận chủ luôn rồi.
Trương Thiến mơ hồ cảm thấy, có lẽ đây chính là năng lượng cần thiết mà không gian đang cần? Không ngờ đánh bậy đánh bạ trừng trị hai kẻ xấu cũng có thể cung cấp năng lượng cho không gian.
Chẳng lẽ thực sự có chuyện ông trời luôn dõi theo việc làm của từng người sao?
Trừng phạt hai người xấu, tương đương với trợ giúp nhiều người vô tội, cho nên ông trời trao thưởng?
Chẳng lẽ sau này cô có thể phóng băng, phóng điện đánh quái thú sao?
Mặc dù không biết suy nghĩ như vậy có đúng hay không nhưng Trương Thiến không quan tâm, cô chỉ biết sau này cần làm nhiều việc tốt, trừng phạt người xấu có thể sẽ làm không gian lớn lên. Là “có thể”.
Suy nghĩ kĩ, Trương Thiến thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Bỗng nhiê cô cảm thấy nóng vội, chưa bao giờ cô nghĩ đến chuyện không gian sẽ xảy ra biến hóa như vậy, nếu trong thời gian dài không có năng lượng cung cấp, nó có thể tiếp tục xuống cấp hay không? Dần dần nhỏ đi, và một ngày sẽ biến mất?
Cô vẫn cho rằng không gian là bồi thường mà ông trời trao cho cô, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, nếu không có không gian, cô sẽ ra sao.
Trương Thiến cứ như vậy lo được lo mất cả đêm, cuối cùng mơ màng ngủ thiếp đi. Cô ngủ không an ổn, thỉnh thoảng cau mày, có lẽ trong mộng cũng đang phiền não.
Sáng hôm sau, mơ hồ có thể thấy được quầng thâm dưới vùng mắt.
Nhưng Trương Thiến vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, đứng lên rửa mặt. Mẹ Trương đã nhắn tin, bảo rằng đang ở cổng trường đợi cô.
Ra khỏi trường, mẹ và Trương Thiến ngồi lên xe taxi, ngày mai ba mẹ sẽ phải đi, cô nỗ lực tỏ ra vui vẻ. Nhưng vẫn không ngừng nghĩ tới chuyện không gian.
Cô không ngừng thầm nhủ trong lòng, cần vực dậy tinh thần vui vẻ với ba mẹ.
“Thiến Thiến, tâm tình con không tốt sao?” Trên xe taxi, mẹ Trương lo lắng nhìn Trương Thiến, một đêm không thấy, bà cảm thấy con gái mình tiều tụy đi rất nhiều.
“Con và bạn cùng phòng nảy sinh mâu thuẫn?” Mẹ Trương hỏi, bản thân bà cảm thấy khả năng này rất nhỏ, con cái nhà mình sao mình còn không biết, con bé là người ôn hòa. Chủ động tìm người nói chuyện đã đủ để để bà ngạc nhiên, chớ nói chi là gây gổ với người ta.
“Không có đâu mẹ. Hôm qua bọn con trò chuyện rất vui.” Trương Thiến khẩn trương giải thích.
Vậy cũng chỉ có thể là nhớ nhà, mẹ Trương thấy hơi hối hận, khi điền nguyện vọng thì không nên chọn trường học xa như vậy.
Dù gì học cao trung cũng một tuần về nhà một lần, không nghĩ tới hiện tại học đại học, xa nhà, nhất định là con bé rất quyến luyến.
“Con nhớ nhà quá thì thứ bảy, chủ nhật cứ về một chuyến.” Trương Thiến dở khóc dở cười, một chuyến quay về tốn tiền lại tốn thời gian, chỉ vì một giấc ngủ ở nhà?
“Mẹ, khi nào trường nghỉ phép Quốc khánh thì con sẽ về nhà, chỉ một tháng nữa thôi, nhớ nhà con sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ.” Sau kì nghỉ, đến trường học thêm hai tháng lại đến kì nghỉ đông rồi, nếu nhớ nhà thì chỉ cần gọi điện thoại.
Thật ra, thời gian ở trường học không nhiều lắm, cũng không quá khó khăn.
“Vậy vừa rồi con nghĩ gì thế, nói chuyện cũng không trả lời.” Mẹ Trương hồ nghi hỏi, mấy tháng nay con gái thường như vậy, không biết đang suy nghĩ gì.
“Mẹ, con không bỏ được ba mẹ.” Trương Thiến cố làm ra vẻ mặt thương tâm.
“Nói chuyện nghiêm túc đi, cái gì mà không bỏ được chứ.” Mẹ Trương xoa xoa cánh tay, toàn thân nổi da gà lên hết rồi.
Trương Thiến vui vẻ cười khanh khách.
Ba Trương cũng nhận ra tâm trạng con gái không tốt, chỉ ngồi nhìn hai mẹ con hỗ động, thừa dịp Trương Thiến buông lỏng tâm tình mới nghiêm túc nói với cô: “Con gái, có chuyện gì thì nói với ba, có ba ở đây.”
Trương Thiến cảm động, Đúng vậy, trùng sinh là cơ hội ông trời ban cho cô. Cô không cô đơn, cô có ba mẹ, có gia đình. Cho dù có làm điều gì đi nữa, đằng sau luôn có gia đình làm chỗ dựa.
Đã như vậy, cô cần gì phải sợ hãi?
Không phải đã quyết định rồi ư, kiếp này phải dũng cảm là chính mình, để cuộc sống càng thêm đặc sắc!
Trương Thiến cảm thấy tương lai rộng mở, không tiếp tục phiền não chuyện không gian nữa. Trùng sinh đã là món hời rồi, có thêm không gian thì càng nghịch thiên, có được là may mắn, mất đi là số mệnh. Cho dù không có không gian cũng không ảnh hưởng gì.
Huống chi, chẳng phải không gian đang chuyển hóa theo hướng tốt sao, chưa hề biến mất, chỉ tại cô buồn lo vô cớ!
Trương Thiến hiểu ra, tinh thần vui vẻ lên nhiều, cô không giỏi biểu hiện tình cảm, chỉ có thể mìm cười rực rỡ với ba.
“Con biết, ba. Thật sự không có việc gì.” Ba Trương thấy cô đã nghĩ thoáng, xoay người yên lặng ngồi ở ghế phụ.
Thành phố J có một vài danh thắng nổi tiếng, Cổ Tháp trang nghiêm, Sơn Phong xinh đẹp…
Gần thành phố J, cách bãi biển là một hòn đảo, khi thủy triều lên sẽ bao phủ con đường dẫn từ bờ biển sang đảo, khi thuỷ triều xuống, con đường lại xuất hiện.
Bởi vì con đường thẳng tắp, người địa phương thích gọi nó là đường Thông Thiên. Con cái đi thi hay thăng quan phát tài, mọi người đều thường tới nơi này cầu may.
Dù sao đã tới thành phố J, không thể tay không mà về được.
Ba mẹ Trương cố ý đi chợ nông sản mua hai cân cua đồng, chia bọc nhỏ đưa đến nhà hàng chế biến, để Trương Thiến mang về cho bạn học nếm thử, tạo dựng quan hệ. Bọc lớn giữ lại ngày mai mang về, để họ hàng nếm thử một chút.
Thành phố J còn có mấy trung tâm mua sắm lớn, mẹ Trương mua khá nhiều đồ ở nhà không bán, cho đến khi mang không nổi mới tiếc nuối thu ánh mắt về.
Trương Thiến dùng máy ảnh chụp rất nhiều tấm cho ba mẹ, ghi lại những dây phút du ngoạn ba mẹ ở thành phố J.
Cả nhà chơi đùa rất vui vẻ.
Gần tối, ba mẹ Trương đưa cô về trường học, ngày mai bọn họ sẽ đi, bây giờ lại dặn dò Trương Thiến lần cuối cùng, thái độ ứng xử ra sao, đạo lý làm người thế nào, hơn nữa bảo cô ở trường phải lo học tập cho tốt, nhớ nhà thì đừng quên gọi điện thoại…
Trương Thiến trầm mặc đưa mắt nhìn taxi càng chạy càng xa, cuối cùng quay người vào trường.
Cô mang theo bao lớn bao nhỏ ba mẹ mua cho vào phòng ngủ, dẫn tới chú ý của mấy người bạn cùng phòng.
Trương Thiến cười hì hì, bày cua đồng và ít thức ăn khác ra, bảo mọi người cùng nhau lại ăn.
“Vừa rồi các cậu đang nói chuyện gì đấy?” Vừa sửa sang lại đồ đạc mẹ Trương mua, cô vừa hỏi thăm: “Khi mình mới tiến vào giống như nghe thấy số tuổi gì đó?”
“Đúng vậy, vừa rồi có Minh Dương, hai người đều đem thức ăn ngon về, ừm, bánh bao này ngon thật, thật có lộc ăn.” Trương Tiểu Trữ cắn một miếng bánh bao, tán dương.
Lữ Nhất Y bẻ càng cua, thong thả ung dung nói: “Hiện tại phòng chúng ta chỉ có năm người, vừa đúng lúc tất cả mọi người đều ở đây, xếp hàng lớn nhỏ theo số tuổi. Chứng minh chúng ta là một phòng, là một đoàn thể, về sau cũng dễ xưng hô. Không lâu nữa sẽ có thêm một người gia nhập, đến lúc đó lại xếp lại lần nữa.”
“Ý hay, vừa rồi bọn mình đều đồng ý hết, còn cậu thì sao, Trương Thiến?”
Trương Thiến mỉm cười nói sinh nhật của mình.
Thấy Triệu Duy còn mải suy tính, còn ba người còn lại ăn vui vẻ, cô mỉm cười: Sao có thể cự tuyệt đây, những người bạn đáng yêu của cô…