Chim hót.
Ánh nắng tràn qua khe cửa chớp đổ thành những đường sọc trên giường. Đồng hồ đeo tay của tôi trên sàn nhà chỉ 7:35. Chăn và áo sơ mi của tôi ướt sũng như ngâm trong chậu nước.
Đầu óc của tôi vẫn còn lờ mờ, nhưng cơn sốt đã qua. Thế giới bên ngoài là một quang cảnh đầy tuyết. Đồng cỏ lấp lánh ánh bạc trong nắng sớm. Tôi đi xuống nhà để tắm. Mặt mũi tôi xanh xao, chỉ qua một đêm mà tôi đã xọp hẳn đi. Tôi bôi lên mặt lượng kem cạo râu gấp ba lần mức cần thiết, rồi tôi cạo thật tỉ mỉ. Sau đó tôi đi đái và đái nhiều tới mức bản thân tôi hầu như không tin nổi.
Tôi mệt lử vì đi tiểu đến mức phải nằm vật xuống chiếc ghế dài trong mười lăm phút. Chim vẫn hót. Tuyết đã bắt đầu tan và chảy nhỏ giọt từ trên mái hiên xuống. Thi thoảng có tiếng cọt kẹt rõ ràng ở phía sau.
Lúc tôi dậy thì đã gần tám giờ rưỡi. Tôi uống hai ly nước nho, ăn nguyên cả quả táo. Rồi tôi chọn ra một chai rượu, một thỏi sô cô la hiệu Hershey và hai quả táo trong hầm rượu.
Tôi sắp xếp đồ đạc. Căn phòng mang một vẻ u buồn. Mọi thứ sắp đến hồi kết.
Kiểm tra đồng hồ, lúc chín giờ tôi lên dây ba quả lắc của chiếc đồng hồ. Rồi tôi đẩy chiếc đồng hồ nặng nề ra để nối dây sau nó. Dây xanh với dây xanh, dây đỏ với dây đỏ.
Những chiếc dây thò từ bốn cái lỗ khoan ở phía sau. Một đôi ở trên, một đôi phía dưới. Những chiếc dây được giữ cho chắc chắn bởi những vòng xoắn kim loại tương tự như loại tôi thấy trong chiếc jeep. Tôi đẩy chiếc đồng hồ quả lắc vào chỗ cũ, rồi đến bên gương và giã từ chính mình.
"Hy vọng mọi chuyện thuận lợi," tôi nói.
"Hy vọng mọi chuyện thuận lợi," cái tôi kia nói.
Tôi băng qua giữa đồng cỏ hệt như cách tôi đã đến. Tuyết lạo xạo dưới chân tôi. Đồng cỏ trông giống như một cái hồ núi lửa bằng bạc. Không chỗ nào có dấu chân. Chỉ có dấu chân tôi, khi quay lại tôi thấy chúng làm thành một đường dẫn đến ngôi nhà. Dấu chân tôi ngoằn nghèo khắp cả. Đi theo đường thẳng không dễ dàng gì.
Từ tít tận chỗ này, ngôi nhà trông gần như một sinh vật. Không đủ chỗ và phải đứng khom khom, nó vặn vẹo mình để giũ sạch tuyết rơi từ mái đầu hồi xuống. Một tảng tuyết trượt khỏi nóc nhà và văng mạnh xuống đất đánh uỵch một cái.
Tôi tiếp tục đi qua đồng cỏ. Qua rừng cây bu lô bạt ngàn, qua cầu, vòng qua đáy của đỉnh núi hình nón, đến khúc ngoặt không may trên đường.
Kỳ diệu thay, tuyết ở khúc ngoặt không đóng băng trên đường. Không có gì đáng ngại cả, tôi chắc chắn thế nhưng vẫn cẩn thận bước đi, tôi vẫn có thể bị lôi tuột xuống đáy con dốc dựng đứng. Tôi cố tiếp tục bước đi cho tới khi cách xa khỏi gờ khúc quanh bám vào mặt đá đang vỡ vụn kia. Nách tôi đẫm mồ hôi. Một cơn ác mộng thường gặp thời thơ ấu.
Xa xa bên phải là đồng bằng. Mặt đất dưới đó cũng bao phủ đầy tuyết, sông Junitaki lấp lánh ngay chính giữa. Tôi nghĩ mình có thể nghe thấy xa xa tiếng còi hơi nước. Quả là kỳ diệu.
Tôi hít một hơi và xốc lại ba lô, rồi đi xuống sườn dốc thoai thoải. Tại khúc ngoặt tiếp theo là một chiếc xe jeep mới tinh. Trước xe jeep là gã thư ký mặc bộ lê đen của Ông Chủ.