Cuộc Săn Cừu Hoang

Chương 40: PHẦN 8: Chuột, người lên dây đồng hồ

"Tớ treo cổ từ cái xà trong bếp." Chuột nói. "Người Cừu chôn tớ cạnh ga ra. Bản thân sự chết không đến nỗi đau đớn, nếu cậu lo lắng về những thứ như vậy. Nhưng thật đấy, đau đớn hầu như không thành vấn đề."

"Khi nào?"

"Một tuần trước khi cậu lên đây."

"Cậu đã lên dây đồng hồ, đúng không?"

Chuột cười. "Mẹ kiếp, đó chẳng phải là điều bí ẩn sao. Tớ muốn nói là suốt ba mươi năm đời tớ có làm gì thì làm nhưng không phải lên dây một cái đồng hồ. Nào, tại sao một người sắp chết lại đi lên dây đồng hồ? Không có nghĩa gì cả."

Chuột ngừng nói, và mọi thứ tĩnh lặng, chỉ trừ tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ. Tuyết đã hút hết mọi âm thanh khác. Chúng tôi như hai kẻ bị ruồng bỏ trong vũ trụ.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu..."

"Thôi đi," Chuột cắt ngang lời tôi. "Không có chữ nếu. Cậu biết điều đó, đúng không?"

Tôi lắc đầu. Không, tôi không biết.

"Nếu cậu lên đây sớm hơn một tuần, tớ sẽ vẫn phải chết. Có lẽ chúng mình có thể gặp nhau trong những hoàn cảnh ấm áp, rực rỡ hơn. Nhưng cũng thế cả thôi. Tớ sẽ vẫn phải chết. Nếu không mọi thứ sẽ trở nên khó khăn hơn. Và có lẽ là tớ không muốn chịu đựng cái sự khó khăn ấy."

"Vậy tại sao cậu phải chết?"

Có tiếng hắn đang xoa lòng bàn tay vào nhau.

"Tớ không muốn nói quá nhiều về chuyện đó. Sẽ thành ra tự tha tội ình. Và không gì thiếu đích đáng hơn là một người chết phải tự biện hộ ình, cậu có nghĩ thế không?"

"Nhưng nếu cậu không cho tớ biết, tớ sẽ không bao giờ biết."

"Uống thêm bia đi,"

"Tớ lạnh," tôi nói.

"Không đến nỗi lạnh lắm."

Tay run rẩy, tôi mở một lon bia nữa rồi nhấp một ngụm. Và với ngụm bia trong người, thật sự có vẻ không lạnh như trước nữa.

"Được rồi, nếu cậu hứa không kể chuyện này cho ai."

"Ngay cả nếu tớ có kể, ai thèm tin tớ cơ chứ?"

"Cậu bắn trúng tim đen tớ rồi," Chuột cười khúc khích. "Tớ nghĩ là có người lại tin chuyện ấy. Chuyện điên khùng thật."

Đồng hồ điểm chín giờ rưỡi.


"Cậu cho phép tớ ngừng đồng hồ lại được không?" Chuột hỏi. "Nó kêu to quá."

"Cứ tự nhiên. Đồng hồ của cậu mà."

Chuột đứng dậy, mở cửa chiếc đồng hồ, giật quả lắc. Âm thanh, thời gian, tất cả tan biến.

"Chuyện xảy ra là thế này," Chuột nói. "Tớ chết cùng với con cừu trong người mình. Tớ đợi đến khi con cừu ngủ say, rồi tớ tròng dây qua xà bếp và tự treo cổ. Không đủ thời gian để con vật chết tiệt ấy trốn thoát."

"Cậy có bắt buộc phải xử lý đến mức đó không?"

"Có. Tớ phải xử lý đến mức đó. Nếu tớ đợi thêm, con cừu sẽ kiểm soát tớ hoàn toàn. Đó là cơ hội cuối cùng của tớ."

Chuột lại xoa lòng bàn tay vào nhau. "Tớ muốn gặp cậu khi tớ là chính mình, với mọi thứ được cất dọn ngăn nắp. Cái tôi của tớ với những ký ức và những nhược điểm của tớ. Nếu tình cờ nó khiến cậu đi theo hướng này, tớ nghĩ cuối cùng tớ sẽ được cứu rỗi."

"Và cậu đã được cứu rỗi chứ?"

"Có, tớ đã được cứu rỗi." Chuột khẽ nói.

"Điểm mấu chốt ở đây là điểm yếu," Chuột nói. "Mọi thứ bắt đầu từ đó. Cậu có hiểu tớ muốn nói gì không?"

"Con người thì yếu đuối."

"Như một quy luật chung," Chuột nói, bắt ngón tay tách tách mấy lần. "Nhưng dù có sắp xếp tất cả mọi thứ chung chung cậu thích thì cậu vẫn không đi đến đâu cả. Điều tớ đang nói với cậu là một điều mang tính cá nhân. Nhược điểm là thứ gì đó thối rữa trong cơ thể. Giống như bệnh hoại thư. Tớ cảm thấy điều đó kể từ khi tớ mười mấy tuổi. Đó là lý do tại sao tớ luôn bực bội cáu kỉnh. Có một cái gì đó trong thân ta đang thối rữa và ta lúc nào cũng cảm thấy điều đó. Cậu có hiểu điều đó như thế nào không?"

Tôi ngồi im lặng, trùm chăn kín mít.

"Có lẽ là không," Chuột tiếp tục, "Ở cậu không có khía cạnh đó. Nhưng mà thôi, đó là nhược điểm. Nhược điểm cũng giống như bệnh di truyền vậy. Cho dù ta có hiểu về nó đến mức nào, ta cũng không thể làm gì để chữa trị ình. Nó sẽ không biến mất sau một cái vỗ tay. Nó sẽ chỉ trở nên ngày càng tồi tệ hơn."

"Nhược điểm về cái gì kia chứ?"

"Mọi thứ. Nhược điểm về đạo đức, nhược điểm về ý thức, rồi còn có nhược điểm về bản thân sự tồn tại."

Tôi cười. Lần này tiếng cười tự nhiên hơn. "Cậu bắt đầu nói buồn cười quá, với cả không một người nào lại không có nhược điểm."

"Chung chung như thế là đủ rồi. Như tớ đã nói trước. Tất nhiên, ai cũng đồng ý là người nào mà chẳng có nhược điểm. Nhưng nhược điểm thật sự cũng hiếm hoi như thế mạnh thật sự. Cậu không biết đến cái nhược điểm luôn luôn kéo mình vào trong bóng tối. Cậu không biết rằng có một thứ như thế thật sự tồn tại trong thế giới này. Cậu biết không, những cái thứ chung chung của cậu không bao trùm tất cả mọi thứ."

Tớ không thể nói gì.

"Đó là lý do tớ rời thị trấn. Tớ không muốn người khác trông thấy tớ bệ rạc đi. Lang thang một mình nơi những vùng đất lạ, ít nhất tớ không gây rắc rối cho ai. Và cuối cùng thì...," Chuột bỏ dở câu nói một lúc.

"Cuối cùng thì, chính bởi nhược điểm này, tớ không thể thoát được bóng ma của con cừu. Bản thân tớ không thể làm gì khác được. Có lẽ ngay cả khi cậu có mặt lúc đó, tớ cũng không thể làm gì khác. Ngay cả khi tớ quyết định đi xuống núi thì cũng sẽ thế cả thôi. Có lẽ rốt cuộc tớ lại đi lên núi. Đó chính là nhược điểm."

"Con cừu muốn gì ở cậu?"

"Mọi thứ. Cả khóa nòng, cả súng, rồi nòng súng. Cơ thể tớ, trí nhớ tớ, nhược điểm của tớ, những mâu thuẫn của tớ... Đó là những thứ con cừu thực sự muốn. Con quái vật ấy có đủ các loại vòi. Nó thọc những cái vòi ấy vào trong tai trong mũi người ta như ống rơm và hút kiệt người ta. Đến giờ vẫn làm tớ sởn cả tóc gáy."

"Và đổi lại lấy gì?"

"Những thứ quá tốt cho những thằng như tớ. Không phải là con cừu đến để cho tớ thấy bất cứ thứ gì có thật. Tất cả những gì tớ thấy chỉ là một lát bánh bé tí tẹo. Và..."

Chuột lại bỏ lửng câu nói giữa chừng.

"Và thế là đủ để kéo tớ vào tròng. Dù tớ không muốn chịu thú nhận điều đó. Đó không phải là thứ tớ có thể giải thích bằng lời. Con cừu giống như, xem nào, một cái lò cao nấu cháy mọi thứ nó chạm vào. Một thứ đẹp đẽ đến nhường ấy, nó làm người ta phát cuồng lên. Nhưng nó là cái xấu xa làm sởn tóc gáy. Trao cơ thể mình cho nó là rồi mọi thứ sẽ không còn. Ý thức, giá trị, tình cảm, nỗi đau, mọi thứ. Biến mất. Nó rất giống với cái máy phát tỏa ra sức sống nơi nguồn gốc của mọi sự sống tại một điểm duy nhất trong vũ trụ."

"Tuy vậy cậu đã có khả năng chối bỏ nó."

"Đúng. Mọi thứ bị chôn vùi cùng với tấm thân tớ. Chỉ còn phải làm một việc cuối cùng để thấy nó bị chôn vùi vĩnh viễn."

"Một việc cuối cùng ư?"

"Một việc cuối cùng. Và tớ phải nhờ cậu làm. Nhưng hãy khoan nói đến việc đó."

Cả hai chúng tôi nhấp một ngụm bia. Tôi ấm dần lên.

"Cái khối u có tác dụng như một cái roi, đúng vậy không?" Tôi hỏi. "Để con cừu điều khiển người chủ."

"Chính xác. Một khi khối u được tạo ra, không có cách nào thoát khỏi con cừu."

"Vậy Ông Chủ làm tất cả những gì ông ta đang làm ấy để theo đuổi cái chết tiệt gì chứ?"

"Ông ta phát điên. Có lẽ ông ta không chịu được nhiệt từ cái lò cao đó. Con cừu lợi dụng ông ta để xây dựng một nền tảng quyền lực tối thượng. Đó là lý do vì sao con cừu nhập vào ông ta. Nói cách khác, ông ta là thứ dùng xong rồi bỏ đi. Rốt cuộc, người đàn ông đó chỉ là con số không với tư cách một nhà tư tưởng."

"Vậy là sau khi Ông Chủ chết, cậu được chọn mặt gửi vàng để tiếp quản cái nền tảng quyền lực ấy."

"Tớ e là vậy."

"Vậy điều gì xảy ra sau đó?"

"Một đất nước hoàn toàn hỗn loạn về mặt nhận thức. Một đế chế mà trong đó tất cả các bên đối lập sẽ được tập trung lại thành một thể thống nhất. Với tớ và con cừu ở trung tâm."

"Vậy tại sao cậu lại chối bỏ nó?"

Thời gian tan biến rồi chết. Và trong cái thời gian đã chết này, một đợt tuyết lặng lẽ đang rơi.

"Chắc là do tớ thấy gắn bó với nhược điểm của mình. Có những nỗi đau và sự chịu đựng nữa. Ánh sáng mùa hè, mùi gió, tiếng ve kêu – nếu tớ yêu mến tất cả những thứ thế này, tại sai tớ lại phải đi nhận lỗi. Cả uống bia với cậu nữa..." Chuột lại bỏ lửng. "Tớ không biết tại sao."

Tôi có thể nói gì đây.

"Bằng cách này hay cách khác, chúng ta đã tạo ra hai thực thể hoàn toàn khác nhau từ cùng những nguyên liệu," Chuột nói. "Cậu có tin thế giới đang trở nên tốt đẹp hơn không?"

"Tốt hơn hay xấu đi, ai biết được?"

Chuột cười. "Tớ thề trong vương quốc của những sự chung chung, cậu có thể là hoàng đế."

"Không có cừu chứ."

"Chắc chắn rồi, không có cừu." Chuột uống ừng ực một hơi hết lon bia thứ ba, rồi quăng lon bia rỗng xuống sàn nhà đánh cách một tiếng.

"Cậu nên xuống núi càng nhanh càng tốt. Trước khi cậu bị tuyết chôn chân tại đây. Cậu không cần ở cả mùa đông trên này đâu. Bốn, năm ngày nữa, tuyết sẽ bắt đầu tích tụ, và nghe này, phải khó lắm mới có thể đi xuống trên những con đường đóng băng."

"Vậy từ giờ trở đi cậu sẽ làm gì?"

Chuột phá lên cười thích thú, vui vẻ từ trong bóng tối. "Đối với tớ không có khái niệm "từ giở trở đi". Tớ cứ tan biến dần trong mùa đông thôi. Mất bao lâu là tùy thuộc vào mùa đông này lâu đến mức nào. Tớ không biết. Nhưng một mùa đông là một mùa đông. Tớ mừng đã gặp được cậu. Tất nhiên, nếu ở một chỗ sáng sủa hơn, ấm áp hơn thì sẽ tốt hơn."

"J gửi lời hỏi thăm."

"Nhớ chuyển lời hỏi thăm của tớ đến anh ấy nữa nhé, được không?"

"Tớ cũng gặp cô ấy."

"Cô ấy thế nào?"

"Bình thường. Vẫn làm việc cho công ty đó."

"Vậy là cô ấy vẫn chưa lấy chồng à?"

"Chưa. Cô ấy muốn nghe trực tiếp từ cậu xem chuyện hai người đã chấm dứt hay chưa."

"Đã chấm dứt rồi." Chuột nói, "như cậu biết. Ngay cả nếu tớ không thể tự mình chấm dứt chuyện đó, sự thật là nó đã chấm dứt rồi. Đời tớ chả có nghĩa gì. Tất nhiên, mượn lối nói chung chung đáng kính của cậu nhé, điều đó có nghĩa cuộc đời ai cũng vô nghĩa hết. Tớ nói đúng không?"

"Cứ cho là thế đi," tôi nói. "Còn hai câu hỏi nữa."

"Được thôi."

"Trước hết, về Người Cừu của chúng ta."

"Người Cừu là người tốt."

"Nhưng Người Cừu, cái người đến đây, là cậu. Đúng không?"

Chuột xoay cổ và bẻ cổ kêu răng rắc mấy lần. "Đúng. Tớ mang hình hài của hắn. Vậy là cậu có thể nhận ra, đúng không?"


"Mới đây thôi," tôi nói. "Trước đó, tớ không hề biết."

"Nói hết sức thành thật nhé, cậu khiến tớ ngạc nhiên đấy, đập vỡ cây ghi ta. Đó là lần đầu tiên tớ thấy cậu giận dữ đến thế, và ngoài ra, đó là cây ghi ta đầu tiên tớ từng mua. Rẻ thôi, nhưng..."

"Xin lỗi vì chuyện đó nhé. Tớ chỉ cố đánh thức cậu đủ để cậu bộc lộ chính mình."

"Không sao mà. Dù sao thì đến ngày mai, mọi thứ đều sẽ biến mất," Chuột nói tỉnh khô. "Vậy là giờ câu hỏi kia là về cô bạn gái của cậu, đúng không?"

"Đúng thế."

Chuột không nói gì một lúc lâu. Tôi có thể nghe hắn xoa lòng bàn tay vào nhau rồi thở dài. "Tớ không muốn phải lo đối phó với cô ta. Cô ta là một nhân tố phụ mà tớ không tính đến."

"Nhân tố phụ ư?"

"À há. Tớ muốn việc này chỉ giữa tụi mình với nhau. Nhưng cô ta trượt chân vào ngay giữa chuyện này. Lẽ ra ta không bao giờ nên để cô ta dính dáng vào việc này. Như cậu thấy rất rõ, cô ta có khả năng kỳ diệu. Tuy nhiên, cô ta vốn không phải là người nên đến đây. Chỗ này vượt ra ngoài quyền năng của cô ta."

"Điều gì đã xảy đến với cô ấy?"

"Cô ta không sao. Hoàn toàn khỏe mạnh," Chuột nói "Chỉ có điều cậu sẽ không tìm thấy gì hấp dẫn từ cô ta nữa. Buồn đấy, nhưng đúng là vậy đó."

"Sao lại ra nỗi như vậy?"

"Nó đã biến mất. Đã tan biến. Bất cứ thứ gì cô ấy có trước đây, giờ không còn nữa."

"Tớ biết cậu cảm thấy như thế nào," Chuột tiếp tục "Nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ biến mất. Tớ với cậu những cô gái có những điều gì đó đặc biệt, vào một lúc nào đó tất cả chúng ta sẽ biến mất."

Tôi nghĩ về lời nói của hắn.

"Tớ nên đi thôi," Chuột nói. "Sắp đến giờ rồi. Nhưng chúng ta sẽ gặp lại nhau, tớ biết chắc là như thế."

"Chắc chắn rồi," tôi nói.

"Tốt nhất à một nơi nào đó sáng sủa hơn, có lẽ vào mùa hè," Chuột nói. "Nhưng ngay lúc này, một đề nghị cuối cùng. Sáng mai vào lúc chín giờ, tớ muốn cậu lên dây đồng hồ, rồi kết nối mấy sợi dây sau đồng hồ. Nối dây xanh với dây xanh và dây đỏ với dây đỏ. Sau đó vào lúc chín giờ rưỡi tớ muốn cậu cuốn xéo ngay khỏi chỗ này và đi xuống núi. Tớ có cuộc hẹn với một người lúc mười hai giờ đúng. Hiểu chưa?"

"Đã rõ."

"Tớ mừng đã gặp được cậu."

Một thoáng ngừng giữa hai chúng tôi.

"Tạm biệt cậu," Chuột nói.

"Hẹn gặp lại cậu," tôi nói.

Vẫn còn rúc trong chăn, tôi nhắm mắt lắng nghe tiếng giày của Chuột kéo lê qua sàn nhà, cánh cửa mở ra. Không khí lạnh cóng ùa vào căn phòng. Không phải một cơn gió nhẹ, mà là một làn khí lạnh từ từ lan tỏa rồi hạ xuống.

Chuột đứng lại nơi cửa ra vào mở rộng một lúc. Hắn dường như đang nhìn chăm chăm vào một cái gì đó, không phải khung cảnh bên ngoài, không phải bên trong căn phòng, không phải tôi, một cái gì khác hoàn toàn. Nắm đấm cửa hay mũi giày, một cái gì đó. Rồi, như thể đóng cánh cửa thời gian, cánh cửa đóng cách một tiếng.

Sau đó tất cả yên lặng. Không có gì khác ngoài yên lặng.