ôi không định kể tiếp nữa thì Vê-nhi-a bỗng xuất hiện trong ngõ hẻm. Vê-nhi-a có vẻ không được vui. Cậu tao không được tham gia tuần hành. Cậu ta cũng thu nhặt sắt vụn. Lúc đầu cậu ta lượm được cái thùng đựng rác. Nhưng mọi người bảo cậu:
- Đây không phải là sắt vụn. Đây là một thứ đồ dùng rất tiện lợi, nhất là đối với những trẻ em nhỏ vừa đi dường vừa ăn kẹp hộp hoặc gói giấy…
Nhưng Vê-nhi-a không chịu nghe cho hết câu. Cậu ta chán nản nhổ bọt vào cái thùng rác và đặt nó ra giữa quảng trường. Cậu ta trở về nhà với vẻ hết sức bực bội và ngồi xem truyền hình.
Cậu ta bật máy lên, xem chính các cảnh ngày hội diễn mà cậu ta không được tham dự.
Vê-nhi-a ngồi mãi xem bọn trẻ vui vẻ. Cậu ta tự bảo: “Mình chưa hề thấy chuyện thu nhặt sắt vụn bao giờ! Mình đâu có làm cái trò vớ vẩn ấy!”
Trên màn ảnh, mọi người nhảy múa ngay trên quảng trường có cái thùng rác mà Vê-nhi-a định nhặt. Các em nhỏ ăn kem, vứt giấy gói vào thùng rác.
Vê-nhi-a tắt máy truyền hình. Cậu ta thấy buồn liền đi ra phố. Và khi cậu đến bờ sông Thái Bình thì nhìn thấy như có hai người xách bị rẽ ngoại vào phía đầu hồi một căn nhà.
Vê-nhi-a nhìn suốt dọc đường và huýt sáo miệng. Trên mặt đường nhựa sạch bong, ngoài cái nắp cửa cống ra không thấy một cái gì, nếu như không có ai đánh rơi.
Vê-nhi-a đi đến chỗ cửa cống và bước qua.
“Có cái gì đó sáng lấp lánh”.
Vê-nhi-a thò tay vào khe nắp cống lôi ra chú Khéo Tay bị dính vào cục nam châm.
Không thể như thế này được! Chẳng lẽ đây lại là Khéo Tay!
Đúng! Đúng là Khéo Tay! Chú người sắt đã không bị rơi xuống đáy. Cục nam châm dính vào ngắp cống. Khéo Tay bị treo dính vào cục nam châm. Ohias dưới người chú nước chảy cuồn cuộn. Nhưng Khéo Tay không nhìn thấy gì và cũng không nghe thấy gì hết.
- Sắt! Sắt vụn! – Vê-nhi-a mừng rỡ - Ta tự tìm thấy! Ta sẽ được thưởng một cái xe đạp! Lại còn cả máy ảnh nữa chứ! Mọi người sẽ chết vì ghen tị… Ta phải chạy ngay đến quảng trường Những người chiến thắng!
Cậu ta vung chú người sắt lên chạy tới.
đếm Quảng trường. Vê-nhi-a tự hào đứng vào đội ngũ những nhà kỹ thuật trẻ tuổi và giơ lên phía trước thứ đồ vật mình tìm thấy.
Mọi người khen ngợi Vê-nhi-a”
- Cậu giỏi lắm! Cậu đã đem về được những chi tiết máy rất lạ bị gỉ, nhưng vẫn hãy còn tốt. Chúng ta sẽ đưa cái này đến nhà máy để nấu lại. Từ những kim lại này sẽ làm thành những đồ chơi; có khi làm được cả xe ô tô nữa. Cậu có muốn ăn kem không?
- Thế máy ảnh đâu?
- Máy ảnh hết rồi.
- Thôi thế thì đưa cho tôi xe đạp cũng được. Ngày mai tôi sẽ đến lấy máy ảnh.
- Chúng tôi đã tặng hết xe đạp cho những người thắng cuộc rồi. Cậu đem đến một cân chín lạng sắt vụn thôi. Còn người thắng cuộc chiếm giải nhất đã lượm được những hai mươi mốt cân…
Vê-nhi-a về tay không. Cậu ta đi lững thững dọc theo phố và bỗng trông thấy cái thùng rác. Cái thùng rác này chính là cái mà Vê-nhi-a định nhặt làm sắt vụn.
- Mày sa lưới rồi!
Cậu ta đá tung cái thùng rác.
Thùng rác lăn lông lốc; giấy gói kem bay tung ra. Không ai nhận thấy điều ấy vì mọi người đều đang vui vẻ.
Vê-nhi-a đuổi theo cái thùng, đá bồi thêm một cái nữa và chạy theo đà lăn của cái thùng về phía bờ sông Thái Bình.
- Tát cả là tại mày! – Vê-nhi-a nổi xung với thùng rác. – Tao sẽ lấy đinh đâm thủng mày ra và đem làm sắt vụn. Để cho mọi người không còn nói được mày là một vật có ích nữa!... Không, tao không cần phải đâm thủng mày nữa. Dù sao thì cũng hết xe đạp rồi. Tao sẽ ném mày xuống sông. Cho mà cười!
Vê-nhi-a chạy huỳnh huỵch ra bờ sông Thái Bình, ra con sông giữa đêm tối, chạy dọc theo các lối ngõ yên tĩnh.