héo Tay kêu loảng xoảng chẳng khác gì cái lon sắt rỗng. Nhưng chú ta không hề bị đau. Vì người chú bằng sắt mà! Chú chỉ hơi sợ một chút. Chú có bao giờ bay đâu.
- Cậu đúng là một vị thần thật sự! - Khéo Tay thốt lên - Tôi thì không biết làm ra những bức tranh cử động như thật.
Bút Chì xoa xoa cái trán bị vêu và thở dài:
- Chúng ta làm thế nào trở về hộp bây giờ đây?
- Khỏi cần! - Khéo Tay khoát tay - Ở đó chật lắm! Tối lắm! Tôi muốn được chạy, nhảy, trượt, bay! Hãy vẽ cái máy bay khác đi! Chúng ta sẽ cùng nhau du lịch! Chúng ta sẽ được thấy những máy bay thật sự! Chúng ta sẽ trông thấy mọi thứ trên đời!
Nhưng không hiểu sao Bút Chì không muốn bay nữa.
- Để tôi vẽ con ngựa còn hơn.
Bút Chì liền vẽ lên tường trắng hai con ngựa giống nhau như đúc. Trên lưng chúng có hai bộ yên cương mềm mại có đính những ngôi sao vàng rực rỡ.
Thoạt đầu hai con ngựa ve vẫy đuôi. Sau đó chúng hí lên vui vẻ và thản nhiên bước ra khỏi bờ tường. Khéo Tay há hốc miệng ra và ngồi phệt xuống đất. Khi quá đổi ngạc nhiên vì một lẽ gì đó, người ta thường hay làm như vậy.
- Cậu đúng là một vị thần vĩ đại! - Khéo Tay kêu lên - Tôi không sao làm được như vậy!
Bút Chì sung sướng vì được khen, khiêm tốn nói:
- Đã đến giờ lên đường. Hãy chọn ngựa và leo lên!
Khéo Tay thích con ngựa bạch hơn. Hoạ sĩ nhận con ngựa hồng.
Cả hai lên ngựa và lên đường đi du lịch.