- i! - Bút Chì hốt hoảng - Bé Phất đâu rồi? Chẳng lẽ lại bị lạc rồi sao?
Bút Chì vừa chạy khắp các phố, vừa hỏi những người đi đường "Các bác có thấy bé Phất đâu không?" Tất cả đều nhún vai lắc đầu. Không một ai trông thấy. Có một cô bé con vội đưa cho Bút Chì cái que bằng bạch dương của mình. Họa sĩ tí xíu hoàn toàn thất vọng, quay về nhà.
- Bé Phất chưa về hả? - vừa bước tới ngưỡng cửa, chú đã vội hỏi.
Khéo Tay giận sôi người lên:
- Cậu chẳng ra sao hết, thấy chưa? Phất đâu rồi? Không bao giờ tôi giao trẻ con cho cậu!
Cả hai chạy ra phố. Nhưng đoán làm sao được là bé Phất ở đâu?!
Các em bé mang tàu thủy tiến lại họ. Các em tiến về phía cổng sắt náo nhiệt có hai con sư tử đá.
- Các em có trông thấy một chú bé nho nhỏ cầm chiếc tàu thủy không?
Bọn trẻ trả lời:
- Tất cả trẻ em có tàu thủy hôm nay đều đi thi. Cuộc thi sắp bắt đầu rồi đó!
Khéo Tay và Bút Chì suy nghĩ "Hay là thằng bé cũng đến đó dự thi".
Nhưng đi qua được cái cổng sắt ồn áo náo nhiệt này không phải là chuyện dễ.
Người soát vé rậm râu đứng ở cổng hỏi:
- Các anh không có tàu thủy hả? Cả vé cũng không có à? Xin mời đến phòng bán vé mua vé.
Khéo Tay định trả lời: "Chúng tôi không có gì để mua vé" nhưng lại thôi. Chú nhìn vào khung cửa sổ nhỏ có đề "Phòng bán vé" ở phía trên. Phía bên trong cửa sổ có một bà lạ mặt đang ngồi lấy kéo cắt những chiếc vé màu xanh. Bà có vẻ nóng bức lắm.
- Ôi, nóng quá! - bà ta thở dài.
Khéo Tay xoa xoa đỉnh đầu. Những người đang nghĩ ngợi gì đó đôi khi vẫn hay làm như vậy.
- Tôi nghĩ ra rồi! - chú bảo Bút Chì đang buồn bã - Cậu vẽ ngay chiếc kem đi.
Bút Chì vẽ kem rất nhanh. Nhưng không hiểu vì sao chú ta lại nhầm lẫn vẽ những ba chiếc chứ không phải là hai. Thật tình Khéo Tay không nhận ra điều đó. Chú đón lấy hai chiếc kem trong tay Bút Chì, trong lúc anh chàng kia khoan khoái ăn hết chiếc kem của mình. Khéo Tay đi đến bên ô cửa sổ nhỏ.
- Cô ơi, cô nóng bức lắm hả? Cháu mang kem đến cho cô đây này!
- Ái chà, thật là thông minh! - bà nọ tỉnh táo hẳn lên. Thật là một người tốt bụng. Này, hai vé của chú đây. Ôi, tuyệt quá!...
Cánh cửa sổ đóng sầm lại, và phía trên đó hiện lên dòng chữ: Đóng cửa! Nghỉ năm phút.
Bút Chì và Khéo Tay phóng đi tìm bé Phất. Vừa lúc đó, cậu Vê-nhi-a đầy vẻ cáu kỉnh bực bội đang bò vào cổng bách thú.
Cậu ta không có tiền mua vé. Hẳn các bạn còn nhớ vụ Vê-nhi-a đánh vỡ kính cửa sổ. Không hiểu sao bao giờ cũng vậy, một khi mình đã đánh vỡ cửa kính rồi thì đừng hòng được ai cho một xu nào mua kem, mua vé xem phim hay vào vườn bách thú. Vê-nhi-a mong muốn, một cách khủng khiếp làm sao qua được cái cổng vui nhộn này vào xem cuộc thi. Nhưng Vê-nhi-a làm gì có tàu thủy. Gay go thật! Vé không có, tàu thủy cũng không!
Vê-nhi-a nhăn nhó nhìn đám trẻ, và bắt đầu nhận ra được đứa bạn quen là cậu Chi-nua bé nhỏ. Chi-nua ôm chiếc tàu thủy tự tạo trên tay.
- Này, Chim-ca! - Vê-nhi-a gọi giật - Đưa cái tàu của mày đây cho tao. Mau! Mày là cái then cửa, không cần vé cũng vào được.
- Đừng hòng! - Chi-nua mạnh bạo trả lời.
- Cái....gì? - Vê-nhi-a hùng hổ - Tao nện chết bây giờ đó!
- Tôi sẽ kêu ba! - Chi-nua hét lên - Ba tôi đang mua vé kia kìa, thấy không?
Ông bố của Chi-nua bước tới chỗ hai đứa.
- Thằng bé ưa gây gổ này cần gì vậy?
Vê-nhi-a vội làm ra bộ hiền lành và nói bằng cái giọng đáng ghét:
- Cháu đùa đó mà..hề...hề...Vậy mà nó lại tưởng là thật..hì..hì..Đùa một chút thôi!
Ông bố của Chi-nua nhìn Vê-nhi-a chăm chú và cảm thấy vẫn có điều gì khó hiểu.
- Tôi không ngờ một thằng bé như thế này lại có hai giọng nói...Có lẽ đúng là nó định cướp tàu thủy của ai đó! - Thôi tốt nhất là nên để cho nó đi cùng với nhóm mình - Ông nói với người soát vé - Xin hãy cho chúng tôi vào. Vé đây!