Ngô Trung Nghĩa nghe xong lạnh toát sống lưng, sởn tóc gáy, bắt đầu run cầm cập "Uy Thất Thất, ta cảnh cáo cô, ta là giám quân do đích thân Hoàng thượng phái tới, coi chừng ta dâng tấu cô!""Tấu tôi một bản, vậy trước tiên tôi đánh ngài một trận!" Uy Thất Thất giơ nắm đấm ra, Ngô Trung Nghĩa liền sợ khiếp vía, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, khiến Lưu Duẫn đứng bên cạnh được phen cười ngả nghiêng."Thất tướng quân, cô vừa hù dọa Ngô giám quân, chắc lần sau trông thấy cô hắn sẽ tránh xa!""Đây không phải mục đích của tôi!""Mục đích của cô?""Đúng vậy, nếu hắn còn ở lại doanh trại thì sẽ nếm mùi đau khổ..."Thất Thất ra oai chắp tay hai bên sườn, mục đích của cô là đuổi tên Ngô giám quân đáng ghét kia đi, bằng không cô phải nằm chung giường với Vương gia, ngộ nhỡ một ngày nào đó... Tên Vương gia kia tâm trạng không vui, làm chuyện gì vô lễ với cô thì coi như cô xong đời, ngẫm lại ánh mắt của Vương gia, Thất Thất ngày càng cảm thấy không tin tưởng, nên tách ra thì tốt hơn.Uy Thất Thất rảnh rỗi buồn chán đi qua nhà bếp doanh trại, ngửi thấy mùi thơm phức, lập tức dừng chân, bước lùi lại, hóa ra đại sư phụ nhà bếp đang hầm canh gà, đùi gà thơm mềm béo ngậy, Thất Thất có phần chảy nước miếng."Thơm quá à! Ai có phúc như vậy? Lại được ăn canh gà?" Thất Thất tiến đến trước cái nồi, hít lấy hít để.Đại sư phụ vừa nhìn đã biết cô thèm ăn rồi "Đây là cho Ngô giám quân, hôm qua không biết tại sao giám quân lại sa vào trong hố cát, gần một ngày một đêm không có gì vào bụng, đã căn dặn tiểu nhân hầm canh gà mang tới! Bồi bổ thân thể!""Ưu đãi vậy ư? Sớm biết thế cho hắn nằm lại vài ngày!"Thất Thất bĩu môi vẻ không hài lòng, hắn tham nên mới sa vào hố cát còn đòi ưu đãi, thật bất công mà, tên khốn đó, còn dám ăn gà.Đại sư phụ ngó nhìn bên ngoài, ngại ngùng nói với Thất Thất "Thất tướng quân, ta ra ngoài một lát, cô trông canh gà giúp ta, đừng đun cạn quá!""Ra ngoài!" Thất Thất đảo mắt một vòng, vui vẻ gật đầu "Được, đi đi!"Đại sư phụ vội vã chạy ra ngoài, chắc là đi nhà xí. Thất Thất chép chép miệng, nhìn cái đùi gà kia, nước miếng đã nhỏ ra ngoài, gì thì gì cô cũng phải chén đùi gà này!Thất Thất cố nén hơi nóng ngùn ngụt, nhanh chóng chộp lấy cái đùi gà, ra sức thổi cho nguội bớt, sau đó lật ngược con gà trong nồi lại, một chiếc đùi khác nhô lên, như vậy đại sư phụ sẽ không nhìn ra đùi gà bị thiếu mất.Thất Thất không khỏi gật gù đắc ý, cô cầm đùi gà lên, xoay người định đi, đột nhiên dừng lại, nhìn nồi canh gà kia, không có lý gì cho tên kia hưởng lợi như vậy, phải cho hắn một bài học nữa mới được. nguồn TruyenFull.vnThất Thất bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, bật cười bí hiểm...Đại sư phụ nhà bếp chạy trở về, phát hiện Uy Thất Thất đã biến đâu mất, Thất tướng quân này, chẳng phải đã đồng ý trông hộ sao? Sao lại bỏ đi như vậy, cũng may canh gà không sao hết, hắn cũng không nghiêm trọng hóa vấn đề nữa.Đại sư phụ tắt bếp, bưng canh gà ra, kêu binh lính ngoài nhà bếp tới, dặn bọn họ lập tức đưa cho Ngô giám quân.Uy Thất Thất cầm chiếc đùi gà, vô cùng phấn khởi quay về đại bản doanh của Lưu Trọng Thiên, trông thấy Lưu Trọng Thiên đương ở trước thư án bày tuyến đường hành quân, vắt óc suy nghĩ, rõ là người đam mê công việc. Sao chàng ta không bảo đại sư phụ hầm chút canh gà cho nhỉ, nói đến vất vả, chàng ta chắc chắn là khổ nhọc hơn cái tên Ngô giám quân kia nhiều, đúng là một Vương gia ngốc.Thất Thất ngồi sau bình phong, miệng gặm đùi gà, Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, Uy Thất Thất quả là tinh nghịch, nhất định lại tới nhà bếp tìm đồ ăn ngon rồi, nhìn cô ăn gà đâu có giống nữ nhân, chẳng để ý hình tượng gì cả, chỉ chăm chăm ăn.