Sáng sớm, tia nắng ban mai ấm người từ cửa sổ bắn vào, nhà gỗ giống như được dát lên một tầng màu vàng kim, gió sớm phất tới, mang theo sự mát mẻ thoải mái, hơi thở nhàn nhạt của cỏ cây khiến Đường Lâm không nhịn nổi mà nhắm mắt lại hít sâu vài hơi, sau đó đưa mắt xuyên qua cửa sổ để nhìn rừng cây đọng sương ở bên ngoài.
Nhẹ nhàng mở mí mắt, mở con ngươi đang giả vờ ngủ say ra, ngay từ lúc bọn Arthur rời đi, cô đã tỉnh rồi, nhưng mà xung quanh yên lặng, nên nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, những ngày qua cũng coi như là cô đã hiểu rõ vì sao bọn Arthur lại nhốt cô ở nơi này, không ngờ dưới dung nhan yêu nghiệt kia, lại là một trái tim dễ vỡ.
Ngày hôm qua, Arthur nói cho cô biết, hôm nay là lễ khánh phong của bộ lạc, bọn họ cần phải giúp đỡ cho bộ lạc, nên không thể tới đây, ngược lại còn dặn dò Lord ở lại nhà gỗ để chăm sóc cô.
Lord là bác sĩ, có thân phận khá cao ở trong bộ lạc, loại chuyện vặt vãnh này không tới phiên hắn ra tay, mở mắt liếc nhìn gương mặt tuấn tú ở trước mặt, si mê nhìn chằm chằm vào gương mặt của mình.
Trong lòng không khỏi cười khẽ, trong lúc bối rối không khỏi nhắm mắt lại, hình như cô càng ngày càng không tránh khỏi hành động thân mật của bọn họ, trong mơ hồ có chút trầm luân hưởng thụ sự thân mật với bọn họ, cô thật không có tim không có phổi, lại dựa vào sự ấm áp của người khác cho.
"Có chuyện gì sao?"
Đường Lâm hơi nhếch chân mày, nhếch khóe miệng định đứng dậy, liếc thấy thân thể của Lord bỗng chốc nghiêng về phía trước, treo ở ngay phía trên cô, ngón tay thon dài lạnh như băng nhẹ nhàng vẽ ở trên hai gò má.
Trong đôi mắt màu xanh lục đậm sự dịu dàng, ánh mắt say lòng người khiến cho người ta không thể ngăn trầm mê, cánh môi hơi mím lại truyền đi hơi thở tri kỷ, thấy thế Đường Lâm không dám động đậy.
Trong miệng phát ra tiếng cười nhẹ, cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Đường Lâm, cẩn thận miêu tả, giống như là đang thưởng thức món ăn ngon nhất, đầu lưỡi hơi dùng sức cạy ra rồi chui vào, ôm lấy mềm mại của Đường Lâm.
Đường Lâm thở một hơi, có vẻ như chấp nhận, những ngày ở chung với nhau, cô coi như cũng đã hiểu tính tình của mấy người này, nếu như không làm theo yêu cầu của bọn họ, đoán chừng toàn thân trên dưới đều sẽ bị gột rửa sạch sẽ một trận, không nói gì mà hé miệng, nghênh đón Lord, mặc cho cái lưỡi bị cuốn lấy.
Trên người cũng thêm một đôi tay lạnh như băng, lực ở trên môi càng nặng hơn, ma sát thô lỗ, làm cho Đường Lâm hơi khó chịu, sau đó vươn tay vỗ Lord, hi vọng Lord có thể buông cô ra.
Trong miệng bị rửa mạnh mẽ, nguyên nhân có lẽ là nhân thú, nên đầu lưỡi hơi thô ráp, mang theo xước mang rô, nên làm đau nhói mà tê dại, cảm giác kích thích rất khác thường, giống như cả người đều bị Lord nuốt vào trong bụng.
Một lúc sau, Lord mới thỏa mãn mà buông Đường Lâm ra, híp mắt xanh lục lại, nhìn chằm chằm vào Đường Lâm mềm mại nằm ở trên người, đáy lòng tràn đầy vui vẻ cùng thỏa mãn.
Đường Lâm thở gấp, đôi môi hơi hé, gò má bởi vì quá ngộp thở mà ửng đỏ, tròng mắt đen càng mờ mịt hơn, nhìn thế nào cũng giống như đã trải qua *****—— liếc mắt nhìn Lord một cái, Nhân Thú này thật là thừa dịp bò cột, một chút cơ hội chiếm tiện nghi cũng sẽ không bỏ qua.
Lord dịu dàng ôm Đường Lâm vào trong ngực, thật không dễ dàng chỉ còn lại một mình hắn, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội gần gũi với giống cái, ôm Đường Lâm đi tới bên ao ấm.
Mấy người bọn họ mấy đêm nay đều dính vào bên cạnh Đường Lâm, ai cũng không muốn buông tay, Đường Lâm hoàn toàn mất hết phần linh động để phản bác, cũng may bọn họ nhiều nhất chỉ là sờ một cái, không có làm cái gì với cô.
Có lúc, nhìn thấy dục niệm ở trong đáy mắt của mấy người bọn họ, hừng hực mà cuồng bạo, Đường Lâm lo lắng rằng một giây kế tiếp cô có thể vì vậy mà bị xé nứt không, nhưng mà bọn hắn vẫn luôn an phận, không hề ra tay, điều này khiến cho Đường Lâm mờ mờ ảo ảo mà lại cảm thấy vui mừng, cá lớn nuốt cá bé, cô đều hiểu hàm nghĩa ẩn núp sau lưng bốn chữ này hơn ai khác.
Bọn Lord tôn trọng cô, để cho cô cảm thấy vui vẻ yên tâm, và còn nhiều sự ấm áp, mặc kệ mục đích lúc đầu của bọn hắn là gì? Ít nhất là bọn họ quan tâm cô, yêu thích cô.
Chỉ điểm này là đủ rồi, mới tới thời không xa lạ, qua bồi hồi, qua do dự, khi gặp gỡ Arthur thì cô cảm thấy có chút may mắn, may mắn vì cô không phải một thân một mình, cô máu lạnh, cô vô tình, cô mạnh mẽ, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, quật cường thì cũng có đau thương, đối với bọn Lord, cô cũng không có ghét. Kinh nghi qua đi, thì chính là tiếp nhận, ít nhất bọn Arthur không có trực tiếp tấn công cô không phải sao?
"Làm gì thế?" Đường Lâm kinh nghi liếc nhìn động tác của Lord, ấm trì này không phải có hiệu quả thôi tình sao? Sáng sớm Lord muốn làm gì! Tròng mắt đen nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Lord, mịt mờ liếc nhìn phía dưới của Lord.
Lord lúng túng quay đầu đi, biết Đường Lâm hơn phân nửa là hiểu lầm ý tứ của hắn, hắn tiến lên ôm Đường Lâm, nhảy xuống, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, cười to lên vài tiếng, rồi hướng về phía gò má của Đường Lâm hôn mãnh liệt, sau đó cười và nói: "Sáng sớm, Lâm hi vọng tôi làm cái gì? Hay là nói Lâm muốn bảo tôi làm những gì, thật ra thì tôi rất vui lòng ra sức vì Lâm."
Đôi mắt xanh lục đầy ý cười, ở trong nắng mai gương mặt tuấn tú phóng ra màu sắc mê hoặc lòng người, nước hồ tóe lên làm ướt cả người, nghe lời nói ranh mãnh của Lord, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Lâm chợt đỏ lên, chẳng lẽ ở lâu cùng bọn họ, thì da mặt không chỉ có dầy thêm, mà còn đổi màu sao.
囧囧 phồng gò má lên, khóe miệng co rút, cô thế mà lại xem như là chuyện đương nhiên mà đón nhận sự nhạo báng của Lord, thói quen thật là một thứ đáng sợ, chim nhỏ nhìn thấy nhiều cũng không tốt!
"Không có, không phải là anh nói ấm trì có tác dụng thôi tình sao?" Bọn Lord bởi vì cô còn chưa trưởng thành, nên cho cô nhìn bọn họ đi vào bên dưới, cô vui vẻ xem màn kịch hay, cô vui vẻ làm bộ cái gì cũng không biết, bị cái này đâm vào, tuyệt đối sẽ gặp chuyện không may, thời gian thật tốt, cô còn chưa muốn xao lãng.
Quá tò mò nên cô to gan lôi kéo Da La tà ác hỏi thăm, giống cái là thế nào, không ngờ Da La lại trực tiếp mang cô đến ẩn núp ở chỗ giống cái thường qua lại, đỉnh đạc nhìn lén, sau khi nhìn thấy thì Đường Lâm giống như bị sấm sét đánh cho tan tác.
Bộ ngực của giống cái khá bằng phẳng, trên người trần truồng phồng lên cái bánh bao nhỏ, màu da ngâm đen, khuôn mặt tuấn tú, giống như thiếu nữ chưa có trổ mã, nhưng mà nhìn tới phía dưới thì Đường Lâm không nhịn được mà trợn tròn mắt. Sấm sét đánh tới! ! Giữa hai chân được che phủ bởi một tầng giống như vảy gì đó, vảy dọc theo người tới dũng đạo nơi cái mông.
Da La giải thích, giống cái lúc động dục thì vảy sẽ tự động lui ra, sau đó tạo thành một dũng đạo, dễ dàng giao hợp. Đường Lâm lập tức phát điên không thôi, cái này, cái này là cái đồ chơi gì? Mỹ Nhân Ngư, không đúng, Mỹ Nhân Ngư sống ở trong biển, không thể nào bò lên bờ, nhưng nhìn chỗ bị vảy này che lấp, cô coi như đã hiểu tâm trạng buồn bực của mấy người Lord.
"Ấm trì có tác dụng thôi tình thì không giả, nhưng mà không phải bản thân của ấm trì có tác dụng, mà là cây tình trồng bên ao ấm, sau khi ban đêm buông xuống thì cây tình tự động tiết ra hơi thở thôi tình, kết hợp hơi nóng của ấm trì, mới khiến cho ấm trì có tác dụng thôi tình, ban ngày lại vô sự."
Gió sớm từ từ lướt qua mặt, hơi thở cỏ cây nhàn nhạt, làm cho lòng người sảng khoái, Đường Lâm tựa sát vào Lord, lắng nghe lời giải thích của Lord, không khỏi có chút kinh ngạc, nhìn cây cối cao lớn xanh um tươi tốt ở chung quanh, hoàn toàn không nhìn ra có gì khác với cây cối bình thường.
Cảm thụ Lord nhẹ nhàng vuốt ve thân thể, tắm rửa cho cô, cô vừa lòng khép hờ mắt, cuốn rúc vào trong ngực Lord, không giống với ấm áp của suối nước, trên người của Lord làm cho cô cảm thấy an ổn, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, thời không xa lạ, hình như cô chỉ có thể sống ở bên cạnh bọn Lord, một khi sinh tồn đặt ở trước mắt, rất nhiều vấn đề đều có thể coi thường.
Dựa vào cánh tay bền chắc của Lord, cô không nén được hơi mất hồn, nhìn vào căn nhà gỗ nơi xa, đơn sơ thưa thớt, lại làm cho người ta ấm lòng khác thường, cái chữ nhà này làm cho cô có chút quyến luyến.
Từng sợi tóc được gội sạch, suối nước hun làm cả người Đường Lâm ửng màu hồng, từng con sóng lăn tăn, lặng lẽ quay về , gò má đỏ thắm lộ vẻ dương dương tự đắc, môi đỏ mọng hơi cong lên, quyến rũ lòng người.
Rất ấm áp, rất thoải mái. Lord thân mật đụng vào Đường Lâm, cảm thụ hơi thở yên ổn ở đáy lòng, thích Đường Lâm sôi nổi quát tháo bọn họ, thích bộ dáng lúc bị bọn họ hôn đến mất hồn, sau đó tròng mắt đen mờ mịt hơi nước mê ly.
Thích ôm Đường Lâm vào trong ngực hơn, tức giận, kích động, thỏa mãn ••••• dù là vẻ mặt gì cũng làm cho hắn si mê, suy nghĩ lạ lùng khiến Lord hơi bàng hoàng, và nhìn ra được bọn Arthur cũng như thế. Nghiêng đầu nhìn ngón tay của Đường Lâm, nhẹ nhàng gội tóc đen, từng sợi tóc đen bồng bềnh ở trong suối nước có màu sắc khác thường.
Quay đầu nhìn ánh mắt ngu dại của Lord, Đường Lâm nhếch miệng cười một tiếng quỷ dị, đưa tay nhéo gò má của Lord, hung hăng bấm mấy cái, và nói: "Này! Có phải u mê rồi không, tôi đói bụng rồi, nhanh chuẩn bị thức ăn đi, thoạt nhìn chững chạc đàng hoàng không ngờ là một kẻ ngốc, thật đáng tiếc!"
Làm như trách, nhún vai một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo đầy vẻ tiếc nuối, dĩ nhiên điều kiện đầu tiên là xem nhẹ ý xấu ở nụ cười bên khóe miệng.
Thấy vậy! Đôi mắt xanh lục chợt lóe lên rồi biến mất trong âm u, thân thể của Đường Lâm bỗng chốc cứng đờ, nụ cười ngừng lại, nơi cái mông liền bị một vật cứng chỉa vào, xúc cảm cứng rắn, không cần quay đầu lại cũng biết đó là vật gì! Chết tiệt, cô lại quên mấy người ở bên cạnh đều là cầm thú, cầm thú thật sự, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đêù đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch chuyện như vậy lại làm rất đường hoàng, huống chi các chuyện nhỏ khác.
"Cái đó, hôm nay khí hậu thật tốt"
Còn chưa nói xong, ở chân trời xanh thẳm, liền thổi qua một mảng mây đen lớn, Đường Lâm khóc không ra nước mắt và liếc nhìn khí hậu đối nghịch với cô, cẩn thận định đứng dậy, không ngờ lúc đứng dậy, thì chân trượt, cả người ngã nhào, và thật không may là ngã vào trong ngực của Lord, trong lúc bối rối đôi tay nắm lấy một cây gậy.
Tầm mắt của Lord nhìn chằm chằm vào vật trong tay Đường Lâm, đôi mắt xanh lục sa sầm xuống, thân thể cương cứng, hô hấp đột nhiên dồn dập, bàn tay trắng nõn nắm chặt vật rất to đen, màu trắng đen được phân biệt rõ ràng, khiến cho đôi tay nhỏ bé trơn mịn kia, trái ngược với vật vô cùng dữ tợn kia.
"Này, này •••••• tôi thật sự không có cố ý, Lord anh phải tin tôi."
Đường Lâm thấy vẻ mặt của Lord có gì đó không đúng, đáy lòng lạnh lại, khóe miệng mang theo cười quyến rũ mà nịnh hót, cảm giác nóng bỏng, giống như suối nước nóng lên gấp mấy lần, ở dưới cái nhìn chăm chú của cô, vật kia lại bất chợt to lớn hơn, dữ tợn phun nước miếng vào Đường Lâm.
Gương mặt tuấn tú của Lord tràn đầy nụ cười ngây ngô, nụ cười kia nhất thời khiến cho Đường Lâm khiếp sợ, Lord phúc hắc này vậy mà lại cười ngây ngô, Đường Lâm kêu to lên, nhưng không ngờ tất cả thanh âm đều bị Lord nuốt vào trong miệng.
Xung quanh cực kỳ yên ắng, thỉnh thoảng truyền ra mấy tiếng hí của dã thú, cùng tiếng ầm ỹ kêu vang của côn trùng, hơi nước mỏng mờ mịt ở phía trên ấm trì, quấn lấy hai người, mông lung mà mê ly, tiếng nước miếng lại thỉnh thoảng vang lên.