Sau khi Thượng Quan Cẩm xoa bóp xong, đau đớn do vết thương sưng phồng tạo nên cũng biến mất. Ngẩng đầu thấy bàn tay trắng nõn vẫn cầm chân mình, Đường Chấn Đông không khỏi nói, “Được rồi.”
Thượng Quan Cẩm thấy trán hắn đổ mồ hôi, nghĩ đến vừa rồi hắn vô cùng đau đớn, lại lo lắng dược không đủ tác dụng, vì thế yêu cầu, “Ngươi cử động chân chút, xem có thể hoạt động hay không.”
Đường Chấn Đông cũng lo lắng bị thương quá nặng không thể đi được, thử cử động một chút, mặc dù hơi đau nhưng không có vấn đề gì. Hắn nói với Thượng Quan Cẩm, “Ổn rồi, không ngờ ngươi còn mang theo dược trên người.”
Thượng Quan Cẩm nhìn hắn nói, “Đây là dược dự phòng.”
“Nhưng mà chắc là ngươi có ít cơ hội để dùng.” Đường Chấn Đông dựa vào xe ngựa nhìn hắn.
Thượng Quan Cẩm lẳng lặng nhìn bàn chân Đường Chấn Đông, dường như đang muốn xác định chân hắn thật sự không sao, “Ừ, rất ít khi dùng.” Tuy nhiên, khi ra ngoài vẫn bỏ vào bọc hành lý, phòng ngừa lúc cần lại luống cuống tay chân đi mua.
Đường Chấn Đông biết hắn suy nghĩ chu toàn, nhỏ giọng nói lời cảm ơn hắn, rồi mới rút chân phải đang bị thương về, không ngờ Thượng Quan Cẩm không buông tha. Nghĩ rằng hắn vẫn lo lắng cho vết thương của mình, Đường Chấn Đông buồn cười, ngẩng đầu nói, “Đã không sao rồi.”
“Ta biết.” Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Đường Chấn Đông, cầm tất đi vào cho hắn, vô tình chạm vào ngón chân hắn, thấy hắn sợ nhột rụt chân lại, chút đỏ hồng hiện lên trên làn da trắng xanh giống như một khối ngọc đẹp đẽ ngâm trong suối nước nóng, rất đáng yêu. Thượng Quan Cẩm giật mình, nói, “Chân của ngươi bình thường rất đẹp.”
Đường Chấn Đông ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Cẩm, sau khi có phản ứng liền nói, “Thẩm mỹ của ngươi không giống người thường, ta cảm thấy chân của nữ hài mới đẹp, vừa trắng vừa mềm.”
Sắc mặt Thượng Quan Cẩm tối sầm lại, u ám khó lường tỏa ra từ đáy mắt. Hắn chăm chú nhìn bàn chân của Đường Chấn Đông, hơi lạnh phát ra từ người hắn đủ để đóng băng đồ vật xung quanh, “Ngươi từng xem qua chân của nữ hài à, có hình dạng thế nào?”
“…” Trán Đường Chấn Đông toát mồ hôi lạnh. Người ta quan niệm chân của nữ tử chỉ có thể để trượng phu (chồng) xem, nhưng khi ở phường Lạc Nguyệt hắn đã gặp rất nhiều cô nương, những cô nương đó có khuôn mặt xinh đẹp, cử chỉ phóng khoáng, không hề câu nệ chuyện như vậy.
“Sao không nói gì?” Ánh mắt sáng quắc của Thượng Quan Cẩm nhìn thẳng vào Đường Chấn Đông, có vẻ như Thượng Quan Cẩm thật sự tức giận. Đôi tay màu trắng lần theo ngón chân Đường Chấn Đông hướng lên trên, sờ vào cẳng chân nhỏ bé rắn chắn của hắn, cảm giác được hắn run rẩy, Thượng Quan Cẩm không khỏi nheo lại đôi mắt tràn ngập nguy hiểm.
“Không biết ngươi đang nói gì.” Đường Chấn Đông đỏ mặt, giãy dụa muốn đẩy hắn ra. Bên thắt lưng đột nhiên bị kéo căng, cả người hắn bị lôi vào trong lòng Thượng Quan Cẩm, môi cũng bị cướp đoạt một cách tàn nhẫn. Hơi thở cuồng vọng quen thuộc tràn đầy chóp mũi, đầu lưỡi nạy tách khớp hàm hắn, mạnh mẽ lướt qua hàm răng. Không có sự dịu dàng triền miên lúc trước mà chỉ còn dục vọng chiếm đoạt ào ạt, thô bạo giống như muốn nuốt hết môi lưỡi hắn vào. Hôn cho đến khi bộ não của hắn thiếu dưỡng khí, mơ hồ nghe được tiếng gọi khàn khàn của Thượng Quan Cẩm, “Chấn Đông…”
Đường Chấn Đông chống trên vai Thượng Quan Cẩm, cố gắng tìm cơ hội hô hấp. Thượng Quan Cẩm hơi tách khỏi hắn, nhưng chốc lát sau lại lấp kín môi hắn, môi lưỡi quấn quít, mãnh liệt hôn hắn. Dần dần đầu lưỡi bị cắt hút đến nóng lên, cảm giác tê dại làm một dòng nhiệt chạy toán loạn trên thắt lưng hắn, Đường Chấn Đông khẽ khàng rên rỉ, ngay lập tức cảm thấy bàn tay ôm hông hắn siết chặt hơn…
Thượng Quan Cẩm cố chấp hôn đôi môi ẩm ướt của hắn, cách lớp y phục mỏng mảnh chà xát ngực hắn. Cảm nhận được cơ ngực rắn rỏi mà co dãn, sờ vào phi thường thích, nhưng ngón tay không hề thỏa mãn với đụng chạm như vậy, Thượng Quan Cẩm hấp tấp kéo vạt áo Đường Chấn Đông xuống, bàn tay to nóng rực ra sức vuốt ve da thịt hắn.
“Dừng… Tay…” Đường Chấn Đông bắt được bàn tay sờ loạn hắn, cường liệt ngăn cản sự xâm phạm. Tuy nhiên, chủ nhân của bàn tay không ngừng đụng chạm, còn ác ý nhéo điểm nổi lên trước ngực hắn, mạnh đến nỗi làm hắn thở hổn hển. Khi bàn tay trượt vào giữa hai chân hắn thì người hắn run lên, vô thức chống lại, “Đừng, buông ra…”
“Bây giờ có thể không, ngươi lẽ nào không cảm thấy ta cần ngươi sao.” Thượng Quan Cẩm liếm chiếc cằm trơn bóng của hắn. Bộ phận thô to nóng bỏng dán vào bắp đùi hắn, có vẻ đang chực bùng nổ, nóng rực đến mức làm phỏng da hắn.
Đường Chấn Đông cảm thấy vừa xấu hổ vừa lúng túng, bị Thượng Quan Cẩm đè ép nên không thể nhúc nhích, áo ngoài màu tro bị kéo xuống thô bạo, vòm ngực màu đồng thiếc trần trụi trong không khí bị gặm cắn một cách tham lam, làm dấu vết *** còn lưu lại hai ngày trước càng thêm sâu đậm. Hai chân bị ép mở được vững vàng giữ lấy, cách một lớp vải quần, bàn tay Thượng Quan Cẩm mãnh liệt khiêu khích dục vọng của hắn. Toàn bộ thân thể Đường Chấn Đông ửng đỏ vì đùa bỡn gay gắt mà trở nên gợi cảm mê người, khiến cho Thượng Quan Cẩm dừng lại chăm chú ngắm nhìn hắn.
Đường Chấn Đông tóm lấy thời cơ, hi vọng rời khỏi xe ngựa thì Thượng Quan Cẩm không dám làm càn, không ngờ thắt lưng hắn bị Thượng Quan Cẩm nắm chặt, sau đó kéo mạnh hắn về chỗ cũ, nặng nề đè hắn xuống tấm thảm mềm mại.
“Ngươi muốn đi đâu?” Thượng Quan Cẩm cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, âm thanh từ tính dập dờn, ham muốn trong đáy mắt làm Đường Chấn Đông sợ hãi, “Ta làm ngươi sợ sao? Dù y phục lộn xộn cũng cố bỏ chạy.”
Đường Chấn Đông lúng túng lắc đầu, “Không phải…” Hắn nhìn đôi mắt sâu hun hút của Thượng Quan Cẩm, ấp úng giải thích, “Ta, ta còn chưa quen… chuyện như vậy…”
Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm hòa hoãn không ít. Hắn dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Đường Chấn Đông, nói, “Ta thích ngươi, dần dần ngươi sẽ quen với việc thân cận ta, đừng cảm thấy mất tự nhiên, trong mắt ta ngươi đẹp hơn bất kỳ ai.” Còn chưa nói xong, hắn đã hôn xuống.
Đường Chấn Đông nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, nhìn ngọn lửa màu đỏ bùng cháy trong đáy mắt hắn, cảm thấy tay hắn tiến vào vuốt ve giữa bắp đùi mình, nhận ra hắn muốn ở chỗ này tiếp tục làm. Bỗng chốc Đường Chấn Đông căng thẳng mà nắm vai hắn, thừa dịp hắn liếm trên cổ mình, thở dốc nói, “Nơi này là xe ngựa… Đừng, đừng ở chỗ này…”
“Yên tâm, không ai dám tới gần.” Thượng Quan Cẩm mạnh mẽ nhìn Đường Chấn Đông, thả những nụ hôn rơi trên người hắn.
“Ngươi đừng náo loạn… Đừng…” Đường Chấn Đông vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng bị Thượng Quan Cẩm đè trở lại. Y phục trên người cũng bị cởi đến lộn xộn, đai lưng lỏng lẻo quấn quanh người bị Thượng Quan Cẩm kéo ra trói buộc hai tay hắn. Toàn bộ cơ thể gợi cảm phơi bày mặc Thượng Quan Cẩm thao túng chiếm đoạt.
Đáy mắt Thượng Quan Cẩm ngày càng sâu hơn, bàn tay tỏa nhiệt theo cơ bắp trên thắt lưng hắn trượt xuống giữa hai chân, nóng bỏng vuốt ve dục vọng của hắn. Đầu lưỡi hồng nhạt liếm điểm nổi lên trước ngực hắn, vừa cắn vừa mút, làm cho nó trở nên sưng phồng. Đường Chấn Đông chật vật thở dốc, hai chân thon dài bị đè ra hai bên sườn. Thượng Quan Cẩm chuyển xuống gặm cắn bắp đùi hắn, lưu lại những vết hoa hồng quyến rũ.
“Đừng… Buông ra…” Đôi môi mỏng màu hồng của Đường Chấn Đông bật ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào, hơi chống cự khi đầu lưỡi của Thượng Quan Cẩm liếm trên dục vọng của hắn. Mỗi một sợi dây thần kinh đều theo cử động của môi lưỡi mà căng lên, chỗ bí mật được đôi môi liếm mút, cảm giác kích thích không thể diễn tả bằng lời. Thỉnh thoảng hơi thở nóng bỏng của Thượng Quan Cẩm còn phả vào da thịt, hành vi quá tục tĩu làm cả người Đường Chấn Đông run lẩy bẩy, “Không, không nên…”
Thượng Quan Cẩm cầm dục vọng đã cương của hắn, đầu ngón tay thô ráp ma sát phần chóp yếu đuối, “Đã cứng như thế rồi, còn muốn ta ngừng ư.” Dứt lời, một bàn tay khác sờ đến cái mông tròn lẳn rắn chắc của hắn, tham lam đâm chọc vào chỗ giữa hai cánh mông. Lối vào nóng rực chật chội ngậm chặt đến mức ngón tay Thượng Quan Cẩm muốn tan chảy, tưởng tượng dục vọng của mình được nơi ấm nóng đó bao lấy, máu trong người hắn sôi sùng sục. Một tay Thượng Quan Cẩm khuấy động dục vọng tăng vọt của Đường Chấn Đông, tay còn tay xâm nhập sâu vào đường ruột chật hẹp, khai thác vách ruột dẻo dai…
“Ư… Đừng… a…” Cả phía trước và phía sau đều bị kích thích khiến Đường Chấn Đông không ngừng rên rỉ, nhưng hắn vẫn kìm nén mà cắn môi. Thân thể màu đồng run rẩy kịch liệt, không ngờ càng khuấy động dục vọng của Thượng Quan Cẩm, bàn tay âu yếm hắn tăng thêm lực cho đến khi ham muốn thăng hoa giải phóng hết ra. Bỗng chốc, Đường Chấn Đông cảm thấy mệt mỏi rã rời không mở nổi mắt…
Nhưng tiếp theo, thần kinh hắn càng căng cứng, Thượng Quan Cẩm rút ngón tay chôn trong cơ thể hắn ra, nâng thắt lưng hắn lên, bộ phận sinh dục làm hắn hoảng sợ vững vàng để trước lối vào, mang theo khí thế không ngăn chặn được, tàn bạo xỏ xuyên qua thân thể hắn.
Không biết từ bao giờ trời lại đổ mưa, những hạt mưa nặng trĩu đan chéo trong bóng đêm. Xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ còn tiếng mưa rơi bồm bộp vào mái nhà, mưa lạch tạch rớt trên chiếc xe ngựa trong một ngõ nhỏ. Thùng xe đột nhiên rung động, đong đưa nhanh chóng mãnh liệt, âm thanh càng ngày càng vang dội, nhưng bị lẫn lộn mơ hồ trong tiếng mưa. Cách chiếc mành màu xanh đậm không thể thấy rõ cảnh tượng bên trong, chỉ lờ mờ nghe được tiếng thở dốc nặng nề, tiếng nước dính dấp do thân thể kết hợp phát ra, từng chút khe khẽ lọt vào màng tai, chiếm đoạt trái tim, kèm theo tiếng rên rỉ gợi cảm mà kìm nén, thanh âm khiêu gợi làm người ta nhiệt huyết sôi trào…
Gió thổi làm mành xe bay phần phật, xuyên qua khe hở nhỏ loáng thoáng thấy được cảnh tượng *** mỹ bên trong. Trên tấm thảm nhung lộn xộn, có hai cơ thể nam tử trần truồng hăng say triền miên, không khí tỏa ra mùi hương đặc trưng của nam nhân. Thượng Quan Cẩm quỳ gối giữa hai chân Đường Chấn Đông, điên cuồng xâm phạm xỏ quyên qua người hắn, vừa mút đôi môi sưng đỏ của hắn, vừa rút ra đẩy mạnh vào, thật sâu chạm vào nơi sâu thẳm trong cơ thể hắn, tốc độ không ngừng tăng lên.
Đường Chấn Đông cong người vì xung kích quá dữ dội. Vùng ngực trần tràn ngập mồ hôi *** mịn ẩm ướt và vết cắn xanh tím, hai điểm nổi lên trước ngực bị đùa bỡn cho tím đỏ và căng cứng, lại bị bàn tay trắng nõn cố sức vân vê khiến hắn không thể ngừng thở dốc, lắc đầu yêu cầu Thượng Quan Cẩm, “A… Dừng tay…”
Thượng Quan Cẩm liếm láp đầu nhũ đỏ hồng ướt át của hắn, cảm thấy đường ruột quấn lấy dục vọng chợt mãnh liệt co rút, khoái cảm dâng lên làm lửa dục của Thượng Quan Cẩm tăng vọt, không khống chế được mà đẩy vào, rút ra, đè ép, cuồng loạn đong đưa vòng eo dẻo dai, ngón tay cũng tìm tới dục vọng mẫn cảm của hắn, thành thạo vuốt ve.
“A… ưm…” Vui sướng từ hạ thân dâng lên như những làn sóng lớn lũ lượt đánh tới, Đường Chấn Đông thở hổn hển. Hai gò má đỏ bừng, đôi đồng tử đen kịt vốn trong trẻo trở nên mông lung mù sương, hàng lông mi thật dài ướt đẫm mồ hôi, thoạt nhìn có chút yếu đuối, nhưng không hiểu sao lại khơi gợi triệt để ham muốn tàn bạo của Thượng Quan Cẩm, lực xâm phạm càng ngày càng điên cuồng, ham muốn giải phóng làm hắn nóng nảy hấp tấp.
Vật vừa nóng lại vừa cứng không ngừng xuyên qua cơ thể Đường Chấn Đông. Đau đớn và khoái cảm liên tục ngưng đọng ở hạ thân, cảm giác kích động khiến hắn bùng nổ, nắm chặt tấm tảm dưới thân, kiềm chế nhẫn nại, nhưng lại làm Thượng Quan Cẩm nâng cái mông trơn bóng của hắn lên, mãnh liệt đâm vào bộ phận nhạy cảm, xoay nghiền, cọ cát, ngón tay ác ý đùa bỡn dục vọng sưng to của hắn. Hơi thở của Đường Chấn Đông loạn lạc, “Thả… a… ra…”
“Lần này chúng ta cùng nhau.” Thượng Quan Cẩm cắn mút vùng ngực màu đồng của Đường Chấn Đông, cố sức âu yếm dục vọng của hắn. Thân thể bị kích thích quằn quại lẳng lơ, đường ruột nóng bỏng gắt gao siết lấy Thượng Quan Cẩm giống như muốn hòa tan hắn. Thượng Quan Cẩm quyết liệt xâm nhập vào chỗ sâu nhất rồi phun trào, lập tức cảm thấy dục vọng trong bàn tay hắn đồng thời cũng bắn ra…
Sau khi giải phóng, mệt mỏi đột kích hai người. Thượng Quan Cẩm vẫn ở trong cơ thể Đường Chấn Đông. Đường Chấn Đông nằm thẳng thở dốc, hơi giật mình, muốn rời khỏi hắn, phát hiện bộ phận chôn trong cơ thể lần thứ hai bành trướng, ngay sau đó là đung đưa mãnh liệt. Đường Chấn Đông khó chịu lắc đầu, “Không… Từ bỏ…” Nhưng vòng eo hắn bị cố định lại, ép hắn phải tiếp nhận xâm nhập thô bạo, từng chút đánh vào, giống như vĩnh viễn không có tận cùng. Tinh dịch bên trong do vận động mà rỉ ra ngoài cơ thể, nhuộm ướt cái mông đầy đặn của hắn, Đường Chấn Đông bất lực cau mày, “Đừng… A… Dừng lại…”
“Rất khó chịu sao?” Thượng Quan Cẩm rời khỏi thân thể hắn, đặt hắn lên bàn trà bằng gỗ đặc cách đó không xa. Thượng Quan Cẩm ở phía sau tách đôi chân thon dài của hắn ra, lối vào bị xâm phạm biến thành màu cánh hồng lõa lồ trong mắt Thượng Quan Cẩm, ngón tay đâm vào bị mật huyệt nhiệt tình nuốt chửng, đi sâu vào trong có thể cảm nhận được vách ruột mềm nhũn. Thượng Quan Cẩm không khỏi khuấy động chèn ép vách tường mẫn cảm. Thấy dịch thể dính dấp và nóng bỏng chảy ra từ cơ thể Đường Chấn Đông, đôi đồng tử nhuộm màu *** lóe ra ngọn lửa đỏ hồng.
Đường Chấn Đông nằm úp sấp trên bàn trà, không thể thấy rõ vẻ mặt của Thượng Quan cẩm lúc này, cũng không biết mình lại rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm lần nữa. Cảm thấy ngón tay tiến nhập vào bên trong cơ thể rời đi, Đường Chấn Đông nhẹ nhõm hẳn đi. Đột nhiên huyệt khẩu bị bộ phân bừng bừng hưng phấn chạm vào, hắn còn không kịp kháng cự, Thượng Quan Cẩm đã hăng hái xỏ xuyên vào.
“A… Đừng…” Đường Chấn Đông kinh sợ thở gấp, kích thích cường liệt làm thắt lưng hắn nhũn ra, toàn bộ thân trên dán vào mặt bàn lạnh lẽo, tấm lưng khiêu gợi lọt vào trong mắt Thượng Quan Cẩm. Xương bả vai của Đường Chấn Đông nhô lên, những múi cơ màu đồng thiếc nổi bật trên cơ thể rắn chắc giống hệt như tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc *** tế, đường cong mềm mại uốn lượn đến tận phần xương cụt, tiếp đó là đường vòng cung duyên dáng của hai cánh mông.
Thượng Quan Cẩm vuốt ve cái mông vểnh ra của Đường Chấn Đông, cúi người hôn lưng hắn. Đầu lưỡi ẩm ướt liếm bờ vai hắn, phát hiện hắn không hề căng người lên, Thượng Quan Cẩm ngay lập tức điên cuồng thọc sâu vào bên trong hắn. Bàn trà rung lắc phát ra tiếng kêu vang rộn làm Thượng Quan Cẩm càng thêm phần hưng phấn, tách phía sau của hắn ra rộng hơn, gia tăng lực đâm vào cơ thể hắn.
Cả người Đường Chấn Đông đều là mồ hôi, theo nhịp vận động mạnh mẽ, mái tóc dài tán loạn tỏa ra khẽ khàng đung đưa trên cơ thể khỏe mạnh. Cảm giác toàn thân hắn vừa mới nổi lên khỏi mặt nước, mặt bàn lạnh lẽo bị da thịt của hắn thấm ướt. đầu v* tê dại vì ma sát qua lại làm hắn cảm thấy xấu hổ, hơn nữa bàn trà còn phát ra tiếng kẽo kẹt do lắc lư cuồng loạn, hắn ngoảnh đầu lại rên rỉ, “Đừng… Dừng lại…”
“Không phải ngươi cũng rất hưởng thụ sao.” Thượng Quan Cẩm nâng thắt lưng Đường Chấn Đông lên, tà ác liếm hắn, “Bên trong quấn chặt lấy ta, thích cường độ như vậy không?” Lại là một trận tấn công mãnh liệt, bàn trà dưới thân Đường Chấn Đông lung lay sắp đổ.
Đường Chấn Đông thở hổn hển lắc đầu, “Đừng… Sẽ… Hư… Ư…”
“Chỗ nào sẽ hư, là muốn bị ta đâm hư sao?” Thượng Quan Cẩm cố sức tách mông hắn ra, cuồng dã chạy nước rút.
Bàn trà lắc lư càng kịch liệt, gần như sắp sụp đổ. Đường Chấn Đông cố gắng nắm lấy góc bàn, nhưng nhịp di chuyển hung dữ làm tay hắn trượt xuống nhiều lần, cuối cùng hắn không thể chịu đựng được nữa, “Đừng… Đừng, bàn trà sẽ hư mất…”
Thượng Quan Cẩm không hề ngừng mà liên tiếp xâm nhập. Đường Chấn Đông ngửa cổ rên rỉ, hai chân bị đè ép vững vàng. Sau đó bộ phận nóng hổi co rút trong đường ruột mềm mại, kết hợp với âm hưởng *** mỹ giằng co trong thời gian rất dài.
“Lần sau, không được như vậy nữa.” Kết thúc, Đường Chấn Đông tựa vào trong lòng Thượng Quan Cẩm, vô lực nói.
Thượng Quan Cẩm nở nụ cười xấu xa, ôm chặt lấy hắn, “Ngươi không cảm thấy kích thích sao?”
Đường Chấn Đông liếc mắt nhìn bàn trà lỏng lẻo, cảm thấy da đầu hơi tê dại, “Rất xấu hổ.”
Thượng Quan Cẩm vuốt ve cái mông ướt đẫm mồ hôi của hắn, bàn tay trắng nõn bừa bãi mơn trớn, trong giọng nói dày đặc ý cười, “Thân thể của ngươi biến thành như vậy, sau này còn có thể cảm thấy nữ hài mới xinh đẹp không?”
“… Không phải ngươi để bụng chuyện này chứ?!” Lăn qua lăn lại hắn lâu như thế.
“Ngươi là của ta! Trong lòng ngươi, chỉ có thể có ta!” Giọng nói của Thượng Quan Cẩm phi thường kiên định.
“…” Đường Chấn Đông im lặng không nói, không ngờ Thượng Quan Cẩm lại bá đạo đến mức ấy. Tuy nhiên, hắn cũng nhận ra được Thượng Quan Cẩm rất quan tâm đến hắn, dù một câu nói vô ý cũng làm Thượng Quan Cẩm phản ứng mãnh liệt như vậy. Sau này, hắn sẽ không bao giờ khen cô nương nào xinh đẹp nữa, không thì người chịu khổ đầu tiên là chính mình.
Hết chương 24