Bị Thái hoàng thái hậu náo loạn một trận như vậy, dù sao đêm tất niên này hết vui nổi rồi. Cơm tất niên phức tạp rườm rà, mọi người đều đang cực lực nhẫn nại. Dùng bữa xong uống trà sữa, uống trà xong lại dùng rượu, thẳng đến cuối cùng uống nốt xong một chén trà trái cây, bữa cơm này mới tính là hoàn thành viên mãn.
Hoàng hậu đối với chỉ hôn của Thái hoàng thái hậu rất lo lắng, cả bữa tối đều phập phồng nhấp nhỏm. Một bên là chồng, một bên là em trai, nàng vốn cũng chẳng phải người lợi hại, cũng nghĩ không ra biện pháp tốt để giảm bớt mâu thuẫn này. Chỉ sợ Hoàng đế hiểu lầm nàng, thế chả phải oan uổng chết rồi. Thái hoàng thái hậu dây dưa lắt léo, mở miệng một tiếng “Nghe Hoàng hậu nói”, đem cả chậu nước bẩn này giội lên đầu nàng. Thật sự là trời đất chứng giám, đẩy nàng ra ngay thời điểm này, chẳng phải muốn quậy cho giữa đế hậu không thoải mái sao! Cụ bà nhà người ta thương con xót cháu, hiểu biết đạo lý “gia hòa vạn sự hưng”, bà ta lại không phải. Bà ta sống yên bình lâu quá rồi đâm ra ngứa tay thích chọc khóe, lúc còn trẻ thích tranh giành đấu thắng, cuối cùng thắng lợi rồi, loại vinh quang này tính tiếp tục giữ vững là thế nào?
Đám cung phi quỳ gối thỉnh an, dần dần đều tan hết. Hoàng đế nghỉ ngơi trong thiên điện phía đông, người dựa vào đệm tròn màu nâu tím ngẩn người. Hoàng hậu vốn đã bước xuống thềm, ngẫm lại không đúng, một lần nữa quay trở vô. Hoàng đế nghe thấy tiếng bước chân giương mắt lên, thấy là nàng liền hỏi, “Đêm đã khuya rồi, sao còn chưa trở về?”
Hoàng hậu bước đến, nhẹ giọng nói, “Thiếp muốn hỏi ngài, ngài định để Tố Dĩ vẫn ở lại Dưỡng Tâm điện thật sao?”
Hoàng đế chán ghét chau mày, “Thế nào? Ngay cả nàng cũng muốn bới móc?”
Hoàng hậu ngồi xuống ghế bành bên cạnh, rất bình tĩnh từ tốn, “Ngài đừng vội phát hỏa, thiếp nào có ý đó! Thiếp là nghĩ, ngài giữ cô ấy lại chẳng qua là để đối nghịch cùng Lão Phật Gia, cần gì phải thế chứ! Cô ấy hiện nay bị Lão Phật Gia nhìn chòng chọc, ngài bận rộn bên ngoài, cũng không thể ngày ngày triền miên trong nội đình. Nhỡ để cô ta ở một mình, Lão Phật Gia sẽ tìm cớ gây sự, một tiểu nha đầu như cô ta biết đối phó thế nào? Còn không bằng để cô ấy đến cung thiếp, thiếp mỗi ngày đều ở trong cung, lại không có việc nặng nhọc gì, chắc chắn sẽ không để cô ta ấm ức. Kể cả Thọ Khang Cung bên kia cố chấp không bỏ, thiếp tốt xấu gì cũng là Hoàng hậu, trì hoãn một lúc thì vẫn là có thể.”
Hoàng đế nghe nàng nói cũng cảm thấy có lý, vả lại Tố Dĩ ngoài mặt dầu gì đã chỉ hôn cho tiểu Công gia, Hoàng hậu là chị chồng hiển nhiên ở tại bên cạnh được, tiếp tục đặt tại bên cạnh hắn sẽ khiến người ta đàm tiếu. Nhưng mà trời biết hắn khó khăn cỡ nào! Giữ nàng lại sợ bị Thái hoàng thái hậu ghi thù, để ở trong cung Hoàng hậu lại sợ tiểu Công gia mượn cớ chạm mặt, thật sự là hai đầu lưỡng nan, hai đầu đều dày vò. Ngẫm nghĩ thật lâu mới thở dài nói, “Nói không sai, đối với nàng ấy mà nói đến chỗ nàng mới thuận lợi… Ngày mai trẫm phải đến Sướng Xuân Viên, chỉ sợ vừa đi sẽ xảy ra chuyện, vẫn là mang theo nàng ấy, ta mới có thể yên tâm. Ngày tết nhất, nàng ấy cũng đã bảy năm không về nhà, cho nàng ấy ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên, trở về lại cho đến trong cung nàng. Trẫm có đây, Thái hoàng thái hậu còn có chút cố kỵ, dần dà thời gian dài tinh lực không còn đủ, biết đâu sẽ nhạt bớt.” Hắn hốt nhiên nhìn Hoàng hậu, “Đình Đình, bộ dạng này của trẫm đã khiến nàng chê cười rồi.”
Hoàng hậu miễn cưỡng kéo khóe miệng, “Chúng ta là vợ chồng từ thuở thiếu thời, đối với ngài thiếp cũng hiểu. Đàn ông ấy à, cả đời kiểu gì cũng có một lần oanh oanh liệt liệt. Thiếp không chê cười ngài, ngược lại cảm thấy ngài dễ gần hơn, cũng đã có vị khói lửa rồi. Trước kia ngài lúc nào cũng nghiêm túc, cả ngày gặp quần thần, phê tấu chương, đọc sách, thiếp biết ngài sống không thoải mái. Gần đây thấy ngài mặt mày tươi tắn, trong lòng thiếp rất mừng! Vẫn là Tố Dĩ có bản lĩnh, cô ta là một đại công thần. Ngặt nỗi Thái hoàng thái hậu nhìn cô ấy không vừa mắt, nếu không tấn vị rồi, mọi người đều bớt lo.”
Hoàng hậu là người phụ nữ rất thấu hiểu đại nghĩa, chuyện phòng the giữa hai người cũng vô vị. Hoàng hậu còn có bệnh vặt là thống kinh (đau bụng kinh), mỗi lần đều khủng khiếp như đánh trận vậy, cùng phòng gần như đã không có. Thiếu đi những ham muốn cá nhân của nam nữ, hai người đối với nhau âu cũng như bạn bè. Thái hoàng thái hậu từng tìm Hoàng đế nói chuyện Hoàng hậu không con, nói gần nói xa đều lộ ra chút ý tứ, muốn nàng nhượng hiền (nhường lại cho người giỏi hơn), thậm chí bảo hắn phế hậu, đều bị hắn từ chối khéo. Hoàng hậu là người phụ nữ tốt, hắn không yêu nàng, nhưng tôn trọng nàng. Nàng nghiêm cẩn đoan chính, không kiêu không ghen, làm việc có chừng mực. Nhìn cả hậu cung này, không ai thích hợp vị trí này hơn nàng. Nhưng lần này dính dáng đến Ân Hựu thì lại có chút khó khăn, dù sao hắn cũng sợ tổn thương lòng Hoàng hậu. Chút tâm tư kia đối với Tố Dĩ của Ân Hựu, lúc ở Thừa Đức hắn đã phát hiện. Lúc này đã chỉ hôn, gã gặp lại Tố Dĩ, tám phần sẽ càng tự giác thân phận bất đồng.
Hoàng hậu vẫn rất khéo hiểu lòng người, thoáng do dự, “Vậy thì, thiếp đem chuyện của ngài và Tố Dĩ nói với Ân Hựu. Đệ ấy đầu óc gỗ mộc có chút không hiểu, dứt khoát làm rõ ra, không trì hoãn đệ ấy xem mặt người khác, để đệ ấy tìm một cô nương tốt khác. Có điều, Tố Dĩ thấy thế nào? Ngài về hỏi cô ta một chút, nha đầu kia ở phủ Công gia có thể một mình đảm đương một phía, xem ra chủ kiến cũng rất lớn. Vừa rồi thiếp thật toát mồ hôi hột, Thái hoàng thái hậu hỏi, nếu cô ta dám có nữa chữ không, phỏng chừng lúc này lụa trắng đã được đưa đi rồi. Hai người nói chuyện cho rõ ràng, nếu cô ấy nghĩ thông suốt nguyện ý theo ngài, thiếp thấy tối nay liền “hành sự” luôn đi. Thiếp sẽ phát ý chỉ tấn vị cho cô ta, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Hoàng đế vân vê châu xuyến đàn hương trong tay, chậm rãi lắc đầu, “Không phải lúc… nàng cho là tấn vị rồi Lão Phật Gia không đụng nàng ấy được ư? Thịt đã trên thớt, muốn băm lúc nào thì băm. Hết thảy đợi ngày mai đến viên tử rồi mới quyết định, lúc này ta đang đau đầu muốn chết đây.”
Hoàng hậu nghe thấy vậy ấn đầu cho hắn, “Thiếp vừa rồi còn nghĩ, nếu lúc Lão Phật Gia tứ hôn cứ dứt khoát nói đã ‘lâm hạnh’ cho rồi, đạo ý chỉ này phải chăng sẽ không rơi xuống. Nhưng ngẫm lại cũng không được, đã lâm hạnh phải ghi lại báo đến phủ Nội Vụ, gạt mọi người giữ cô ta lại bên người sẽ phạm vào đại kỵ. Bà cụ sẽ nói cô ta là hồ ly tinh, chuyên vét sạch thân thể đàn ông, thế thì càng chết nữa.”
Hoàng đế ừm một tiếng, “Ta cũng không ngờ tới, đến cái tuổi này rồi còn xảy ra chuyện này.”
Hoàng hậu cười phá lên, “Năm ngoái thiếp lén tính thiên mệnh cho ngài, nói năm nay sao Hồng Loan chuyển động, không ngờ lại chuẩn đến vậy!”
Hoàng đế nghiêm mặt nói, “Nói bậy!” dừng một lát, mình cũng cười phá lên, “Cũng phải, muốn lấp liếm cũng không được. Chính là kỳ quái, hoàng đế của nhiều thế hệ đều cùng tranh giành gương mặt đó, tựa như chân tướng đã ứng với kiếp mệnh gì vậy.”
Hoàng hậu lầm bầm, “Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả, tiền nhân tạo nghiệp, con cháu phải từng đời từng đời hoàn trả.”
Ai biết được, có thể là vậy đi! Hoàng đế đưa Hoàng hậu đến gần Quang Hữu Môn, hai người chia đường. Hắn phải về đông Noãn các làm lễ khai bút, sau đó sẽ chờ bữa bánh bột của nửa đêm. 30 tết, ban đêm trời đặc biệt lạnh, cả Tứ cửu thành đều đang tất bật trải qua đêm giao thừa. Hắn đứng nhìn trước cửa sổ, pháo hoa bắn mừng chiếu sáng cả màn đêm. Không biết pháo kép của nhà ai vang lên điếc cả tai, đùng một tiếng bắn lên cao mười trượng, ở giữa không trung lại tách~ một tiếng, tóe ra một vành lửa, yên lặng lại, sau đó hóa thành một luồng khói trắng phiêu tán đi.
Khói lửa lưu chuyển, trong không khí đều là mùi lưu huỳnh, có chút gay mũi. Hắn lui ra sau một bước, toan xoay người, lơ đãng liếc về hướng thiên điện phía đông. Cửa sổ trong một góc của thiên điện cũng được mở hé, trước cửa sổ đứng một người, từ nơi này nhìn sang có thể thấy nửa người. Mái tóc đen dày, vầng trán trơn bóng, nửa gương mặt tinh xảo, là Tố Dĩ. Hắn giật mình, cuống cuồng chạy tới. Tung rèm bước vào thiên điện, vừa khéo nàng ở một mình. Trên bàn ánh nến nhảy nhót, khoảnh khắc mặt đối mặt, bỗng nhiên lại cảm thấy nghèo từ, không có lời nào để nói.
“Vừa rồi nàng đang nhìn cái gì?” Cách một lúc Hoàng đế mới hỏi, “Ngắm pháo hoa sao?”
Nàng ấp úng, không phải xem pháo hoa, mà là đang lén nhìn hắn. Về sau chỉ có thể đứng nhìn từ xa như vậy, duyên phận giữa họ đã bị Thái hoàng thái hậu chặt đứt, nàng ngay cả cơ hội đến Cổ Bắc Khẩu đợi hắn cũng không có. Trong lòng Tố Dĩ đau xót, lại không thể bày ra vẻ mặt ủ rũ, đành phải vờ hào phóng, giả vờ không thèm để ý. Nàng nói, “Chủ tử, chỉ hôn giữa nô tỳ và tiểu Công gia có thể hủy không? Nô tỳ biết Lão Phật Gia nhất định đã sắp xếp xong cả rồi, cái này mà đã ghi vào Tông Nhân phủ, sau này sẽ không sửa lại được. Muốn hủy chỉ có chờ Thái hoàng thái hậu hạ chỉ lần nữa, có đúng không?”
Dưới ánh đèn, ánh mắt nàng trong suốt tựa như nước, Hoàng đế không khỏi cảm thấy khổ sở, ở mức độ nào đó mà nói thì đúng vậy, ý chỉ của Thái hoàng thái hậu chỉ cần ra khỏi miệng, cơ bản đã không có cách nào vãn hồi. Nhưng mà hắn chưa từ bỏ ý định, chỉ cần nàng đồng ý thì có thể tìm ra cách. Chẳng phải là thanh danh sao! Nói hắn giành vợ của em vợ, nói hắn ngỗ nghịch Thái hoàng thái hậu, những thứ này đều không thành vấn đề. Hắn chỉ muốn một câu nói của nàng, nàng gật đầu một cái, tất cả vấn đề nan giải liền dễ dàng giải quyết. Thật ra rõ ràng có thể ép buộc nàng, tiếc là hắn không đành lòng. Hắn không xem nàng như những tần phi dùng để tiêu khiển trong hậu cung kia, muốn cùng nàng sống cùng ngày tháng, hy vọng nàng cam tâm tình nguyện, đây là sự tôn trọng tối thiểu.
Hắn tiến lên kéo tay nàng, “Tố Dĩ, trẫm hỏi nàng một lần nữa, nàng có nguyện ý ở bên cạnh trẫm hay không? Nếu nàng nguyện ý, trẫm lập tức sẽ nửa đêm xông vào Tông Nhân phủ, tự mình hủy đạo ý chỉ kia.”
Hoàng đế “xung quan nhất nộ”* quá đơn giản, căn bản không cần tốn sức. Nhưng chuyện sau đó thì sao? Nàng rất quý cái mạng nhỏ của mình, cũng yêu thương a mã ngạch niết và cả ca ca trong nhà, không muốn liên lụy cả nhà tước tịch, nhập Tân giả khố làm nô. Bọn họ là con kiến, không thể so chân to với voi. Phàm là có chút niệm tưởng khác người, còn chưa có động tác có lẽ đã bị nghiền chết rồi. Mạch nước ngầm mãnh liệt này, chính nàng thừa biết người như mình không thể sống trong cung. Không từ mà biệt, một cô Quỳnh Châu lúc ấy đã khiến nàng chán ghét đến cực điểm rồi, nếu mà đối mặt với mười mấy Tần phi, vậy cảnh ngộ sau này tất nhiên khó có thể tưởng tượng. Còn có vị Thái hoàng thái hậu nhìn chòng chọc như hổ rình mồi kia nữa, bà ta mới sáu mươi có lẻ, nếu trường thọ hơn chút sống đến bảy tám mươi tuổi, mỗi ngày dựng mày quắc mắt, làm sao sống?
* xung quan nhất nộ: trích trong câu “xung quan nhất nộ vi hồng nhan” (lên cơn phẫn nộ cũng chỉ vì hồng nhan) câu này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh.
Hắn nhìn nàng, trên mặt đầy kỳ vọng. Tố Dĩ không phải đứa bé mười bốn mười lăm tuổi, điều nàng phải băn khoăn rất nhiều. Một mặt luyến tiếc hắn, một mặt vừa muốn chu toàn người nhà. Hoàng đế quyền thế dù có lớn hơn nữa, cũng không chịu nổi người có ý đồ ỷ vào vương pháp hình luật. Trong Kỳ, phàm là người có hơi chút quyền lực, nào được mấy ai trên người là sạch sẽ? Thái hoàng thái hậu nếu muốn kiên quyết bắt lỗi, thổi một hơi là có thể làm cho một dòng họ điêu tàn, hóa thành tro.
Đắc tội không nổi a! Nàng lắc đầu, “Đây là muốn khiến nô tỳ chết không có chỗ chôn mất! Ngài đừng làm như vậy, nô tỳ không ở bên ngài được, chúng ta kết thân thích cũng rất tốt. Sau này theo tiểu Công gia tiến cung gặp Hoàng hậu nương nương, nói không chừng còn có thể nhìn ngài từ xa. Thật ra giữ lại chút niệm tưởng, còn hơn là chúng ta đều hãm trong nước sôi lửa bỏng, ngài nói có đúng không?”
“Ta không đủ.” Hoàng đế cười khổ, “Nàng có thể bình tĩnh như vậy, ta không làm được. Ta gần như điên rồi, ai dám cướp nàng đi, ta giết kẻ ấy.”
Tố Dĩ giật mình, “Ngài đừng như vậy, tội gì giận chó đánh mèo lên người không liên can!” Nàng cong hai mắt cười, “Ngài xem nô tỳ cũng chẳng có gì tốt, tính tình cáu bẳn, trong đầu lại thiếu gân, nô tỳ còn là con dế cơm khó bắt, vụng trộm trốn việc không chuyện xấu nào không làm, ngài nhìn lâu sẽ thấy chán ghét đấy.”
“Những thứ đó là tốt, ta đều thích.” Hoàng đế cao thấp đánh giá nàng, có phần miễn cưỡng trêu đùa, “Nàng xem nàng đi, vai ra vai, eo ra eo, quan trọng nhất là mông lớn, mắn đẻ.”
Tố Dĩ thoắt cái đỏ mặt, “Ngài không có gì làm đi nghĩ cái này, kỳ cục a! Sau này trong lời nói ngài không được đùa bỡn nô tỳ nữa, bị người ta nghe thấy không tốt đâu. Đây là lần cuối cùng nô tỳ đứng gần ngài như vậy, ngày mai nô tỳ phải đến cung Hoàng hậu làm việc rồi, nếu ngài muốn tốt cho nô tỳ thì đừng giữ nô tỳ lại.”
Để nàng đến Trường Xuân Cung ban nãy đã cùng Hoàng hậu đạt thành nhận thức chung rồi, nhưng từ trong miệng nàng nói ra, lại giống như đao cứa trong tim, có cảm giác đau nhói khác biệt. Hắn thở dài, “Nàng tuyệt không yêu ta chút nào ư?”
Tố Dĩ quả muốn khóc, liều mạng nhịn xuống. Ai nói nàng không yêu hắn? Trong đầu nàng tất cả đều là hắn! Đây chẳng phải là không còn cách nào sao, không thể khiến hắn và Thái hoàng thái hậu xích mích. Việc nhà đế vương, giày vò lẫn nhau rất khó coi. Huống chi trong Sướng Xuân Viên còn có Thái Thượng Hoàng, tuy nói đã giao quyền, nhưng đối với hành vi của Hoàng đế vẫn có thể kìm hãm như cũ. Nàng đau lòng hắn, hắn không nói, nhưng nỗi khổ và khó xử của hắn nàng đều biết.
“Đây là vì tốt cho ngài, cũng là vì chính nô tỳ. Nếu ngài hiểu nô tỳ, nhất định có thể thông cảm cho nô tỳ.”
Hoàng đế từ từ rũ vai, lặng người một chút mới nói, “Ngày mai ta phải đến viên, nàng theo ta xuất cung. Nhà nàng ở hẻm Bá Nhi phía đông thành đúng không? Ta sai người đưa nàng về nhà, ở nhà chơi nửa ngày đi, lúc về sẽ phái người đến đón nàng.” Hắn nói xong, giúp nàng vuốt vuốt lông cáo trên cổ, “Ta không có trong cung, không yên tâm để nàng trong đó. Ngộ nhỡ có mệnh hệ nào, sợ ngoài tầm tay với.”
Hắn một vị Hoàng đế làm chuyện lớn, bây giờ vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi này mà tính toán chi li, thực quá khó cho hắn rồi. Tố Dĩ muốn cùng hắn thân cận, hiện thời cũng không thể. Nàng lui ra sau hai bước, cung kính nhún gối thi lễ, “Tạ chủ tử cho nô tỳ nửa ngày nghỉ, nô tỳ đã bảy năm không về nhà, hai ngày nay còn đang nhớ nhà đây!”
Hắn ủ dột nhìn nàng, “Hãy cho ta thêm chút thời gian, vạn sự đều sẽ có chuyển cơ.”
Nàng rũ mắt không nhìn hắn, cho dù có chuyển cơ cũng vô dụng, nàng yêu hắn, nhưng ngoài tình yêu còn có những điều khác. Nàng không muốn bèo trôi theo nước, nhưng Thái hoàng thái hậu đã an bài thay nàng rồi.