Hoàng đế không ở trong Thể Thuận Đường, dời đến cách vách thì người vừa tới. Hòa quý nhân vào cửa nhìn lên, Vạn Tuế Gia ngồi xếp bằng trên long sàng, khung giường buông xuống tấm rèm lụa “Kinh yến” (chim én bay) vừa vặn ngăn tại trước mặt, che đi hơn phân nửa khuôn mặt hắn.
Hòa quý nhân tiến lên thỉnh an rồi lui sang một bên nín thở đứng hầu. Hoàng đế trước giờ lãnh đạm, trước kia mặc dù nàng từng thị tẩm, nhưng chẳng qua chỉ là “việc công” mà thôi. Lòng đã xa cách, dù mặt đối mặt cũng vẫn “cách sơn vọng hải”. Phi tần không có vinh sủng, ở trước mặt chủ tử phải cẩn thận, không hỏi không được tùy ý bắt chuyện, đây là quy củ.
Hoàng đế nhìn sang, nàng mặc một chiếc áo gấm dài viền hoa, bên dưới phối với váy bông hoa văn ẩn, trên cổ áo là một vòng lông bạch hồ, xứng với gương mặt trắng trong nền nã. Lần đầu tiên tẩu cung, nàng vặn vẹo mười đầu ngón tay nhút nhát đứng nơi đó, khiến hắn nhớ tới hình dáng Tố Dĩ đứng trước cửa sơn động ngày ấy.
Hắn khẽ thở dài, dời tầm mắt đi. Chỉ chiếc ghế bành bên cạnh, “Nàng ngồi xuống nói chuyện đi.”
Hòa quý nhân bất ngờ, trước kia mỗi lần đều là chủ tử không đời nào chịu mở miệng, hôm nay trông điệu bộ như muốn hàn huyên một lát ư!? Nàng thưa vâng, khom lưng ngồi xuống, cứ cảm thấy có chút không tầm thường. Nàng phân vị thấp, còn được gọi tẩu cung, thật sự là không ngờ được mà.
Hoàng đế dịch người, tựa lên cái gối lớn trên đầu giường, khép hờ mắt nói, “Sứ giả ngoại bang đưa đến mấy thứ đồ của nước ngoài, một lát trẫm sai người đưa đến cung nàng, để nàng cũng được mở mang đôi chút.”
Hòa quý nhân được sủng mà kinh, vội đứng lên nhún người, “Nô tỳ tạ chủ tử ban thưởng!”(được sủng mà kinh: được sủng ái mà lo sợ)
Hoàng đế vỗ vỗ tay, “Đừng câu nệ, đâu phải người ngoài.”
Những lời này khiến trái tim nàng ấm áp hẳn lên, không uổng phí ngày ngày thắp hương bái Phật, quả thật là thành kính thì tâm đến, chủ tử đi Nhiệt Hà một chuyến, hồi cung đầu tiên lật thẻ bài của nàng không nói, mà còn được ban thưởng. Trong lòng nàng luôn luôn kính sợ hắn, lúc này nói chuyện thân mật ôn tồn như vậy, có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày này. Nàng đỏ mặt lén nhìn về trước, Hoàng đế tựa sau màn che màu vàng sáng, mi mắt có phần sơ nhạt, nhưng dung mạo “môi hồng răng trắng” kia thực hiếm lạ!
Nàng ngập ngừng nói, “Chủ tử đối với tô tỳ như vậy, nô tỳ cảm kích tận đáy lòng ạ.”
Hắn ừm một tiếng, “Khuê danh của nàng gọi là gì?”
Hòa quý nhân nhoẻn miệng cười nói, “Nhũ danh nô tỳ là Nùng Diễm, là Nùng Diễm trong ‘Nhất chi nùng diễm lộ ngưng hương’ ạ.” (trích trong thơ “Trường tương tư” – Lý Bạch)
Hoàng đế nhẹ vỗ tay một cái, “Tên rất hay, nhưng tên có hơi không đúng với người. Nùng diễm ấy à, là để ví với hoa mẫu đơn. Trẫm thấy nàng nên được ví với lan, trinh tĩnh nhàn nhã, là phần ung dung hiếm có kia.” Một tay hắn gối sau gáy, thở dài thườn thượt, “Ngồi lâu chẳng biết hương bay khắp, đẩy cửa trông ra bướm rập rờn a!”*
* Vịnh lan – Dư Đồng Lộc:
Thủ bồi lan nhuỵ lưỡng tam tài,
Nhật noãn phong hoà thứ đệ thiên.
Toạ cửu bất tri hương tại thất,
Thôi song thời hữu điệp phi lai.
Dịch thơ:
Tay chọn hoa lan mấy gốc trồng,
Nắng hoà gió thuận sớm hôm vun.
Ngồi lâu chẳng biết hương bay khắp,
Đẩy cửa trông ra bướm rập rờn.
– Ý chỉ hương hoa lan thanh khiết nhẹ nhàng, lặng lẽ lan tràn trong không khí, khiến người ở bên cạnh nó không nhận ra được, mãi đến khi mở cửa, thấy ong bướm vì bị hương hoa hấp dẫn bay đầy đến, thì mới nhận ra được hương thơm của nó hấp dẫn nhường nào.- Mạc Thiên Y
Hòa quý nhân quả thực phải kinh ngạc, Hoàng đế khen nàng như vậy, vừa khiến người vui lại khiến người lo sợ!. Nàng nghĩ mãi không ra, tự dưng tự lành, sao hôm nay khác hẳn mọi ngày? Nàng đỏ mặt ngồi tại chỗ khom người, “Chủ tử coi trọng, thật tổn thọ nô tỳ rồi.”
Hoàng đế không cho là đúng, dừng một chút lại hỏi, “A mã nàng là A Nhĩ Cáp Đồ tổng đốc Vân Quý? Hai năm qua Vân Quý được ông ta quản lý rất tốt, trẫm trong lòng coi trọng ông ấy. Lúc trước hỏi người bên dưới, mới biết được Tề bố sâm của Thần Cơ Doanh* là anh của nàng. Trước lúc lên ngôi trẫm còn từng giao thủ với hắn ta ở con phố Môi Tra đây, công phu giỏi, là một nhân tài. Nhà mẹ đẻ căn cơ mạnh, lăn lộn trong cung cũng được lắm cái lợi…”
* Thần cơ doanh: tên một trong 3 đại doanh của cấm vệ quân kinh thành, là bộ phận đặc biệt chuyên trông coi vũ khí trong quân đội.
Bây giờ lại kéo đến a mã ca ca nàng, Hòa quý nhân không biết hắn muốn làm gì, tim đập bình bịch, chân tay luống cuống nói, “A mã và ca ca nô tỳ tận tâm tận lực vì triều đình, đối với chủ tử là lòng son dạ sắt. A mã nô tỳ thường nói quân ưu thần nhục, quân nhục thần tử, từ việc làm đến lời nói đều không có điều gì không lấy triều đình làm trọng, xin chủ tử minh giám.”
Nàng sợ Hoàng đế làm khó dễ nhà mình, dù sao bất thình lình thay đổi thái độ như thế, nói một tràng lời xã giao, đây đâu có giống lật thẻ bài thị tẩm, mà như thể muốn hỏi gia sản để xử lý người đó chứ.
Hoàng đế cười cười, “Xem nàng bị dọa kìa! Nàng qua đây.”
Hòa quý nhân lấm lét đi qua, quỳ lên tấm ván giậm trước long sàng. Hoàng đế vươn tay, nàng vội đưa hai tay đặt trong lòng bàn tay hắn. Hắn tinh tế vuốt ve, “Một đôi tay thật đẹp! Biết viết chữ không?”
Hòa quý nhân thấy điệu bộ hắn không giống muốn trở mặt, cũng thả quả tim lại trong bụng, cúi mắt nói, “Bẩm chủ tử, lúc ở nhà nô tỳ có học qua, cầm kỳ thư họa không dám nói tinh thông, nhưng cũng có chút tiếp xúc đôi chút.”
Trên mặt Hoàng đế hiện vẻ thích thú, “Biết vẽ Chuột đón dâu không?” thấy Hòa quý nhân mặt đầy ngạc nhiên, hắn bèn đổi cái khác, “Vậy Châu chấu và bắp cải thì sao?”
Hòa quý nhân ngượng sắp chết rồi, đây đều là những thứ ba láp ba xàm gì chứ? Nàng mới nói có tiếp xúc một chút liền đánh vào mặt rồi. Lúc học vẽ tranh thì luyện vẽ sơn thủy, hoa lá, chim chóc, chứ nào có luyện vẽ chuột và châu chấu đâu cơ chứ. Nàng căng thẳng đến đỏ cả mặt, “Nô tỳ vô năng, hai thứ này không biết ạ.”
Hoàng đế có phần rầu rĩ, a một tiếng thật dài, “Bình thường thích bắt chước theo chữ của ai?”
“Nô tỳ thích chữ của Chung Thiệu Kinh, gần đây đang tập viết ‘Linh Phi Kinh’ ạ!” Hòa quý nhân nói, “Kiểu chữ Khải của Đổng Kỳ Xương tuy đẹp, nhưng cũng xuất từ kiểu chữ Thể của Chung Thiệu Kinh thôi. Quyển ‘Linh Phi Kinh’ này có thể xem như viết ra được tinh hoa của nó, nô tỳ vừa thấy đã yêu thích không buông tay đó ạ.”
Hoàng đế chẳng có hứng nghe nàng nói gì mà Đổng Kỳ Xương, Chung Thiệu Kinh, hắn quan tâm là cái khác, “Thời gian nàng tập viết cũng không ngắn nhỉ? Vậy thư pháp chữ ngược có biết không?”
Bấy giờ mặt Hòa quý nhân đã xám ngoét rồi, Vạn Tuế Gia đây là cố ý quét mặt mũi nàng mà, toàn hỏi những thứ người thường không tiếp xúc nhiều. Cũng có phải là ra đường cái mãi nghệ đâu, thiên kim tiểu thư của thế gia vọng tộc học mấy trò bịp này, để người ta chê cười à!
Hoàng đế trông điệu bộ của nàng là biết nàng không rành rồi, cũng phải, trên đời này tuy có vài người giống Tố Dĩ, nhưng điều hấp dẫn chú ý của hắn chẳng phải là chút tài năng ‘oai môn tà đạo’ kia của nàng sao! Hắn đỡ trán cười thầm, hắn đây là muốn làm gì chứ? Tìm một người so tài với nàng ư? Trên đường hồi kinh hắn vẫn luôn phản tỉnh mình, một Hoàng đế, hãm vào trong mê luyến cuồng nhiệt như vậy phải chăng rất không nên? Hắn đã sớm qua cái tuổi phong hoa tuyết nguyệt từ lâu, trên vai gánh trách nhiệm trọng đại, không thể cho phép hắn hành động theo cảm tình được. Hắn bắt buộc phải lãnh tịnh (lạnh lùng tỉnh táo), hắn phải sừng sững bất động như Thái Sơn… Nhưng mà hắn phát hiện mình ấy mà không làm được.
Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là giống như trước, nàng an nhiên ngây ngô ở tại một góc trong đáy lòng hắn, hắn phân tinh thần ra, vẫn lật thẻ bài như cũ, luân phiên lâm hạnh hậu cung. Như vậy đám cung phi sẽ không có lời oán thán, mọi người sống yên ổn, mới có thể bảo vệ nàng được an bình. Tưởng tượng thực mỹ mãn, nhưng thực hành lại có điểm khó khăn. Như vậy là thối nhi cầu kỳ thứ * chăng? (*không có được cái tuyệt đối, đành phải chọn cái tương đối). So ra thì, độc sủng một người có lẽ dễ dàng hơn việc phải đối phó với toàn bộ hậu cung đúng không? Hòa quý nhân dòng dõi không thấp, có nhà mẹ đẻ chống lưng người cũng kiên cường. Không giống Tố Dĩ, cha chỉ là quan tứ phẩm, ở kinh thành đến cả danh hào cũng không có xếp hạng. Ai muốn xuống tay với nàng, trong chớp mắt đã bị người ta nghiền thành phấn vụn.
“Đều không biết…” Hắn lầu bầu, vỗ lên giữa giường, “Lên đây đi!”
Hòa quý nhân mặt đỏ hụt hơi đứng lên, vừa mới cởi giày, Hoàng đế bảo nàng đợi đã. Tự mình vươn tay cởi cúc áo nàng, một hàng cúc vàng cởi xuống, lộ ra trung y chéo cổ nguyệt sắc bên trong.
Lạc thú khuê phòng ấy à, không lập tức cởi sạch trần truồng, đây là kinh nghiệm hắn tổng kết ra từ đêm đó trong sơn động. Hắn nhíu mày cẩn thận từng bước, cởi áo khoác ngoài của nàng, nàng ngượng nghịu đứng trước mặt hắn, gò má đỏ bừng, ánh mắt e ấp, tại sao lại không giống với Tố Dĩ? Tố Dĩ là bộ dáng ngây như khúc gỗ, hai mắt to ngạc nhiên nhìn hắn, khiến tim hắn đập mạnh. Nhưng mà người con gái trước mặt, luận tư sắc không xem là kém, tại sao lại không gợi lên nổi hứng thú của hắn? Hoàng đế cụt hứng, ngồi ngẫm nghĩ, vươn tay kéo vạt áo của nàng, lộ ra cần cổ nghiêng nghiêng bờ vai nõn nà. Vẫn không đúng, lại cởi dây yếm sau cổ nàng, kéo cái yếm ra, lúc này đã có chút hứng thú rồi. Đầu nhũ của con gái dựng thẳng, quả là đẹp mê người. Hắn vuốt vuốt cằm, nương ánh đèn nhìn, đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng không đủ tiêu hồn.
Hòa quý nhân bắt đầu phát run, Vạn Tuế Gia đây là muốn làm gì? Nàng sợ không nhẹ, tuy nói cung phi có nghĩa vụ phối hợp với ý thích của chủ tử, nhưng bảo nàng tẩu cung là muốn lột trần nàng dưới đèn sao? Lần trước không thành công, nghiêm túc mà nói nàng chỉ mới chỉ thị tẩm qua một lần, thân thể đã dâng cho Vạn Tuế Gia đúng là không giả, nhưng hai người còn chưa thân quen. Nàng là một nàng dâu mới, chưa từng thấy qua tình huống này bao giờ, cái này gọi là gì? Nàng ngượng đến không chỗ trốn, Vạn Tuế Gia lúc này đâu có động tình, căn bản là xem nàng như con chim cút, đặt trên tay đùa giỡn thôi!
Hoàng đế suy sụp ý thức được rằng không xong rồi, đầu hắn chỉ toàn là Tố Dĩ, vậy phải làm sao? Trong lòng yêu thích nhưng không thể đụng vào, chẳng lẽ lúc hắn lâm hạnh người khác gọi nàng đến, để hắn nhìn mặt nàng rồi điều động cảm xúc sao? Có lẽ hắn đã bị thần kinh rồi, đây là bệnh không nhẹ đâu!
MạcThiê[email protected]
Bên ngoài Nhật Hựu Tân, thái giám của Kính Sự Phòng và Trường Mãn Thọ đều cùng bấm giờ, đây là quy củ truyền từ bao đời, sinh hoạt phòng the của Hoàng đế có thời gian khống chế một cách nghiêm khắc, sợ tuổi trẻ không biết tiết chế, chơi đùa quá mức, mà mã thượng phong (*) toi mạng.
* Thượng mã phong (tiếng Trung: 馬上風 mã thượng phong[1]) hay còn gọi là Phạm phòng, (có một số nơi người ta gọi là “trúng phong, trúng phòng”) là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định. Đông y gọi là chứng tẩu dương, nếu chứng tẩu dương xuất hiện khi đang giao hợp gọi là thượng mã phong, nếu xuất hiện sau khi đã giao hợp xong gọi là hạ mã phong.
Trường Mãn Thọ nhìn nhìn hương đốt trên bệ cửa sổ, đưa mắt ra hiệu với Mã Lục Nhi. Mã Lục Nhi nuốt hớp nước miếng, “Nhị tổng quản, Vạn Tuế Gia chưa từng gọi các tiểu chủ tẩu cung bao giờ, lần này tiểu chủ tử lên kiệu mất một hồi, rốt cuộc canh giờ như thế nào? Có nên để lâu hơn chút?”
Trường Mãn Thọ trợn mắt, “Để lâu hơn? Đây là việc ngươi có thể quyết định sao? Lão Tổ Tông có quy củ truyền lại, ngươi thử phạm một cái thử xem. Khỏi phải nhắc đến ai khác, Lão Phật Gia biết cũng không tha cho ngươi! Nếu truyền đến Sướng Xuân Viên, xem lão chủ tử có xé xác ngươi không!”
Mã Lục Nhi sợ tới mức le lưỡi, “Vậy không dám ạ!”
Trường Mãn Thọ sốt ruột, trước đó lão đã phí sức lớn như vậy, Vạn Tuế Gia trở về liền đem tâm tư đặt lên người khác, đó không phải là uổng công khổ cực một hồi sao! Ra dấu hiệu ‘giết gà cắt cổ’ một cái, “Nhanh lên, đợi cho sét đánh hả? Ngươi cứ theo tổ chế mà làm, Vạn Tuế Gia cũng không trách ngươi đâu.”
Mã Lục Nhi vâng dạ một tràng, đứng dưới cửa sổ phía nam rướn họng kêu, “Đến giờ rồi, xin Vạn Tuế Gia bảo trọng thánh thể.”
Trên long sàng, Hoàng đế thở phào một hơi, ban nãy trò chuyện một hồi, vừa vặn kéo dài tới lúc này. Hắn ngã đầu nằm xuống, khoát tay áo với Hòa quý nhân đang đứng trước chân người, “Hôm nay đến trong vi phòng nghỉ một đêm đi, ngày mai hồi cung chờ ân chỉ. Lúc nãy nói nàng trinh tịnh, vậy phong làm Tịnh tần, nàng lui xuống đi!”
Tiểu chủ nhân tần ngần trở về chỗ, chỉ vậy là được tấn vị? Hai lần, ngóng trông chờ được sủng hạnh, kết quả chuyện gì cũng chưa làm xong. Chưa làm xong còn được tấn vị, nói ra cũng chả ai tin. Chuyện bẽ mặt như vậy cũng không thể lộ ra, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, tự mình ôm lấy thôi! Tiểu chủ nhân khóc không ra nước mắt, giải oan là không trông cậy được rồi đó, may còn vớt được một cái hàm vị, cũng không xem là quá lỗ. Liền lui về sau hai bước, vuốt xiêm y quỳ xuống đất dập đầu, “Nô tỳ tạ chủ tử ân điển.”
Hoàng đế nhắm mắt lại, nghe tiếng sột soạt xa dần, biết người đã đi rồi. Hắn tính toán, kế tiếp lại đưa thánh quyến đắp lên người nàng ta nữa thôi! Tấn vị rồi, cách dăm ba bữa thưởng ít đồ, trong cung đám nữ nhân ở không thích đánh tiếng hỏi thăm kia, chút động tác này đã đủ cho họ nghị luận rồi.
Cũng không biết Tố Dĩ có nhận ra được tấm lòng này của hắn không, nàng ta tỉnh táo như vậy, lại còn giỏi giả ngu. Có đôi khi hắn cảm thấy sức cùng lực kiệt, sao mà lại gặp phải cô nàng ba gai thế cơ chứ! Biết làm sao được, đã thích rồi, có muốn ném đi cũng không xong. Nàng thì sao? Nàng ghét bỏ hắn. Ngoài miệng thì gọi chủ tử này chủ tự nọ hay lắm, miệng như bôi đầy mật, đến lúc bảo nàng ở cùng hắn thật rồi ấy, thì tức khắc lắc đầu như trống bỏi. Hắn chưa từng cảm thấy làm Hoàng đế thảm thương đến vậy, thế nhân đều hâm mộ hắn, nào ngờ đến cả người con gái hắn thích cũng không giữ được.
Hắn nằm ngửa trên nệm, lòng đầy phiền muộn duỗi tay xuống dưới gối mò ‘bảo bối’ của hắn. Lần này phải dựa vào nó an ủi rồi, trải lên ngực, xem như nàng đang ở cạnh bên…
Nhưng hắn đột nhiên hoảng hồn, hai tay mò qua lần lại, sao không thấy? Cái yếm kia không thấy đâu! Xốc gối đầu lên, bên dưới trống trơn, không có gì cả. Trong đầu hắn trống rỗng, rơi đâu mất rồi? Chẳng lẽ còn ở trong tay áo, quên lấy ra ư? Tung người xuống giường đi vòng qua phía sau bình phong xem, triều phục mặc ban ngày đã lấy đi từ lâu. Cũng không đúng, hắn đứng tại chỗ suy nghĩ, mỗi ngày trước khi thay quần áo đều lấy đồ vật ra trước, cái này đã dưỡng thành thói quen. Nhớ rõ là cất dưới gối, sao lại tự dưng biến mất?
“Người đâu!” Hắn quát, Vinh Thọ lập tức cong lưng vén rèm nghe chỉ. Hắn chỉ ra bên ngoài, “Đến Tứ chấp khố, đem triều phục được thay ra của trẫm về đây.”
Vinh Thọ thấy Hoàng đế gấp gáp, không dám hỏi lĩnh mệnh rời đi. Hoàng đế thất hồn lạc phách đứng đó, nghĩ bụng chẳng lẽ là bị nàng cầm đi? Đã trễ thế này không thể gọi nàng vào hỏi, nếu không màn diễn trước đó đều công cốc hết, chỉ có thể đợi đến sáng mai. Hắn nhìn đồng hồ trên bàn, mới đến giữa giờ Hợi, còn phải chịu bốn canh giờ nữa, thực sự là gấp đến độ cả người đầy mồ hôi rồi.