Thượng Nghi Cục luôn là nơi tập trung đám cô cô có tuổi, những cô cô trẻ tuổi lăn lộn được vài năm, trong cung không giữ lại thì thuận thuận lợi lợi ra ngoài. Nhưng nếu chủ tử đã lên tiếng, thì phải ở lại cái nơi nhàm chán vô vị này mà hoài phí cả một đời. Nói khó nghe một chút, nơi đây là cái ổ của gái già. Có thể bước ra khỏi địa phương này, một là được khiêng ra ngoài, hoặc là hết hạn phục dịch. Tố Dĩ được điều đến ngự tiền làm việc ở cái tuổi đã cao như này, từ xưa đến nay quả là một trường hợp hiếm thấy.
Phẩm Xuân nắm bả vai vỗ vỗ nàng, “Ôi, được thăng chức rồi! Tố cô cô ngài lúc này ta phải nói rằng, loáng cái được đến ngự tiền, phong quang vô hạn nha….! Sau này ngài nhớ để ý đến chúng ta một chút nha, đừng quên lời ta nói đó, ta có chí hướng lớn muốn làm Đồng sử, phân công nữ quan trước tiên phải nhớ đến ta đó.”
“Mắc ói!” Nữu Tử cười nhạo, “Chí hướng của cô đủ lớn nhỉ, chưa gì đã muốn làm Đồng sử? Làm sao cũng lăn lộn được một chức Thượng cung Thượng nghi đi đã chứ!”
Tố Dĩ cắn răng đóng gói đồ đạc, “Hai người các ngươi lại chê cười ta đi!”
“Ai chê cười cô kẻ đó là đồ con rùa.” Phẩm Xuân lại đẩy nàng nói, “Chúng ta không phải là đang chúc mừng ngài sao! Ở trước mặt Vạn Tuế Gia, chỉ nghĩ thôi đã có tiền đồ rồi. Ngươi chỉ cần lo dồn hết sức lực bò lên trên thôi, sau này mỗi ngày ta sẽ đưa thẻ xanh của ngươi lên đầu bảng.” (thẻ xanh: thẻ thị tẩm)
“Nói bậy.” Tố Dĩ cười phá lên, “Cô không thể đứng đắn được chút sao? Tôi là đi làm nha đầu sai sử, chứ không phải được thăng vị làm chủ tử, cô đưa thẻ xanh được cái rắm ấy!”
Nữu Tử đứng chống nạnh, “Cẩn thận đấy, cái gì mà rắm với không rắm, trước mặt thánh giá mà phạm lỗi, chưa đợi thăng vị thì đã bị đánh chết rồi.”
Ba người đùa nhau đã quen, có nói gì cũng không giận nhau. Phút cuối cùng sáu bàn tay nắm lại một chỗ, mắt rưng rưng nói lời tạm biệt. Tố Dĩ sụt sịt mũi nói, “Lần này chia tay, muốn gặp lại phải tốn sức rất nhiều. Cách một cánh cửa cung như cách một đỉnh núi, giữa đường chạm phải nhau cũng không thể tùy tiện nói chuyện rồi.”
“Phải đấy, thật sự là phải biểu hiện như người dưng rồi.” Phẩm Xuân lau mắt dặn dò, “Cô phải chú ý cẩn thận đấy, người của Ngự tiền khác với chúng ta, không thể thổ lộ tâm tình, tự mình cấp cho mình con đường lui, tính tình cũng phải kiềm chế. Ở trong cục cô dạy dỗ đồ đệ, đến nơi đó đến phiên cô bị người ta quản giáo rồi, nên thả lỏng tâm tình, nhớ chưa?”
Tố Dĩ gật đầu, nghe lời như một đứa bé ngoan. Nữu Tử mếu máo nói, “Vốn tưởng sẽ ở cùng nhau đến lúc xuất cung, bây giờ thì không được rồi. Nha đầu đáng ghét nhà cô, tự mình đi đến nơi cao.”
“Trời đất chứng giám, tôi hoàn toàn không muốn đi. Tay trái vừa miễn phạt, tay phải liền bảo tôi đến hầu hạ, chính tôi còn kinh hoảng chưa hết đây này!”
Phẩm Xuân nhặt bao đồ lên nhét vào trong lòng nàng, “Đừng bỏ lỡ thời cơ, đây là cơ hội cho cô lộ diện, mình phải nắm cho chắc chớ buông tay.” Thấy nàng ta rề rà, dứt khoát đẩy ra khỏi cửa, “Đi đi, đến địa phương mới thì bắt đầu lại từ đầu, đừng lưu luyến nơi này nữa, nơi này cũng có gì hay đâu.”
Người mềm lòng dễ sinh đa cảm, kỳ thật Thượng Nghi Cục cách Dưỡng Tâm điện cũng không tính là xa, ba người lại làm thành như sinh ly tử biệt, ngẫm lại cũng hơi buồn cười. Tố Dĩ dằn lòng lại chia tay họ bước ra ngoài, bên ngoài đã có một tiểu Tô Lạp chuyên môn tiếp đón, cúi đầu cong lưng đến vác gói hành lý giúp nàng, dẫn nàng băng qua sông Kim Thủy Hà, đi thẳng đến khu ở tập thể của cung nhân trong Càn Thanh Cung tìm giường của nàng.
Trong mỗi cung, cung nữ thái giám được giao chức vụ cao đều có phòng làm việc (trị phòng) và phòng ở riêng, của Dưỡng Tâm điện được gọi là Nội điện tha thản*, ở trong một tòa viện tử dài mảnh ở phía nam mặt hướng về phía bắc. (tha thản: ký túc xá tập thể của cung nhân)
Vào cửa viện đi vào trong, còn có Càn Thanh Cung tha thản, Tứ Hợp Ý, Tứ Chấp Khố tha thản, cùng với Hoàng quý phi tha thản. Trong cung có quy củ, Hoàng quý phi tương đương như Phó hậu, hàm cấp quá cao quá nhạy cảm, bình thường không cần thiết, cho nên tha thản quanh năm để trống làm phòng trà bánh. Một dãy phòng ốc chạy dọc xuống dưới, phía đông ngăn cách một tường viện được lấp kín là nơi chứa văn thư ghi chép và kho vũ khí của Phủ nội vụ. Tố Dĩ bình thường thích quan tâm vớ vẩn, đứng ở trên bậc thang nhìn sang, nghĩ bụng kho súng cách chỗ này quá gần, rủi như ngày nào đó cháy nhà thì chạy thế nào đây.
Miên man suy nghĩ vào phòng sắp xếp đồ đạc, trong Dưỡng Tâm điện tha thản bày biện cũng không khác nơi khác là bao, vẫn đồng dạng là tường xám ngói xanh, chẳng qua bàn và tủ nhỏ khảm xà cừ kê cạnh tường có hơi cao cấp chút thôi. Là loại gỗ đen bóng phiếm quang, trên ngăn kéo và cửa tủ có khảm đụn mây kiểu móc kéo bằng đồng trắng, cùng một bộ với chiếc bàn bát tiên ở giữa. Tố Dĩ đi tới đặt bao đồ xuống, trên bàn đặt đơn độc một chiếc bình Thanh Hoa miệng rộng, bên trong trồng 2 nhánh thủy tiên đã được tỉa tót, mới trổ nụ hơn chừng một tấc, chưa nở hoa, nhìn qua hệt như củ hành tây nảy mầm.
Còn chỗ ngủ, nơi này không có giường ghép lớn, mỗi người được một cái giường riêng, có lẽ đây là do cung nữ của Ngự tiền mới có ưu đãi cũng nên! Mà giường sưởi đốt quá nóng dễ bắt lửa, học giường của người phương nam, đặt chậu than, tự chăm sóc mình tốt thì mới có thể tận tâm hầu hạ Vạn Tuế Gia. Tiểu Tô Lạp đặt hành lý xuống rồi rời đi, nàng đứng suy nghĩ, chỗ phía đông đã có người ở, đoán là Na Trinh. Còn dư lại hai giường, một cái gần cửa sổ, một cái ở phía nam đối diện với cửa ra vào. Nàng trải chăn lên cái giường trống kê dưới cửa sổ, vừa thu thập chăn gối xong, nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, một đường hướng đến nơi này.
Rèm cửa được vén lên, hai người đi vào, Na Trinh thì nàng đã biết, một người khác thì gương mặt xa lạ, có lẽ là Tư trướng mới nhậm chức cũng nên! Sau này sẽ phải cùng làm việc chung, Tố Dĩ muốn tới chào hỏi, toan mở miệng, vị kia đã không nóng không lạnh “ơ” một tiếng, đem lời nàng ra đến khóe miệng bị chặn ngược trở về.
“Đến chậm có một bước, mà giường đã chọn xong rồi à?” cung nữ kia đặt bao đồ xuống băng ghế, điệu bộ như không hài lòng.
Tố Dĩ vốn muốn hành xử tốt, lại bị giọng điệu của cô ta làm cho có chút khó chịu. Mình xuất thân từ Thượng Nghi Cục, đối với quy củ thể thống đặc biệt coi trọng. Huống chi bình thường quen được tiểu các cung nữ ngưỡng mộ, gặp cái kiểu đức hạnh này thì rất là phản cảm. Nếu bàn về công phu bới lông tìm vết, nàng thế mà là tổ tông đấy nhé.
Tố Dĩ tựa tiếu phi tiếu nhìn cô ta, cô nương này có gương mặt đoan chính, da dẻ không tệ, mắt to sóng mũi cao. Về cơ bản thì cũng dễ nhìn, song lại cảm thấy khoảng cách giữa hai con mắt có hơi gần, tự dưng khiến cho khuôn mặt như bị kéo ra sau, nhìn ra được là người bụng dạ hẹp hòi.
Nàng ừ một tiếng, “Đúng vậy, thật chẳng may, ngài đã tới chậm một bước.”
Cung nữ kia lườm nàng một cái, “Đến bây giờ ta mới biết, trong cung cũng thịnh hành cái loại ‘chiếm núi làm vua’ đấy.”
Na Trinh nhìn sang, sắc mặt không tốt. Tố Dĩ quay đầu lại, cười cười nói, “Vạn sự đều có thứ tự trước sau, sao lại nói là ‘chiếm núi làm vua’ chứ? Nếu cô đến sớm, hai cái giường đều tùy cô chọn. Bây giờ thì không còn cách nào, cô thấy đó, tôi cũng đã xếp đồ xong rồi.”
Cô nàng kia nhếch một bên khóe miệng lên, “Muốn nói đến thứ tự trước sau, kỳ thật buổi sáng ta đã tới xem qua phòng ở rồi, cũng chọn trúng cái giường kia, chẳng qua là bận rộn trong cục nên trì hoãn thôi.”
“Thế ư?” Tố Dĩ ra chiều kinh ngạc, “Lúc tôi đến không thấy trên giường đặt đồ vật gì cả, nếu cô muốn đánh dấu thì cũng để lại một tờ giấy cũng được mà, biết đâu tôi có thể nhận ra. Bây giờ thật xin lỗi, chuyển chỗ nữa tay tôi mỏi không làm nổi, cô thấy vậy phải làm sao bây giờ?”
Không phải chỉ là biểu muội của Mật quý phi thôi ư, có gì mà đắc ý! Mặc kệ cô ta ở trong cục lên mặt hống hách thế nào, dầu gì mình cũng chả có ý định quan tâm. Bất kể là ở ngoài hay là trong Dưỡng Tâm Điện, bàn về lai lịch các nàng vẫn là cùng ngồi cùng ăn, nàng không cảm thấy có gì cần phải nhường nhịn cô ta cả. Thật ra, bản thân nàng là người ưa mềm không ưa cứng, chỉ cần cô ta tỏ thái độ tốt hơn chút, nàng sẽ không nói hai lời mà nhường giường. Nhưng cô ả vênh váo tự đắc thế kia, nàng liền hạ quyết tâm cho cô ta ăn chút thủ đoạn mềm dẻo.
Na Trinh ở bên cạnh nhìn tân Tư trướng mặt tía tai, dù sao sau này phải làm việc chung, gay gắt quá cũng không tốt, bèn hòa nhã giảng hòa, “Chút chuyện nhỏ này cũng đừng so đo làm gì, vào một nhà thì chính là người một nhà rồi, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà. Các cô trước kia không làm chung một cục, chưa quen biết nhau! Lại giới thiệu chút đi.”
Tố Dĩ cảm thấy mình hào phóng hơn con nhóc này nhiều, cũng không rề rà, hàm tiếu nói, “Tôi họ Tố, cô cứ gọi tôi là Tố Dĩ. Na Trinh nói đúng, chúng ta đã vào chung một phòng thì chính là người một nhà, sau này cần cô chiếu cố hơn đây!”
Cung nữ kia khách sáo, nhìn ra được vẻ khinh miệt trong mắt, ngoài miệng lại đáp ứng, “Ta họ Hà, tên Quỳnh Châu, có chỗ nào không chu đáo, cũng mong cô bỏ lỗi cho.”
Biểu tình không tốt, giọng nói lại còn không khó khăn lắm. Tố Dĩ cũng không phải người tính toán, mình nói thế, trước hết là tự mình nhường một bước dài. Thuận theo đề tài câu chuyện của cô ta, nói, “Tôi biết lai lịch của cái tên này… ‘Ngọc bồn tiêm thủ lộng thanh tuyền, Quỳnh Châu toái khoát viên’*. Xuất xứ từ đây sao?”
* thiếu nữ đùa giỡn bên dòng suối trong, từng hạt nước lóng lánh như trân châu chốc chớc vỡ rồi lại tròn (Quỳnh Châu: chỉ bọt nước)
trích “Ngọc Lang Quy – sơ hạ” – Tô Thức
Quỳnh Châu thấy nàng từng có đọc sách, ý tứ khinh thường có chút phai nhạt, gật đầu nói, “Cô nói đúng, là được đặt từ đó.”
Tố Dĩ ngượng ngùng cười, “Tên của cô chọn thật đầy thi tình, rất hợp với cô.”
Quỳnh Châu cổ quái nhìn nàng, thầm nghĩ vị này thật không đơn giản, mới vừa rồi còn như “cây kim so với cọng râu”, sao lập tức đã nịnh nọt khen người ta rồi? Nếu cô ta đã xuống nước, mình càng gay gắt thì không dễ xuống đài được. Con người nàng từ bé có một tật xấu, đã muốn thứ gì thì dầu có bỏ ra hết vốn liếng cũng phải lấy được vào trong túi. Cái giường còn dư lại nhìn thế nào cũng thấy không thoải mái, đối diện là cửa phòng, ra ra vào vào để cho người ta liếc mắt một cái đã thấy hai cái chân của mình chình ình ra đấy, quả thực muốn đập đầu chết cho rồi! Thế là nàng đổi giọng, sắc mặt cũng chuyển biến lớn, nói với Tố Dĩ, “Cô thật khéo nói chuyện, tôi vừa rồi ngữ khí không tốt, đã khiến cô chê cười rồi.”
Tố Dĩ vội vàng thuận theo gậy tre tuột xuống, “Ấy chết, cô nói lời này, làm cho tôi xấu hổ mới đúng ấy.”
“Là thế này.” Quỳnh Châu mím môi nói, “Tôi xong việc rất thích đọc sách, làm vài việc thêu thùa, bên góc kia không có cửa sổ, ban ngày lại không cho thắp đèn, tôi ở đó thật không tiện lắm… Cô xem có thể đổi giường với tôi hay không, nếu không thì chúng ta thay phiên ở cũng được.”
Nụ cười bên khóe miệng Tố Dĩ càng sâu, té ra chỉ có cô ta là thích đọc sách yêu thêu thùa may vá? Cô ta có nói mắt mình không tốt, không có ánh sáng không được, so với cái cớ này còn có sức thuyết phục hơn. Nhưng trước nay nàng là người hào phóng, khiêm nhường là phẩm chất tốt, mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, căng thẳng quá cũng không tiện. Nói với cô ta vài lời nhẹ nhàng, dứt khoát gật đầu, “Được rồi, chỗ này nhường cho cô.”
Vừa nói vừa tự đi đến ôm chăn đệm của mình lên, giường đối diện cửa có khung giường, treo một tấm vải dày lên che chắn là được, cũng không phí bao nhiêu sức lực. Nếu nhường giường cho người ta, hai bên cũng sống yên ổn. Ai nấy thu xếp cho xong, xong việc bèn đến Dưỡng Tâm điện dập đầu thỉnh an chủ tử.
Na Trinh như con dê dầu đàn dẫn đường phía trước, Quỳnh Châu chỗ nào cũng không chịu kém cạnh người ta, theo sau thứ hai. Tố Dĩ bụng dạ rộng rãi, đi sau cùng cũng tự lấy làm vui. Bấy giờ cũng gần đến giữa trưa, đúng lúc phải đi vào thu xếp, không bao lâu Vạn Tuế Gia sẽ về trong điện nghỉ trưa rồi. Bắt đầu từ hôm nay, ngày ngày đều nhìn thấy, có hay quên cách mấy đi nữa cũng phải nhớ kỹ. Tố Dĩ tự gióng trống cổ vũ mình, nhấc chân bước lên dãy hàng lang phía tây.
Vào cửa gặp được Vinh Đại tổng quản, cặp mắt ti hí của gã trừng đến là to, ép cái cổ họng vịt đực quát lớn, “Lượn lờ chỗ nào đó? Chủ tử trở về điện đến một bóng người cũng không thấy đâu kìa!”
Na Trinh hoảng hồn, “Hôm nay sao sớm vậy? Vẫn còn chưa đến giờ mà. Ta dẫn họ đến phòng ở làm quen chỗ, không ngờ Vạn Tuế Gia lại về trước giờ.” Ló đầu vào trong thăm dò, “Thế bây giờ phải làm sao? Đã ngủ rồi ạ?”
Vinh Thọ phất tay gọi vào, “Đang đọc sách, nhanh vào thu xếp đi!”
Na Trinh cuống quít nháy mắt bảo họ theo sau, vén rèm vào buồng trong, hoàng đế một tay đỡ trán, trên giường sưởi bày một chồng sách, đang thảnh thơi lật sách. Nghe thấy có người đi vào ngoảnh mặt nhìn, tầm mắt lượn một vòng trên người Tố Dĩ, chậm rãi hỏi, “Thu thập xong cả chưa?”