Cung Lược

Chương 117: Nàng đối tốt với nàng ấy chính là đối tốt với trẫm, trẫm trong lòng cảm kích nàng cả đời

Tiết vạn thọ, hết thảy công vụ tạm hoãn. Kỳ thật Hoàng đế cũng ngóng trông một ngày này, dạo thời gian này thật sự quá bận, đến cả phía bắc cũng tìm không ra, hôm nay nghỉ một bữa, hắn nên cùng Tố Dĩ tận tình tề tựu rồi.

Phùng Lam Thanh nâng áo khoác kim long cho hắn thay, hắn quay đầu nhìn trong gương, ánh nến mờ mờ, soi tỏa một thân trang phục tôn quý. Quan triều chu vĩ kim phật (mão), chuỗi hạt Đông châu minh hoàng, một thân hoa văn Cửu long thăng long cuộn tròn… có đôi lúc cảm thấy là long bào mắc trên người hắn, hắn chẳng qua chỉ là một cái giá áo vì nó mà cống hiến quên mình. Thế nhân cực kỳ hâm mộ đế vương, đâu ngờ quân vương không dễ làm? Hoàng phụ viễn du Vân Nam, Vân Nam cũng là địa giới của Đại Anh, ông tại đầu bên kia từng phong thư truyền đến, tất cả đều là bất mãn của ông từ những điều mắt thấy tai nghe dọc trên đường đi. Trước đây là quân lo thần nhục, giờ chẳng phải, quần thần bên dưới làm xằng làm bậy phải tính trên đầu hắn. Nhắc đến buồn cười, Hoàng đế hắn đây bị ức hiếp hai đầu, nghĩ kỹ quả thực có thể nói là uất ức.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, quay đầu hỏi Vinh Thọ, “Trẫm dặn mỗi ngày vấn an Lễ chủ tử, đã mấy ngày không nghe hồi đáp, trẫm bận quên khuấy đi mất, chỗ nàng ổn cả chứ?”

Vinh Thọ khom lưng nói, “Lễ chủ tử đều ổn, chỉ là hai ngày trước nhiễm phong hàn…” thấy sắc mặt Hoàng đế đại biến, vội nói, “Chủ tử chớ lo, khi đó ngài đang ở Xương Bình, Hoàng hậu chủ tử cùng Thục phi nương nương đã đến thăm, nói không đáng ngại, lúc này đã bình phục rồi.”

Hoàng đế nghe thấy vậy mới gật đầu, “Bình phục là tốt rồi, dạo này vắng vẻ nàng ấy, trẫm còn sợ nàng giận đây!”

Vinh Thọ nuốt nước miếng đánh ực, càng khom thấp hơn, “Lễ chủ tử hiền lương, nhất định có thể thông cảm cho nỗi khó xử của chủ tử. Vả lại chủ tử mỗi ngày đều phái Hồng Nhạn Nhi qua đó vấn an, Lễ chủ tử còn giận dỗi, thế chẳng phải là có phần không hiểu chuyện sao!”

Nói lời này, trong lòng quả thực nhảy thình thịch. Bồi giá trước mặt bên cạnh Vạn Tuế Gia chỉ có gã và Lộ Tử đi theo nâng nghiên mực, Hồng Nhạn Nhi hầu hạ gian ngoài, Vạn Tuế Gia lên tiếng đều do gã thay mặt truyền. Kêu mỗi ngày đến chỗ Lễ quý nhân vấn cát tường là chỉ thị vào mùng tám, đạo ân chỉ này xác thật là bị gã ém nhẹm, nhưng mà làm như thế, cũng đã hỏi ý Hoàng hậu chủ tử rồi. Nói thật, loại chuyện giấy không thể gói được lửa này, sớm muộn gì sẽ lộ ra. Đến lúc đó làm sao bây giờ? Ngươi dám khai ra Hoàng hậu? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đổ bồn phân lên đầu Hồng Nhạn Nhi thôi.

Hoàng đế là người bao che khuyết điểm, không chấp nhận hạ nhân đối với Tố Dĩ có nửa điểm phê bình. Vinh Thọ buột miệng nói nàng không hiểu chuyện, hắn quắc mắt liếc, “Đáng chết!”

Vinh Thọ vốn là chột dạ, nghe thấy một câu như vậy sợ phát khiếp, vung bàn tay to cỡ cái quạt hương bồ vả lên mặt mình, vừa đánh vừa mắng, “Đồ chó mí mắt không cao, cho mi lắm miệng này! Cho mi không lựa lời nói này…”

Hoàng đế không để ý đến gã, phất áo khoác bước ra cửa, trong đông noãn các phía sau vang từng tiếng bộp bộp.

Vạn thọ của Hoàng thượng, trời quang mây tạnh. Vào đêm cả cung đốt lồng đèn, ánh sáng trong suốt rọi lên tường đỏ, năm bước một điểm quang. Hoàng đế đứng tại đầu đường vọng về phía bắc, phát hiện cung đình này dường như nhiều thêm vài phần ý thơ so với bình thường. Tháng tư gió lạnh lướt qua mặt, trông nơi xa mờ mờ ảo ảo. Cách hai dãy tường cung nghe thấy tiếng người trong Càn Thanh Cung, quần thần lục tục đến dự tiệc. Hắn đứng một lúc, trong lòng chờ đợi chẳng phải thịnh yến náo nhiệt, nhưng không làm tiệc hắn không rút ra được thời gian rảnh, làm tiệc rồi, lại phải ứng phó với những đại thần tiến cung chúc mừng kia. Hôm nay bất luận thế nào cũng phải đeo dính lấy nàng, lần trước nàng qua Dưỡng Tâm điện hắn đang ngủ, sau đó nghe nói mà trong lòng hối hận dữ dội. Kỳ thật chính mình không nhín được thời gian rảnh, thực hy vọng nàng có thể tới chỗ hắn. Chỉ là kiêng kị nàng đang mang thai, không nên để nàng động tay chân. Ngẫm kỹ lại, vạn dặm non sông luôn luôn có công việc làm mãi không hết, chính mình quá tích cực, lo được đầu này quên mất đầu kia, khiến cho chính mình như thể khổ hạnh tăng, tội gì khổ thế chứ!

Toan bước đi, bắt gặp một dãy cung đăng Ngũ liên châu đỏ thẫm đi tới, Hoàng hậu trang phục lộng lẫy, cười tiến lên chúc phúc, “Cung chúc Vạn Tuế Gia.”

Hoàng đế hơi đỡ nàng, “Hai ngày trước nghe nói bệnh cũ nàng lại tái phát, trẫm cũng không thể qua xem, hiện tại đỡ rồi chứ?”

Hoàng hậu đáp, “Bệnh cũ, chẳng đáng lo gì. Ngài trong triều bận chuyện thiếp cũng biết, còn cố ý dặn dò đừng truyền đến chỗ ngài, là người nào nhiều chuyện sợ thiên hạ không loạn?” vừa nói vừa sửa sang lại phi lĩnh trên vai hắn, “Nhắc tới bệnh, thiếp sực nhớ, hôm kia Lễ quý nhân nhiễm phong hàn, trên người không được tốt. Thiếp còn hỏi, Vạn Tuế Gia sao không tới? Muội ấy nói chủ tử bận chuyện, không dám quấy rầy. Ngài cũng là, muội ấy mang thai, ngài nên tranh thủ qua thăm một chút. Phụ nữ mang thai vất vả, bỏ mặc muội ấy, ngài cũng yên tâm được à?”

Hoàng đế ừ một tiếng, “Trẫm đúng là nên kiểm điểm lại.”

“Dạo này không cho Kính Sự Phòng truyền thẻ bài?” Hoàng hậu dìu cánh tay hắn tiến vào Càn Thanh Môn, nhỏ giọng nói, “Thiếp thu thẻ bài của Tố Dĩ ngài có biết không? Muội ấy lớn tháng như vậy rồi, vẫn nên cẩn thận chút thì hơn. Phúc tấn An thân vương lần trước đến thăm thiếp, nói một tiểu thiếp trong phủ cô ta, mang thai sáu bảy tháng rồi, ở bên người chủ tử đứng hầu An thân vương viết phong thư, kết quả đứa bé không còn, ngài nói có nghiệp chướng không? Chúng ta có được một a ca chẳng dễ dàng, ngàn vạn lần phải nghỉ ngơi mới đúng đắn.”

Hoàng đế từ chối cho ý kiến, kể từ mùng tám đã kêu lui Kính Sự Phòng rồi, chuyện thu thẻ bài của Tố Dĩ hắn cũng không biết. Làm Hoàng đế chỉ để ý triều chính, cung vụ của hậu cung chẳng thể quán xuyến đến được. Đám người Mật quý phi đã tan tác, Tố Dĩ trong cung vốn không có uy hiếp lớn nữa. Hắn yên tâm, là bởi tin vào thái độ làm người của Hoàng hậu. Lúc trước nàng tận tâm giúp đỡ bọn họ, hiện thời xuôi gió xuôi nước, nàng và Tố Dĩ chung đụng hẳn rất hòa thuận. Về phần thẻ bài, thu thì thu, dù sao có hay khôngcó thẻ bài đối với hắn mà nói đều như nhau cả. Hoàng hậu đôn đốc cung quy, còn phải chu toàn mọi bề, quy củ không thể loạn. Khoan nói cái khác, một đại gia đình muốn chuyển còn phải để ý phương hướng, huống chi là cung đình!

“Nàng làm việc ta yên tâm.” Hoàng đế quay sang nàng cười, “Chỉ có một chuyện, trẫm quên chú ý tới nhọc nàng chu toàn. Trẫm cùng Tố Dĩ… Nàng cũng biết rồi đấy. Nàng tốt với nàng ấy cũng chính là tốt với trẫm, trẫm trong lòng cảm kích nàng cả đời.”

Trượng phu của cô, một tấm chân tình giao phó cho người khác, cô còn phải đến thành toàn, dù không yêu, nghe vậy cũng khiến người khó chịu. Hoàng hậu cúi đầu nói vâng, nhàn nhạt bóng mờ tụ trên mặt, nhân diện trông không còn chân thật, giọng nói cũng không nghe rõ mấy, “Đối tốt với ngài chính là đối tốt với thiếp, thiếp đều biết.”

Hoàng đế không quá để ý, cùng nàng nắm tay xuống bệ son.

Như thể đâm cả đầu vào bể người, cả triều văn võ hơn một trăm người đông nghìn nghịt quỳ xuống dập đầu chúc thọ, chúc Ngô hoàng vạn thọ vô cương. Hoàng đế cùng Hoàng hậu lần lượt nói, việc ai người ấy lo. Hoàng đế cùng chư thần tưng bừng vào chính điện Càn Thanh Cung, Hoàng hậu thì đi đường vòng thẳng hướng Khôn Ninh cung phía sau, nơi đó một đám phu nhân cáo mệnh đã sớm chờ.

Chúng nữ quyến ăn diện đủ loại trang phục, phóng mắt nhìn lại, ngoại trừ Cố Luân, Hòa Thạc công chúa trong tông thất, và vài vị gia quyến của vương công đại thần có danh hào cao ra, những gương mặt khác đều rất mới lạ. Hoàng hậu nghiêng đầu hỏi Tinh Âm, “Phu nhân thân gia nhất định cũng tới, ngươi xem là vị nào?”

Tinh Âm nhất thời không phản ứng kịp, ngẫm nghĩ lại, hẳn là nói phu nhân Tố gia đây mà, nhị tiểu thư nhà bọn họ chẳng phải kết thân cùng tiểu Công gia sao! Trước đỡ Hoàng hậu thượng tọa nhận tham bái, trong đám người tìm mẫu thân của Hoàng hậu, vươn tay chỉ, “Phải chăng là vị ở chung một chỗ với Hoàng lão phu nhân đấy ạ?”

Hoàng hậu nhìn sang, mặt vị phu nhân kia cùng Tố Dĩ có điểm khá giống, mười phần là đúng rồi. Hôm nay đông người, Hoàng hậu thấy náo nhiệt trong lòng thực sự vui mừng. Phi tần hậu cung vội vàng tiếp đón, đám phu nhân cáo mệnh tìm chỗ ngồi, nhất thời ngồi vây quanh Hoàng hậu như chúng sao vây quanh trăng vậy.

Trước ban thưởng mỗi người một chén sữa ấm, người Kỳ người Hán ngồi chung, người người cười nói vui vẻ, học tư thế chạm cốc đối kiền của đám nam nhân. Hoàng hậu bưng chén vàng nhấp miệng, cười nói, “Thăng bình thự hôm nay đã tỉ mỉ an bài tế nhạc rồi, một lát truyền đến cho mọi người thưởng thức.” Muôn miệng một lời đều nói tất nhiên vô cùng tốt, Hoàng hậu cười đến càng khoan khoái, “Cuối tháng này trong cung tuyển tú, Vạn Tuế Gia muốn chỉ hôn cho tông thân, người được chỉ ra đã là thân quyến, ở trong cung chính là tỷ muội. Quanh năm suốt tháng, khó được khi tề tụ đầy đủ. Sau này tìm cớ nhiều chút tiến cung đi lại, cũng thành toàn cho thân cận của chúng ta.”

Lại một màn tán dương phụ họa, người đông lắm kẻ miệng mồm, cũng phân biệt không rõ ai nói những gì. Hoàng hậu chỉ đem mắt nhìn Tố phu nhân, phái Tinh Âm qua mời người. Trong chốc lát người đến gần, cúi người thỉnh an nàng. Nàng đứng dậy đỡ một phen, ôn hòa nói, “Người nhà mình, đừng khách sáo.”

Tố phu nhân mang nụ cười khiêm nhường trên mặt, “Nô tỳ kẻ tầm thường, nương nương nói như vậy thật tổn thọ nô tỳ rồi.”

“Nói gì vậy, Lễ quý nhân cùng ta quan hệ như tỷ muội, nhị cô nương nhà bà lại chỉ cho huynh đệ nhà ta, đây là thân càng thêm thân đấy.” Nhìn trái phải, ngạc nhiên nói, “Tố Dĩ sao còn chưa tới?”

Tố phu nhân cũng nhìn quanh, “Nô tỳ cũng đang tìm đây, vào cung đã một lúc mà chưa thấy lộ diện…” đoạn vội cười, “Đoán là tiểu chủ nhân có việc nên chậm trễ, dù sao nô tỳ không có chuyện gì gấp, nương nương lo liệu, còn có thể có sai sót ư!”

Hoàng hậu cũng cười, vuốt lục tùng thạch lĩnh* trên cổ nói, “Muội ấy tấn vị bốn tháng rồi, ngài nhớ là phải, cũng không thể vì đạo lý Thiên gia gì mà hủy bỏ nhân luân được.” (nhân luân: Luân thường đạo lý giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em, bè bạn trong xã hội phong kiến cũ)

Quay sang Tinh Âm nói, “Ngươi đến Khánh Thọ Đường hỏi một tiếng, nhỡ mà mang thai lại không khỏe ở đâu đó.” Tinh Âm lĩnh chỉ đi rồi, nàng hơi nhích lại gần phía Tố phu nhân, ngón tay đeo hộ giáp nhẹ nhàng vỗ lên tay Tố phu nhân nói, “Muội ấy tấn vị chưa tới nửa năm, trong nhà còn không tiện tiến cung. Ngài có lẽ vẫn chưa biết tin vui nhỉ, nhắc đến chuyện này ta ấy mà mừng hết biết  —— muội ấy mang thai, bốn tháng rồi!”

* lục tùng thạch lĩnh: chuỗi hạt bằng ngọc lam

luc-tung-thach-linh

Tố phu nhân cả kinh đến cơ hồ đứng lên, cũng không biết làm gì, không ngờ cứ thế hai tay liên tục vái, “A Di Đà Phật, ông trời phù hộ, chuyện tốt như vậy… Ai nha nương nương của ta, xin chúc mừng ngài!”

Xưa nay chính là như vậy, thiếp mang thai, là trai là gái đều vào tay vợ lớn. Đứa bé gặp mặt lần đầu tiên phải kêu vợ cả một tiếng ngạch niết, cho nên tin vui như vậy, ngược lại thì Hoàng hậu chiếm phần to. Hoàng hậu cười tủm tỉm, trong mắt lại mơ hồ có nước mắt, thở dài nói, “Chẳng giấu gì ngài, ta biết muội ấy mang thai, mừng đến độ ngồi không yên. Lúc đầu quý phi gây trở ngại, các bà bên ngoài không chừng cũng nghe nói, ta che chở muội ấy, quả thực đến cả mạng cũng dám không cần. Tại sao chứ? Chẳng sợ ngài chê cười chứ, ta dưới gối vẫn còn bỏ trống, nếu đã xem Tố Dĩ là tỷ muội, con của muội ấy cũng như con ta. Lại nói ta là nội đương gia trong cung, huyết mạch của chủ tử gia chúng ta, ngộ nhỡ có mệnh hệ gì, ta chết không mặt mũi gặp tổ tông… Ngài xem… Trong cung có quy củ, Tần phi lâm bồn phải mời người nhà mẹ đẻ vào, đến lúc đó ta phái người qua phủ đón ngài. Có ngài ở đây, muội ấy vững dạ hơn chút, ta cũng yên tâm.”

Tố phu nhân đầu óc linh hoạt, lời kia vừa thốt ra bà liền hiểu rõ. Chỉ cần sanh được a ca là phải bị ôm đi, chính là ý này chứ gì? Thông báo trước cũng xem như tôn trọng, bởi vì người nhà mẹ đẻ ở đây, đứa bé trong phòng sinh phải qua tay người nhà mẹ đẻ trước. Bảo mẫu ôm đi là nói sau, nhân tình cũng phải giữ lại một chút. Aizz, đáng thương, trong cung chỉ chuyện này là không tốt. Đắc sủng cũng thế, bị vắng vẻ cũng thế, dù gì con trai cũng không phải là mình nuôi. Nghĩ đi nghĩ lại, vì tốt cho đứa bé, về dưới danh nghĩa Hoàng hậu thật sự cũng không sao, chỉ cần đừng khiến đứa bé quên cội rễ của nó là được.

Đang nói chuyện, bắt gặp Tố Dĩ từ đầu kia cổng bán nguyệt đi đến. Đội bộ diêu như ý vàng ròng điểm ngọc bích, mặc áo hoa hồng tím nhị sắc. Vì lưng áo rộng, nàng lại là người dáng cao, chỉ cần không lộ cái bụng, cách xiêm y cũng có thể dấu được. Chẳng qua thân hình không thay đổi lớn, sắc mặt lại có phần tai tái. Bôi son phấn lên, ngược lại toát ra vẻ đẹp kỳ dị.

Tố phu nhân tiến lên trước hai bước, lại không tiện nói cái gì, liên tục quan sát từ trên xuống. Tố Dĩ lên tiếng gọi ngạch niết rưng rưng cúi đầu, “Ban nãy con thấy a mã rồi, vướng người nên cũng không dừng lại đáp lời, cha mẹ thân thể tốt cả chứ? Ông nội thì sao? Ông có khỏe không?”

“Đều tốt cả, tiểu chủ nhân đừng lo.”

Tố Dĩ trong lòng chùng xuống, vào nhà đế vương, mẹ con gặp lại không thể quá thân thiết. Thể diện phải đặt đầu, ngay cả xưng hô cũng phải lưu ý, nhũ danh cũng không thể gọi bậy, phải tôn xưng tiểu chủ. Nàng mấp máy miệng, muốn nói gì đó, rốt cuộc vẫn nuốt trở vào. Nghiêng người thi lễ với Hoàng hậu, Hoàng hậu bảo Tinh Âm đến nâng, ân cần nói, “Thân mình nặng nề như vậy, Vạn Tuế Gia cũng đã đặc biệt cho phép muội không hành lễ, ngược lại quên rồi sao?”

Tố Dĩ mỉm cười nói, “Trước mặt người khác nô tỳ có thể dựa vào đặc chỉ của chủ tử, trước mặt ngài vạn lần không dám. Nô tỳ tới cũng chỉ lộ mặt một cái, biết a mã ngạch niết nô tỳ tiến cung, báo tin bình an cho nhị lão, sau đó phải trở về Khánh Thọ Đường rồi. Gần đây càng đâm ra lười biếng, tới lui không chịu nổi, chủ tử cho nô tỳ xin kiếu!”

Hoàng hậu gật đầu nói, “Những hư lễ kia quan tâm làm gì, thân mình đặt đầu. Muội ngồi một lát, đợi chúc thọ Vạn Tuế Gia, rồi xin phép trở về đi!”

Tố Dĩ thưa vâng, rồi mới kéo mẫu thân rầm rì to nhỏ. Nàng chỉ kể chuyện vui, không nói chuyện xấu, để ngạch niết biết nàng sống rất dễ chịu, Vạn Tuế Gia cùng Hoàng hậu nương nương đối đãi nàng thật tốt. Nhưng đến cùng thì thế nào? Uất ức trong lòng nghẹn tại cổ họng, muốn phun mà phun không ra. Bất chợt đỏ vành mắt, vội nói mình nhớ nhà, nhớ đến chuyện không thể trở về liền khó chịu.

Hiểu con không ai bằng mẹ, kỳ thật chỉ cần liếc mắt một cái có thể đoán ra ngọn ngành. Nhà đế vương bề ngoài thì vẻ vang, bên trong nào có sống dễ dàng. Con bé tuy cười, nhưng nụ cười này có mấy phần là thật? Tố phu nhân cảm thấy bất lực, đã vào hậu cung thì chính là người của Thiên gia. Bên ngoài ngược lại có chuyện cha mẹ vợ đánh con rể đem con gái về nhà, đặt tại nhà đế vương người ta thì biết giải quyết thế nào? Không thể chất vấn không thể đổi ý, trừ bỏ ngậm bồ hòn làm ngọt chớ không còn cách nào khác.

“Ông nội con nhớ con, không thể tiến cung, bảo mẹ nhắn cho con.” Tố phu nhân hạ giọng nói, “Con là cô nương lớn lên trên thảo nguyên, tâm tư nhất định không thể hẹp. Dưới gầm giường diều giấy không phóng được, Hải Đông Thanh nhốt ở trong lồng, trong lòng có trời, nó vẫn là một anh hùng. Con suy nghĩ đi, con là làm diều giấy hay là làm Hải Đông Thanh?”

Tố Dĩ lầm bầm, vân vê chéo áo nói, “Chẳng phải là một con chim anh hùng sao!”

Tố phu nhân bị nàng đáp cho tức nghẹn, “Bất luận có thế nào, cuộc sống là của mình. Cô làm gì mà sống thành ra cái dạng này? Đều là do bản thân nghĩ không thoáng.”

Vừa dứt lời, thấy con gái giương cổ lên như gà chọi. Trong bụng bà tò mò, quay người nhìn, ra là Hoàng đế dẫn đầu chư thần, từ Càn Thanh Cung chậm rãi đi tới.