Lúc Dung Vũ Ca xuất hiện trở lại tại Phượng Nghi cung, đã khôi phục lại dáng vẻ phong hoa tuyệt đại vốn có. Tự tin tươi cười xinh đẹp, từng bước như hoa sen đua nở, xem ra tối hôm qua tự an ủi rất thành công.
Tĩnh Doanh hơi cong khóe miệng, đôi mày khẽ nhíu, Dung Vũ Ca thật là giỏi, nhanh như vậy đã khôi phục vẻ hoạ thuỷ mọi ngày rồi, so với tiểu cô nương bất lực rơi lệ hôm qua giống như hai người khác nhau vậy, xem ra năng lực khôi phục của Dung Vũ Ca thật đúng là thần kì. Dung Vũ Ca nhìn Tĩnh Doanh, không còn vẻ yếu nhược như hôm qua, ngược lại còn nở nụ cười vô cùng xinh đẹp với Tĩnh Doanh, rồi lập tức rời mắt về phía Vệ Minh Khê, cười càng thêm họa thủy. Nhìn Dung Vũ Ca cười làm cho Tĩnh Doanh cả người cũng không được tự nhiên, nàng đúng là yêu nghiệt mà, ngày sau nương nương biết chống đỡ thế nào đây? Tĩnh Doanh thầm đổ mồ hôi thay cho Vệ Minh Khê, ngày sau nương nương bị Dung Vũ Ca nuốt vào bụng, sợ là Dung Vũ Ca còn chưa thấy đủ ấy chứ.
“Vũ Ca thỉnh an mẫu hậu.” Dung Vũ Ca thanh âm ngọt ngào nói, ngọt đến mức khiến Vệ Minh Khê có cảm giác như mình bị ê răng. Vệ Minh Khê ngẩng đầu nhìn Dung Vũ Ca vài lần, âm thầm đánh giá một chút. Dung Vũ Ca tinh thần thập phần tươi tốt, xem ra hôm qua chắc không có vấn đề gì. Vệ Minh Khê thật nghĩ không thông, Dung Vũ Ca vì cái gì mà mỗi ngày đều có dáng vẻ vui vẻ cùng càn rỡ như vậy chứ? Nụ cười sáng lạn như mặt trời tháng sáu, quá nóng bức mà cũng quá chói mắt. Vệ Minh Khê thoáng nghĩ không biết nếu nàng chẳng may có một chuyện buồn nào đó trong quá khứ, liệu nàng còn có thể cười rạng rỡ đến vậy không.
“Ngươi ngồi đi!” Vệ Minh Khê thản nhiên nói, ngữ khí ôn hoà mười năm như một. So với Dung Vũ Ca nóng bỏng tựa thái dương, nơi nơi khiến người ta phải chói mắt, Vệ Minh Khê thật đúng giống như hồ sâu ngàn trượng, u tĩnh lạnh lùng, không chút gợn sóng, luôn khiến cho người ta phải tĩnh tâm.
“Tạ ơn mẫu hậu, ngày mai phụ hoàng sẽ đi tuần, không biết tân sủng nào sẽ đi theo người bầu bạn?” Dung Vũ Ca tò mò hỏi, nếu mình nhớ không lầm thì ngày mai cữu cữu đi đông tuần, đêm nay có khả năng rất lớn cữu cữu sẽ lưu lại Phượng Nghi cung cùng Hoàng hậu nói lời tạm biệt. Nghĩ đến đây, trong lòng Dung Vũ Ca có vài phần không thoải mái, nhưng nghĩ đến cữu cữu đi, có khi ba bốn tháng cũng chưa về. Hoàng đế đi tuần, bình thường Hoàng hậu sẽ đi cùng, nhưng Dung Vũ Ca biết Vệ Minh Khê nhất định không bỏ được thái tử biểu đệ ở kinh đô, nhất định sẽ chủ động được lưu lại, cũng sẽ đề nghị Cao Hàn mang Đổng Vân Nhu hoặc Hoắc Liên Tâm đi, nghĩ đến đây tâm tình Dung Vũ Ca liền rất vui, đứng lên lấy một quả nho Tân Cương bỏ vào miệng, thật sự rất ngọt.
“Đổng quý phi cùng Hoắc chiêu nghi đều đi.” So với việc Dung Vũ Ca đứng lên ngồi xuống càn rỡ tuỳ tiện, Vệ Minh Khê ngồi thực rất tao nhã. Cho nên khi Vệ Minh Khê nhìn thấy tư thế mềm mại không xương Dung Vũ Ca liền khẽ nhíu mày, Vũ Dương công chúa cũng coi như là có phong cách quý phái mà thế nào lại có nữ nhi như Dung Vũ Ca? Dung Vũ Ca cứ như thể người ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười, quá yêu nghiệt, quá mị hoặc, nhưng cũng rất câu hồn.
Kỳ thật Vệ Minh Khê từ nhỏ đến lớn chưa từng đi đến thanh lâu, nói chi gặp qua những kẻ dong chi tục phấn ở nơi này, bằng không sẽ biết rằng Dung Vũ Ca giờ phút này so với thanh lâu nữ tử cấp bậc cao hơn nhiều. Lúc này nếu để Tiểu Hoa đến đánh giá tất sẽ khách quan hơn, dù sao khi còn bé Tiểu Hoa đã từng đi đến thanh lâu không ít lần, cũng không thiếu lúc ngắm nhìn thanh lâu nữ tử, Tiểu Hoa là cô bé tò mò, cho nên so với Vệ Minh Khê “kiến thức rộng rãi” hơn nhiều.
“Các nàng đều đi sao? Phụ hoàng xem ra cũng thật có diễm phúc, giai nhân đều tề tụ quanh người, một thì mềm mại đáng yêu đến tận xương, một thì ôn nhu tri kỷ, bất quá phụ hoàng là Hoàng thượng, dù cho đầy đủ giai nhân bên cạnh cũng không tính là gì……” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, cười ra vẻ hiểu rõ. Để Đổng Vân Nhu cùng Hoắc Liên Tâm cùng đi, không phải để cho các nàng ở trên đường đánh nhau ngươi chết ta sống sao? Thủ đoạn của mẫu hậu thật đáng khâm phục.
“Thái tử phi càn rỡ quá rồi, chuyện tốt xấu gì của Hoàng thượng cũng không phải là ngươi có thể thảo luận.” Vệ Minh Khê thật muốn đem miệng Dung Vũ Ca che lại, lời nói thật càn rỡ.
“Mẫu hậu thật sự là người cứng nhắc, mặc dù là chuyện khuê phòng của phụ hoàng, nhưng tất cả mọi người đều lén thảo luận. Mẫu hậu chắc không nghĩ tất cả mọi người giống mẫu hậu người chứ, hiền lành không nói thị phi, kiềm chế bản thân, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận. Phải biết rằng, hoàng cung chỉ có một nam nhân, một đám nữ nhân cùng ở một chỗ, nếu không có chút chuyện thị phi, không tìm gì để làm sẽ rất tịch mịch, nhàm chán vô cùng……” Dung Vũ Ca thật sự rất quái ác, dù đang ở trước mặt Hoàng hậu vẫn giảng giải những chuyện bàn tán trong cung đình, những chuyện này Vệ Minh Khê đều cực ít chú ý, Vệ Minh Khê càng nghe càng nhíu chặt mày lại.
Những lời này của Dung Vũ Ca, dụng tâm thật hiểm ác, nữ nhân tìm việc khác để làm, không phải là ngầm ám chỉ việc các nàng đang theo đuổi tìm kiếm một tình cảm khác ngoài nam nhân duy nhất đó hay sao? Đáng tiếc Dung Vũ Ca dù có ám chỉ mịt mờ tà ác đến thế nào, Vệ Minh Khê cũng không nghĩ ra được gì. Đáng thương cho Tĩnh Doanh ở một bên, mặt đã bắt đầu nhịn không được mà run rẩy, Thái tử phi thật sự là……
“Dung Vũ Ca, ngươi là Thái tử phi, phải biết tự trọng, nữ nhân phải có đức của mình, chớ lắm mồm bàn tán chuyện thị phi, không thể để mình thành người cái gì cũng không biết……” Vệ Minh Khê không quên nghiêm trang dạy dỗ Dung Vũ Ca một phen. Nhưng với Dung Vũ Ca mà nói thật như đàn gảy tai trâu, Vệ Minh Khê thực sự coi mình như con dâu mà giáo huấn ư?
“Mẫu hậu đem hậu cung hơn ngàn vạn nữ nhân đều mắng thành không biết gì đi, không phải ai cũng có thể giữ được mãi tuổi thanh xuân, tâm hồn trong trẻo như tuyết trắng, trong cung có bao nhiêu là cung nữ, các nàng đều nguyện ý tiến cung sao? Trên danh nghĩa thì đều là nữ nhân của Hoàng đế, ngươi cảm thấy một nam nhân có vô số nữ nhân là hợp lý sao? Được ân sủng liền tính là may mắn, không được ân sủng thì cả đời sẽ bị nhốt trong hoàng cung phải không? Mặc dù được ân sủng, nhưng lại là với nam nhân có mới nới cũ cũng có thể coi như may mắn sao? Hoàng hậu cảm thấy, các nàng đều đáng chịu tội như thế sao……” Dung Vũ Ca đưa ra liên tiếp một loạt vấn đề hỏi Vệ Minh Khê mà nàng không thể đưa ra nguyên do gì để chống đỡ. Vệ Minh Khê cảm thấy nàng nên lo tốt cho mình là được rồi, người khác khổ, nàng dù cho tận lực giúp đỡ, nhưng nhìn đi nhìn lại thì giúp được bao nhiêu đây?
“Lời này chỉ nên nói ở đây, không được nói bên ngoài.” Vệ Minh Khê nói như vậy xem như đồng ý lời Dung Vũ Ca nói. Dung Vũ Ca đương nhiên biết những lời này không thể nói ở bên ngoài, nhưng những lời này của Vệ Minh Khê lại làm cho Dung Vũ Ca mặt mày hớn hở, Vệ Minh Khê lo lắng cho mình nên mới đem mình nhét dưới đôi cánh thiên thần của nàng, rốt cuộc đã đối đãi với mình như người một nhà rồi!
“Vũ Ca cũng không phải ngu ngốc, nào dám ở bên ngoài nói những điều này? Chân tâm mẫu hậu thật sự rất dịu dàng từ ái.” Dung Vũ Ca cười khanh khách nhìn Vệ Minh Khê, thấy Vệ Minh Khê có chút mất tự nhiên.
Tâm ta rất dịu dàng sao? Vệ Minh Khê nhẹ nhàng lắc đầu.
“Hôm nay Thái tử phi sớm hồi Đông cung đi, để Hoàng thượng còn đến.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng nói với Dung Vũ Ca. Nàng không muốn Dung Vũ Ca gặp Cao Hàn, chỉ sợ Cao Hàn gặp mặt lại nổi sắc tâm, dù sao Dung Vũ Ca thật sự rất họa thủy, dù mình là nữ nhân cũng cảm thấy nàng thật câu hồn, nam nhân mà thấy, uy lực thực không thể khinh thường. Vệ Minh Khê vốn không biết chỉ có ở trước mặt nàng, Dung Vũ Ca mới phô bày hết mị thuật, đương nhiên so với khi đứng trước mặt người khác lại càng thêm câu hồn. Bất quá công sức Dung Vũ Ca bỏ ra rốt cuộc cũng có chút hiệu quả, ít nhất Vệ Minh Khê cũng cảm thấy nàng câu hồn, không phải sao?
Trong tâm Dung Vũ Ca cảm thấy có chút giá lạnh, cữu cữu sắp đến, cho nên nàng đuổi mình đi rõ ràng là chuyện rất hợp lý, nhưng sao trong lòng lại buồn bực như vậy?
“Mẫu hậu lại đuổi ta……” Dung Vũ Ca ủy khuất nói, lần này thực sự ủy khuất, thậm chí ủy khuất trong lòng đều hiện lên trên mặt.
Vệ Minh Khê nhìn bộ dáng uỷ khuất như muốn khóc của Dung Vũ Ca, tâm lại mềm nhũn đi vài phần, Dung Vũ Ca thực đúng là đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, tính tình hài tử mười phần, Vệ Minh Khê khẽ thở dài.
“Dung Vũ Ca, nghe lời ta đi.” Ngữ khí Vệ Minh Khê hoàn toàn là kiểu dỗ ngọt tiểu hài tử, nhớ năm đó nàng dụ dỗ Cao Hiên cũng chưa từng nhu hoà như thế.
Dung Vũ Ca nghe ngữ khí Vệ Minh Khê nói so với mẫu thân lại càng ôn hòa hơn, nhìn đôi mắt trong suốt của Vệ Minh Khê, ánh mắt Dung Vũ Ca phút chốc trở nên cực kì nóng bỏng. Vệ Minh Khê theo bản năng tránh ánh mắt Dung Vũ Ca, dù sao ban đầu mình ghét Dung Vũ Ca, nay cảm tình chuyển biến, làm cho trong lòng nàng có chút mất tự nhiên.
Dung Vũ Ca như là tiểu hài tử được cho kẹo đường, vui vẻ ly khai Phượng Nghi cung, sau khi trở về tâm tình Dung Vũ Ca vẫn còn cực tốt.
***
“Cái gì khiến cho Vũ Ca vui vẻ như vậy?” Cao Hiên hỏi Dung Vũ Ca vừa từ Phượng Nghi cung trở về.
“Ngày mai phụ hoàng đi đông tuần.” Tâm tình Dung Vũ Ca vô cùng tốt, đối với Cao Hiên vẻ mặt cũng đầy ôn hoà.
“Phụ hoàng đi đông tuần, vì sao nàng lại vui vẻ như thế?” Cao Hiên khó hiểu.
“Trong núi không có hổ, khỉ liền xưng vương”. Dung Vũ Ca cốc nhẹ trán Cao Hiên, cười nói.
“Nàng nói ta là khỉ?” Cao Hiên sờ sờ cái trán bị cốc đau, cười hỏi.
“Ngươi không làm khỉ nổi đâu.” Dung Vũ Ca thần bí nở nụ cười, cười đến mức khiến Cao Hiên ngẩn ngơ ngỡ ngàng, nhưng Cao Hiên thực sự thích Dung Vũ Ca lúc này, hắn thích mình cùng Vũ Ca trêu đùa, tuy rằng mình không hiểu nàng đùa cái gì.
“Vậy thì ai mới là khỉ?” Cao Hiên nghi hoặc hỏi, phụ hoàng không ở đây, không phải hắn lớn nhất sao?
“Ngươi chờ xem kịch vui đi, ngươi đi gọi hạ nhân mang ghế nằm vào, mỗi ngày nằm ngủ trên bàn cũng không tốt, hay ngươi nạp thiếp đi?” Vệ Minh Khê đối với mình rất tốt, nàng nhớ mình cũng nói sẽ đối tốt với Cao Hiên, thay hắn tìm thiếp xem ra cũng là việc tốt.
Cao Hiên vẻ mặt căng thẳng nói: “Ta không muốn giống phụ hoàng nạp nhiều phi tử như vậy, hậu cung ba ngàn nhưng ta chỉ yêu thương một người, chỉ cần duy nhất Vũ Ca thôi!”.
Cao Hiên nói rất chân thành, Dung Vũ Ca nhíu mày lại. Chỉ có mình mình nhất định là không được, mình chỉ muốn có một người, nhưng người đó lại là Vệ Minh Khê.
“Tương lai ngươi sẽ là Hoàng thượng, sao có thể không biết nặng nhẹ như vậy? Ngươi độc sủng một người, người khác sẽ nói ta ghen tị, nghĩ ta không tốt, thế là hại ta. Về sau những người khác đều nói ta ghen tị, mà ta lại muốn giống mẫu hậu làm một Hoàng hậu hiền lương. Cho nên ngươi phải nạp phi tần, tạo ân trạch, ngươi biết không? Ta chẳng những sẽ không tức giận, ngược lại sẽ rất vui vẻ, bởi vì sẽ có người khác thay ta chia sẻ trách nhiệm ……” Dung Vũ Ca nghiêm trang giáo huấn Cao Hiên, hoàn toàn bất đồng với lời nói trước mặt Vệ Minh Khê.
“Nhưng ta không thích ai cả, như thế là không công bằng với người khác……” Cao Hiên ấp a ấp úng nói, không phải bình thường thê tử đều không nguyện ý cho trượng phu nạp thiếp sao? Vì sao thái độ Vũ Ca lại khác thường như vậy, ngược lại muốn thay mình nạp thiếp?
“Ngươi sủng hạnh nàng, đó là vinh quang của nàng, làm sao lại không công bình được?” Dung Vũ Ca trái với lương tâm nói, thiệt tình, nào có nam nhân nào không thích trêu hoa ghẹo nguyệt đâu?
“Vũ Ca, ta sẽ vẫn nằm ngủ trên bàn, chuyện nạp phi nàng không cần nhắc lại.” Cao Hiên nhân nhượng cầu toàn nói, nào có trượng phu cầu thê tử không cần để mình nạp thiếp đâu, làm trượng phu mà bi thảm như Cao Hiên thật đúng là không nhiều lắm.
“Không được, lần sau chúng ta thảo luận lại việc này! Ta đã lập chí trở thành một Hoàng hậu hiền lương như mẫu hậu rồi.” Dung Vũ Ca đem lời thề son sắt nói, kỳ thật nàng muốn câu dẫn một Hoàng hậu hiền lương nào đó mới đúng.
Nàng có cố gắng thế nào cũng sẽ không thể hiền lành giống mẫu hậu được đâu, Cao Hiên len lén nghĩ thầm, hơn nữa hắn không cần Vũ Ca hiền lành, hắn thích Vũ Ca càn rỡ như vậy cơ.
——————–o0o—————–