Cung Khuynh

Chương 102: Thời gian liệu có xoá mờ tất cả!?

Đại Mạc.

Hoàng hôn dần buông, Dung Vũ Ca vẫn đứng lặng nhìn về phía ánh dương quang đang dần tắt, có lẽ do nhìn quá lâu nên nhức nhối, không hiểu sao nước mắt vô thức chảy dài. Trong lòng Dung Vũ Ca chỉ đầy cảm giác trống rỗng và hoang lương, khiến cho nàng không dám ở lại nơi nào quá lâu. Mấy năm nay Dung Vũ Ca đã đi qua rất nhiều địa phương, đến đại mạc xem mặt trời lặn, đi tái ngoại cưỡi ngựa, lên đông hải tìm tiên sơn, làm tất cả những chuyện mà khi Dung Vũ Ca còn bé vẫn muốn làm.

Dung Vũ Ca rời Trung Nguyên, nàng không muốn nghe bất cứ điều gì về Vệ Minh Khê, còn có hài tử nàng chưa từng liếc mắt nhìn từ lúc sinh ra kia nữa. Dung Vũ Ca vốn cho là chỉ cần nàng đi thật xa sẽ không còn nghe thấy bất kỳ điều gì nữa, nhưng nàng quên rằng trong thiên hạ này, có nơi nào không phải đất của thiên tử đâu, thậm chí tại trấn nhỏ xa xôi nơi tái ngoại cũng có thể nghe được tin tức của hoàng thất, ngay cả ăn bữa cơm cũng nghe được dân chúng thảo luận những thứ nhàm chán kia, tâm điểm là chuyện kinh nhân của tiểu công chúa tại triều đình, việc này làm cho tâm tình vốn đã tĩnh lặng nhiều năm của Dung Vũ Ca không khỏi thấy phiền não.

“Hoàng thượng không gần nữ sắc, đăng cơ đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ tuyển tú, không có nam tự, chỉ có một hài tử là Phượng Dương công chúa, nàng thiên tư thông tuệ, kinh thành đồn rằng ngày sau nàng lên làm nữ chủ thiên hạ vị tất đã là chuyện không thể…”

“Nói đến Phượng Dương công chúa, quả thật có chút truyền kỳ, còn nhỏ tuổi mà có thể thốt ra ‘Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ võ phạm cấm’, chỉ một câu nói đầu tiên đã có thể định sinh tử của Hoài Dương tráng hiệp Nhạc Vân Thiên…”

“Dung, ngươi sao vậy?” Hách Liên Huân kéo tay áo Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng hỏi.

“Không sao.” Dung Vũ Ca nhẹ lắc đầu. Ở bên ngoài phiêu bạt nhiều năm, Dung Vũ Ca hiện tại đã không còn là Dung Vũ Ca năm đó, cái người từng không biết kiêng kỵ, bốc đồng tuỳ hứng, như pháo hoa rực rỡ đã sớm biến mất không còn. Dung Vũ Ca hiện tại, có thêm một phần trầm lắng, một phần lạnh nhạt, một phần thờ ơ, càng ngày càng làm cho người ta không dời được tầm mắt. Hách Liên Huân mười bảy tuổi, nguyện vọng lớn nhất chính là cả đời đi theo Dung. Dung là nữ tử có mị lực nhất mà Hách Liên Huân từng gặp, vừa biết đánh đàn, vừa biết vẽ tranh, chẳng khác gì một tiểu thư Trung Nguyên được giáo dưỡng tốt, nhưng luận múa kiếm, nhiều nam tử cường tráng trong tộc cũng đánh không lại nàng, cho nên bất kể là nam tử hay nữ tử đều rất thích nàng, chỉ là những người đến cầu thân đều bị nàng cự tuyệt. Lúc Dung Vũ Ca phải về Trung Nguyên, Hách Liên Huân ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ ngợi, theo sát Dung Vũ Ca trở về, tuy rằng Dung Vũ Ca không hề muốn để nữ tử này đi theo.

Hách Liên Huân là một nữ tử tái ngoại điển hình, nhiệt tình, ngay thẳng, dám yêu dám hận, nàng chỉ biết Dung là người nàng yêu, mặc kệ Dung có phải nam tử hay không, nàng thích Dung, sẽ đối tốt với Dung, sẽ đi theo nàng.

Vì để tiện hành tẩu, Dung Vũ Ca ngoài dịch dung, giấu đi dung nhan tuyệt thế của mình, nàng còn cải nam trang, không hề khoe khoang vẻ phấn son nồng đậm như năm đó cùng Vệ Minh Khê hạ Giang Nam nữa, tuy rằng khí tức âm nhu vẫn như trước không che dấu được.

“Vì sao ngươi phải về Trung Nguyên?” Hách Liên Huân nhìn Dung Vũ Ca hỏi.

“Ta muốn về nhà.” Nhiều năm như vậy, không biết mẫu thân còn tức giận mình hay không, trốn tránh đã nhiều năm, Dung Vũ Ca cảm thấy đã đến lúc mình nên nghiêm túc đối mặt một số sự tình.

“Ngươi ở bộ lạc chúng ta không phải vẫn tốt sao? Ngươi có thể vẫn ở đó, đem nơi đó trở thành nhà của ngươi.” Hách Liên Huân không thích Dung Vũ Ca về Trung Nguyên một chút nào, càng đi, khung cảnh càng lạ lẫm, làm cho Hách Liên Huân có chút bất an.

“Huân, ta chỉ là người qua đường, là khách qua đường mà thôi.” Dung Vũ Ca không biết đã nhắc nhở Hách Liên Huân bao nhiêu lần, ở đó một năm, đến cuối cùng vẫn muốn li khai.

“Ngươi có thể cưới ta, lấy ta rồi thì nơi đó chính là ngôi nhà chung của chúng ta.” Hách Liên Huân không phải lần đầu tiên yêu cầu Dung Vũ Ca lấy mình, dù cho mỗi lần nhận được đáp án đều làm cho nàng khó chấp nhận.

Tuy Dung Vũ Ca vẫn hiểu tình cảm của Hách Liên Huân nhưng nàng vẫn luôn né tránh. Hách Liên Huân yêu cầu thẳng thắn như vậy làm cho Dung Vũ Ca khẽ sững sờ, nữ hài này làm cho nàng nhớ đến chính mình năm đó: dũng cảm, nhiệt tình, không biết sợ hãi, có thể vì cái gọi là tình yêu mà nỗ lực, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một đứa ngốc.

“Ta là nữ tử, không thể cưới ngươi.” Dung Vũ Ca lãnh đạm nói, trái tim nàng chỉ có một, nhưng đã sớm cạn kiệt trống rỗng.

“Ta mặc kệ ngươi là nữ tử, ta vẫn thích ngươi.” Nhãn tình Hách Liên Huân đỏ hồng hướng Dung Vũ Ca thét lên, Dung Vũ Ca có chút hoảng hốt, nàng nhớ tới nhiều năm trước, nàng cũng từng bốc đồng nói với nữ tử khác như vậy, nàng thậm chí còn nhớ rõ bộ dáng nữ tử kia khi nghe câu nói ấy đã hoảng sợ thế nào. Cứ nghĩ thời gian đã qua thật lâu, cái gì cũng có thể quên, nhưng lại phát hiện, trí nhớ vẫn rõ ràng như trước.

Đề tài của những khách qua đường đang ăn cơm đã sớm chuyển từ nữ hài bỗng nhiên nổi tiếng kia sang chuyện khác, làm cho tâm tình Dung Vũ Ca khó khăn lắm mới có được chút thoải mái thì người ta lại bắt đầu thảo luận một người khác.

“Giang Nam đại nho Lí Huyền bệnh nặng qua đời, môn sinh Lí Huyền khắp thiên hạ, lễ tang có hơn một ngàn người đến tế lễ…” Thương nhân đến từ Giang Nam đang bàn luận một đại sự mới nhất trong thiên hạ.

“Lí Huyền qua đời, thiên hạ này sợ là không có người nào đảm đương được đại danh như người…” Người sống hàng năm nơi tái ngoại thở dài nói.

“Hiện tại Vệ Chỉ là nho sĩ phương bắc mới xuất hiện, không hề kém cỏi so với Lí Huyền, chính Lí Huyền cũng từng nói Vệ Chỉ có thể kế thừa. Vệ Chỉ năm trước ở Đông Đô dạy học, làm cho Đông Đô thư viện nhất thời chật kín người, thậm chí chỉ vì muốn nhìn phong thái Vệ Chỉ mà phát sinh hỗn loạn giẫm đạp lên nhau, nay tân khoa Trạng Nguyên cũng là môn sinh Vệ Chỉ, xem ra phong thái còn hơn Lí Huyền năm xưa.” Một thương nhân khác từ Đông Đô đến nói.

“Vệ Chỉ là người phương nào?” Một tên liệp hộ (thợ săn) có vẻ dốt đặc cán mai tò mò hỏi.

“Vệ Chỉ là quân thủ Tụ hiền các thiên hạ luận tài năm xưa, đầy bụng kinh luân, học thức uyên bác…”

Dung Vũ Ca khẽ nhếch miệng nở nụ cười tự giễu, xem ra người kia không có mình, quả thật sống rất tốt. Dung Vũ Ca rót một chén rượu cực mạnh của tái ngoại, uống một hơi cạn sạch, cảm giác nóng bỏng thiêu đốt yết hầu làm cho Dung Vũ Ca không thoải mái. Mấy năm nay không muốn biết bất kỳ tin tức gì của những người đó một chút nào, không ngờ vừa về tới Trung Nguyên đã phát hiện mọi người khắp thiên hạ đều thảo luận về các nàng.

Hách Liên Huân nhìn Dung Vũ Ca nâng chén uống một hơi cạn sạch, Dung hôm nay có chút khác thường, tuy rằng mặt ngoài nhìn không ra cảm xúc biến hoá gì nhưng Hách Liên Huân vẫn cảm giác được. Cho tới bây giờ Dung không bao giờ uống rượu vội vàng như vậy, nàng vốn luôn để tâm đến Dung Vũ Ca.

“Dung, ngươi sao vậy?” Hách Liên Huân lo lắng hỏi, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi bị Dung Vũ Ca cự tuyệt khó chịu thế nào.

“Ta có vấn đề gì sao?” Dung Vũ Ca dùng ngữ khí rất nhẹ hỏi ngược lại, lại rót một chén rượu, chén này nàng dùng tốc độ bình thường nhẹ nhàng hé miệng uống.

Hách Liên Huân lắc đầu, giờ lại là Dung Vũ Ca nàng quen thuộc, có lẽ vừa rồi là ảo giác mà thôi.

“Dung, ngươi về nhà làm gì?” Hách Liên Huân hỏi, không thể làm cho Dung Vũ Ca lưu lại, nàng đành phải đi cùng Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca không trả lời, rời nhà đã nhiều năm, nếu không về nhà gặp phụ mẫu thì chính là bất hiếu, sắp đến đại thọ năm mươi của phụ thân, nàng muốn ở nhà mừng thọ người, nàng cũng nhớ mẫu thân. Năm đó nếu biết mình có kết cục như vậy, mình còn có thể khiến mẫu thân đau lòng như thế không? Dung Vũ Ca không biết, chẳng qua mấy năm nay nàng thường xuyên mơ thấy cảnh tượng cùng mẫu thân quyết liệt.

***

“Mộ Ca đánh đàn cho hoàng tổ mẫu nghe nhé?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng hỏi.

“Ngoại tổ mẫu nói cầm nghệ của hoàng tổ mẫu so với người còn hoàn hảo hơn, vì sao ta chưa bao giờ thấy hoàng tổ mẫu đàn? Vì sao hoàng tổ mẫu không tự mình dạy ta mà lại để ngoại tổ mẫu dạy ta?” Cao Mộ Ca khó hiểu hỏi.

“Ta muốn ngươi nên thân cận với ngoại tổ mẫu nhiều hơn, đây là ta thiếu nợ ngoại tổ mẫu ngươi. Cầm nghệ của nàng thực sự rất giỏi, có thể dạy ngươi, mẫu hậu ngươi chính là học từ nàng…” Vệ Minh Khê thương tiếc Cao Mộ Ca, hài tử này trưởng thành sớm hơn so với những hài tử bình thường khác, chín sớm quá không tốt, sớm mất đi khoái hoạt của một hài đồng.

“Lúc ngoại tổ mẫu mới dạy đến một nửa, tâm tình người đột nhiên không vui, có phải người nghĩ đến mẫu hậu ta hay không? Ngoại tổ mẫu còn ôm ta nói: ‘Đừng học mẫu hậu ngươi, phải biết lễ hiếu’, vì cái gì nàng lại nói như vậy? Mẫu hậu ta không biết lễ hiếu sao?” Cao Mộ Ca hỏi.

“Có một số việc pháp lý chỉ đúng bên ngoài, tựa như Nhạc Vân Thiên, về pháp lý là sai, về tình lý là đúng, rất khó quyết định…” Nàng không nghĩ đến hiện tại Vũ Dương vẫn không thể tha thứ cho Dung Vũ Ca. Không biết lễ hiếu, Vệ Minh Khê không muốn cả đời Dung Vũ Ca phải đeo trên lưng tội danh lớn như vậy.

“Ngoại tổ mẫu nói ta làm đúng, Nhạc Vân Thiên pháp lý bất dung, rất đáng chết!” Cao Mộ Ca ngây thơ nói.

Vệ Minh Khê nhìn Cao Mộ Ca hơi sững sờ, pháp lí bất dung, rất đáng chết, mấy tiếng này mãi quanh quẩn trong đầu Vệ Minh Khê.