A Nam lẳng lặng đứng bên cửa sổ, cũng không hề có vẻ gì là lúng túng. Nàng nhìn người Hà gia ở bên đường ra sức làm trò như thể đang xem kịch vui, dường như không hề có quan hệ gì với nàng.
Ta muốn kéo nàng quay lại, nhưng lại rất sợ dân chúng trên đường nhìn thấy, sẽ lại nói ra những lời ác ý.
"Đây là có chuyện gì?" A Nam rốt cuộc nhỏ giọng hỏi ta, "Thi thể của Hà Tử Ngư không phải đã giao cho Đại Lý Tự rồi sao? Theo lý thì lúc này toàn bộ Hà gia đều chạy không thoát khỏi tội có liên can, vì cái gì bọn họ lại chạy đến đây sinh sự? Hà Kỳ Nhất vừa chết, bọn họ phải hoảng loạn mà lên thuyền quay về. Thế mà chuyện của Hà Tử Ngư cuối cùng vẫn không xong." A Nam quay đầu lại nhìn ta.
Ta lập tức quẫn bách không biết làm sao. Ở trước mặt A Nam lúng túng không ngóc đầu lên được.
A Nam dường như lập tức hiểu rõ mọi việc, nàng hung hăng trừng ta một cái: "Hoàng thượng vì mặt mũi, lại muốn làm qua loa mọi chuyện có phải không?"
"Không, sẽ không." Ta vội nói, "Chẳng qua hiện tại đang mừng năm mới..."
"Hoàng thượng sai rồi." Lần này là nhị ca lên tiếng, không biết hắn đã đi đến trước cửa sổ từ lúc nào, liếc mắt nhìn xuống bên dưới cửa sổ, "Đối với loại người này, cần gì phải nói đến mừng năm mới." Nói xong, hắn làm một động tác vung tay chém xuống, "Một chữ: Giết!"
"Trẫm vốn định qua hôm nay sẽ bỏ tù bọn họ lần nữa." Ta nhỏ giọng nói, "Trong cổ lễ (sách ghi chép về lễ nghĩa từ xa xưa) có ghi, không sát sinh, không tra tấn trong ngày Tết. Ngay cả phạm nhân trong tù còn có thể được đại xá. Trẫm không thể phá bỏ phép tắc." Ta giải thích cho họ.
Đây không tính là lời nói hoàn toàn xác thực, bởi vì một góc trong lòng ta thật sự cảm thấy mềm lòng. Hà Tử Ngư là người ta hiểu rõ, khuyết điểm duy nhất của nàng kỳ thật chính là đầu óc, nàng chẳng qua là bị nữ nhân kia lợi dụng. Người đã chết, ta vốn không muốn tiếp tục so đo với người nhà của nàng. Huống hồ, trong việc này còn có ẩn tình mà A Nam và nhị ca không biết.
Nhị ca uống nhiều quá, có phần đứng không vững. Tiện tay bám lấy một cái cột để mượn lực chống đỡ thân thể: "Hoàng thượng như vậy là cổ hủ rồi. Phép tắc đều là do con người định ra, cổ lễ cũng không thể can thiệp đến tư hình. Hoàng thượng làm vua mà cứ luôn như thế này, không khỏi sẽ làm cho mình ngột ngạt quá mức. Có muốn ca ca giúp người giết bọn họ hay không?"
A Nam đã ở phía trước cửa sổ vỗ tay, tiếng vỗ tay lành lạnh, nhưng lại mang theo ý vị châm biếm. Nàng chắc chắn đã nghe được lời nói của nhị ca, nhưng nàng còn có biện pháp tốt hơn.
"Mắng hay lắm!" Nàng hướng về phía dưới cửa sổ lớn tiếng nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi, biết rõ qua đêm nay quan phủ sẽ truy cứu tội giết vua của toàn bộ Hà gia, nên hiện tại nếu không tranh thủ thời gian mà mắng, đợi đến lúc đầu rơi xuống đất rồi muốn mắng cũng không được. Nhanh mắng đi! Hiện tại còn cách thời hạn đại xá ngày Tết chỉ chưa đầy một canh giờ nữa."
Lúc này Như Ý ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Hiền Phi, có cần dùng cái gì nhét chặt miệng bọn họ không?"
A Nam xem thường: "Bây giờ mới nhét đã quá muộn!" Nàng nhỏ giọng nói.
Ta chậm rãi tiến lên phía trước, sóng vai đứng cạnh A Nam. Dòng người qua lại đông nghịt, rất nhiều người cũng đang ngẩng đầu nhìn chúng ta.
"Xem kìa, đó chính là hoàng thượng, thật là anh tuấn!" Ta nghe được có người trong đám đông nói như vậy.
"Vị kia chính là công chúa Nam Hương xinh đẹp, hôm nay họ đến đây chung vui cùng dân chúng." Có người khác nói như vậy.
Trên thực tế, việc Hà Tử Ngư hành thích vua, bởi vì diễn ra ngay trước mặt quần thần, cho nên đã sớm truyền khắp triều đình và dân chúng. Mọi người đều nói nàng bởi vì báo thù cho phụ thân tham ô, nên không có người nào đồng tình với Hà gia. Cũng không có ai coi việc các nàng mắng chửi là chuyện đáng để tâm.
A Nam cách cửa sổ tra hỏi gia nhân của Hà Kỳ Nhất: "Chủ tử của các ngươi có từng đáp ứng với các ngươi sẽ chiếu cố hai đứa bé còn nhỏ này không? Có phải hắn đã nói với các ngươi rằng trẻ con nhỏ tuổi sẽ không bị giết? Các ngươi có biết một khi đã tra xét xuống tru di cửu tộc, như vậy có nghĩa là gì không?"
Ngu xuẩn quả nhiên là trời sinh, hôm nay đã tìm được nguồn gốc sự ngu dại của Hà Tử Ngư rồi.
"Họ nói họ có thể đảm bảo đứa nhỏ bình an! Chỉ cần hôm nay chúng ta tới đây, hắn liền đem mấy đứa nhỏ rời khỏi Lạc Kinh. Rất xa, khiến các người không thể tìm thấy được." Nữ nhân kia gần như là buột miệng nói ra, trên mặt còn mang theo vẻ hiên ngang lẫm liệt như thể rất đắc ý.
Dân chúng ở bên cạnh phát ra tiếng động xôn xao.
A Nam cười: "Đến lúc ngươi hối hận, đừng quên tìm người đã nói với ngươi những lời này." Trong mềm có cứng, ý giễu cợt lại càng đậm.
Ta khẽ phẩy tay, lớn tiếng ra lệnh: "Trông coi nữ nhân này! Đợi đến giờ Tý, bắt các nàng đến nhà lao của Hình bộ, tra hỏi kĩ xem rốt cuộc người ở phía sau nói với các nàng những lời này là ai." Chuyện ta biết đúng là nhiều hơn so với A Nam, chỉ là lúc này không cách nào nói rõ mà thôi.
Ta vẫy tay với dân chúng ở phía dưới: "Ngày Tết cuối cùng, mọi người tiếp tục vui chơi, lễ mừng năm mới vốn nên là không sát sinh không dùng hình, đừng để bọn đạo chích phá hoại cuộc vui của mọi người."
Phía dưới Giao Vũ Các, dân chúng đồng loạt hoan hô.
A Nam đi nhanh như bay, chúng ta vừa mới cùng nhị ca tạm biệt, tiễn nhị ca đi ra ngoài, A Nam liền uyển chuyển bước đi mà không thèm để ý đến ta. Ta chột dạ, đi theo phía sau nàng. Lúc này trong cung trời đã tối, nhưng may mà đèn đuốc sáng trưng, lại càng không cần kể đến đèn lồng treo đầy bên cạnh chúng ta, mà hoa đăng mừng năm mới cũng phải đến sáng mai mới được cất đi.
A Nam nhanh chóng đi qua giữa ánh sáng lấp lánh nhiều màu, dáng vẻ một lòng muốn bỏ rơi ta. Dưới tình hình này, từ trước tới giờ A Nam chưa từng phát cáu với ta trước mặt mọi người.
"Nữ nhân kia dám mở miệng mắng người như vậy, chỉ là muốn đến ghê tởm chúng ta ở lễ mừng năm mới thôi. A Nam đừng vì họ mà mất hứng." Ta đi sau lưng A Nam, nói.
"Họ vốn không phải đến ghê tởm chúng ta." A Nam dùng giọng căm hận mà nói, bước chân hơi chậm lại, quay đầu lại trừng ta một cái.
Lúc này đang có hàng loạt nô tài đi theo bên cạnh chúng ta, A Nam dừng lại, tất cả bọn họ cũng dừng, người đi sau đụng vào người đi trước, lập tức đều loạn lên.
Ta đứng ở giữa đoàn người hỗn loạn này, càng cảm thấy lúng túng.
"Bọn họ chính là tự tìm đến cái chết. Bọn họ mắng người như vậy, vốn nên được đưa đến pháp trường, đây mới là điều người phía sau muốn thấy. Hoàng thượng không giết sạch Hà gia, những người đó sẽ không yên lòng. Bọn họ đâu có ngờ rằng hoàng thượng lại nhân từ mà nương tay, chỉ nghĩ tới ái phi của mình năm đó, thì dù như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không nỡ giết họ." A Nam tức giận dậm chân.
Ta đi đến kéo tay A Nam: "Vừa rồi rõ ràng là A Nam không cho giết bọn họ."
"Vừa rồi là vừa rồi, ta chính là nhìn thấu quỷ kế của người giật dây phía sau, nên không để cho bọn họ được như ý." A Nam vùng vẫy thoát ra khỏi ta, tiếp tục tiến về phía trước. Một đám người lại nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo.
"Vậy ta bảo Hình bộ nhanh chóng xét hỏi bọn họ."
"Xét hỏi xong thì thế nào? Hoàng thượng sẽ cam lòng động đến bọn họ sao?" A Nam lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.
Ta đi theo sau lưng A Nam nói lảm nhảm: "Bản thân Hà Tử Ngư đã chết. Ta vốn nghĩ, trong nhà nàng đều là nữ nhân và hài tử, chắc sẽ không tham dự vào việc này. Họ chỉ là bị người khác xúi giục, người bình thường có chút đầu óc cũng sẽ không ra ngoài làm loại chuyện này. Người như thế thật ra vừa đáng buồn vừa đáng thương, cũng dễ dàng bị người khác lợi dụng, giết họ rồi sẽ lại có kẻ ngu khác xuất hiện để cho người xấu lợi dụng làm vũ khí. Làm sao có thể giết hết người ngu dại!"
A Nam dừng chân quay đầu lại: "Kẻ ngu nhiều cũng là do hoàng thượng nuông chiều mà sinh ra."
Xung quanh chúng ta lại là một hồi hỗn loạn.
"Nàng ta chửi chúng ta cũng không hại đến một sợi lông của chúng ta, người đời cũng biết nữ nhi nhà nàng ở đại yến đêm giao thừa đã ám sát Hoàng đế. Tội này làm sao có thể chạy thoát? Họ như vậy chỉ là khiến người ta biết Nguyên Quân Diệu ta nhân từ."
"Hoàng thượng lúc nào cũng có lý do, đều đúng hết!" A Nam lại quay đầu đi.
"Cũng không phải đều là như vậy, thật ra thì chuyện này không hề giống như A Nam nhìn thấy bên ngoài." Ta lại đuổi theo A Nam.
A Nam không để ý đến ta, cho dù ta giải thích như thế nào, nàng cũng chỉ để ý đến buồn bực trong đầu, nôn nóng bước đi. Ngay cả ta cũng có phần cản không được bước chân của nàng.
Chờ nàng đi đến cửa Trường Tín Cung, nhóm cung nô đi bên cạnh chúng ta đã liêu xiêu ngã trái ngã phải.
A Nam dừng chân đứng lại ở cửa Trường Tín Cung. Ta cũng dừng chân lại, thuận tiện lấy tay khẽ chống ở khung cửa, giữ thăng bằng. Phía sau là một hồi rầm rầm rào rào.
"Hoàng thượng rời khỏi nơi năm mươi vạn gác cao kia của người, đến túp lều nhỏ này của ta thì có gì vui." A Nam nói.
"Làm sao mà lại không có gì vui chứ! A Nam chính là thú vị nhất rồi." Ta mặt dày nói. Trong lòng tính toán xem có muốn hay không nghĩ cách chen vào.
Ngày mai trong cung nhất định sẽ truyền tai nhau kịch hay tối nay, mặt mũi của ta từ trong ra ngoài đều đã mất rồi.
Ta cười nhìn nàng, không thể tiếp tục cầu xin nàng, nếu còn tiếp tục cầu xin thì thật sự là không còn cách nào ở trong cung mà làm người. Suy cho cùng thì ta vẫn là một hoàng đế, cứ chạy theo phía sau phi tử của mình đã là rất khó coi.
A Nam không còn hơi sức tranh chấp với ta, hơn nữa còn nhiều hạ nhân nhìn vào như vậy, nàng đành phải nghiêng người né sang: "Chưa từng thấy qua người làm hoàng đế như vậy đấy!" A Nam rốt cuộc nói thật một câu.
A Nam cả đời này đã gặp qua bốn vị hoàng đế, có lẽ ta là người không giống nhất, ít nhất là ở trước mặt nàng không giống.
Ta chen cửa tiến vào, vào đến bên trong cửa, ta chính là chủ nhân của nơi này. Những cung nô như thể cái đuôi kia cũng không thể quấy rầy chúng ta nữa. Lại có thể ôm A Nam nói chuyện riêng rồi.
"A Nam, ta uống nhiều quá nên đầu choáng váng." Ta nói rồi xông vào trong phòng A Nam, thấy giường liền leo lên, ngay cả quần áo cũng không cởi.
A Nam bịt mũi: "Hoàng thượng uống say, ngày mai mẫu hậu sẽ trách ta."
"Đun cho ta chén canh giải rượu." Ta vô liêm sỉ.
A Nam dậm chân một cái: "Người..."
Có thể đã nghĩ xong, nàng lại thở dài một cái: "Để thiếp gọi người đun cho hoàng thượng. Hôm nay chính thiếp cũng mệt mỏi." Nói xong xoay người đi ra ngoài. Lúc nàng đi ra mang theo từng hồi gió thơm. Là mùi lan mà ta quen thuộc.
Ta nhắm mắt lại. Mùi hương dễ chịu của A Nam quanh quẩn bên màn. Ta để toàn thân từ từ nằm xuống. Ta sắp ngủ thiếp đi, như thế nào mà A Nam vẫn chưa trở lại?
Hoa đèn trong phòng A Nam nảy một chút, có phần chói mắt.
A Nam vén rèm cửa lên đi vào.
"A Nam, ta có lời muốn nói với nàng, chỉ nói với một mình nàng. Thật ra thì mọi chuyện không hề giống như nàng nghĩ. Trẫm là có ý định không bắt nữ nhân và hài tử trong Hà gia." Ta đấu tranh với cơn buồn ngủ nặng nề kia. Ta thật sự đã uống quá nhiều sao? "Trong lòng trẫm sợ hãi, sợ một chén câu hôn kia. Mà chén câu hôn kia cách trẫm lại càng ngày càng gần."
"Hoàng, hoàng thượng!" Một tiếng kêu trầm thấp đầy sợ hãi vang lên.
Ta liền lập tức mở mắt. Đứng trước mặt chính là Như Ý đang bưng một cái chén. Hắn có chút giật mình nhìn ta.
"Hoàng thượng." Hắn lại thử thăm dò kêu ta một tiếng.
Ta ngồi dậy: "Sở Hiền Phi đâu?" Ta hỏi.
"Sở Hiền Phi mới vừa nói nàng đến ngủ ở phòng đàn tam huyền, không đến đây." Như Ý nói, đồng thời thấp thỏm nhìn mặt ta.
A Nam vẫn còn tức giận. Ở trước mặt đám nô tài không làm mất mặt mũi của ta, đợi ta đi vào, bây giờ rốt cuộc không chịu thỏa hiệp. Ta thở dài một tiếng, có chút bất lực. Về thái độ của ta đối với Phùng Yên Nhi, A Nam vẫn luôn cho là ta là có ý che chở Phùng Yên Nhi. Hôm nay lại kéo đến chuyện của một nhà Hà Tử Ngư, ta càng không thể giải thích rõ.
Ánh mắt của ta dừng trên tay Như Ý.
"Là canh giải rượu." Như Ý vội nói: "Chỉ là không phải do Sở Hiền phi làm. Là A Qua làm." Đứa nhỏ này cẩn thận xem xét sắc mặt ta: "Hoàng thượng vẫn muốn uống chứ?"
Quả nhiên, ngay cả canh giải rượu cũng không làm cho ta.
Ta lắc đầu một cái.
Như Ý dường như đã hiểu, hắn cúi người lui ra ngoài: "Nô tỳ lập tức quay lại hầu hạ hoàng thượng thay quần áo đi ngủ."
Ta miễn cưỡng nằm xuống.
Như Ý vừa lui ra ngoài lại đột nhiên vòng trở lại: "Hoàng thượng, có trinh thám tới đây khẩn cấp cầu kiến, truyền vào không ạ?" Trên tay hắn chén canh vẫn chưa buông xuống.
Ta lập tức lại nhảy dựng lên: "Truyền!"
Trinh thám do ta phái ra, ở trong cung rất ít khi công khai đến tẩm cung gặp ta. Bọn họ không thể tùy tiện để cho người ngoài thấy. Lúc này nhất định là đã mang theo tin tức quan trọng trở về.
Ta xoa xoa mặt, làm cho bản thân lên tinh thần. Tần Châu say quá lợi hại, cho dù có A Nam nhìn chằm chằm, ta vẫn uống quá chén.
Chưa đến một giây, một nam tử gầy nhỏ mặc áo đen không tiếng động tiến vào.
Hắn vừa tiến đến liền quỳ rạp xuống dưới chân của ta: "Hoàng thượng, không ổn! Huynh đệ trinh thám mà hoàng thượng phái đến Phùng phủ đã làm kinh động đến vị khách quý mà hoàng thượng muốn tìm kia, khiến hai người bị thương một, người kia đã bỏ chạy."
Ta cả kinh, lập tức nhảy dựng lên.