Mẫu hậu của ta, cho dù là trước đây khi phụ hoàng còn tại thế, hay là từ khi ta đăng cơ tới nay, thái độ đối nhân xử thế luôn ôn hòa cẩn thận. Uy nghiêm của người đều xuất phát từ sự thận trọng từ lời nói cho đến việc làm. Sau khi ta đăng cơ, người lên ngôi Thái hậu cao quý, cũng chưa từng tự làm ra chuyện gì quá mức hà khắc. Bản thân ta còn thường xuyên hạ lệnh phạt đánh cung nhân, ngay cả A Nam cũng từng vì ta mà chịu thương tích. Nhưng ở hậu cung, cho tới bây giờ mẫu hậu cũng chưa từng hạ lệnh đánh vị phi tần nào. Hình thức xử phạt nghiêm trọng nhất của người, một là quỳ, hai là giam lỏng, ba chính là chép kinh.
Nhưng trong lòng ta biết, ở nhiều phương diện thì tính cách ta giống mẫu hậu, trong ẩn nhẫn luôn luôn có giới hạn. Một khi cảm thấy cần thiết thì chuyện nên làm cũng sẽ dứt khoát làm đến nơi đến chốn.
Hôm qua khi mẫu hậu nói muốn ta yên tâm thì ta đã có một loại cảm giác, mẫu hậu hình như muốn vì ta mà làm chuyện gì đó.
Ta gần như chạy như bay, vọt vào cung Trường Tín. Ta cũng không hy vọng mẫu hậu và A Nam có liên quan đến bất cứ chuyện gì can dự đến ta. Ta không cần mẫu hậu vì ta mà làm bất cứ chuyện gì. Mẫu hậu người có biết không?
Đương nhiên, ta càng không hy vọng A Nam và mẫu hậu trở nên xung đột như nước với lửa.
Kết quả là, khi ta vừa bước vào cửa chính cung Trường Tín thì lại một lần nữa bị sợ đến mất hồn mất vía. Bên cửa cung Trường Tín có một người đang nằm, ta liếc mắt một cái, nhận ra đó là hoạn quan canh cửa cung Trường Tín. Nhìn thấy cảnh này, thân vệ của ta đều vội vàng rút đao đi đến.
Bọn họ cẩn thận vây quanh bảo vệ ta, đi một mạch vào trong, trong cung Trường Tín chỉ thấy người nằm ngổn ngang, bắt đầu từ tiểu hoạn quan bên cửa. Kể cả mấy đại cung nữ, đại hoạn quan ở trong này, đều không có ai là tỉnh táo.
Sáng sớm, trong không khí vẫn còn mang theo hơi lạnh mùa đông, nhìn thấy tình hình cung Trường Tín như thế này, lông tơ của ta đều dựng thẳng.
A Nam không ở đây! Sau khi ta lật ngửa tất cả những người đang nằm dưới đất thì xác nhận được điều này. Chăn đệm trong tẩm cung của nàng đều chỉnh tề, giống như là không có người nào từng ngủ qua. Ngay cả tiểu cung nữ A Qua của nàng cũng không thấy đâu. Đương nhiên còn có Huyền Tử, thằng nhóc mười mấy tuổi luôn nhanh nhẹn, lúc này cũng không thấy tung tích.
Ta nghe thấy Như Ý ở bên ngoài kêu loạn mấy tiếng. Hắn là nghe nói ta hồi cung liền vội vàng đi theo, đôi mắt vốn đang mơ màng buồn ngủ, lúc này đã bị dọa cho tỉnh.
"Hôm qua lúc thần rời đi, A Qua ngốc nghếch kia còn dặn thần hôm nay tới đây sớm, để cùng Sở Hiền phi đón hoàng thượng sớm một chút." Hắn đáng thương nhìn ta, khuôn mặt giống như là muốn khóc: "Ban đêm thần không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào. Bọn họ... Bọn họ như thế này đều là chết hết rồi sao?" Nói xong thì hắn khóc thành tiếng.
Đợi ta sờ trên mặt mấy người nằm trên đất thấy còn hơi thở, nói cho hắn biết bọn họ chỉ là bị hôn mê, hắn mới ngậm miệng.
Kỳ thật, ta vừa nhìn thấy mấy cung nhân đó đã biết họ đều là bị choáng váng mà thôi, trong lòng đại khái đã đoán ra được cái gì đó. Lúc này, ta liếc mắt một cái nhìn thấy đại cung nữ Hồng Anh trong cung của A Nam ngã ở cạnh cửa phòng khách, dáng vẻ giống như là muốn ngăn cản người nào đó đi ra.
"Đi tìm chút nước lạnh, dội cho nàng ta tỉnh lại." Ta phân phó Như Ý.
Như Ý nhận lệnh mà đi. Lúc này trong lòng ta đã sớm không yên. Cho dù là A Nam hay là mẫu hậu thì từ trong nội tâm đều là những nữ nhân mạnh mẽ, thế nhưng trên thực tế thì hôm nay ta mới nhận ra, so dáng vẻ bề ngoài thì tất cả các nữ nhân khác đều mạnh mẽ hơn họ rất nhiều.
Mới sáng tinh mơ mà hai người họ đều không ở trong cung, rốt cuộc là họ đã đi đâu?!
Hồng Anh được Như Ý làm cho tỉnh, nhìn thấy ta thì lập tức có vẻ sợ hãi: "Nô tỳ không hề làm cái gì, là Hiền phi đột nhiên xông ra." Nàng ta sợ hãi, run rẩy quỳ trên mặt đất, cẩn thận dò xét sắc mặt ta: "Hiền phi chỉ khẽ phất tay áo, nô tỳ không hề biết chuyện gì." Lúc nàng ta nói như vậy thì mắt trợn trừng, giống như nhìn thấy ma quỷ.
Ta lạnh lùng hừ một tiếng. Nàng ta lập tức run rẩy, lại nằm rạp xuống.
Cung nhân giống như nàng ta, ở trong cung thường bị lâm vào cảnh khó cả đôi đường, thỉnh thoảng lúc làm việc phải nhìn mặt mà làm. Nàng ta chưa nói nàng ta muốn ngăn cản A Nam, chỉ nói A Nam rời đi. Cho dù ta có thể giả bộ vẻ mặt ôn hòa, nàng ta cũng sẽ hết sức khẩn trương dò xét tâm tư của ta.
Nàng ta biết mình đã lỡ miệng.
"Lúc trước có người nào đó đã vào cung Trường Tín sao?" Ta hỏi.
Hồng Anh lắc đầu như đánh trống bỏi.
Tất nhiên những người trong cung Trường Tín này đều là bị A Nam làm cho hôn mê. Lúc đi nàng còn dẫn theo A Qua, chứng tỏ nàng là có kế hoạch trốn đi. Chỉ là ta nghĩ bể đầu cũng nghĩ không ra, tại sao nàng lại không để ý lệnh cấm của mẫu hậu mà lại tự tiện xuất cung. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Huống hồ cả mẫu hậu cũng không ở trong cung.
Ánh mắt ta đột nhiên sáng lên, một tay nhấc lấy cung nữ trước mắt này: "Nếu không phải là các ngươi ngăn cản Hiền phi, nàng cũng sẽ không làm hôn mê tất cả các ngươi. Rốt cuộc tại sao các ngươi lại muốn ngăn cản nàng?"
Tuy rằng A Nam bị mẫu hậu giam lỏng, nhưng cung tỳ trong cung Trường Tín đều là người phục tùng, vốn dĩ bọn họ không nên làm ra bất kỳ cản trở nào đối với A Nam, mà A Nam cũng không phải là người tùy tiện hạ thủ với người khác. Những cung nhân này, chắc chắn là biết tại sao A Nam muốn rời đi.
Cung nữ này lại dám chần chờ.
Ta dùng một tay ném nàng ta ra ngoài, ném cho thân vệ phía sau ta: "Giết nàng ta!" Ta chỉ cần mấy chữ này.
Hồng Anh đột ngột phát ra tiếng gào khóc dọa người: "Là Thái hậu!"
Con mắt ta lạnh lùng chuyển hướng sang nàng ta. Không cần ta nói thêm nữa, chính nàng ta cũng nên biết nói hay không nói có sự khác biệt. Hoặc là nói, nàng ta nên biết ai mới là chủ nhân của hậu cung.
"Là Thái hậu." Hồng Anh vừa khóc vừa đi đến bên chân ta, đồng thời đập đầu xuống sàn nhà: "Lúc nửa đêm, Thái hậu đột nhiên phái người đến đây, lặng lẽ nói cho chúng nô tỳ biết, để cho chúng nô tỳ bảo vệ Hiền phi, tuyệt đối không để Hiền phi rời khỏi cung Trường Tín... Còn nói, nếu như hoàng thượng trở về..."
Ta quay đầu bỏ chạy.
Mẫu hậu quá coi thường A Nam. Vài tên nô tài trong cung Trường Tín làm sao làm khó được A Nam.
Ngựa của ta vẫn còn chưa dắt vào chuồng, lúc này ta chỉ cần cưỡi lên lưng ngựa.
"Hoàng thượng biết cần phải đi đâu sao?" Như Ý lớn tiếng đuổi đến hỏi ta: "Thần vừa nghe nói, tất cả hoạn quan trong cung Thái hậu cũng đều cùng đi ra ngoài."
Hắn còn chưa dứt lời, ngựa của ta đã chạy đi, để lại một đám bụi đất.
Ta sớm nên nghĩ đến, mẫu hậu đã nói với ta, người sẽ dàn xếp tốt mọi việc.
Ta vội vàng vọt tới phủ công chúa của A Nam.
Dọc theo đường đi, lúc ngang qua con đường cái của Lạc Kinh rốt cuộc đã nhìn thấy lẻ tẻ vài người đi đường. Chỉ là, trong lòng ta vẫn hy vọng người đi lại trên đường có thể ít hơn một chút. Nếu bách tính thiên hạ biết hoàng đế của họ hiện tại đang vì chuyện gì mà hối hả như vậy, nhất định sẽ giật mình.
Phủ công chúa của A Nam ở chỗ kia coi như cách biệt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người bên ngoài cũng khó biết được. Đây xem như chút may mắn ít ỏi trong việc này.
Ta nhảy xuống ngựa, căn bản vẫn chưa biết phải ứng phó như thế nào với cục diện mà ta sắp sửa phải đối mặt.
Cửa lớn của phủ công chúa chỉ một chút đã bị ta đẩy ra. Hiện tại ta không lo nghĩ được nhiều, chỉ vội vàng phóng thẳng ngựa vào trong, vườn nhỏ của A Nam bây giờ đã bị ta làm hỏng.
Ta vừa phóng qua cái hồ nhỏ kia liền liếc mắt nhìn thấy rất nhiều người mặc sắc phục trong cung.
Không đợi ta nhảy xuống khỏi lưng ngựa, bọn họ đã phát hiện ra ta, có người đã chạy như bay vào trong sảnh chính hồi báo.
Ta âm thầm kêu khổ, mẫu hậu kêu những người này đến, nhìn dáng dấp cũng biết chắc chắn là được việc.
Lúc này trời đã sáng trưng, trong nắng sớm trong suốt tĩnh lặng, xung quanh đều không có chỗ nào để lẩn trốn. Mẫu hậu là mang theo ý định giết người mà đến. Những hoạn quan bên cạnh này, ai ai cũng mang theo lưỡi dao sắc bén.
Mà ta chỉ có thể âm thầm kêu khổ trong lòng.
Phòng khách trong phủ công chúa của A Nam không giống với nơi khác, ngay phía trước mặt hướng ra hồ của sảnh chính có một hàng cửa sổ sát đất, lúc này, những cửa sổ kia đều mở hết, dễ dàng cho mẫu hậu quan sát hành động của những người do mẫu hậu mang tới. Ta nhìn qua mấy cửa sổ này đã thấy mẫu hậu đằng đằng sát khí ở bên trong rồi. Có lẽ mẫu hậu cũng đã nhìn thấy ta.
Ta cảm thấy ta ở trong mắt mẫu hậu lúc này chắc hẳn là dáng vẻ của một hài tử ngốc nghếch đang luống cuống.
Ta cố gắng làm cho mình thả lỏng. Nếu ta đã là một đế vương có thể sát phạt quyết đoán, như vậy ta cũng có thể làm một người con tốt, một phu quân tốt. Huống hồ ta vừa mới giải quyết tốt chuyện trong quân Kiến Chương, ta không tin còn không thể giải quyết được chuyện hai nữ nhân bên cạnh mình.
Ta đi đến, không ngoài dự kiến, trong đại sảnh là bầu không khí giương cung bạt kiếm của hai nữ nhân. Ngồi ở phía trên là mẫu hậu với sắc mặt âm trầm, mà quỳ trên mặt đất là A Nam khiến ta không khỏi bận lòng.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, vì sao mẫu hậu lại tới đây?" Ta vừa đi vào bên trong vừa cười ha hả, làm bộ không nhìn thấy A Nam đang quỳ dưới đất.
Ánh mắt mẫu hậu lạnh như băng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ta lấy một cái. Ngược lại là A Nam đang quỳ dưới đất thì nhanh chóng ngẩng đầu lên.
"Mẫu hậu đột nhiên muốn đến phủ công chúa ngồi một lát." A Nam nhỏ giọng nói, phía dưới mí mắt rũ xuống cất giấu sự lo lắng sâu sắc.
Mẫu hậu liếc A Nam một cái: "Ta không phải tới tìm ngươi." Người nói, giọng nói vô cùng gượng gạo: "Ta là tới bái phỏng một vị tên là Mính Hương tiên sinh." Người hung hăng trừng mắt nhìn A Nam: "Không ngờ ngươi đuổi tới nhanh như vậy, thế mà không thèm để ý tới lệnh cấm của ta mà lao ra khỏi cung. Ngươi.. Tốt lắm!" Mẫu hậu đã tức giận quá mức.
"Thiếp cũng không biết là ngay cả mẫu hậu cũng biết Mính Hương tiên sinh." A Nam thoải mái nói: "Trong phủ công chúa quả thực có một vị Mính Hương tiên sinh, hắn là thầy giáo của Huyền Tử, nhưng hắn có chuyện riêng của mình, đi lại tự do, thiếp cũng không để ý hắn không có mặt ở đây."
Sắc mặt của mẫu hậu càng trở nên khó coi, những người bên cạnh hiển nhiên đều là tâm phúc của mẫu hậu, cho nên người lập tức nổi giận với A Nam: "Ai biết Mính Hương tiên sinh, ám xú* tiên sinh gì chứ! Ai gia chỉ biết hiện tại mấy lời đồn đãi khó nghe đều là về vị cái gì tiên sinh này. Vì sao ai gia tìm hắn? Ai gia tìm hắn còn không phải là vì tiểu yêu tinh nhà ngươi sao?"
* ám xú: dùng từ trái nghĩa để chơi chữ; mính (mǐng) gần âm với minh (míng), minh (sáng sủa) trái nghĩa với ám (tối tăm), hương (thơm) trái nghĩa với xú (hôi thối)
A Nam ngẩng đầu, cố tình tỏ vẻ kinh ngạc: "Thiếp không biết bên ngoài đồn đãi cái gì, nếu xem tất cả lời thiên hạ đồn đãi là chuyện quan trọng thì một người có hai lỗ tai cũng không đủ dùng."
Ta vội kêu một tiếng: "A Nam!" Ta dùng ánh mắt van nài nhìn nàng. Ta cũng thật sự sợ nàng sẽ cãi vã với mẫu hậu. Nói thật lòng, cãi nhau với mẫu hậu không có ý nghĩa gì cả, lão nhân gia người là bậc trưởng bối, cho dù thắng được người thì làm được cái gì sao.
Mẫu hậu muốn can dự vào chuyện này, ta đã sớm hiểu rõ, người thừa lúc ta không có mặt mà triệu tập một đám người trong cung đến phủ công chúa, xuống tay với Đặng Hương. Không biết vị phu nhân lắm mồm kia đã nói gì với mẫu hậu, khiến người nghĩ rằng trừ khử Đặng Hương là có thể làm cho những lời đồn đãi về A Nam hoàn toàn biến mất, là có thể giữ được thanh danh của ta, là có thể khiến A Nam một lòng sinh con cho ta. Càng không nói đến mẫu hậu có bản lĩnh khiến Đặng Hương biến mất hay không. Mà cho dù người thật sự có thể trừ khử Đặng Hương thì cũng chỉ khiến khoảng cách giữa ta và A Nam càng ngày càng xa mà thôi.
Mẫu hậu thật sự là làm chuyện vô ích, hơn nữa người cũng biết rõ ta sẽ không đồng ý. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, người đều nhân lúc ta có việc rời khỏi cung để làm chuyện này. Có thể thấy, người đối với ta và A Nam đều không tin tưởng.
A Nam cúi đầu, không hề nói gì nữa. Ngay cả hết sức không phục thì ít nhất nàng cũng không thể hiện ra ngoài.
Cung nữ A Qua kia của A Nam không biết chui ra từ đâu: "Bẩm báo Thái hậu nương nương, bẩm báo Sở Hiền phi, nước suối* đang dâng ạ." Nàng ta nói không đầu không đuôi, sau đó vừa ngẩng đầu nhìn thấy ta, bất tri bất giác kêu một tiếng, lại bổ sung: "Bẩm báo hoàng thượng, nước suối đang dâng ạ."
* nước suối: nguyên văn là "xuân thủy", tức là nước do băng tuyết trên núi tan ra vào đầu xuân, chảy thành dòng suối xuống vùng thấp hơn khiến mực nước đột ngột dâng cao
Khó trách Như Ý gọi nàng là "A Qua ngốc". Đứa nhỏ này thật sự là có chút ngờ nghệch.
A Nam nghiêm trang ngẩng đầu nhìn mẫu hậu: "Lời vừa nãy của thiếp không phải là nói ngoa." Nàng nói: "Trong phủ, nước suối dẫn ra từ trong núi, hiện giờ đã dâng cao quá cột đá mốc. Nếu mẫu hậu không rời đi, lát nữa ra ngoài váy sẽ bị ướt." Nàng vừa nói vừa cung kính khấu đầu với mẫu hậu: "Đã nhiều năm qua, đoạn suối chỗ cột đá làm mốc trong phủ công chúa đã không được khơi thông qua. Mẫu hậu đừng coi việc này là trò đùa."
Sắc mặt mẫu hậu càng lúc càng xấu.
Ta cảm thấy chỉ có ta đần độn hồ đồ, không biết mẫu hậu và A Nam đang chơi trò bí hiểm gì.
Lúc này, trên eo ta có cái gì nóng hầm hập chạm vào, ta vội cúi đầu, vừa nhìn thì thấy là Huyền Tử.
"Hoàng thượng!" Hắn đáng thương dựa vào người ta mong chờ: "Phủ công chúa sắp bị nước dìm rồi. Tỷ tỷ nhìn thấy trời ấm, nhớ ra hàng năm khi tuyết tan thì nước suối trong phủ công chúa đều dâng cao, cho nên mới dẫn bọn ta trở về đây nhìn xem, không ngờ lại nhìn thấy Thái hậu nương nương..."
Ta vội che miệng đứa nhỏ này.
Ta hiểu rõ, cái gọi là trở về đây nhìn xem chẳng qua chỉ là cái cớ của A Nam, như thể nàng không phải vì cứu Đặng Hương mới đặc biệt trở về. Nhưng trên thực tế, nàng chính là vì Đặng Hương mới gấp gáp chạy về. Ta biết, mẫu hậu biết, chính nàng cũng biết. Cái gì mà tuyết tan nước dâng, chẳng qua đều là A Nam lấy cớ mà thôi.
Ta không biết A Nam gây sự cái gì, dù sao thì hiện tại trong phủ công chúa nước đang dâng lên, A Nam đang uyển chuyển đuổi khách.
Mẫu hậu vẫn chưa từ bỏ ý định, thở dài một tiếng: "Ai gia tới thì cũng đã tới rồi, làm sao có thể bỏ qua như vậy, phủ công chúa này thì lớn bao nhiêu cơ chứ, chẳng lẽ còn muốn để ai gia lục soát sao?"
Ta nóng nảy. Tính khí của mẫu hậu cũng thật sự là quật cường, quả thật không phân cao thấp với A Nam. Bây giờ A Nam đã cho người bậc thang để bước xuống, tại sao mẫu hậu lại còn dồn ép không tha?!
"Mẫu hậu là tìm Mính Hương tiên sinh sao?" Ta vội tiến đến, trong lòng chỉ biết âm thầm kêu khổ: "Trẫm biết Mính Hương tiên sinh đang ở đâu." Hai nữ nhân đều kinh ngạc nhìn ta.
A Nam kinh ngạc đương nhiên không cần phải nói, vừa rồi dáng vẻ của nàng còn vô cùng trấn tĩnh, nhưng hiện tại đã có chút sốt ruột khó nén nổi: "Hoàng thượng biết Mính Hương tiên sinh đang ở đâu sao?"
Mẫu hậu lại có chút không tin tưởng, liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta đã xoay người đi ra phía ngoài: "Mính Hương tiên sinh đã đi đâu, hiện tại chỉ có mình trẫm biết." Ta nói đơn giản.