Editor: Nguyễn2
Ta đứng dưới cây bách thụ lớn, hơi lúng túng, trên mặt cứng ngắc đến cười cũng không cười được.
Đứa nhỏ Huyền Tử này cũng quá trực tiếp đi, một câu liền đâm xuyên lòng ta. Để cho ta một cơ hội che giấu cũng không có.
A Nam đứng trên thềm một lát, lúc này, nàng đã cởi cung trang phía ngoài, chỉ mặc cái áo nhỏ hình hoa lan ở nhà, tháo thắt lưng có nhiều hình tròn bạc, châu ngọc trên đầu ra. Nhìn đơn giản tinh khiết, hờ hững như gió nhẹ. Sắc mặt của nàng đã không còn tức giận nữa. Chỉ là có vẻ nặng nề mà thôi.
"Huyền Tử đừng nghịch, coi chừng dẫm lên tuyết rơi trên mặt đất, làm bẩn giày mới." A Nam nói, hoàn toàn là nói chuyện với Huyền Tử. Nói xong nhấc rèm, xoay người vào phòng.
Ta giờ mới phát hiện, Trường Tín cung đã đổi rèm cửa, trong ngày đông dùng vải rèm dày, lúc này tất cả đều đổi thành vải đay hoa mỏng nhiều màu. Hoàng hôn chiếu vào, mành hoa khẽ lay động trong gió. Giống như cảm giác “nhà” trong tưởng tượng của ta.
Năm đó, ta chờ phụ hoàng thả ta ra ngoài làm Vương gia, đã từng tưởng tượng mình ở đất phong có thể có một ngôi nhà đơn giản chất phác, trong nhà, nữ chủ nhân vén rèm cửa lên gọi ta và bọn nhỏ về nhà ăn cơm. Chỉ là, nữ chủ nhân đó......
Huyền Tử tựa như người lớn, thở dài một hơi.
Hắn đi vào cửa viện, chỗ đó có ít tuyết hơn, "Tỷ tỷ vừa mới trở về đã tức giận, nói muốn đẩy ngã người tuyết kia, nàng nói người tuyết cuối cùng không nhờ vả được, không bảo vệ được an toàn của tỷ tỷ." Nói xong, Huyền Tử nhìn ta một cái, hình như có chút sợ hãi.
Ta cười khổ. Xoa đầu Huyền Tử, khó trách mẫu hậu thích Huyền tử, đứa nhỏ này nói chuyện thật có thể đâm vào lòng người. Đứa nhỏ này giống như tiểu đại nhân, biết ta nghe được những lời này, trong lòng sẽ ê ẩm.
A Nam nào biết chỗ khó xử của ta, Phùng Yên Nhi tính là gì, so với ta, nàng quan trọng hơn gấp mười lần.
Huyền Tử nghiêm trang phủi quần áo trên người, kiểm tra đáy ủng có sạch không. Sau đó xoải bước dọc theo đường đá đi vào phòng. Đi vài bước, thấy ta ở phía sau không động đậy, mắt to chợt lóe nhìn ta.
A Nam không mời ta, nhưng cũng không nói không để ta đi vào.
Đây là giải thích, đương nhiên ta có thể đi vào. Ta là Hoàng đế, trong hoàng cung này, dù là bất kì chỗ nào cũng đều là địa bàn của ta. Ngay cả Đại Triệu cũng là địa bàn của ta, huống chi một tẩm cung nho nhỏ của A Nam. Cho nên, A Nam không thể cự tuyệt ta!
Ta lặng lẽ hít một hơi, ngẩng đầu bướcvượt qua Huyền Tử.
A Qua đã sớm vén rèm lên. Nhìn thấy ta, đứa nhỏ này giống như hạ quyết tâm. Nàng chỉ vào phòng đánh đàn, hiển nhiên A Nam ở trong đó.
Trong phòng đánh đàn dào dạt sắc xuân, trên cửa đã thay rèm cửa màu đỏ, cửa sổ nhỏ mở phân nửa, rèm cửa theo gió tung bay, một nhánh hồng mai cắm trong bình, phản chiếu được ánh nắng ngoài cửa sổ.
Giữa phòng, một cái bàn nhỏ đặt trên nệm gấm, cái bàn không lớn, nhưng phía trên đầy điểm tâm trái cây, không thiếu các loại thức ăn, tất nhiên, còn có rượu.
A Nam ngồi dựa vào tường, để Băng Thanh trên đùi nàng. Trong tay còn cầm cốc ngọc, một bầu rượu nhỏ để ở bên cạnh nàng. Nàng đang cụp mí mắt, không biết nàng nghĩ tới cái gì, hoàn toàn không nhìn thấy ta tiến vào.
Ta khụt khịt mũi, khắp phòng toàn mùi rượu. Trộn lẫn với gió xuân ấm áp, làm cho người ta có chút mùi thơm hoa cỏ.
"Sao lại một mình uống rượu giải sầu, cũng không gọi ta." Ta đi tới, muốn tới bên cạnh A Nam, ngồi cạnh nàng.
Kết quả là động tác của A Nam còn nhanh hơn ta, nàng giống như bị ta làm tỉnh, còn không đợi Như Ý cởi giày trên chân ta, đã đứng lên, ngồi xổm trên nệm gấm, thận trọng dập đầu."Thiếp cung nghênh Hoàng thượng giá lâm."
Ta ngạc nhiên nhìn nàng, đã thật lâu nàng không khách khí với ta như vậy.
Huyền Tử cũng lên nệm gấm, múc ra một ly rượu trong cái âu lớn, đưa cho ta.
Ta nhận lấy, hít hà, "Đây là rượu thượng hạng, " ta nói, "Sao A Nam có thể độc hưởng một mình chứ!"
A Nam không say, đôi mắt đen chuyển động, "Hoàng thượng, mời." Nàng giơ ly rượu với ta.
Ta bước lên nệm gấm, giống như quá khứ, tìm chỗ thoải mái ngồi, dựa vào A Nam."Hôm nay là lễ mừng năm mới, tùy ý gọi đi." Ta uống một hơi cạn sạch rượu trong chén. Chờ A Nam chất vấn ta.
Nhưng A Nam lại không, nàng không hỏi gì, chỉ là ân cần rót đầy ly rượu cho ta.
Trong ân cần có lạnh nhạt, để cho ta hình như lại trở về lúc vừa mới kết bạn với nàng. Khách khí cùng lạnh nhạt, luôn có chút ý tứ dò xét. Giống như lúc này, A Nam giấu đôi mắt to sau lông mi, lặng lẽ nhìn ta.
Ta lại uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
A Nam lại rót đầy.
"A Nam, chuyện ngày hôm nay ta phải cám ơn nàng." Ta nhìn, rượu từ bình sứ nhỏ trắng trong miệng chảy xuống, mùi rượu tỏa ra bốn phía, "Nếu không phải nàng, ta lại muốn......" Tay ta lau ngực, cái loại cảm giác quặn đau đó hình như lại trở về rồi. Hôm nay thật nguy hiểm, ta chỉ vì A Nam cung cấp lúa gạo, liền có chút phớt lờ. Cũng may A Nam nhắc nhở ta.
A Nam cung kính nói: "Thiếp cần phải làm như vậy."
Ta cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Lúc này không cần A Nam rót, tự ta đoạt lấy bầu rượu, nhưng cầm rồi mới phát giác, bầu rượu đã cạn. Ta cầm cái âu, tự mình rót đầy một ly. Không cần ai khuyên, ta tự uống hết.
Trên mặt A Nam có chút kinh sợ.
Huyền Tử vội bưng một đĩa cánh gà lên trên bàn, đưa tới trước mặt ta.
Ta cầm một cánh gà từ từ ăn.
Sắc mặt của A Nam đã khôi phục lại bình tĩnh, nàng không biến sắc, từ từ dựa trở về bên tường, giống như có chút nhàm chán, đẩy hai dây đàn.
"Hôm nay Huyền Tử cũng ở đây. Ta định nói thẳng," ta định để ly rượu xuống."Bên Phùng Yên Nhi, tạm thời nàng đừng động vào nàng ta."
A Nam ngồi yên lặng, giống như không nghe thấy lời của ta. Nàng rũ mắt, tạo thành một cái bóng ở trên má. Đầu ngón tay của nàng đang nhẹ nhàng vân vê dây đàn. Lại đè nén, không để cho dây đàn phát ra âm thanh.
Ta nói như vậy có thể có chút làm tổn thương người khác. Ít nhất bây giờ A Nam và Phùng Yên Nhi cũng đã thành thế nước lửa. Lại không nói ngày đó A Nam bị đánh vào đầu, hôm nay, họ lợi dụng A Nam tới hạ độc, ý kia cũng hết sức rõ ràng. Coi như không độc chết được Hoàng đế ta đây thì cũng vu oan được cho nàng.
"Không phải là bởi vì ta còn yêu nàng ta, mà là......" Ta cầm tay đang gảy dây đàn của nầng, "Ta giữ lại nàng ta có chỗ hữu dụng. Tình hình hôm nay như vậy, cho dù Hà Tử Ngư chỉ ra và xác nhận là Phùng Yên Nhi muốn hại nàng hại trẫm, Phùng Yên Nhi cũng có thể phủ nhận. Nàng có chứng cớ xác thật Phùng Yên Nhi cùng Hà Tử Ngư lui tới? Không có chứng cớ, có thể nàng sẽ bị cắn ngược lại. Đến lúc đó nàng nói sao? Ca hát, hạ độc, thậm chí còn đánh đầu của nàng, Phùng Yên Nhi cũng không một lần tự mình động thủ. Không có nhân chứng vật chứng, dù truy cứu tội nàng ta, tối đa cũng chỉ là nàng ta không quản tốt chuyện tình trong cung."
A Nam ngồi lẳng lặng. Theo ánh mặt trời di động, cái bóng trên mặt nàng càng ngày càng lớn.
"Những thứ khác không nói, nàng xác định hôm nay Phùng Ký vừa mở miệng nói chuyện, sẽ có bao nhiêu người phụ họa! Dù hôm nay nàng nói Phùng Yên Nhi là người đứng sau, cũng không có nhiều người tin nàng.
Có một số việc thay vì gấp gáp, không bằng xem xét thời thế, từ từ thay đổi cục diện. Như lần nàng bị người đáng rồi mang ra ngoài cung, ta liền thuận thế nghiêm trị Tư Hôn. Làm như vậy cũng là vì nhắc nhở người khác nhìn vào địa vị của nàng. Về sau nghiêm trị một chút, người mới phụ thuộc vào bọn họ sẽ càng ngày càng ít. Khi đó mới là thời cơ tốt để diệt trừ bọn họ."
Rốt cuộc A Nam đã nhìn ta một cái.
"Trước kia người thường làm Hoàng thượng tức giận là thiếp." Nàng có chút giễu cợt nhắc nhở ta, "Quả nhiên, chuyện liên quan đến Thục phi thì hoàn toàn khác nhau."
Nàng có ý châm biếm rõ ràng như vậy, làm ta cảm thấy có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Chuyện này, đích xác là có chút kỳ lạ.
"Vốn thiếp vẫn không hiểu, tại sao hoàng thượng trong mùa hè lại đột nhiên tới Trường Tín cung? Bây giờ nghĩ lại, có phải có quan hệ với câu hôn trong bụng Hoàng thương?" Ánh mắt của nàng dừng ở trên mặt ta, giống như muốn từ trên mặt của ta tìm ra cái gì.
Ta hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
A Nam chợt hiểu, "Thì ra là đã bị thua thiệt rồi. Chỉ là si tình khó sửa đổi, không nỡ ra tay. Đến nơi này của thiếp tránh hai ngày thôi. Quả nhiên, ăn thêm một lần thua thiệt vẫn là bộ dáng hồi trước." Giọng A Nam lười biếng, giống như cảm giác mình có thể không quan tâm, "Ngày đó hoàng thượng xúc cúc tại hậu hoa viên, nghe nói bị đả thương ở đầu. Từ đó về sau, Hoàng thượng thường xuyên tới nơi này." A Nam gật đầu một cái, vật nhỏ này tự cho là rất rõ ràng, "Thiếp tưởng rằng đầu óc Hoàng thượng bị hư, bây giờ mới biết, thật ra là đau bụng." Nàng không có ý tốt cười quái dị, "Từ đó về sau hoàng thượng giống như biến thành một người khác, xúc cúc cũng không đá, cũng không cùng uống rượu ca múa. Biết chăm lo việc nước rồi. Tính khí thay đổi tốt hơn, còn trách thiếp gấp gáp."
Ta uống hơi nhiều, cảm thấy A Nam nói để ta đầu đau, ta giải thích với nàng, "Ta không trách A Nam gấp gáp, ta chỉ nói là chuyện ngày hôm nay hãy hoãn lại. Hà Tử Ngư chết, khiến người Phùng Yên Nhi có thể dùng được trong cung càng ngày càng ít, nàng ta rất khó có thể uy hiếp nàng."
"Thật sao?" A Nam lập tức hỏi ngược lại, giống như muốn phản bác ta. Có thể tưởng tượng được, cười lạnh."Hoàng thượng còn đau lòng mỹ nhân. Nếu không tại sao đối với chuyện của Lý Uyển Ninh sẽ không bảo hoãn chứ?"
Nàng nhìn bình mai bên cửa sổ."Đây là Lý Uyển Ninh sai người đưa tới, sắp sang năm mới, Hoàng thượng để nàng ta ở trong Minh Loan Điện một mình, tại sao không nói nàng ta là một cô gái yếu đuối, rất khó uy hiếp hoàng thượng, thả cho nàng một đường sống?" Trên mặt A Nam đầy mờ mịt, "Nói cho cùng, Lý Uyển Ninh cũng chỉ là khách qua đường trong lòng hoàng thượng, không thể so với người trong tim."
Ta đây mới ý thức được, hoa mai này cực kỳ tươi, không phải mấy cành hoa mai già cỗi.
Ta nhíu mày, có chút không vui, lại uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, "Nữ nhân này lại muốn như thế nào? Tại sao nàng ta lại đưa hoa mai cho nàng?"
A Nam nghiêm chỉnh đặt Băng Thanh ở bên, thi lễ với ta."Lý Uyển Ninh không hại người, nàng chỉ là nhớ tới tình cũ, lại bị người ta khuyến bác, cầm mấy thứ đồ trang sức cứu nghèo. Nàng ta như vậy làm, ngàn sai vạn sai, cũng chỉ là lỗi nhớ người bạn cũ thôi. Nàng ta muốn không nhiều lắm, chỉ cầu làm bạn với Phật đến cuối đời."
Ta vội đỡ A Nam, "Nàng đừng như vậy, khách qua đường gì chứ, trong tim gì chứ. A Nam đừng nói bậy. Có một số việc, A Nam không hiểu. Về phần Lý Uyển Ninh, nếu nàng nói thay nàng ta, ta cho phép là được. Qua năm mới, thả những cung nhân kia ra ngoài, ta sẽ để cho nàng ta quy y."
Ánh mắt A Nam có chút ảm đạm, "Tạ hoàng thượng!" Nàng nói, "Thiếp cũng chỉ thấy Lý thị đáng thương thôi, nữ nhân nào mà không muốn tình cảm từ đầu tới cuối, nhưng chuyện thiên hạ thường tạo hóa trêu ngươi. Thân bất do kỉ. Hoàng thượng cũng nên hiểu."
Lần này, nàng vì mình rót đầy ly rượu.
Ta biết, ta cưới Phùng Yên Nhi thì tuổi chưa tới 18, khi đó cũng cho là nàng có tình cảm chân thành với ta. Hôm nay ta mặc dù không hề ôm lấy ảo tưởng với Phùng Yên Nhi, nhưng trong lòng không thể nào không cảm thấy thiếu sót. Giống như là một cái cuộc đời hoàn chỉnh bị người cắt một khối. 5, 6 năm qua, hoàn toàn quên lãng là không thể nào.
A Nam cũng giống như vậy, trong lúc nàng còn trẻ, trải qua tuổi thanh xuân với huynh đệ Đặng gia. Bọn họ từng gọi nàng là A Nam, lúc nàng ngã xuống, bọn họ nói với nàng: A Nam, phải kiên cường, đừng khóc. Lúc nàng ở trong cung một mình, không có ai dựa vào thì bọn họ dùng một cây dây nhỏ kết nối toàn bộ thế giới của nàng.
Tạo hóa trêu ngươi, mà ta lại để cho nàng thất vọng.
"A Nam yên tâm, " ta cố gắng để A Nam thấy sự chân thành của ta, "Ta nhất định sẽ thả Lý Uyển Ninh ra, nàng ta xuất gia cũng tốt, tái giá cũng tốt, ta sẽ không quan tâm. Như vậy được không?" Ta muốn khuyên lơn A Nam, đồng thời cũng nghĩ, dù Lý Uyển Ninh lại đi tìm Cửu đệ, thật ra thì đối với ta mà nói cũng chưa hẳn là không thể, A Nam nói rất đúng, Lý Uyển Ninh cũng không hại ai, nàng ta không hạ độc ta, không khích bác hậu cung. Không có ai bởi vì nàng ta mà chịu phạt. Nàng ta đã làm sai chuyện, ta nên phạt nàng, nhưng phạt thì thế nào, chỉ làm A nam không vui, đối với ta mà nói thì có chỗ nào tốt chứ?
"Chuyện của Phùng Yên Nhi, về sau, chờ thời cơ đến, ta cũng sẽ cho A Nam một câu trả lời thỏa đáng." Ta bảo đảm.
A Nam lắc đầu, không vui lên, "Thục phi là nữ nhân của Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn như thế nào thì như thế đó, hoàng thượng nói chậm thì chậm." Nàng không nhìn ta, chỉ rót rượu đầy chén ta, rồi cụng vào cái chén của ta, "Thiếp cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ mong sao có một ngày, lúc hoàng thượng không còn yêu thiếp nữa, nếu thiếp làm sai chuyện gì, Hoàng thượng cũng có thể trước khi xử phạt nói một câu ‘chậm’. Dĩ nhiên, " nàng lập tức lại nói, "Thiếp chắc chắn sẽ không làm hại Hoàng thượng. Nhiều nhất chính là nói bậy chọc Hoàng thượng tức giận."
Ta nhìn chằm chằm vào mắt của A Nam, nhìn thật sâu.
Trong đó có rất nhiều u ám, ta nhìn không thấy đáy.
Lòng ta có chút chua xót, nàng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng ta. Theo ý nàng, ta đối với Phùng Yên Nhi là tình cũ chưa dứt. Mà ta lại không có biện pháp nói cho nàng biết chuyện của Phùng Yên Nhi và Lý Dật.
A Nam thất vọng cúi đầu, giống như không có lòng tin đối với ta, đối với nàng nàng cũng không có lòng tin. Nàng không biết lúc này ta đang khó xử, không biết nên làm như thế nào để cho nàng biết người chân chính muốn giết ta vẫn còn ở bên ngoài cung. Tay của ta không tự chủ đưa về phía nàng. A Nam vốn đang cúi đầu ngẩn người, bởi vì ta đột nhiên đưa ra tay mà sợ hết hồn.
Tay của ta dừng lại, cách mặt của nàng hơn một tấc.
"Có một số việc, nói ra sợ là nàng cũng không tin." Ta cười khổ, tay lau mặt của A Nam, lòng bàn tay của ta sờ lên da thịt tinh tế của nàng, ngón cái lại lặng lẽ hướng lên, chiếm hữu nơi trán phấn hồng của nàng, "Ta biết rõ người cuối cùng sẽ đi cùng ta cùng là A Nam, cho đến ngày ta chết. Nàng yên tâm, cũng sẽ không còn thương tổn như vậy nữa." Ta nói.
Huyền Tử lớn tiếng ho khan, giống như hắn và tỷ tỷ đều khó thở vậy.
Mặt của A Nam lập tức đỏ bừng, thấp đầu, tránh ta.
Huyền Tử ngáp một cái, "Hoàng thượng, tỷ tỷ, đệ mệt mỏi, đi ngủ trước đây." Hắn lớn tiếng nói.
Không đợi A Nam mở miệng, ta cười trước, "Xin lỗi Huyền Tử, hôm nay ta muốn chiếm tỷ tỷ của đệ, hại đệ phải một mình bước sang năm mới rồi."
Mặt của Huyền Tử còn hồng hơn A Nam, hắn vừa lớn tiếng ho khan, sau đó lại hạ thấp giọng, "Hai năm qua đệ ở phía Bắc đều là tự mừng năm mới, đã quen rồi." Suy nghĩ một chút, còn nói, "Dù sao thì ở trong Trường Tín cung, cũng không xa." Đứa nhỏ này đứng lên, thi lễ, "Vậy đệ đi trước." Nói xong thì nhiên nghênh ngang rời đi, cũng không cần tỷ tỷ đồng ý.
Huyền Tử vừa đi, ta lập tức xoay người đè A Nam xuồng, "Lần này, chúng ta có thể thẳng thắn với nhau. A Nam nghe lời!"