Cung Khuyết

Chương 35: Cầu tiến

A Nam dịch dung cho

ta, nhìn qua gương đồng, chính ta cũng không kiềm chế được nở nụ cười.

Trong gương đồng phản chiếu ra khuôn mặt chữ điền, nhìn qua có phần dữ

tợn. A Nam dịch dung cho ta thành hộ vệ. Trước kia khi ta còn là hoàng

tử, trong số các huynh đệ, tướng mạo của ta xem như thượng thừa. Được

rất nhiều danh môn quý nữ ở Lạc Kinh hoan nghênh, các huynh đệ thường vì thế mà có chút ghen ghét. Hiện tại ta thành cái dạng này, khẳng định

không ai có thể nhận ra được.

A Nam cũng thay đổi trang phục, ở

gần bên thái dương của nàng cài một bông Mẫu Đơn thật lớn làm bằng

nhung. Tóc cũng búi thành kiểu tóc phổ biến của người Giang Nam nơi đây. Gương mặt kiều mị, mắt ngọc mày ngài, nàng xoay người chỉnh thắt lưng,

luyện tập vài động tác toát ra phong tình vạn chủng. Tuy rằng đối tượng

không phải là ta, nhưng lại làm cho lòng ta ngứa một hồi.

Bất quá bởi vậy ta mới biết, phong tình mị thái của Phùng Yên Nhi dùng để mê

hoặc người khác, kỳ thật có thể luyện tập ra được. Bình thường, A Nam

không có cái phong tình đó, không phải không thể, mà là không muốn, nàng không muốn hoa tâm như vậy.

Chúng ta đi ra từ phía cửa sau của

phủ, lặng lẽ đến bến tàu, sau đó lên một con thuyền hoa. Nhìn bề ngoài

không có gì đặc biệt, nhưng ở bên trong khoang thuyền, thấp thoáng vài

cô nương áo hồng áo xanh, vừa thấy đã biết làm nghề gì. Nhưng thật ra ta không cảm thấy tức giận, A Nam dám hồ nháo, ta liền phụng bồi nàng. Kỳ

thật từ khi bắt đầu, khi A Nam dịch dung cho ta làm cái gì mà "Hộ vệ",

ta đã nhìn thấy Đặng Vân quay lưng đi vụng trộm cười, liền biết A Nam

muốn làm gì. Cái gì mà "Hộ vệ", bất quá chỉ là cách nói uyển chuyển của

Quân nô thôi.

Ta không ngại, chỉ cần có thể tra ra chân tướng sự thật, một chút rây ria thế này ta cũng không quản.

Đặng Vân là thế gia công tử, đại khái đã quen với những việc như thế này,

lúc này, hắn ngẩng lên nhìn trời, nhăn nhó đi đường, làm ra bộ dáng cà

lơ phất phơ. Hơn nữa, tiểu tử này thỉnh thoảng nhìn về phía ta hoặc A

Nam bật cười, không biết cười cái gì, thật sự là đáng giận.

"Vân

ca đừng xem thường", A Nam nghiêm túc trừng mắt liếc Đặng Vân một cái,

"Những người hôm nay, không giống với đám đạo tặc ngày trước, là nhân

vật thập phần khó đối phó. Phải tập trung toàn bộ tinh thần ứng phó mới

được. Ngươi nghiêm túc chút, đừng làm cho phụ thân ngươi lo lắng".

Đặng Vân cố ý nũng nịu, giận liếc mắt A Nam một cái, "Đa tạ A Nam chỉ giáo".

Ta nghiến đau cả răng.

Đặng Vân không kiềm chế được, cười ha hả.

"Vân ca đừng nháo!", A Nam lạnh giọng nói với hắn.

Có như thê, Đặng Vân mới im lặng được một ít. Nhưng khi hắn nhìn A Nam,

trên mặt thoáng qua một tia ưu sắc, trốn không được ánh mắt của ta.

Thuyền hoa mới đi được không bao lâu, Đặng Vân đột nhiên lên tiếng, "A Nam còn nhớ rõ những tiểu bằng hữu chơi cùng ngươi năm đó không? Nay bọn họ

cũng không có ở đây, chỉ có một mình ta còn có thể ở cùng ngươi. Vài năm nay, ta thường tự hỏi, A Nam ở phương bắc không biết có tốt không. Theo tình bằng hữu, ta hẳn là hy vọng ngươi sống tốt, nhưng, có khi ta lại

nghĩ, có lẽ A Nam sống quá tốt nên sẽ quên chúng ta".

Những lời

này, hắn đều nói trước mặt ta, hiển nhiên hắn cố ý để cho ta biết. Thiếu niên này gan lớn nhưng không liều lĩnh, hắn biết ngoại trừ hắn, người

có thể ở trước mặt ta vì A Nam mà nói chuyện sẽ không có người thứ hai.

Một cơ hội tốt như vậy, phải tận dụng thời cơ. Lạc Kinh tuy có quan lại

là người phương Nam, nhưng phần lớn chức quan thấp kém, đều bị xem nhẹ. Ở Lạc Kinh, A Nam tứ cố vô thân, nàng lại không biết mềm mỏng mà trong

kinh cũng không quen biết người nào có thế lực, cho nên, cần có một

người thân quen có thể làm chỗ dựa cho nàng.

Tâm tư của người

thiếu niên này, ta đã hiểu được. Kỳ thật ta cũng sớm có ý này, chỉ sợ

tìm không thấy người thích hợp. Về phần Đặng lão tướng quân có đồng ý

hay không, đây cũng không phải phạm vi ta lo lắng.

Lúc này, A Nam đang ngồi cạnh cửa sổ, nàng mơ màng nhìn ra bên ngoài, một lúc lâu cũng không nói gì.

Đặng Vân quay đầu sang phía ta nói, "Hoàng Thượng ngài có điều không biết,

ngày trước, chúng ta cùng A Nam, cũng từng chơi đùa giống như hôm nay,

bắt được bọn đạo tặc hung ác, còn có mấy kẻ hái hoa tặc nổi danh. Hôm

nay, Hoàng Thượng cứ yên tâm đi, chỉ cần người nọ dám lên thuyền của

chúng ta, A Nam có bản lĩnh đối phó với bọn họ dễ như trở bàn tay".

"Im lặng đi!", A Nam nói.

"Đó vốn là sự thật, vì sao không thể cho Hoàng Thượng biết?", Đặng Vân

không cho là đúng, "Năm đó, phụ hoàng ngươi còn từng khen chúng ta là

thiếu niên can đảm, mưu trí. Chúng ta hành động trăm lần không sót một. A Nam, năng lực của ngươi ai cũng biết, mà khi đó cùng với ngươi, cũng

đều là nhất phương tuấn kiệt, nay ngươi lại...". Thiếu niên này thở dài

một hơi trước mặt ta.

Là muốn nói ta ủy khuất A Nam!

"Chuyện

trước kia đừng nhắc đến nữa", giọng điệu của nàng thập phần đạm mạc,

gương mặt đông cứng, không cảm xúc hướng ra ngoài cửa sổ, không muốn cho ta nhìn thấy.

Đặng Vân mỉm cười, hợp thời đứng lên, "Ta đây nói chuyện lỗ mãng, có chút lắm mồm", nói xong xốc mành đi ra ngoài.

A Nam vẫn không liếc mắt nhìn Đặng Vân một cái nào, chỉ nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh sông nước. Ánh mắt của nàng đạm mạc, xa cách, giống như những điều Đặng Vân nói không có quan hệ gì với nàng.

Cách màn trúc,

ta chăm chú nhìn ra bên, nhìn người thiếu niên đứng bên mép thuyền, cúi

đầu ngẩn người nhìn mặt sông, ngọc thu lâm phong làm cho người khác đố

kỵ. Tự đáy lòng ta tán thưởng, "Mỹ thiếu niên!"

Hiện tại, A Nam

đang ngắm nhìn phong cảnh Kim Lăng, nước sông trong vắt, dọc theo hai

bên bờ là từng bức tường màu trắng, là nơi A Nam luôn lưu luyến. Nay bên cạnh nàng toàn người lạ, núi sông dịch sắc, cảnh còn người mất. Đừng

nói là những bằng hữu năm đó của nàng, ngay cả thân nhân ruột thịt, cũng bị ta đưa ra biên cương xa xôi sung quân, làm cho nàng cốt nhục không

thể gặp lại. Hiện tại, nàng lại vì ta xuất lực, nhưng, rốt cuộc có bao

nhiêu phần thật tâm, bao nhiêu phần bất đắc dĩ, chỉ có chính nàng mới

rõ.

Đối với mình, ta cũng không có lựa chọn nào khác, A Nam nàng có biết hay không?

Thời tiết rất tốt, bầu trời không gợn mây. Không giống trong tưởng tượng của ta, không ngờ mùa thu ở Giang Nam lại sáng trong, đẹp đẽ như vậy. nước

nhẹ nhàng đánh vào hai bên mạn thuyền, róc rách chảy, không thể so với

nước sông mênh mông ở phương Bắc. Mặt trên thì nhẹ nhàng, êm ái như vậy, nhưng bên dưới lại là sóng ngầm, lốc xoáy mãnh liệt chảy xiết.

Tất cả nhờ có A Nam, hôm nay, ta mới có cơ hội trùng sinh, nhưng A Nam lại

vì ta mà mất đi thân nhân, mất đi thời gian tươi đẹp nhất của nàng. Từ

khi ta thấy giọt lệ của nàng, tâm của ta luôn trấn định, luôn muốn từ

nay về sau chăm sóc nàng thật tốt, ở bên cạnh nàng, rất ít khi giống như bây giờ, cảm thấy chính mình không xứng với A Nam.

Thuyền đi

không quá một dặm, đại kiều (cây cầu lớn) vắt ngang qua bầu trời xanh

thẳm, thuyền hoa dọc theo mặt nước lướt qua cầu lớn, cảnh vật trước mắt

ta rộng mở, tràn ngập ánh sáng. Đây là nơi giao hội. Phóng tầm mắt ra

xa, phía trước có vô số thuyền lớn xa hoa đậu trên mặt nước. Khi thuyền

của chúng ta nhập vào trong đó thì không còn bổi bật.

Ta bởi muốn bố trí phòng vệ, trước đó, ta đã cho trinh sát đi thăm dò, đại khái

biết nơi này là nơi giao nhau giữa trung tâm thành Kim Lăng là Thanh Khê và sông Tần Hoài. Lễ tế nguyệt ở Kim Lăng vào tháng tám là một lễ hội

lớn. Bắt đầu từ Thái Miếu học, mãi cho đến cây cầu lớn vừa rồi, cả hai

bên bờ sông Tần Hoài, đều tấp nập các hoạt động giải trí, tập trung rất

nhiều người. Hoạt động chính đương nhiên là lễ tế nguyệt, theo dân gian, bắt đầu vào sáng sớm ngày mười lăm, vô luận là hai bên bờ sông, hay là

trên thuyền hoa ở giữa sông, tất cả đều làm lễ bái tế thần linh. Đương

nhiên, trọng điểm vui chơi vẫn là vào buổi tối. Bất quá, ban ngày vẫn có lạc thú của ban ngày, nghe bọn họ nói, ban ngày hai bên bờ sông Tần

Hoài, có rất nhiều đoàn tạp kĩ, vẽ tranh, ngâm thơ, nghe đàn, còn có

nhiều sạp hàng nhỏ bán đồ ăn vặt hay phấn thơm, trang sức, tất cả đều có đủ. Đây là Giang Nam giàu có, nổi danh, nơi tụ hội của nam thanh nữ tú. Từ ngày mười lăm kéo dài đến hết ngày mười bảy mười tám.

Ta vốn

định đi ra bên ngoài khoang thuyền xem xét địa hình, nhưng mới cất bước, lại nghe A Nam nói, "Tốt hơn hết Hoàng Thượng nên ở lại trong khoang

thuyền. Nơi đây nhiều người hỗn tạp, tuy nói Hoàng Thượng đã dịch dung,

nhưng thân hình người vẫn thập phần thu hút người khác, không sợ nhất

vạn chỉ sợ vạn nhất không phải sao?", nàng nói chuyện rất có lí lẽ, một

bộ dáng cẩn thận.

Ta yên lặng trở lại bên người nàng, nhìn thấy A Nam đang lau cầm của nàng.

Thì ra nàng cũng biết, so với người bên ngoài bộ dạng ta cao lớn, ta vẫn

nghĩ nàng chưa từng chú ý tới ta trông như thế nào. Ngày thường có bao

nhiêu nữ tử thích nam tử cao lớn, A Nam nàng có thích không?

"Người nọ ở nơi này?", ta hỏi A Nam.

"Hẳn là ở đây", A Nam nói, "Vương tôn công tử nào mà không thích náo nhiệt,

ca múa nữ sắc? Hôm nay, nơi này náo nhiệt như vậy, bọn họ nhất định sẽ

không bơ lỡ". Khi nàng nói cũng không có biểu tình gì đặc biệt.

Ta chột dạ, hung hăng liếc mắt nhìn A Nam một cái, "Ngươi câu cá không phải cá tốt!"

"Tốt hay không tốt, đến lúc Hoàng Thượng gặp thì lại đưa ra kết luận, thiếp khó mà nói được".

Ta trừng mắt với tiểu nha đầu này, càng chột dạ hơn. Nàng ở trước mặt ta

giả thần giả quỷ, nàng cho là ta nghe không hiểu? Ta cũng sa vào nữ sắc, ca múa. Ở trong cung, sủng ái Phùng Yên Nhi như vậy, nhất định là bị A

Nam xem nhẹ, coi thường. A Nam đã sớm đem hành vi của ta để ở trong mắt

nàng, không biết ngày thường khinh bỉ ta như thế nào đâu. Hôm nay, cuối

cùng nàng cũng tìm được cơ hội để nói ra.

Thuyền hoa nhẹ nhàng

linh hoạt, lướt qua hai ba cái thuyền hoa khác, hướng về một chỗ sát bên bờ sông. Ở nơi đây muốn xem ca hát đàn múa rất khó, cho nên khá yên

tĩnh. Nhưng nơi này tầm nhìn trống trải, dễ dàng nhận ra địch ta.

Xem ra, A Nam cùng Tạ Tử Nam rất quen thuộc đối với địa hình vùng này. Đã sớm chuẩn bị.

Thuyền vừa dừng lại, có một người tiến lại đi lên thuyền. Ta cảnh giác nhìn

chằm chằm, trong khoang thuyền chất đống đầy dưa và trái cây, chắc của

nhà đò. Đặng Vân đã đi ra nghênh đón, chỉ chốc lát sau người kia liền

rời đi, Đặng Vân mang theo một tờ giấy tiến vào.

Tờ giấy được trình lên, ta nhìn thoáng qua, lại đưa cho A Nam. Trên đó không viết cái gì chỉ trừ một chữ: Triệu.

A Nam xem xong, vò tờ giấy lại, để qua một bên.

"Có ý gì?", ta hỏi.

"Kết quả điều tra của Tạ đại nhân", A Nam giải thích, "Người nọ tự xưng họ Triệu".

"Ngay cả họ cũng đều tra được, vì sao lại không bắt người?".

"Người này không ở một nơi cố định, luôn lưu luyến nơi náo nhiệt, như thế nào

mà bắt hắn?", A Nam hỏi lại, "Tạ đại nhân cũng mới hỏi được từ những ca

nữ kia. Kỳ thật, năm trước, người này cũng thường đến Kim Lăng, cùng Quý Khang lui tới, cho nên mới có người chú ý hắn. Hôm nay hỏi được họ của

hắn, cũng do Tạ đại nhân cẩn thận".

Ta không thể nói cái gì nữa,

chỉ cảm thấy mình xác thực rất vô năng, trước kia đối với việc này, ta

hoàn toàn không biết, cho tới bây giờ cũng không nghĩ bọn họ cấu kết sâu như vậy. Quý Khang qua lại với người như thế, chắc cũng không có hảo ý

gì, chỉ sợ cũng là muốn tìm cho mình một con đường sống khác. Không cần

chờ đến mười năm sau, bây giờ đã có rất nhiều người muốn giết ta rồi.