Từ khi trùng sinh tới nay, ta không chỉ một lần nghĩ qua quá khứ của A Nam. Năm đó, ở thành
Kim Lăng, nàng phong quang vô hạn. Là nữ nhi duy nhất dưới gối của Sở
Liệt Đế, là công chúa tôn quý nhất Nam Sở, nhất định là người nổi bật
nhất trong mắt nhóm vương tôn công tử ở đây. Lâm hoa trước vũ yên chi
lạc - Thủy hạnh khiên phong thúy đới trường (*), một bông hoa đẹp thì
không thể thiếu ong bướm vờn quanh.
Đối với những điều này, trong lòng ta đã sớm có chuẩn bị, nhưng đến khi nó thực sự xảy ra trước mắt
thì tâm ta lại loạn như ma. Người kí là thế gia công tử ôn nhuận nho
nhã, lại mang theo một chút ngây ngô hiếu thắng mà chỉ thiếu niên mới
có, nhưng điều không tốt là: hắn cùng tuổi với A Nam, vừa nhìn đã biết
là người ái mộ A Nam năm đó.
Lúc này trong lòng ta vạn phần ghen tị, cảm thấy có kẻ địch xuất hiện trước mắt mình.
Ta nhìn qua A Nam, lúc này nàng rất bình tĩnh, ánh mắt lướt qua người
thiếu niên kia, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng ngay lập tức chuyển ánh mắt
về phía ta.
Cái liếc mắt này, giống như một cái kim đâm vào lòng ta.
Nàng nhìn ta làm cái gì! Cảm thấy lão nam nhân ta vướng chân vướng tay
sao?
Ta cố nén hỏa khí. Nhưng ngay sau đó, ta nghe được một tiếng hí dài của bảo mã.
Tạ Tử Nam kêu lên một tiếng: "Hoàng Thượng!"
Mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn ta, ta cúi đầu, lúc này mới phát
hiện tay mình đang dùng sức nắm lấy bờm ngựa. Cắm chặt đến nỗi nó phải
ngẩng đầu lên hí dài một tiếng.
Ta bỏ tay ra, trong tay có vài sợi lông ngựa rớt xuống.
Thiếu niên kia quay đầu sang nhìn ta, cái miệng của hắn bất giác nhướng lên.
Ánh nắng buổi sớm hòa với nụ cười của hắn sáng rực như ánh mặt trời.
"Đây là Đặng gia tiểu công tử Đặng Vân, đang tòng quân trong quân đội của
thần", Tạ Tử Nam gấp gáp giới thiệu thiếu niên kia với ta.
Thiếu
niên kia lại hướng ta cười, lộ ra gương mặt non nớt. Bộ dạng của hắn vốn phấn nộn trắng nõn, lúc này cười rộ lên, cả người có vẻ phá lệ sáng
ngời. Trước đó hắn đã hướng ta hành lễ, nên liền cảm thấy đã đủ. Sau khi cười xong, lại lập tức nhìn về phía A Nam, lấy tay đặt lên yên ngựa của A Nam, "A Nam, ta đã chuẩn bị thật nhiều điểm tâm ngọt và hoa quả mà
ngươi yêu thích. Lúc này không cần tới điền lý của Tạ gia để trộm".
Tạ Tử Nam cùng nhiều người khác vụng trộm nở nụ cười.
Khóe miệng A Nam cũng nhướng lên một chút, nàng rất muốn cười, lại liếc nhanh nhìn ta một cái, rồi nhịn xuống.
Ánh mắt của ta đông cứng, không biết nên dừng ở nơi nào cho tốt. Trước mặt
nhiều người như vậy, thậm chí ta cũng không biết có nên phát tác hay
không.
Ngay sau đó, Tạ Tử Nam đi tới trước mặt ta, hướng ta mỉm cười, "Hoàng Thượng xin hãy khởi giá, chúng ta nhanh về Kim Lăng. Trên đường
không an toàn".
Hiện tại đúng là đã đến Giang Nam, nơi này là quê hương của A Nam, người cũng đều là người quen cũ của nàng.
Ta không để cho Tạ Tử Nam dẫn ngựa, chỉ muốn mau mau tới nơi hoàn thành
mục đích chuyến đi này, một đường này cũng không phải du sơn ngoạn thủy, tuy rằng có nhiều người không cho là như vậy.
Đoàn người của ta
cùng mấy ngàn người của Tạ Tử Nam chậm rãi đi đến rạng sáng thì tới Kim
Lăng. Lúc này, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, dân chúng còn chưa biết hoàng đế đến đây.
Vừa đến phủ Kim Lăng, Tạ Tử Nam liền vội vàng an bài chỗ ăn ở cho ta. Hắn rất thông minh, lập tức phân phó Đặng Vân kia đi
làm việc. Thấy hắn đi rồi, mới cười nói với A Nam: "Tính tình Vân nhi
trẻ con, là đứa nhỏ tuổi nhất Đặng gia, bảo bối được yêu thương nuông
chiều nên có chút phóng túng". Nói xong nhìn A Nam.
A Nam dường như mắt điếc tai ngơ, nàng quy củ ngồi bên người ta, chỉ chậm rãi hỏi: "Đặng lão tướng quân thân thể vẫn tốt chứ?"
Tạ Tử Nam liếc mắt một cái, hướng ta giải thích, "Đặng lão tướng quân
chính là Đặng Vũ lão tướng quân, năm đó Hoàng Thượng cũng đã gặp". Nói
xong hướng ta chắp tay, tựa hồ cảm tạ ta, "Nay thân thể vẫn còn cường
tráng, chính là người già thường hay tịch mịch, bọn nhỏ đều đã trưởng
thành, chỉ còn vị tiểu công tử này ở tại bên người. Thần đem đứa nhỏ này vào trong quân chỉ bảo, cũng là giải một chút tâm sự của Đặng gia".
Vừa rồi nhìn vị thiếu niên kia, đúng là có nét giống danh tướng đứng đầu
Nam Sở, Đặng Vũ lão tướng quân. Ta đương nhiên biết Đặng lão tướng quân, vài năm trước, ta cùng phụ hoàng Nam chinh, từng cùng hắn giao thủ.
Ngay tại núi Bát Công, hắn cùng chúng ta kịch chiến tám ngày tám đêm.
Song phương đều tổn thất nghiêm trọng. Thúc thúc của A Nam lúc đó là Sở
Hiến Đế vô năng, không phái viện quân, khiến cho hắn rơi vào vòng vây
của chúng ta. Cuối cùng bị ta bắt giữ. Trưởng tử của hắn đã tử trận ở
trận chiến đó.
Về sau phụ hoàng niệm tình Đặng Vũ lớn tuổi trung nghĩa, thả hắn trở về nhà. Ta còn phụng mệnh đưa hắn một đoạn đường.
Thì ra mỹ thiếu niên Đặng Vân là tiểu nhi tử của Đặng lão tướng quân! Khó trách A Nam quen biết hắn.
Đúng lúc đó, Đặng Vân dẫn một vài hạ nhân tiến vào dọn bữa sáng, hắn vừa thu xếp, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn A Nam cười một cái. Ta thờ ơ lạnh
nhạt, cử chỉ tư thái trời sinh tao nhã, quả nhiên không hổ là con cháu
đệ nhất thế gia Giang Nam.
Nhìn qua A Nam, nàng lẳng lặng ngồi ở
bên người ta, luôn luôn bày ra bộ dáng đó trước mắt ta, đôi mắt buông
xuống, dùng hàng lông mi vừa dài vừa dày che đi tâm tư của nàng.
Ta bất động thanh sắc đem ánh mắt dời đến bàn ăn, lúc này mới phát hiện
trên bàn cơm, Tạ Tử Nam an bài bữa sáng thanh đạm gồm cháo thêm mấy dĩa
bánh nướng vàng óng.
Tạ Tử Nam quan sát ta.
Ta không có
biểu hiện gì, những chiếc bánh nướng kia nhìn rất là bắt mắt, chúng có
hình tròn, từng lớp từng lớp phồng lên, màu sắc vàng rượm, bên trên quét một lớp mật ong rồi rắc thêm một ít vừng phía trên cùng. Vừa thấy thực
có thể kích thích sự thèm ăn của ta.
Ta lại nhìn qua A Nam, thấy
nàng nhìn chằm chằm vào bánh nướng, đôi mắt to tròn có thần híp lại, ta
liền hiểu được một chút. Huống hồ lúc này ánh mắt Đặng Vân kia tràn ngập chờ mong, hắn nhìn Tu dung của ta, ngay cả chớp mắt một cái cũng không
có.
Hiện tại ta thập phần đa nghi. Tỷ như hiện tại, ta nhìn vẻ ăn ý của bọn họ, liền hoài nghi đây là món yêu thích của A Nam.
Bọn họ chuẩn bị bữa sáng như vậy, là muốn lấy được tin tức gì từ ta?
Ta thấy A Nam ở trước mặt ta còn có chút rụt rè, nhịn không được giương
giọng nói với Tạ Tử Nam, "Sở tu dung không ăn bánh nướng, ngươi đi làm
hai cái bánh bao đến đây".
Gương mặt A Nam nháy mắt đỏ bừng, có chút tiếc hận nhìn ta một cái.
Ta bắt đầu ăn, nhìn Đặng Vân đi ra ngoài đem bánh bao đến, ánh mắt hắn híp lại, băn khoăn, vụng trộm nhìn ta cùng A Nam. Lúc này tươi cười trên
mặt hắn đã không còn thay vào đó ánh mắt có chút ẩn ưu.
Sau khi chắc chắc tên thiếu niên kia đã đi, ta liền gắp một cái bánh nướng cho A Nam.
A Nam ngạc nhiên giương mắt nhìn ta, chần chờ một chút mới nhận lấy. lúc
này sắc mặt nàng vẫn còn ửng đỏ, cẩn thận nhìn ta, giống như là một đóa
hoa thẹn thùng.
Ta vẫn như cũ, dường như không có việc gì, tiếp tục ăn bữa sáng.
Tạ Tử nam luôn vụng trộm ở một bên quan sát, lúc này hắn lấy chiết phiến
(quạt) làm bằng lông vịt màu đen ra khẽ phe phẩy, một phen ý vị.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tạ Tử Nam muốn xử lý công vụ, thỉnh chúng ta đi
đến đại đường phủ nha. Chưa chờ ta ngồi xuống, liền hướng ta bẩm báo vấn đề, "Hoàng Thượng muốn gặp phạm nhân phản loạn trước hay là gặp tiền
Kim Lăng thứ sử Quý Khang trước?"
Ta không nghĩ tới hắn gấp gáp
như vậy. Phải biết rằng ta một đường bôn ba, đến bây giờ, cơ hồ đã hai
đêm không có giấc ngủ hoàn chỉnh. Bình thường quan lại nên hỏi han ân
cần vấn đề này mới đúng chứ?
A Nam nói qua Tạ Tử Nam được xưng là "Cường hạng", thì ra là thể hiện ở chỗ này. Hắn căn bản không thừa nhận hoàng đế là ta này. Ở trong lòng hắn, hoàng đế chỉ là chức nghiệp của
ta, cho nên trước hết ta nên xử lý tốt công vụ của ta. Hiện tại, ta đã
hiểu được một chút phương thức làm việc của người phương Nam.
Ta
cũng không nóng nảy, chờ Như Ý dâng trà, chậm rãi uống một ngụm, lúc này ta mới mở miệng hỏi: "Quý đại nhân sao còn ở lại Kim Lăng?", ta vuốt
cằm, "Hắn đã từ nhậm, sao không lập tức hồi kinh trình báo sự vụ?"
"Quý đại nhân đang bị giam giữ trong đại lao", Tạ Tử Nam ung dung thoải mái
nói, xong rồi thản nhiên phe phẩy cây quạt trong tay hắn, hoàn toàn
không để ý đến sắc mặt khiếp sợ của ta. Lúc này thời tiết đã vào thu, ta thấy cây quạt kia chỉ là đạo cụ của hắn mà thôi.
Ta bị câu nói
của hắn làm kinh sợ nửa ngày nói không ra lời, một lúc lâu sau mới hồi
phục tinh thần, "Quý Khang hắn phạm vào tội gì?"
Sở dĩ ta hỏi như vậy là vì việc này quá mức hoang đường, quan viên tân nhiệm sao có thể
nhốt quan viên tiền nhiệm vào đại lao. Hắn chỉ có thể bẩm báo lên Thượng thư hoặc dâng tấu sớ lên ta, báo cáo sai lầm của người tiền nhiệm, đây
là luật của Đại Triệu, là quy củ Đại Triệu, có ai lại giống như Tạ Tử
Nam, một phát tống giam người tiền nhiệm!
"Hắn bức tử mạng
người", Tạ Tử Nam nói, "Vì kiện y phục Trân Châu sa, Quý đại nhân đẩy
một nhà vào tuyệt lộ. Gia chủ Vương Tứ Ma treo cổ tự sát, đệ đệ của hắn
Vương Lục Lăng bị Quý đại nhân đánh đến chết. Hai mạng người, thần không thể không giam Quý đại nhân lại, chờ Hoàng Thượng đến đây định đoạt".
Tạ Tử Nam hướng ta chắp tay.
Lúc này ta trừ bỏ khiếp sợ cũng chỉ là khiếp sợ.
Ta chú ý Đặng Vân ở phía sau Tạ Tử Nam, bởi vì lúc này không tới phiên hắn nói chuyện, hắn gấp đến độ vò đầu bứt tai, lúc này ánh mắt của hắn đầy
lo lắng nhìn A Nam của ta.
A Nam ho nhẹ một tiếng.
Ta phục hồi tinh thần, liếc nhìn nàng một cái, "Sở tu dung muốn nói gì thì nói đi".
A Nam trước cẩn thận nhìn ta, hàng lông mi hơi rung động, sau đó mới hỏi Tạ Tử Nam: "Chuyện này xảy ra khi nào?"
"Tháng sáu, trước khi thần đến nhậm chức không lâu", Tạ Tử Nam đáp, "Cho nên,
khi thần vừa mới đến, đã bị một nhà ngăn ở trên đường. Một nhà người
già, phụ nữ, trẻ em đều để tang, nước mắt như mưa. Thần thấy bọn họ rất
đáng thương, rất không đành lòng. Giữa thanh thiên bạch nhật, dưới vương pháp mà lại xảy ra thảm sự như thế. Dân chúng toàn thành đều nhìn thấy, bọn họ vừa thấy người triều đình, thấy Tạ Tử Nam thần, cho nên, án này
thần không thể không hỏi tới".
Đến lúc này, Tạ Tử Nam cũng không giống như vừa rồi phong nhã hàm hồ, rốt cục cũng bộc lộ tính tình của hắn.
A Nam lại nhìn ta, ta biết ý tứ của nàng. Nhưng lúc này ta có thể nói cái gì? Ta biết hai bên lúc này đang đấu tranh gay gắt. Đối với việc này,
ta sẽ không tỏ thái độ sớm. Ta muốn thu thập Phùng gia, nhưng cũng không thể dễ dàng quá với người phương Nam. Lúc này các loại quan hệ vô cùng
rắc rối phức tạp. Đầu tiên ta phải vững vàng mới được. Bất quá ánh mắt A Nam thật đẹp, nếu có thể thường xuyên nhìn ta như vậy thì tốt rồi.
Có lẽ thấy ta nửa ngày cũng không có phản ứng, A Nam không thể không kêu một tiếng: "Hoàng Thượng."
"A? Sở tu dung muốn nói gì?"
"Đêm Thất Tịch, y phục mà Phùng Thục phi mặc chính là Trân Châu sa", A Nam chớp chớp đôi mắt to tròn. Thực lo lắng nhắc nhở ta.
Nàng nói chuyện rất thẳng thắn, không vòng vo. Nàng đang lên án phi tần có
phẩm vị cao hơn nàng, việc này nếu đặt ở hậu cung... Ta lại nghĩ tới
người vừa mới bị ta thu thập Hà Tử Ngư.
(*) 2 câu thơ trích trong bài “Khúc giang trị vũ” của Đỗ Phủ
Thành thượng xuân vân phú uyển tường
Giang đình vãn sắc tĩnh niên phương
Lâm hoa trước vũ yên chi lạc
Thủy hạnh khiên phong thúy đới trường
Long Vũ tân quân thâm trú liễn
Phù Dung biệt điện mạn phần hương
Hà thời thiệu thử “Kim Tiền” hội
Tạm túy giai nhân cẩm sắt bang
Bản dịch của Nguyễn Hàn Tú
Gặp Mưa Nơi Sông Khúc
Tường hoa cao ngất mây che kín
Hương thoảng chiều buông lặng bến đình
Mưa ướt sũng hoa cành gẫy gập
Gió lùa hạnh ngả rợp mầu xanh
Đoàn quân Long Vũ dừng chân mãi
Hương thoảng điện Phù khói quẩn quanh
Hội Kim nối tiếp bao giờ nhỉ
Đàn gấm men say tạm chút tình