"Cô nói xong rồi à." Diệp Niệm Sênh trả lời rất lạnh nhạt. "Tôi là fan của anh Ca, mãi mãi là như vậy, tôi nghĩ chuyện này không liên quan đến người khác."
Angela nghe xong kinh ngạc nhìn Diệp Niệm Senh, sau đó nói: "Cô có ý gì?"
"Tôi nghĩ cô đã hiểu rõ ý của tôi rồi." Diệp Niệm Sênh nói từng câu từng chữ rất nghiêm túc.
"Hừ, chúng ta cứ chờ xem." Angela cười quỷ quyệt, sau đó không thèm quay đầu, thướt tha bước đi.
Angela đi rồi, Diệp Niệm Sênh ngơ ngác ngồi một chỗ, rất lâu rất lâu, trong lòng cô dâng lên cảm xúc khó nói nên lời.
Cô hốt hoảng, bởi vì quan hệ giữa cô và Angela vốn gộp tám cây tre cũng không chạm đến.
Cô bối rối, không hiểu sao bản thân lại trở thành tình địch của người khác.
Cô vui mừng, bởi vì dường như anh và cô thật sự có quan hệ mờ ám.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ sau hôm đến tìm Diệp Niệm Sênh, Angela không còn xuất hiện nữa, Diệp Niệm Sênh xem tin tức, hình như cô ta bay sang Pháp biểu diễn, nhưng chuyện này lại khiến Diệp Niệm Sênh cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô tìm một người bạn tốt ở Bắc Kinh cùng đi dạo, Mộ Thiên Ca bận nhiều việc, đã nhiều ngày chưa đến tìm cô, cô cũng không có dũng khí gọi điện thoại cho anh.
Mãi đến một hôm, bỗng nhận được điện thoại từ bệnh viện Thượng Hải gọi tới, nói Hoắc Phàm xảy ra tai nạn giao thông, khiến cô lập tức chạy về.
Diệp Niệm Sênh nghe được tin này lập tức hoảng sợ, nhanh chóng trả phòng, lập tức ngồi chuyến bay sớm nhất về Thượng Hải.
Khi cô về đến Thượng Hải, sắc trời đã lờ mờ tối, Hoắc Phàm nằm một mình trên giường bệnh, trên trán quấn băng gạc, ánh mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang chăm chú suy nghĩ cái gì, ngay cả cô mở cửa bước vào cũng không phát hiện.
Đây là lần đầu tiên Diệp Niệm Sênh thấy anh như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến gương mặt Hoắc Phàm luôn phong lưu phóng khoáng, có vẻ không được như ý như vậy.
"Mạng anh rất lớn đó." Diệp Niệm Sênh đến gần, giả vờ thờ ơ hỏi.
"Tiểu Sênh Sênh, em đã về rồi. Anh muốn ăn gá rán với cả bia nữa, mau đi mua cho anh đi? Cơm của bệnh viện này chính là cám heo đó." Hoắc Phàm thấy Diệp Niệm Sênh trở về, lập tức từ nhiều mây chuyển thành quang đãng[1]
Diệp Niệm Sênh hơi nhíu màylờ đi lời anh vừa nói, rồi hỏi lại: "Anh bị thương có phải liên quan đến Từ Thanh Du không?" Tính tình của Hoắc Phàm, Diệp Niệm Sênh hiểu rõ nhất, cô nghĩ ngoại trừ cô gái cô chưa từng gặp mặt kia, không ai có thể làm tổn thương Hoắc Phàm đến nông nỗi này, "Cô ấy đâu?"
Hoắc Phàm nhìn Diệp Niệm Sênh, khẽ động miệng, dừng một lát, cuối cùng vẫn mang theo giọng điệu buồn bã nói: "Cô ấy đi sang Úc rồi."
"Vì sao?"
"Bởi vì cô ấy sắp chết cóng ở Bắc Kinh, nên sang Úc phơi nắng." Giọng điệu của Hoắc Phàm vẫn đầy vẻ thờ ơ.
"..." Diệp Niệm Sênh hoàn toàn câm nín nhìn Hoắc Phàm đang cười, vẫn luôn cảm thấy anh đang gượng cười, nhưng không nói ra.
Cuối cùng Diệp Niệm Sênh vẫn bị Hoắc Phàm sai ra ngoài mua gà rán và bia, tiện đường cô đến hỏi bác sĩ phụ trách của Hoắc Phàm, tuy nói là tai nạn giao thông, nhưng chỉ bị thương một chút ở trán, không có gì đáng ngại.
Diệp Niệm Sênh nghe bác sĩ nói xong, mới hơi yên lòng. Vì không để cậu mợ lo lắng, Diệp Niệm Sênh và Hoắc Phàm lại giao ước giữ bí mật toàn bộ.
Diệp Niệm Sênh rời khỏi bệnh viện chuẩn bị đi mua gà rán gần đó cho Hoắc Phàm, rượu thì tuyệt đối không thể mua cho anh, chỉ có thể mua cho anh gà rán, nếu không cô sẽ bị cáu nhàu chết.
Vừa đi ra vài bước, chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Mộ Thiên Ca, Diệp Niệm Sênh quả quyết nhận điện.
"Tiểu Sênh, anh họ em không sao chứ?" Hôm nay Mộ Thiên Ca vốn định ăn cơm với cô, sau khi tập luyện xong, thấy tin nhắn của cô, nói cô về Thượng Hải rồi.
"Dạ, anh ấy không sao rồi, còn ầm ĩ đòi ăn gà rán, giống như con nít vậy." Diệp Niệm Sênh cười trả lời, cô đi vội, vốn định gọi điện thoại cho anh, nhưng đoán có lẽ anh đang bận, nên chỉ đơn giản gửi tin nhắn.
Mộ Thiên ca bên kia điện thoại cũng cười nhẹ, tiếng cười của anh mang theo chút cảm giác sủng nịnh, rất dễ làm người ta mê luyến.
"Xin lỗi, buổi biểu diễn tối mai của ah có thể em sẽ không đi được." Giọng nói của Diệp Niệm Sênh rất nhẹ.
"Không sao, buổi biểu diễn lần này có truyền hình trực tiếp, em có thể xem qua TV.
"Thật không?" Diệp Niệm Sênh vô cùng kinh ngạc mừng rỡ hỏi, trong giọng nói lộ ra niềm vui không thể che giấu.
"Ừ." Mộ Thiên Ca cũng cười nhẹ, đương nhiên anh sẽ không nói cho cô biết, đó là quyết định anh vừa đưa ra, để TV truyền tải, chỉ vì để cô cũng có thể thấy tiết mục anh chuẩn bị vì cô.
===
Chú thích:
[1]nhiều mây chuyển thành quang đãng: Chỉ vẻ mặt đang u ám bỗng rạng rỡ hẳn lên.