Tiết xuân vẫn còn se lạnh, tuy ánh mặt trời rực rỡ, nhưng trong phòng vẫn cần đốt hai bếp lò mới có thể cảm thấy ấm áp. Chu Vũ Đế giải lòng xong với Tang Du mới phát hiện nàng chỉ mặc một chiếc váy lót mỏng dựa vào lòng mình.
“Đắp chăn thôi, cẩn thận lạnh.” Hắn kéo chăn gấm lên cuốn Tang Du lại, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ngoài của nàng. Thấy nàng vẫn còn âu lo, hắn hốt nhiên mở lời, “Lát nữa ta sẽ cho nàng một thánh chỉ trống, nếu có một ngày ta phụ nàng cùng con, nàng có thể tự viết thánh dụ, sau đó mang con theo Thiên Phật Sơn ở cùng Thái hậu, ta tuyệt đối không ngăn cản.”
Sắc mặt Mạnh Tang Du khẽ biến, ngẩng đầu nhìn hắn kinh ngạc, “Ngươi có thể yên tâm như vậy? Không sợ ta lấy thánh chỉ rồi làm vài chuyện ‘đại nghịch bất đạo’ ư?” Những lời này lại thốt ra từ miệng Cổ Thiệu Trạch thiên tính đa nghi, quả nhiên khiến người ta khó tin được.
“Ta tin nàng.” Chu Vũ Đế cọ cọ mũi nàng, mỉm cười trả lời. Chỉ dựa vào một cuốn thánh chỉ có thể đảo điên Đại Chu thì hắn đã không cần ngồi vào ngai vàng làm gì. Hắn dám làm như thế, một là tin tưởng Tang Du, hai cũng tin vào khả năng của mình.
Mạnh Tang Du bình tĩnh nhìn hắn một lát, xác nhận lời hắn không ngoa, nghèn nghẹn đáp, “Cảm ơn ngươi.” Thành ý này quá nặng, nhưng đúng là cái cô cần nhất, không thể từ chối được.
“Cảm ơn gì chứ? Nàng sẽ không dùng đến nó đâu.” Chu Vũ Đế ôm siết bờ vai mảnh mai của nàng, chắc chắn nói.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, bầu không khí mặn nồng tình cảm. Hắn luồn tay vào lớp chăn gấm vuốt vuốt phần bụng bằng phẳng của nàng, lúc này mới có cảm giác sung sướng của người làm phụ thân, cúi đầu cắn lên đôi môi mềm mềm của nàng một cái rồi cười khẽ, “Chúng ta có con rồi, thật tốt!” Hắn ngừng cười, được một lúc, lại nhớ tới, hôn tiếp, cứ thế lặp đi lặp lại không dứt.
Mạnh Tang Du yên lặng để Chu Vũ Đế hôn tới tấp. Thấy mặt mày hắn giãn ra, khóe môi nhếch lên, vui mừng giống như một đứa con nít cũng không nhịn được cười theo. Tình cảm người đàn ông này đơn giản mà cũng rất rõ ràng, không hề che giấu, đúng như lời hắn nói, đứa trẻ này là toàn bộ những gì hắn mong chờ.
Trong lòng chợt xúc động, Mạnh Tang Du thò hai tay ra khỏi chăn, ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn. Đáy mắt Chu Vũ Đế xẹt qua tia sáng ngạc nhiên, mừng rỡ cuốn lấy môi nàng đáp trả, nhiệt độ bên trong đột nhiên tăng lên.
“Nương nương, đến lúc uống thuốc rồi ạ.” Phùng ma ma không yên lòng, vừa thấy y nữ mang thuốc đến cũng vội lấy cớ vào điện xem sao.
Hai người lưu luyến tách ra, trên đôi môi ướt còn vươn một sợi chỉ bạc. Chu Vũ Đế thấy buồn cười, liếm liếm khóe miệng nàng, xong xuôi mới nhìn về phía Phùng ma ma đang quẫn bách, ôn hòa nói, “Bưng lên đi.”
Nhận lấy bát thuốc rồi thử độ ấm, hắn đút cho nàng, cẩn thận dặn dò, “Thái y nói thai nhi có chút bất ổn, nhưng chỉ cần uống vài thang thuốc là sẽ ổn. Cung vụ nặng nề, tạm thời nàng nên giao cho người khác thì hơn. Có chỗ nào không thoải mái phải lập tức phái người đến thông báo cho ta, bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu, biết không?”
Mạnh Tang Du uống từng ngụm thuốc một, khuôn mặt nhăn lại, liên tục gật đầu, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu. Chu Vũ Đế nhịn không được, vừa dùng khăn lau khóe môi cho nàng, lại đút một viên mứt hoa quả, rồi cắn mấy cái lên đôi môi vừa ngọt vừa đắng kia, chưa thỏa mãn xong lại còn liếm liếm.
Phùng ma ma cúi đầu nhận lại bát thuốc, không dám nhìn bậy, như bị gió cuốn ra ngoài tẩm điện, suýt nữa đụng vào Thường Hỉ cũng đang vội vã chạy vào.
“Chuyện gì?” Chu Vũ Đế đỡ Tang Du nằm xuống, đang chuẩn bị cởi ngoại bào cùng nàng ngủ một chút, thấy sắc mặt Thường Hỉ vô cùng nghiêm trọng, động tác trong tay mới ngừng lại.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, cách đây tám trăm dặm Tương Bắc Vương khởi binh mưu phản.” Thường Hỉ nhanh chóng bẩm báo.
“Phái người triệu các đại thần nội các tiến cung nghị sự.” Chu Vũ Đế buộc lại bạt áo, thấy Tang Du ngồi dậy, khuôn mặt lo lắng, hắn bước lên phía trước cuốn nàng vào trong chăn, hôn lên trán nàng rồi nói, “Đừng lo lắng, binh sĩ của nhà họ Mạnh vừa san bằng Nha Luật Hoàng Đình, đây là thời điểm tinh thần chiến sĩ dâng lên cao nhất, chiến ý không thể cứ thế mà dìm xuống được. Tương Bắc Vương huênh hoang tưởng rằng đây là thời cơ chín muồi để mưu phản, chẳng qua cũng chỉ là lấy trứng chọi đá. Trận này chúng ta nắm chắc phần thắng trong tay.”
“Phụ thân lại phải xuất chinh ư?” Mạnh Tang Du nghe ra hàm ý bên trong, không tự giác túm lấy ống tay áo của hắn.
“Phải. Nàng yên tâm, ta sẽ phái người bảo vệ ông ấy.” Không để Tang Du suy nghĩ quá nhiều, Chu Vũ Đế trấn an nàng.
Biết chuyện khẩn cấp, Mạnh Tang Du gật đầu buông ống tay áo hắn ra. Đợi Chu Vũ Đế cùng Thường Hỉ đi rồi, Phùng ma ma lập tức vén rèm châu lên, biểu cảm cực kỳ kích động, “Nương nương, người đoán xem nô tì vừa nghe được chuyện gì?” Mặt Ngân Thúy cùng Bích Thủy đứng sau lưng bà cũng đỏ ửng lên.
“Tương Bắc Vương mưu phản?” Mạnh Tang Du ngồi dậy, nhíu mày hỏi.
“A?” Vừa nghe tin này, Phùng ma ma cũng ngẩn người, nhưng rồi cũng ném ra sau đầu, tươi cười trả lời, “Không phải ạ. Nghe nói Hoàng thượng vừa mới trục xuất toàn bộ tú nữ ra khỏi cung, hủy bỏ lần tuyển tú này. Tất cả chỉ vì nương nương! Hoàng thượng đối với nương nương thật sự là tình vững hơn vàng!”
Ngữ khí Phùng ma ma cực kỳ tự hào, Ngân Thúy cùng Bích Thủy cũng vội vàng phụ họa theo.
Tình vững hơn vàng? Mạnh Tang Du lắc đầu, vừa nhớ đến những chuyện hắn làm lại bình thản cười. Mặc kệ trước kia như thế nào, bây giờ hắn đối với cô rất trân trọng, cẩn thận chu đáo, không hề có chút gì đáng trách. Nhưng tình cảm này đến quá bất ngờ, không đầu không đuôi như thế, cô không thể nào hoàn toàn yên tâm được.
Đúng lúc này, một thái giám quản sự Ngự thư phòng nâng một cái khay cầu kiến ngoài điện. Phùng ma ma đi ra ngoài nhận lấy, thấy bên trên đặt một phong thư cùng một quyển thánh chỉ, vô cùng nghi hoặc.
Mạnh Tang Du mở bức thư ra xem, đúng là bức thư nàng viết gởi Thái hậu, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Xem ra bây giờ hắn tuyệt đối sẽ không để cô đi. Mở thánh chỉ ra, thấy bên góc phải đã ấn sẵn ngự ấn, cô yên tâm mỉm cười. Đã có sẵn đường lui, vì con, cô nên dũng cảm mà thử một lần. Có cơ hội được hành phúc, sao Mạnh Tang Du đây phải trơ mắt nhìn nó đi qua?
“Ôi, thánh chỉ này đã có ngự ấn sẵn, sao lại không viết gì thế này?” Phùng ma ma nhìn thoáng qua, la hoảng lên. Mấy thứ này rơi vào tay mấy kẻ có mưu kế, không biết sẽ xảy ra sóng gió gì nữa!
“Cứ giữ đi, nếu như có một ngày Hoàng thượng phụ ta, thì đây là đường lui cho ta và con.” Mạnh Tang Du cuốn thánh chỉ lại, ngữ khí bình thản.
“Nương nương, đây chẳng khác nào một củ khoai lang phỏng tay!” Bích Thủy lo lắng lên tiếng.
“Hắn đã dám cho thì ta dám nhận. Không việc gì, cứ giữ lại đi.” Mạnh Tang Du lơ đãng phất tay. Cô cũng biết thứ này không dễ lấy, nhưng có nó, trong lòng cũng vững vàng hơn rất nhiều, thôi thì cứ tạm thời nhận đi.
Ba người Phùng ma ma không dám chậm trễ, vội vàng mang một cái trap tới cất kỹ thánh chỉ, quả thực không biết nên nói gì: Ngay cả đường lui đều giao vào trong tay chủ tử, Hoàng thượng đúng là có lòng! Phần thành ý này, đừng nói là vua chúa, ngay cả vợ chồng bình thường cũng không thấy nhiều đâu!
Nét mặt già nua của Phùng ma ma cười như nở hoa, như vừa nghĩ đến điều gì đó, bà lập tức ngừng cười, giận dữ nói, “Nương nương, sau khi người ngất xỉu, Hoàng thượng đã loại thẻ bài của Nhị tiểu thư. Vừa xoay mặt một cái Hiền phi đã bôi danh ‘công dung ngôn hạnh khuyết thiếu’ lên đầu Nhị tiểu thư. Cũng may Hoàng thượng đã trục xuất toàn bộ tú nữ ra khỏi cung chuyện của Nhị tiểu thư mới lắng xuống, bằng không chẳng biết bao nhiêu người phỉ nhổ nhà họ Mạnh chúng ta.”
Cho dù bất hòa như thế nào, người nhà họ Mạnh cũng không thể để người ngoài chèn ép. Sau khi nắm rõ tình huống, sắc mặt Mạnh Tang Du cực kỳ khó coi. Cô biết, tâm lý Hiền phi đang có vấn đề, giống một con chó dại đang muốn cắn người, vấy ‘bệnh dịch’ của mình cho người khác.
Chó dại cần phải đánh, đánh cho đến khi nó biết sợ, vừa thấy ngươi liền bỏ chạy mới được.
Mạnh Tang Du cười lạnh, xỏ giày vào đi đến bàn trang điểm, rút ra một chiếc tú khăn, cầm son môi bôi lên. Màu đỏ tươi trên nền khăn trắng rất ghê người, cảm giác không lành.
“Dùng trap mang đến Giáng tử cung đi, Hiền phi nhìn khắc hiểu.” Cô ngáp một cái, chui vào chăn ngủ tiếp.
Ngân Thúy nhận lấy tú khăn mang đến Giáng tử cung.
Trong Giáng tử cung vang lên tiếng loảng xoảng, mảnh vỡ của đồ sứ văng khắp nơi, đám cung nhân run rẩy quỳ gối nơi góc tường, cố gắng cúi đầu thật thấp, không dám nhìn về phía Hiền phi đang điên loạn trong điện. Ánh mắt y thị vằn màu đỏ, mái tóc rối xù tán loạn, trong miệng không ngừng mắng nhiếc, tiếng chửi ác độc khiến người ta sợ hãi, khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ phút này hệt như quỷ dữ.
“Nương nương, Ngân Thúy của Bích tiêu cung cầu kiến ngoài điện.” Người cầu kiến là đại cung nữ của Hoàng quý phi, thái giám canh cửa không dám lề mề, đánh bạo thông báo.
“Không gặp! Kêu nó cút đi!” Đôi mắt đỏ ngầu của Hiền phi hồ như sắp bắn ra khỏi hốc mắt. Thẩm Tuệ Như đã chết, người y thị hận nhất chính là Mạnh Tang Du. Dựa vào cái gì nó có thể thoát được một kiếp? Dựa vào cái gì nó có thể độc bá Hoàng thượng? Bây giờ không những mang thai, Hoàng thượng còn vì nó mà trục xuất tất cả tú nữ ra khỏi cung?! Hận! Ả hận không thể lột da rút xương Mạnh Tang Du, nuốt trọn vào bụng.
Thái giám tuân mệnh, dùng hết từ ngữ khách sáo nhất tiễn chân Ngân Thúy, xoay người nâng một cái trap đi vào, nơm nớp lo sợ quỳ xuống, “Hồi bẩm nương nương, đây là lễ vật Hoàng quý phi tặng người.”
“Cái trò gì!” Hiền phi phất tay đánh bay chiếc tráp, một tú khăn rơi ra, đáp xuống mặt đất. Vết bẩn màu đỏ rực chói lòa đâm thẳng vào mắt Hiền phi. Trái tim y thị kinh hoàng, từ từ cúi người xuống, bàn tay run rẩy cầm tú khăn lên. Một chiếc tú khăn đã bẩn —— không sạch! Mạnh Tang Du đã biết!
Hiền phi lảo đảo, sau đó ngã quỵ xuống. Thái giám kia nhanh tay lẹ chân vội vàng đứng dậy đỡ y thị lên ghế. Hiền phi ôm lấy ngực, co mình lại, trên trán rịn một lớp mồ hôi lạnh. Bí mật chết người đã bị Mạnh Tang Du biết được, thế mà mình còn ngu xuẩn đi khiêu khích đối phương, rõ ràng là muốn chết!
Như có một bàn tay to bóp chặt cổ họng, Hiền phi cảm thấy không thể thở được nữa.
“Nương nương, người làm sao thế? Nô tài lập tức đi tìm Thái y.” Thái giám vừa đứng lên, một đám cung nữ ào tới, tay chân luống cuống. Sau chuyện lãnh cung, tất cả tâm phúc của Hiền phi đều bị ám vệ giết sạch, các cung nhân còn lại không tận tâm bằng người cũ.
“Đừng!” Hiền phi hoảng sợ quát “Đừng đi! Bản cung nằm nghỉ là được!” Y thị vừa nói vừa kéo mạnh chăn ra, cuốn mình thật chặt, thân thể run lẩy bẩy. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Mạnh Tang Du biết được bí mật kinh khiếp nhất của mình, y thị như có cảm giác bị người ta lột sạch quần áo, không thể che giấu được gì nữa. Ả không dám, không dám xuất hiện trước mặt Mạnh Tang Du lần nào nữa.
Bắt đầu từ hôm nay, Hiền phi bệnh nặng liệt giường vài tháng mới có biến chuyển, từ đây tuyệt tích thâm cung.
Buổi triều ngày hôm sau, tin tức Tương Bắc Vương mưu phản được Đế vương truyền lại, cũng phái Mạnh quốc công đi trấn áp. Quốc họa đương đầu, các triều thần định nói chuyện chân tuyển tuyển tú cũng biết điều ngậm miệng, ai dám khuyên can Hoàng thượng ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này quả thực mắt đã mù, còn phải đeo cái danh nịnh thần lên đầu.
Ngày thứ hai sau khi đại quân xuất chinh, Đế vương ban hạ thánh chỉ, tấn phong Hoàng quý phi thành Hoàng hậu, lễ bộ lập tức chuẩn bị đại điển phong hậu, quần thần nhất tề quỳ xuống chúc mừng.