Xử lý chính vụ xong, Chu Vũ Đế nghe nói Tang Du đang ở trong Ngự hoa viên ngắm cảnh, lập tức đi tìm, trong đầu bay lên hình ảnh mình tựa vào ghế quý phi ôm Tang Du vào lòng, cùng ngắm cảnh xuân tươi đẹp.
Thấy một đám người quỳ bên ngoài Bồng lai các, hắn nhăn mặt, trong nháy mắt, hứng thú giảm hơn phân nửa.
“Đứng dậy đi.” Chu Vũ Đế tự đỡ Tang Du đứng lên, hắn nắm lấy tay nàng, lạnh nhạt mở miệng.
Ngu Nhã An thản nhiên mỉm cười, không hề có cảm giác gì gọi là kinh ngạc vui mừng khi diện kiến thánh nhan. Được Thái hậu nâng đỡ, có thể đặt chân vào vị trí đứng đầu trong tứ phi vốn thuộc về Hoàng quý phi trước đây, tất nhiên đầu óc cùng phong thái đều hơn hẳn người thường. Tình cảm của Hoàng thượng dành cho Hoàng quý phi, nói yêu như trân bảo còn chưa đủ, phải là yêu như tính mạng mới đúng. Chỉ cần có Hoàng quý phi ở đây, trong mắt ngài không thể chứa đựng được bất kỳ ai nữa.
Khóe mắt liếc nhìn vị đích tỷ đang kích động đến mức mặt ửng đỏ, Ngu Nhã An cúi đầu giấu đi nụ cười mỉa mai trên môi.
“Đang làm gì?” Ôm Tang Du ngồi xuống, Chu Vũ Đế giúp nàng vén những sợi tóc mai rối vì gió xuân, ngữ khí yêu thương chiều chuộng, khiến tất cả tú nữ vừa nghe xong vừa ghen vừa hận, lại càng thêm mơ tưởng đoạt được sủng ái của Đế vương. Hơn ai hết, Mạnh Thụy Châu cùng Ngu Nhã Ca là kẻ khát vọng nhất, hai đôi ngươi mắt đỏ lên vì ghen ghét.
“Đang làm thơ.” Mạnh Tang Du chỉ chỉ một xấp thơ đặt trên bàn.
“Nàng? Làm thơ?” Chu Vũ Đế nhíu mày, trong giọng nói trầm trầm đầy ý cười. Tang Du học cái gì cũng nhanh, chỉ có mỗi việc làm thơ là không hề có thiên phú. Hắn dạy nàng vài tháng trời, bây giờ cả ‘Thanh luật’ cũng chưa nắm được.
Nhớ tới mấy bài thơ lộn xộn lung tung của nàng, Chu Vũ Đế nhịn không được bật cười. Thật sự là…Thật sự là rất đáng yêu!
Hiểu nhầm nụ cười chiều chuộng của Đế vương thành cười nhạo, ánh mắt Ngu Nhã Ca lóe lên, nàng ta bước tới, dịu dàng nói, “Khởi bẩm Hoàng thượng, chúng dân nữ đã làm xong thơ, đang chờ nương nương chọn ra khôi thủ. Dân nữ ngưỡng mộ tài hoa của nương nương đã lâu, không biết có được vinh hạnh mở mang kiến thức hay chăng?” Ngu Nhã Ca có lòng tin, chỉ cần mình lên tiếng, nhất định Hoàng thượng sẽ chú ý đến mình, giống như bất kỳ ai trước đây, vì mình mà mê đắm.
Người ngoài đều biết Tang Du không giỏi chữ nghĩa, tại sao còn có chuyện ‘ngưỡng mộ đã lâu’? Nhất định nàng ta muốn làm khó dễ Tang Du! Chẳng qua chỉ là một thứ dân mà cũng dám khiêu khích Hoàng quý phi, lòng dạ có phải quá sâu hay không? Ánh mắt Chu Vũ Đế trầm xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp vô song kia, biểu cảm không hề biến hóa. Tang Du là vầng sáng duy nhất trong mắt hắn, những nữ nhân khác chỉ mãi là cái vỏ rỗng tuếch mà thôi.
“Trẫm nghĩ ngươi còn chưa có được vinh hạnh kia.” Hắn trầm giọng lên tiếng, không hề khách khí trả lời.
Phản ứng lạnh nhạt của Hoàng thượng quả thực quá bất ngờ. Trong nháy mắt, mặt Ngu Nhã Ca trắng bệch như tờ giấy, cảm giác như rơi thẳng xuống vực sâu.
Những tú nữ khác che miệng, cố nén tiếng cười chế giễu đang muốn trào ra khỏi họng. Nghĩ mình đẹp thì chuyện gì cũng sẽ thuận lợi à? Quá rõ ràng, chiêu này không thể áp dụng với Hoàng thượng được! Huống chi mi có thể đẹp bằng Hoàng quý phi hay sao? Mặc xiêm y vàng nhạt, rồi lại ngồi bên cạnh Hoàng quý phi khoác triều phục kim quang lên người, hệt như phượng hoàng cùng gà con, vừa đáng thương vừa buồn cười!
Mạnh Tang Du ngáp một cái, đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng như phủ một lớp sương mỏng, ánh nhìn lung linh phản chiếu cảnh xuân tươi đẹp, rất mê hồn. Cô chống má, nói toạc ra, “Không ai không biết bản cung rất tệ văn chương, bảo bản cung làm thơ, ngươi đang muốn bêu xấu bản cung hay sao?”
Ý định bị bại lộ, Ngu Nhã Ca không hề ngờ tới chuyện miệng lưỡi Hoàng quý phi cũng sắc bén hệt như vẻ ngoài của mình, hoảng hốt quỳ xuống thỉnh tội, khóc lóc bi thương. Dáng vẻ hiền lành nhu nhược kia thì cho dù là thánh nhân cũng phải động lòng trắc ẩn.
Chu Vũ Đế chỉ thản nhiên nhìn nhìn, phất tay áo lạnh giọng bảo đứng dậy, sau đó lại tiếp tục xoa xoa bàn tay mềm mịn của Tang Du, trong mắt đầy ý cười. Cái miệng của Tang Du quả thực có thể khiến người ta nghẹn chết.
Mạnh Tang Du thấy hắn không bị sắc đẹp mê hoặc, bỗng nhiên tâm trạng cũng tốt lên, kề sát bên tai hắn, bỡn cợt nói, “Hoàng thượng, mấy ngày gần đây thần thiếp lại có tác phẩm mới, Hoàng thượng có muốn nghe hay không?”
“Ồ? Đọc đi, trẫm có thưởng.” Chu Vũ Đế nhíu mày, Tang Du lại lôi ra bài thơ thê thảm nào đó hành hạ hắn. Tang Du vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được, ngoài mặt lúc nào hắn cũng tỏ ra đau khổ, nhưng bên trong lại vui vẻ chịu đựng.
Mạnh Tang Du mím môi, nghĩ nghĩ một lát sau rồi nghiêm túc mở miệng, “Ta đi trên đường. Gặp một con chó. Ta nói, xin chào. Nó trả lời meo meo.”
Bởi vì nàng cố đè giọng xuống, chỉ có Ngu Nhã An, Ngu Nhã Ca cùng Mạnh Thụy Châu ngồi gần đó là có thể nghe được, mặt đều dại cả ra. Cái này, cái này là cái quỷ gì? Có thể gọi là thơ sao? Có thể gọi là thơ sao!? Giá trị thơ ca đã hoàn toàn đảo điên hết rồi!
Khuôn mặt Chu Vũ Đế nháy mắt cứng đờ, cẩn thận ngẫm nghĩ một lát rồi bỗng nhiên bật cười ha hả, vỗ tay nói, “Hay hay hay! Thơ hay! Đặc biệt là câu cuối cùng, quả thật có thể nói là tuyệt bút! Cũng chỉ có Tang Du mới có thể nghĩ ra!”
Khóe miệng Mạnh Tang Du giật giật, trong lòng cảm thấy vô cùng thất bại: Khả năng kháng độc của Hoàng thượng càng ngày càng mạnh! Đối với bài thơ con cóc kiểu này vẫn có thể cười được? Kiếp trước cô đọc được bài này trên mạng cũng á khẩu một hồi, cho nên còn nhớ rất rõ. Không ngờ trình độ thưởng thức của Hoàng thượng còn tân tiến hơn cả mình nữa!
“Không cần chọn lựa, hôm nay vị trí thi khôi không thuộc về Tang Du không được!” Cố gắng ngừng cười, Chu Vũ Đế cọ cọ mũi nàng trêu chọc.
Thân mình Ngu Nhã Ca lảo đảo sắp ngã vật xuống. Hai gò má Mạnh Thụy Châu đỏ bừng nhìn về vị Đế vương tuấn mỹ, thầm nghĩ trong lòng: Người ta đồn rằng Hoàng thượng đặc biệt thích tài nữ, xem ra hôm nay mới biết được sự thật không phải là như thế. Nếu như tỷ tỷ làm được, ta cũng có cơ hội.
Ngu Nhã An cụp mắt xuống, tâm tính vốn luôn phẳng lặng, ngay cả một tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng đã tan thành khói mây. Tình cảm Hoàng thượng dành cho Hoàng quý phi đã đến bậc này thì người khác làm gì còn cơ hội nào nữa? Ai cũng bảo nếu thực lòng yêu một người nào đó, cho dù người ấy nói cái gì, làm gì cũng đều là tốt nhất, là đáng yêu nhất. Quả nhiên lời này không hề sai.
“Đã là thi khôi, không bằng viết ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng đại tài của Hoàng quý phi.” Sự ghen ghét trong lòng khiến thái độ của Ngu Nhã Ca không còn đúng mực. Nàng ta ép mình mỉm cười, ngữ khí đã có phần phạm thượng.
Các tú nữ khác tò mò nhìn lại, Mạnh Thụy Châu cúi đầu, giấu đi biểu cảm hả hê khi người khác gặp họa. Mạnh Tang Du lại ngáp thêm một cái, thái độ hờ hững, như thể người bên dưới chỉ là loài ruồi bọ đáng ghét.
Lúc này Chu Vũ Đế đã giận đến mức tái mặt, hắn nhìn về phía Ngu Nhã Ca, giọng nói lạnh lùng, “Ngoại trừ trẫm, không ai có đủ tư cách thưởng thức thơ của Hoàng quý phi làm. Trước mặt Hoàng quý phi cùng trẫm mà dám nói năng ngạo mạn làm càn như vậy, Ngu quốc công đã dạy ngươi như thế nào?”
Ngu Nhã An hoảng hốt, vội quỳ xuống thỉnh tội.
Ngu Nhã Ca nhìn ánh mắt lạnh lẽo vô tình của hắn, khóe mắt lập tức đỏ ửng, bị thứ muội lôi kéo không thể không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Từ khi ra đời cho đến bây giờ, nàng chưa bao giờ chịu tủi nhục như vậy bao giờ, mà người khiến nàng tủi nhục không ai khác là người nàng đem một lòng tôn sùng. Trái tim vốn không mấy kiên cường đã sắp đến giới hạn cuối.
Thấy cô ta cắn môi, biểu cảm quật cường không muốn thua cuộc, ánh mắt Mạnh Tang Du trầm xuống. Tuy cô ta không có đầu óc, nhưng cũng là một cao thủ trời sinh trong việc lợi dụng vẻ đẹp của mình. Cho dù là trong thời điểm thảm hại như thế này, cô ta cũng có thể bày ra được vẻ đẹp yếu đuối của mình. Vấn đề là dã tâm của Ngu Nhã Ca này cũng rất lớn, tính tình lại nóng nảy không biết cương nhu, người như vậy không thể giữ được! Sau này tất sẽ thành tai họa!
Thấy sắc mặt Hoàng quý phi đột nhiên âm trầm hẳn, Ngu Nhã An vội vàng dập đầu, trong mắt lại gợn lên một nụ cười. Nếu việc hôm nay thành công, Ngu Nhã Ca sẽ không còn cơ hội giành giật với mình nữa! Cùng là con gái, phụ thân lại không để ý đến sự sống chết của mình đã khiến trái tim nàng nguội lạnh. Không phải muốn nàng dẫn dắt sao? Dẫn đến trước mặt Hoàng quý phi cùng Hoàng thượng là được rồi!
Chu Vũ Đế còn bận rộn ngắm nghía bộ móng tay vàng của Tang Du, hoàn toàn hờ hững với hai chị em nhà họ Ngu. Hắn có thể cảm giác được Tang Du không thích Ngu Nhã Ca, vậy thì cứ để y thị quỳ thêm một lát.
Đám tú nữ mím môi xem kịch hay, trong lòng thoải mái vô cùng. Rốt cuộc cũng đã có thể thấy được Ngu Nhã Ca làm người thất bại đến mức nào.
Đúng lúc này, tiếng chó sủa vang từ xa rồi lại gần, giọng sốt ruột của Ngân Thúy cùng Bích Thủy theo sát phía sau. Một nắm đất màu nâu nho nhỏ chạy xuyên qua mấy chậu hoa, trên người dính đầy cây cỏ, vui vẻ hớn hở ào về phía Mạnh Tang Du. Tiếng Bích Thủy cùng Ngân Thúy càng lúc càng sốt ruột, như thể có chuyện lớn sắp xảy ra.
Mạnh Tang Du xoay người, giang hai tay muốn đón Nhị Bảo, lại bị tên đàn ông ngồi cạnh kéo ngược vào lòng hắn.
Nhị Bảo vừa chạy tới gần đã bắt gặp Chu Vũ Đế khí thế âm u, bước chân ngừng một chút, lập tức đổi phương hướng, chạy đến Ngu Nhã Ca cách chú gần nhất. Ngu Nhã Ca đang quỳ, hai tay chống lên đất, Nhị Bảo đứng thẳng người dậy, dùng chân trước ôm lấy cánh tay Ngu Nhã Ca, cái mông nho nhỏ cọ cọ, miệng còn phát ra âm thanh ư ử.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn trước sự cố bất ngờ này. Ngân Thúy cùng Bích Thủy kêu thảm, dùng khăn che mặt, không đành lòng nhìn tình hình hỗn loạn bên trong. Họ vừa phát hiện Nhị Bảo động dục mà chưa kịp bẩm báo gì! Thật may mắn có Hoàng thượng ở đây dọa Nhị Bảo chạy mất, bằng không người mất mặt lại chính là chủ tử nhà mình.
Phản ứng đầu tiên của Ngu Nhã Ca là ngẩn ra, sau khi định thần, một tiếng thét kinh thiên động địa thảm thiết phát ra. Con súc sinh này lại…lại muốn cùng mình giao-hoan? Ngu Nhã Ca giận dữ và xấu hổ muốn chết, vội vã hất Nhị Bảo ra. Thiên kim tiểu thư khuê các vốn không có bao nhiêu sức lực, Nhị Bảo vừa bị hất ra lại tiếp tục nhào tới, ư ử ôm lấy cánh tay nàng ta. Một người một chó bắt đầu giằng co.
Đôi mắt phượng của Mạnh Tang Du mở ra, một lúc lâu sau mới giật mình, vội gọi Bích Thủy cùng Ngân Thúy giữ Nhị Bảo lại, sau đó nghiêng người ngã vào trong lòng Chu Vũ Đế cười to, cười đến chảy nước mắt. Chuyện này quả thực rất thú vị! Đã lâu không thấy Tang Du thoải mái vui vẻ như vậy, Chu Vũ Đế cưng nựng vòng tay ôm eo nàng để nàng không ngã xuống, trên mặt cũng liên tục cười khẽ.
Có hai người ‘dẫn đầu’, tất cả tú nữ ngồi dưới đều che miệng cười, ngay cả Ngu Nhã An vốn lạnh nhạt cũng nheo nheo mắt nhìn.
“Đứng lên đi.” Thấy Tang Du được lấy lòng, rốt cuộc Chu Vũ Đế cũng vừa lòng phất tay.
Ngu Nhã An dập đầu tạ ơn, Ngu Nhã Ca lại cúi đầu bất động. Mạnh Tang Du ngừng cười, áy náy nói, “Đứng lên đi, vừa rồi đã khiến ngươi chịu uất ức, bản cung sẽ bồi thường.”
Ngu Nhã Ca vẫn bất động, đầu hơi nâng lên, lộ ra khuôn mặt đẫm nước mắt, đẹp không sao tả xiết, miêu tả chính xác câu thơ ‘Ngọc dung tịch mịch lệ lan can, lê hoa nhất chi xuân đái vũ.’
Ánh mắt Mạnh Tang Du lóe lên, bất giác muốn quan sát phản ứng của Chu Vũ Đế. Chu Vũ Đế lại tiếp tục bận rộn thưởng thức ngón tay nàng. Hắn cũng thấy loại người kệch cỡm này nhiều, không bằng một ngón tay út của Tang Du nhà hắn.
“Chịu nỗi nhục này, dân nữ còn mặt mũi nào sống được nữa? Xin Hoàng thượng lấy lại công bằng cho dân nữ.” Ngu Nhã Ca nghẹn ngào mở miệng, liên tục dập đầu, bộ dáng bất khuất kiên cường.
Chỉ là một chuyện con cỏn, làm gì đến mức không sống được? Trong lòng Mạnh Tang Du đã cảm thấy chán nản, trầm giọng hỏi, “Chỉ là một con chó con thì lấy đi trong sạch của ngươi bằng cách nào? Ngươi muốn gì? Muốn bản cung tứ hôn ngươi cùng Nhị Bảo hay không?”
Chu Vũ Đế nhíu nhíu mày, sau đó lại cười ha hả. Tứ hôn cùng Nhị Bảo? Đúng là chỉ có Tang Du mới nghĩ ra mấy ý tưởng kỳ quái này!
Mọi người ở đây, cả cung nữ cùng thái giám đứng hầu đều nhịn không được bật cười.
Mặt Ngu Nhã Ca trắng bệnh, sau rồi tím ngắt, không thể phản ứng gì trước câu hỏi của Hoàng quý phi. Thấy nàng ta trở thành trò cười, Ngu Nhã An cúi đầu, khóe miệng nhếch lên. Ai không biết Mạnh Tang Du khó đối phó, chỉ dựa vào một cái miệng cũng có thể độc chết người ta, ấy vậy mà mi còn muốn chui đầu vào rọ? Nếu như là mình thì đã yên phận thủ thường, nhún nhường cho yên chuyện, dựa vào sự bồi thường của Hoàng quý phi mà đi lên. Quả nhiên không đầu óc không dung mạo là một kiểu tai họa!
“Sao? Nghĩ kỹ chưa? Muốn bản cung tứ hôn cho ngươi hay không?” Mạnh Tang Du cầm tách trà, uống một ngụm nhỏ.
Ngu Nhã Ca lắc mạnh đầu, vẻ mặt thống khổ nhìn về phía Chu Vũ Đế. Chu Vũ Đế lại cầm tách trà của Tang Du vừa uống xong, chạm vào dấu son môi nàng trên miệng tách thưởng trà, biểu cảm thỏa mãn.
Ngu Nhã Ca tuyệt vọng, quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc nức nở.
“Cũng chỉ vì một con vật không hiểu chuyện mà cũng ồn ào thành như vậy làm gì! Người bình thường chỉ cười cho qua chuyện, còn ngươi lại muốn chuyện bé xé ra to! Khóc làm gì, già mồm!” Mạnh Tang Du chịu không nổi tiếng rền rĩ nhức đầu kia, tránh khỏi vòng tay của Chu Vũ Đế, phất tay áo rời đi, quên luôn cả việc hành lễ cáo từ. Đi ra Bồng lai các cô mới sực nhớ tới Mạnh Thụy Châu mới dặn Bích Thủy gọi đi theo. Dù sao cũng là con gái nhà họ Mạnh, cô nhất định phải nâng đỡ một hai, khỏi bị người khác gài bẫy. Sao cô không biết Ngu Nhã Ca có mưu đồ gì? Chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, người như Ngu Nhã Ca quả thực không giữ được.
Tính tình càng lúc càng nóng! Chu Vũ Đế lắc đầu cười, vội vàng đứng lên đuổi theo. Khi đi qua Ngu Nhã Ca còn đang quỳ rạp trên mặt đất, hắn trầm giọng nói, “Nếu như ngươi cảm thấy mình không giữ được trong sạch, thì lập tức ra khỏi cung đi.” Dứt lời, hắn lại nhanh chóng rời đi.
Ngu Nhã Ca quên cả khóc, thốt nhiên ngẩng đầu nhìn lên, lần này là tuyệt vọng không còn đường cứu.
Không ngờ đã có thể tiễn chân mầm họa này nhanh như vậy. Để lại thẻ bài mà không tham gia điện tuyển, lại bị Hoàng thượng lấy lý do không trong sạch mà đuổi ra khỏi cung, thanh danh của Ngu Nhã Ca cố gắng dựng lên bao nhiêu năm đã hoàn toàn sụp đổ, sau này còn có thể gả cho hạng người gì? Ngu Nhã An lắc đầu, vẻ mặt không vui, nhưng khóe miệng lại không thể kềm được mà nhếch lên.