Ba người lập tức đứng dậy hành lễ, Chu Vũ Đế lại nhanh tay ngăn lại.
“Không cần đa lễ, ngồi đi.” Kéo tay Tang Du ngồi xuống ở ghế chủ vị, lại thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng, hàng mày rậm của hắn nhíu lại, ngón tay xoa xoa mắt nàng, dịu dàng an ủi, “Cha và con gái gặp nhau vốn là chuyện tốt, sao nàng lại khóc thế?”
“Thiếp rất vui.” Mạnh Tang Du nắm tay hắn, khẽ khàng nói. Bởi vì cha bình an trở về, lại vì hắn để mình và cha gặp nhau, nụ cười bây giờ của cô hoàn toàn chân thành, ánh mắt ấm áp không hề vẩn chút hư tình giả ý nào.
“Vui cũng khóc, sao giống trẻ con như vậy?” Chu Vũ Đế bị nhìn đến nóng cả tim, đầu ngón tay nắn nắn mũi nàng, ngữ khí chiều chuộng không nói nên lời.
Thấy ánh mắt chăm chú khác thường của Đế vương nhìn con gái mình, Mạnh quốc công hạ tầm mắt, tâm tư chuyển động. Cùng là nam nhân, cũng có tình cảm sâu nặng với thê tử, sao ông không biết hàm nghĩa của ánh mắt đó? Hoàng thượng đã sa vào lưới tình của con gái, chẳng phải vì trấn an mình, chuyện này không thể nghi ngờ được.
Không phải ông đã nói con gái mình ưu tú đến mức nào sao? Nếu Hoàng thượng chướng tai gai mắt thì quả là hắn có mắt không tròng!
Nghĩ đến đây, Mạnh quốc công tự hào cười, trái tim dần dần tĩnh lại, trò chuyện vui vẻ cùng Đế vương. Đợi đến gần trưa, nhắc đến thê tử vẫn còn ngóng trông nơi nhà, ông cùng con trai đứng dậy cáo từ, Đế vương tự mình đưa đến cửa cung.
Nghiêng đầu nhìn biểu cảm của Mạnh quốc công, Chu Vũ Đế mỉm cười, thận trọng lên tiếng, “Sau khi trở về Quốc công không được nghĩ nhiều, chuyên tâm dưỡng bệnh là được. Trẫm tin ngươi, cho nên tạm thời trẫm sẽ không thu hồi quân quyền này về.”
“Hoàng thượng, đã trừ xong Man di, vi thần đã không còn chốn dụng võ, Hoàng thượng vẫn nên nhận quân quyền trở về.” Mạnh quốc công không chậm trễ, lập tức chắp tay trả lời.
“Trước khi chấn chỉnh bên trong phải giải quyết việc bên ngoài. Họa ngoại xâm đã trừ, bây giờ là lúc dọn dẹp ung nhọt trong cung, sao Mạnh quốc công vội lui trở về an dưỡng? Trong vòng hai năm nay Đại Chu ta tất có chiến sự phát sinh, Mạnh quốc công hẳn rồi sẽ có đất dụng võ!” Bàn tay đặt trên vai Mạnh quốc công dùng sức nhấn một cái, trong đôi mắt tối của Chu Vũ Đế lóe lên chiến ý.
Nội ưu? Trừ phiên? Trong lòng Mạnh quốc công giật mình, cân nhắc một lát rồi chắp tay nói, “Tất nhiên vi thần đồng tâm cùng Hoàng thượng lo lắng cho đất nước!” Ngay cả việc đại sự xa chuyện quân thần này cũng tiết lộ cho mình biết thì có thể thấy được Đế vương đã tin tưởng mình đến mức nào. Mạnh quốc công xuất thân từ binh nghiệp, vô cùng quyết đoán, lúc này đã bỏ lại tâm tư ẩn dật an nhàn. Nếu có thể giúp đỡ được vị Đế vương này thống nhất đất nước, coi như ông sống không uổng cuộc đời, đến lúc đó trao trả quân quyền cũng không muộn.
“Vi thần cũng nguyện vì Hoàng thượng đầu rơi máu chảy không từ!” Mạnh Viêm Châu không cam lòng bị gạt lại phía sau, mạnh mẽ cất lời. Lúc này địa vị của tỷ phu trong lòng hắn đã bằng với cả phụ thân, thậm chí còn như thần.
“Ha ha, tốt! Có hiền thần lương tướng, trẫm có hy vọng!” Chu Vũ Đế phát mạnh vai Mạnh Viêm Châu, tiếng cười sang sảng vạn trượng.
﹡﹡﹡﹡
Nhân binh sĩ trở về kinh trước dịp mừng năm mới ba ngày, tiệc khao thưởng ba quân cùng tiệc rượu hàng năm của Hoàng thất hợp lại thành một. Người tham gia yến tiệc là toàn bộ chư tướng trong quân đội cùng quan viên tứ phẩm, tình huống trước nay chưa từng có.
Quá nửa giờ Dậu, đèn đuốc trong Bảo Hòa Điện sáng lòa, hương rượu nguyên chất lan tỏa, quan viên văn võ ấn phẩm cao được chia ra ngồi hai bên, vừa nói chuyện vừa chờ Hoàng thượng giá lâm. Mạnh quốc công ngồi ở vị trí đầu tiên trong hàng quan võ, xung quanh đầy quan viên khác đến bắt chuyện, vô cùng nổi bật. Mạnh Viêm Châu ngồi bên cạnh Diêm la mặt lạnh Diêm Tuấn Vĩ, miễn phải làm mấy chuyện xã giao phiền phức.
Trong Từ Ninh Cung, Thái hậu gặp xong các mệnh phụ, được Mạnh Tang Du đỡ lấy đến tham yến ở Bảo Hòa Điện. Ở yến tiệc cung đình như thế này, ngoại trừ nhất phẩm cáo mệnh phu nhân thì chỉ có tần phi từ hàng nhất phẩm mới có tư cách tham gia. Hôm nay, mọi phi tần đều chỉ có thể dùng ánh mắt ghen ghét tiễn bước Mạnh Tang Du, Hiền phi cùng Lệ phi.
Thấy Mạnh Tang Du đỡ tay trái của Thái hậu, hai người vừa chầm chậm đi vừa nói chuyện, thái độ thân mật vui vẻ hệt như mẹ chồng nàng dâu của một gia đình bình thường, hai mắt Hiền phi tối lại, tiến lên hai bước muốn đỡ tay phải Thái hậu. Đến lúc bốn người nhập điện, nếu mình ở phía sau Mạnh Tang Du kia chẳng phải tự dẫm chân lên cái thế yếu nhược?
Thái hậu dễ dàng nắm bắt được tâm tư của y thị, bà rất căm ghét việc lợi dụng lấy lòng, hất tay Hiền phi, hờ hững cất lời, “Ai gia còn chưa đến nông nỗi không thể đi được, hà cớ gì phải hai người nâng đỡ? Thật khiến người ta chê cười!” Dứt lời, bước chân nhanh hơn vài phần.
Sắc mặt Hiền phi hết trắng lại đỏ, trong lòng vừa thẹn vừa giận. Lệ phi thản nhiên cười nhạt, dùng khóe mắt nhìn thoáng qua, bước nhanh đuổi theo Thái hậu. Lúc bốn người đến, Chu Vũ Đế cũng đang bước chân vào đại điện, dưới ánh nến chiếu rọi, long bào màu vàng sáng ánh lên kim quang, chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ cùng khí phách mạnh mẽ của hắn, như thần thánh hạ phàm, khiến Hiền phi cùng Lệ phi đỏ ửng cả mặt.
Thái hậu nhìn thoáng qua Mạnh Tang Du, thấy khóe miệng nàng nhếch lên cười, đáy mắt tĩnh lặng, lại quan sát đôi mắt con mình lòe lòe tỏa sáng, khẽ lần phật châu trong tay, âm thầm lắc đầu. Hai đứa trẻ này thật thú vị, lần này xuống núi cũng không bõ công!
Chu Vũ Đế nhanh chân bước đến, cùng Mạnh Tang Du một trái một phải đỡ Thái hậu bước vào đại điện. Đợi Thái hậu an ổn, hắn đi đến ghế chủ vị ngồi xuống. Bách quan quỳ xuống hùng hồn hô vạn tuế, thanh âm vang rền khắp điện.
“Miễn lễ!” Đế vương cười lớn, nói vài câu mở đầu, ra hiệu cho Thường Hỉ rót đầy rượu cho mình, lại hướng đến Mạnh quốc công chào, sau đó uống cạn. Mạnh quốc công ngạc nhiên trước hành động có phần thân thiết kia, vội vàng cầm lấy ly rượu trên bàn đáp lễ, hình ảnh quần thần gần gũi như vậy phải khiến bách quan phải cân nhắc suy nghĩ. Xem ra lúc này Mạnh quốc công vẫn giữ được niềm tin của Đế vương, không hề có chuyện công cao động đến Đế tâm mà bị kiêng kị kềm hãm!
Sau đó, hành động tiếp theo của Chu Vũ Đế càng khiến quần thần phải trố mắt nhìn. Hắn đặt ly rượu xuống, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Đức phi ngồi ở góc phải, vẫy tay nói, “Ái phi, lại đây ngồi với trẫm.”
Chỗ trống bên cạnh Đế vương là của riêng Hoàng hậu, cử chỉ này của hắn không nói mà rất rõ ràng. Mạnh Tang Du ngẩn người, cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo của Hiền phi cùng Lệ phi bắn đến, lại thấy ánh mắt vui mừng của cha nhìn qua, sau cùng cô đặt đũa xuống, thoải mái mỉm cười đi đến bên cạnh Đế vương.
Đây chính là thể diện Hoàng thượng cho cha mình cùng nhà họ Mạnh, mặc kệ có thâm ý gì đi chăng nữa cô đều làm. Mang trên mình họ Mạnh, cô không thể để danh vọng gia tộc rơi xuống!
Cô gái mặc triều phục nhất phẩm, nhẹ nhàng bước về phía mình, âm thanh kim bộ cài đầu theo từng bước chân phát ra trong trẻo, giống như leng keng đánh vào trái tim hắn, khiến tim hắn rung lên. Đôi mắt sâu thẳm của Chu Vũ Đế như phủ một lớp sương mù, che giấu tình cảm mãnh liệt vào sâu bên trong. Hắn vươn tay, mạnh mẽ cầm chặt bàn tay với những ngón thon dài trắng muốt, dùng sức kéo nàng vào lòng, thở dài một hơi thỏa mãn.
Thấy hành động thân mật không kiêng dè gì của Hoàng đế, quần thần nhất tề cúi đầu, sắc mặt khác nhau. Lúc này Mạnh quốc công lại cạn thêm một ly, đôi môi khẽ cười.
Mạnh Tang Du cố gắng duy trì nụ cười lịch sự, thuận theo ý Chu Vũ Đế mà ngồi trong lòng hắn.
“Tang Du, trẫm kính nàng, không có nàng sẽ không có trẫm hôm nay.” Chu Vũ Đế tự rót cho nàng một ly rượu hoa đào, đưa tới bên môi nàng, ngữ khí vô cùng nghiêm túc. Có lẽ Tang Du nghe không hiểu, thậm chí sẽ cười nhạo trong lòng, nhưng hắn biết lời này của mình có bao nhiêu chân thành, chỉ như vậy là đủ rồi.
Nói gì vậy? Ngủ mơ hả? Quả nhiên trong lòng Mạnh Du cười nhạo, trên mặt chỉ lộ ra biểu cảm ngượng ngùng, cầm lấy ly rượu ngửa đầu uống cạn. Hương rượu thuần thấm ướt đôi môi đỏ son của nàng, kiều diễm động lòng người.
Ánh mắt Chu Vũ Đế dính chặt vào đôi môi như cánh hoa mềm của nàng, bỗng nhiên có xúc động muốn hôn một cái. Âm thanh ồn ã trong điện kéo hắn trở về, hắn không thể không quay đầu, uống một ngụm rượu lớn hòng khống chế cảm xúc sắp bộc vỡ trong lòng mình. Thấy thức ăn bày biện trên bàn, hắn mỉm cười, gắp cho Tang Du một phần. Tất cả hắn đã dặn dò Ngự trù làm riêng cho Tang Du, là mấy món gần đây Tang Du rất thích.
Thấy một đĩa tôm nấu rượu hoa đào thêm vài đĩa hải sản trước mặt, trong lòng Mạnh Tang Du bỗng nhiên có dự cảm không ổn.
Quả nhiên, hắn nhếch môi cười, không hề để ý đến thân phận Hoàng đế, dùng khăn ăn lau sạch tay xong lại bắt đầu bóc vỏ tôm. Dáng vẻ thản nhiên đến thế, dường như hắn không phải ở cung yến mà là trong thiên điện Bích tiêu cung. Đem tôm đã bóc sạch vỏ đặt vào bát của Thái hậu cùng Tang Du, hắn lại tiếp tục kéo một đĩa cá mẫu đơn lại gần rồi rút từng cái xương nhỏ ra ngoài, chia ra làm hai nửa cho hai người phụ nữ kề bên. Thái độ ân cần có thể so sánh được với quý ông lịch lãm nhất thời hiện đại.
Mạnh Tang Du đỡ trán, rốt cuộc bây giờ cô mới thấm được cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình. Gần đây cô hay thử hắn trên bàn ăn, từ bóc tôm, bóc cua cho đến bỏ xương cá, chỉ cần yêu cầu rồi ngồi chờ, thức ăn ngon sẽ đến tận miệng, nhưng cô không hề nghĩ đến việc luyện thành thói quen cho hắn! Không phải hắn cố ý chớ? Khóe mắt Mạnh Tang Du giật giật, thoáng nhìn qua Hiền phi cùng Lệ phi đang ghen ghét ngồi kia, rốt cuộc chỉ có thể mỉm cười, tao nhã ăn hết món ngon hắn ân cần làm cho.
Chu Vũ Đế từ từ dùng khăn tay lau đi dầu mỡ trên tay, đôi mắt đen lóe một tia sáng khó hiểu. Hắn cứ mãi dung túng Tang Du như thế này, âm thầm kéo gần khoảng cách giữa hai người. Chờ cho Tang Du phát hiện, nàng đã thành chim hắn giam trong tim, không thể chạy thoát được nữa!
Nhất cử nhất động của Hoàng đế đều khiến bách quan văn võ chú ý. Hoàng thượng đối với Đức phi đặc biệt như vậy, chỉ cần người có đầu óc sao không nhìn ra được? Nói như vậy, không bao lâu nữa thôi Hậu vị sẽ có chủ! Quần thần không hẹn nghĩ thầm.
Cung yến vừa xong, mọi người ra ngoài ngắm pháo hoa. Thái hậu còn có buổi kinh trễ, nói lời tạm biệt Hoàng đế rồi hồi cung trước. Mọi người ra bãi đất trống bên ngoài Bảo Hòa Điện, ngửa đầu nhìn lên bầu trời tối đen như mực. Một chùm pháo hoa bay lên, nở rộ giữa không trung, bắn ra hàng trăm triệu những tia sáng đầy màu sắc.
Chu Vũ Đế cùng Mạnh Tang Du sóng vai đứng ở tiền điện, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm rực rỡ.
Có bông tuyết bay xuống, đậu trên mặt, tan thành giọt nước nho nhỏ. Mạnh Tang Du không để ý lau đi, đôi mắt đen trắng rõ ràng được pháo hoa nhuộm thành màu lưu ly xinh đẹp, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc, hồn nhiên vui vẻ hệt một đứa trẻ.
Không biết tự lúc nào Chu Vũ Đế đã bị nàng hấp dẫn, trái tim đập thình thịch như sấm. Đây là lần đầu tiên hắn cùng Tang Du tiễn năm cũ đón năm mới, dường như tương lai của cả hai cũng sẽ rực rỡ, sẽ tươi sáng như pháo hoa trên trời cao kia. Hắn không thể kềm chế được nữa, vươn tay kéo nàng ôm siết vào lòng mình, dùng áo khoác bọc chặt lấy nàng. Trên mặt đất, chiếc bóng khắn khít hòa hợp kéo dài thật dài, chặt chẽ không rời nhau. Tim hắn, lòng hắn như đổ đầy cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, dùng ánh mắt lạnh lẽo ép lui quần thần đang kinh ngạc nhìn lại. Hắn là vua, chẳng lẽ muốn ôm người con gái của mình còn phải để ý đến cách nhìn của người khác?
“Hoàng thượng, chuyện này không hợp cấp bậc lễ nghĩa!” Mạnh Tang Du mất tự nhiên ngọ nguậy. Vòng ôm của hắn thực sự ấm áp, chợt khiến cô có phần quyến luyến.
“Trẫm chính là cấp bậc lễ nghĩa.” Hắn ngang ngược trả lời, im lặng một lúc rồi thì thầm, “Tháng giêng, trẫm sẽ đưa nàng trở về thăm nhà, nàng hãy chuẩn bị.”
Mạnh Tang Du thốt nhiên quay đầu, đôi mắt phượng mở to, không dám tin nhìn hắn. Trở về thăm nhà? Đế vương đi cùng? Rốt cuộc hắn có ý gì? Vinh sủng nay đã quá mức!
“Xem pháo hoa!” Hắn kéo cằm nàng, chỉ chỉ về phía chân trời, ngữ khí yêu chiều, “Giờ khắc này mọi thứ đều tuyệt diệu như vậy, lỡ mất chẳng phải rất đáng tiếc? Nàng đừng nghĩ gì cả, hãy thưởng thức giây phút này đi!”
Giọng nói hắn trầm ấm chậm rãi, mang theo sức mạnh xoa dịu. Mạnh Tang Du theo ngón tay hắn nhìn về phía chân trời, tựa mình vào lồng ngực rộng lớn kia, khẽ mỉm cười. Đúng vậy, giờ phút này tuyệt diệu như vậy, lỡ mất thật sự đáng tiếc!