Canh ba giờ Dần (3 – 5h sáng) hôm sau, sắc trời vẫn còn thẫm đen như mực, gió rét cuộn cùng hoa tuyết rít gào bên ngoài, quét qua mặt người buốt đau như dao cắt. Dầu có nội lực bảo vệ cơ thể, Thường Hỉ vẫn phải vận một áo khoác cực dày, đội mũ trùm kín mặt, nhìn một thái giám nhỏ bé đang cầm chiếc sào trúc dài châm sáng đèn lồng treo ngoài hiên.
Ánh nến màu cam rơi trên mặt đất, đem về một chút ấm áp. Thường Hỉ dậm chân một cái, bước vào thiên điện, nhìn đồng hồ cát. Đã gần qua giờ Mẹo (5 – 7h sáng), hoàng thượng vẫn chưa chịu dậy.
Thấy giờ lâm triều đã sắp đến, Thường Hỉ tần ngần một lát, rón ra rón rén đi vào nội điện gọi hoàng thượng rời giường. Trước giờ hoàng thượng luôn luôn tỉnh lại đúng lúc giờ Dần một khắc (3h15’ sáng), quá giờ Tý (1- 3h sáng) ban đêm cũng hay lăn qua lộn lại khó thể ngủ say. Xét hôm nay, mình đi sắp đến giường mà còn chưa có động tĩnh gì, quả là lần đầu tiên phá lệ.
“Hoàng thượng, hoàng thượng? Nên dậy rồi ạ.” Thường Hỉ hơi cúi người, đứng cách giường năm thước, khẽ khàng gọi.
Bức màn màu tím xa xỉ bao phủ kín kẽ chiếc giường lớn khắc hoa, không nhìn rõ quang cảnh bên trong, nhưng Thường Hỉ là ám vệ, năm giác quan đều vô cùng nhạy bén, vừa bước vào nội điện đã ngửi thấy mùi xạ hương nồng nặc lẫn trong hương hoa thoang thoảng, hơi thở không kìm được tắc nghẹn. Xem ra tình hình chiến đấu tối hôm qua còn kịch liệt hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.
Loáng thoáng nghe có tiếng người gọi, Chu Vũ đế mở hai mắt, thấy rèm giường màu tím quen thuộc, quay đầu thấy Tang Du vẻ mặt điềm đạm, đang ngủ yên trên cánh tay mình, khóe miệng gợn lên một nụ cười thỏa mãn đến cực điểm. Hồi hồn lâu như vậy, mãi đến hôm nay hắn mới có cảm giác “sống lại” thực sự.
“Trẫm nghe rồi, đi xuống đi.” Đè thấp giọng đuổi Thường Hỉ ra ngoài điện, hắn cúi đầu tách mở đôi môi hồng của Tang Du, mạnh mẽ cuộn quấn đầu lưỡi trơn mềm thơm mát của cô. Trước kia lúc còn là A Bảo, mỗi khi tỉnh lại trong lòng Tang Du, hắn luôn muốn làm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có thể hiện thực hóa ước muốn, cảm giác này thực tuyệt hảo.
“Ưm ~” Mạnh Tang Du ngạt thở tỉnh lại, thấy hắn đang díp mắt liếm hôn mình, biểu cảm chìm đắm, không khỏi ngẩn người.
Hắn buông tha đôi môi cô đang đỏ ửng, bàn tay chậm rãi vuốt theo mái tóc rối bời bên má cô, mở miệng khàn khàn nói, “Tang Du, chào buổi sáng.” Đây là lời mỗi sáng sớm cô đều nói với A Bảo, hắn đã muốn đáp lại một tiếng từ lâu.
“Chào, chào buổi sáng.” Đôi mắt phượng của Tang Du chưa tan hết sương mù, ướt rượt, biểu tình ngớ ra sững sờ nhìn thực hồn nhiên khả ái, khiến hắn liên tục cười khẽ, lại ôm lấy má cô hôn hít.
Đầu óc vừa tỉnh táo lại bị kỹ thuật hôn nhuần nhuyễn của hắn khuấy rối, Mạnh Tang Du vô thức víu lấy bả vai cường tráng, say sưa đáp lại. Trong rèm giường không gian chật hẹp, làm âm thanh môi lưỡi quấn quýt càng thêm rõ ràng, đốt nóng đỏ hai lỗ tai Thường Hỉ đang đứng chờ ngoài điện.
Hắn hết đợi lại chờ, thấy đồng hồ cát đã sắp qua giờ Mẹo, mới bưng gương mặt bối rối tiến vào, “Hoàng thượng, đã giờ Mẹo, xin ngài để ý kẻo nhỡ triều ạ.”
“Trẫm đã biết.” Giọng nói khàn một cách bất thường vọng ra từ trong rèm giường, ẩn náu một chút cáu giận.
Thường Hỉ rụt vai, rón rén lui ra ngoài điện. Tiểu nhân quả thật không gánh vác nổi việc này nữa, thống lĩnh ơi, người ở đâu? Hắn âm thầm thét gào trong lòng.
Trong màn, Mạnh Tang Du từ mê đắm tỉnh táo lại, vội vã xốc chăn lên nói, “Hoàng thượng, thần thiếp hầu hạ ngài thay quần áo.” Nếu để người này nhỡ giờ lâm triều thật, cái mũ yêu phi họa quốc không chừng sẽ chụp lên đầu cô. Danh tiếng phụ thân quá lớn, bao nhiêu con mắt nhìn chăm chăm vào cô? Cô không thể có một bước sai, dù là nhỏ.
Chăn đệm ấm áp vừa giở lên, cô mới thấy thân thể lạnh ngắt. Cúi đầu nhìn theo ánh mắt nóng rực của hắn, cô á hoảng một tiếng, lập tức vọt vào trong chăn trở lại, tai đỏ sắp nhỏ ra máu. Trời đất? Sao cô lại không mặc quần áo?
“Ha ha ~” hắn cũng trần truồng cả người, vừa chậm rãi mặc áo lót vừa khục khục cười, cảm thán trong lòng: Tang Du lúc chưa tỉnh táo vẫn đáng yêu như vậy!
“Trẫm gọi người vào hầu hạ, bên ngoài lạnh lắm, nàng cứ ngủ tiếp đi.” Hắn ôm cô đang tròn một cục như kén tằm vào lòng, hôn lên gò má cô.
“Không, thần thiếp lập tức dậy hầu hạ hoàng thượng.” Mạnh Tang Du vơ lấy áo lót tiết khố bên gối vào trong chăn chuẩn bị mặc vào, nhưng đôi ngươi ướt nước đã bóc trần cơn buồn ngủ của cô.
“Không sao, trẫm cho nàng ngủ thì nàng cứ tiếp tục ngủ.” Chu Vũ đế cầm áo của cô quăng đi, giúp cô dém chăn cẩn thận, hôn lên mí mắt cô, ngữ khí nuông chiều không tả xiết.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, thấy hắn khăng khăng một mực, Mạnh Tang Du rụt người vào chăn, do dự nhắm hai mắt lại. Nhưng hình như có chút không yên tâm với vẻ cưng chiều quá đáng này, nghe rèm giường im ắng không có động tĩnh, cô lặng lẽ hé một mắt ra xem, lập tức gặp ngay một đôi ngươi đen thẳm, sâu hút.
Hắn chưa đi, chỉ đang cúi người chăm chú ngắm dung nhan cô lúc ngủ, trong ánh mắt bắt đầu nhen nhóm ngọn lửa tình cháy rực, dọa người hết hồn. Tay Mạnh Tang Du siết lấy chăn bông, run lẩy bẩy, như một con thú nhỏ đang hoảng sợ.
“Ha ha~” Chu Vũ đế lại cười rộ lên, nắm một ngón tay cô vừa liếm vừa hôn, cẩn thận dặn dò, “Cứ ngủ tiếp, nhưng đến giờ Thìn (7 – 9h sáng) nhất định phải dậy, không được bỏ bữa sáng.” Đã mùa đông, Tang Du rất không muốn rời khỏi giường, thỉnh thoảng còn ngủ nướng đến lúc mặt trời lên cao, hay bỏ mất bữa sáng, đói đến đau bụng mới chịu dậy.
“Thần thiếp biết rồi ạ.” Mạnh Tang Du chớp chớp đôi mắt ướt rượt, tỏ vẻ ngoan ngoãn vâng lời.
Lại đáp lấy lệ với trẫm! Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, cúi xuống môi cô cắn một miếng, thấy cô nhắm mắt mới vén màn giường lên, gọi cung nhân tới hầu hạ.
Mạnh Tang Du nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghĩ tới lạc thú tối hôm qua, vành tai lại bắt đầu âm ỉ nóng. Thái độ của hắn quá nhiệt tình, nhiệt tình đến kỳ lạ, hết gọi tên cô lại hỏi cô có thích hay không, trong từng động tác là say đắm triền miên, dịu dàng che chở, tựa như coi mình là châu báu, thậm chí sau đó còn giúp cô tắm rửa sạch sẽ, ôm cô ngủ, khác hẳn một trời một vực với thái độ lạnh lùng xa cách, qua loa cho xong lúc trước.
Gắng sức xoa xoa hai lỗ tai đã đỏ ửng, cô kéo dòng suy tư đang chệch đường ray về, lăn vào mộng đẹp. Chỉ là ảo giác chỉ là ảo giác, cần gì nghĩ nhiều như vậy? Người khác có ra sao cũng chẳng phải việc của cô, chỉ cần từng ngày đều trôi yên ả với mình là được.
Chu Vũ đế thay quần áo xong, vén rèm lên xem thử, thấy cô thở đều, mặt mày im tĩnh, gò má vương chút sắc hồng, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu, không nhịn được cúi đầu cười, xáp lại má cô hôn một cái.
“Đúng giờ Thìn phải đánh thức nương nương các ngươi dậy, không được để nàng bỏ bữa sáng, không tốt cho sức khỏe.” Bước ra ngoài điện, lúc đi qua mấy người Phùng ma ma, hắn sẽ sàng dặn lại.
Ba người Phùng ma ma cúi đầu vâng dạ. Hắn vừa lòng vuốt cằm, rảo bước đi.
Các vị đại thần bị áp lực suốt gần một tháng nay vui sướng phát hiện, hôm nay tâm tình của hoàng thượng đặc biệt khởi sắc, vầng mây đen đã tan đi rất nhiều, có vẻ thần thanh khí sảng, ác khí cả người đã dịu xuống, khóe môi đọng một nụ cười ấm áp.
Có vài người biết lợi dụng thời cơ, vội vàng đệ trình tấu chương về chuyện rét đậm rét hại bão tuyết hoành hành, hoàng thượng cũng chỉ khẽ nhíu mày, ra lệnh cho những người có liên quan dốc sức giúp đỡ vùng bị thiên tai, chứ không hề giận dữ. Buổi triều kết thúc trong yên bình, dạo gần đây ngày nào cũng có quan viên bị chém đầu cả nhà, hôm nay lại gió êm sóng lặng ngoài dự kiến.
Nếu hoàng thượng cứ tiếp tục vui vẻ như thế thì tốt biết mấy! Vô số đại thần với thái dương ướt sũng mồ hôi lạnh lê người ra khỏi điện Thái Hòa, âm thầm cầu nguyện.
Chu Vũ đế nhẹ nhàng trở lại Càn Thanh cung, bắt đầu xử lý đống tấu chương chất chồng như núi trên bàn, nét cười nơi khóe môi từ lúc rời giường đến giờ vẫn không tắt.
“Đức phi đã dậy chưa?” Quẳng tờ tấu chương đã phê xong qua một bên, liếc qua đồng hồ cát trong điện, hắn cười hỏi.
“Hồi hoàng thượng, nương nương đã tỉnh, vừa dùng xong bữa sáng, đang chuẩn bị xử lý cung vụ.” Thường Hỉ tận tụy đáp lời. Cũng may thống lĩnh có nhắc trước, bảo hắn giờ nào khắc nào cũng phải nắm rõ từng hành động của Đức phi nương nương, để lúc hoàng thượng hỏi còn có cái mà đáp. Thống lĩnh đúng là nhìn xa trông rộng!
“Triệu nàng đến ngự thư phòng tùy giá, đem theo cả cung vụ của nàng.” Chu Vũ đế phất tay giục. Vừa rời Tang Du một canh giờ, hắn đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, vô cùng nhung nhớ những ngày thân mật như hình với bóng lúc xưa, chỉ ức không thể lúc nào cũng đem Tang Du ôm vào ngực, bỏ vào túi, như cô đối xử với A Bảo vậy.
“Dạ, nô tài lập tức đi ngay.” Thường Hỉ không dám chậm trễ, vội vàng đến Bích tiêu cung truyền lệnh.
Mạnh Tang Du vừa mở sổ sách ra, chưa đọc được hai chữ thì Thường Hỉ đã đến, truyền khẩu dụ của hoàng thượng xong liền điệu cả cô và đống sổ sách đến ngự thư phòng. Ba người Phùng ma ma bước theo hai bên kiệu, đều cảm thấy cách đối xử của hoàng thượng với nương nương khác hẳn lúc trước. Nếu nói là hư tình giả ý, thì loại hư tình giả ý này cũng hơi quá lố, so với chân tâm thực lòng còn giống thiệt hơn. Ba người đều không khỏi mơ mơ hồ hồ.
Mạnh Tang Du không nghĩ nhiều như vậy, chiến lược lúc này của cô chính là dĩ bất biến ứng vạn biến, nghĩ không ra thì thôi khỏi nghĩ làm gì, chỉ cần không chọc vào vảy ngược của hắn là được.
“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.” Đi vào ngự thư phòng, Mạnh Tang Du đang định quỳ gối hành lễ, Chu Vũ đế đã đặt bút xuống, bước lên kéo cô đứng dậy, ngón tay lướt qua vết đỏ trên cổ cô, mỉm cười thỏa mãn.
“Trẫm xử lý chính vụ, nàng ở bên cạnh xử lý cung vụ, tối đến chúng ta cùng nhau về Bích tiêu cung.” Hắn cầm đôi tay lạnh như băng tuyết của cô, đặt lên môi nhẹ nhàng thổi hơi, đến lúc hai tay chuyển ấm đôi chút mới lưu luyến buông ra, kéo cô đến cạnh mình ngồi xuống.
Mạnh Tang Du bây giờ mới phát hiện, ngự thư phòng vừa có thêm một chiếc bàn mới, đặt song song với bàn của Chu Vũ đế, đống sổ sách của cô đang được xếp trên mặt bàn, giấy bút nghiên mực đầy đủ, hoa văn chạm trổ đều giống hệt với bàn kia, rất kiểu có đôi có cặp.
Đây là cái gì? Tình cảm nở hoa? Mạnh Tang Du bị Chu Vũ đế ấn ngồi xuống ghế, cầm lấy một quyển sổ lật ra xem, âm thầm hốt hoảng nghĩ ngợi. Cô quay đầu, nhìn người đàn ông đang vùi đầu đọc tấu chương kia, trong ánh mắt ngầm ý quan sát.
Hắn cảm giác được ánh mắt của cô, ngước mặt lên dịu dàng cười, vẻ cười chân thực mà trong sáng, giữa hàng mày giãn ra như có ánh dương chiếu tỏa, ý nịnh nọt lấy lòng trong đáy mắt rõ như viết, giống hệt một con chó to xác.
Mạnh Tang Du như thấy được một cái đuôi ở sau lưng hắn đang háo hức phe phẩy. Cô nhắm chặt mắt, ép tâm trí quay về lại chuyện cung vụ, ôm quả tim đang kinh hoàng thì thầm: Lạy trời ~ nhất định là tối hôm qua mệt mỏi quá độ, sinh ra ảo giác.
Một lúc lâu sau, nhịp tim đã bình ổn trở lại, cô lại không kìm được ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức lại thấy một nụ cười hình cún cực to. Bất giác cong môi đáp lại nét cười chân thành đến vô hạn kia, thấy đôi mắt đàn ông trước mặt bất chợt sáng ngời, cô mơ hồ cảm thấy, có một số chuyện đã vuột khỏi tầm kiểm soát của mình.