Kẻ mua chuộc thái giám Kính sự phòng không chỉ có một tần phi. Hành động bưng khay đi Càn Thanh Cung của không biết thu hút bao nhiêu sự chú ý, trong lòng chúng phi đều cầu nguyện mình có thể trúng tuyển. Điều tất cả cần nhất lúc này chính là thánh sủng. Có thánh sủng, họ mới có thể lôi chuyện Thẩm Tuệ Như hạ độc ra ánh sáng. Được Hoàng thượng đứng sau lưng thì đừng nói đến quyền lực hay địa vị, cả con cũng sẽ có. Việc tìm một người đàn bà thay mình sinh con trong cung rất dễ dàng.
Nhưng chưa kịp định thần, giấc mộng đẹp kia đã tan tác. Không những Hoàng thượng cho đánh tên thái giám kia gần chết mà còn đốt sạch thẻ bài. Rốt cuộc Hoàng thượng định làm gì? Chẳng lẽ không bao giờ đặt chân vào hậu cung nữa? Rất nhiều phi tần nghĩ tới chuyện này, thậm chí còn có người định đi mời Thái hậu xem xét vấn đề.
Mạnh Tang Du vừa nghe tin xong đã ôm Nhị Bảo cười lăn lộn trên ghế quý phi. Người khác không biết chẳng lẽ cô không biết sao? Cái khay đó đâu còn là khay thẻ bài nữa, mà rõ ràng là một khay sừng nha! Bình thường Hoàng thượng trăm công nghìn việc không nghĩ nhiều, chuyện thẻ bài lại nhắc nhở hắn chuyện trộm long tráo phụng lúc trước? Hắn không phát khùng mới là lạ!
Đúng là tên đáng thương! Mạnh Tang Du nhếch môi, bóp bóp nắn nắn bàn chân mềm mềm của Nhị Bảo, vui vẻ nói, “Xem ra một thời gian nữa Hoàng thượng không có tâm trạng triệu phi tử thị tẩm. Đi thôi, đưa Nhị Bảo đi Ngự hoa viên!”
Phùng ma ma vâng lệnh, tìm tấm áo khoác chồn bạc phủ thêm cho chủ tử rồi cùng đi Ngự hoa viên.
Đám người hâm rượu thưởng mai, bế Nhị Bảo dạo chơi khắp nơi, gần đến giờ cơm mới quay về Bích tiêu cung. Thẻ bài đã tan thành tro bụi, đám phi tần kia còn đâu tâm trạng trang điểm khoe sắc, tất cả đều nấp trong cung điện tính toán bước đi tiếp theo. Ngự hoa viên rộng lớn trở nên yên tĩnh, so với bình thường còn đẹp hơn.
Lúc Mạnh Tang Du trở về vẫn còn vui vui vẻ vẻ, nhưng vừa thấy thái giám canh cửa ưu sầu buồn bã, Thường Hỉ như cột trụ trời bên cạnh, cô hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng phèo phổi mình vỡ lách cách.
“Thường Hỉ công công, Hoàng thượng tới đây à?” Cô ôm Nhị Bảo đi lên phía trước hỏi.
“Nô tài thỉnh an nương nương. Hồi nương nương, Hoàng thượng tới nửa canh giờ trước, bây giờ đang ở thư phòng chờ người.” Thường Hỉ vung phất trần hành lễ, cung kính quỳ gối đáp.
Thư phòng? Thư phòng đâu? Cô nhìn thoáng qua thái giám đứng sau Thường Hỉ, ngón út hắn giơ lên, chỉ chỉ vào góc khuất trong Bích tiêu cung.
Mạnh Tang Du rất rất muốn giơ tay đập vào đầu mấy phát. Mới nghĩ đến việc phải đề phòng hắn, nhưng vừa chớp mắt một cái lại để lộ một bí mật! Tên đàn ông này chuyên môn đi quấy rồi cô đúng không? Mạnh Tang Du vô thức ôm chặt Nhị Bảo, vội vàng bước đến thư phòng, vừa đi vừa cân nhắc đối sách. Hắn vừa bị chuyện thẻ bài kích thích, lần này nếu không cho hắn một lời giải thích thỏa đáng, không chừng lại giận cá chém thớt. Tội khi quân cũng không phải dễ xử lý!
Mạnh Tang Du dừng chân trước thư phòng, lấy lại bình tĩnh, từ từ đẩy cửa vào. Bên trong, Chu Vũ Đế đang khoanh tay thưởng thức từng bộ tranh chữ treo trên tường, nghe tiếng động, hắn quay đầu nhìn, khuôn mặt tuấn mỹ kia không có biểu cảm cụ thể nào, chỉ đôi mắt càng trầm hơn dạo trước, hệt hai vực sâu không thấy đáy.
Mạnh Tang Du giật thót người, vội vàng cúi đầu né ánh mắt sắc lẹm của hắn, nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Nhị Bảo, cố gắng ổn định tâm trạng.
Cô vừa chuẩn bị quỳ gối hành lễ, không ngờ hắn mở miệng trước, âm giọng nặng nề, “Bắt nó ra ngoài!”
Câu này không đầu không đuôi, Mạnh Tang Du đơ ra một lúc lâu mới giật mình phản ứng, vội vàng giao Nhị Bảo cho Phùng ma ma đứng ngoài cửa, dặn bà mang Nhị Bảo đi, không được phép đến quấy rầy.
“Hoàng thượng, thần thiếp biết tội.” Cửa phòng vừa đóng, cô quỳ phịch xuống.
Quỳ mạnh như vậy có biết đau không hả? Trái tim yếu đuối của Chu Vũ Đế cũng giật theo, bước nhanh đến túm cô đứng dậy, buồn bực trả lời, “Trẫm không cho nàng quỳ, ngồi nói chuyện!”
“Cảm ơn Hoàng thượng!” Thấy sắc mặt hắn có vẻ giận dữ, Mạnh Tang Du hành động cẩn thận hơn, sắp xếp lại từ ngữ để giải thích.
“Không phải nàng bảo không thạo văn chương chữ nghĩa sao? Chỉ mới mấy ngày thôi đã thành tài nữ?” Nàng vừa ngồi xuống hắn đã nhíu mày vặn hỏi, trong tay còn cầm một bộ tranh chữ tuyệt nghệ. Chữ ký cùng dấu ấn của mình ngay phía dưới bức tranh quả thực khiến Mạnh Tang Du đau đầu.
“Hồi Hoàng thượng, cái gọi là không thạo văn chương chữ nghĩa là do người ngoài bịa đặt, không liên quan gì đến thần thiếp. Văn chương nằm trong tim mình, trời cao ban tài học là phúc phận, học thức là để tự nâng cao mình, không phải là công cụ khoe khoang. Thần thiếp biết tự giữ mình, không muốn bản thân vướng vào phù hoa, ảnh hưởng chân ý của việc học.”
Cái miệng Tang Du vẫn lợi hại như ngày nào, chớp mắt một cái đã có thể đổi trắng thay đen! Trong lòng Chu Vũ Đế cười thầm, nhưng sắc mặt càng thêm âm u, trầm giọng vặn tiếp, “Người khác thì không nói, tại sao ba bốn lần trẫm dạy nàng thư pháp nàng cũng chưa bao giờ thành thật với trẫm một lần?”
Mạnh Tang Du cúi đầu, đảo đảo mắt, trong giây lát đã có cách ứng phó. Hàm trăng rắng cắn cánh môi mềm mại, hai gò má hồng rực, ngượng ngùng trả lời, “Hồi Hoàng thượng, thần thiếp không cố ý lừa dối Hoàng thượng. Chỉ là…chỉ là thiếp rất muốn gần gũi với Hoàng thượng mà thôi!”
Vừa dứt lời, đôi mắt phượng đã ngập ngước, nhìn hắn được vài giây rồi vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói tiếp, “Lúc Hoàng thượng ôm thiếp tập viết, thiếp cảm thấy thực sự hạnh phúc, không thể kháng cự được việc gần gũi Hoàng thượng, dằn lòng giấu chuyện này trong lòng…Mong Hoàng thượng thứ tội!” Mạnh Tang Du cô sắp ói ra đến nơi rồi!
Vài giọt nước mắt vương trên hàng mi cong dài, vô tội khiến người ta giận không nổi mà trách móc nặng nề cũng không xong. Dù biết rõ nàng diễn trò, biết rõ tất cả chỉ là lời nói dối, nhưng Chu Vũ Đế vẫn mê muội không muốn thức giấc, trong lòng ngọt ngào không lời nào diễn tả được, bất thần vươn tay lau nước mắt cho nàng, động tác dịu dàng vô hạn, như sợ nàng sẽ vỡ tan.
Mạnh Tang Du nhẹ nghiêng đầu né, trên mặt e lệ sầu não, như thể xấu hổ như thể ngượng ngùng, đôi mắt phượng lóe lên tia sáng hài lòng. Cô biết, không có gã đàn ông nào có thể kháng cự được thể loại sen trắng tinh khiết ngây thơ thế này tỏ tình!
Bắt được tia sáng vừa lóe lên kia, Chu Vũ Đế chợt giật mình tỉnh lại, trái tim ngập trong cay đắng xót lòng, nhưng cũng không thể đè lấp được tâm trạng vui vẻ của hắn. Hắn thích từ từ bóc trần từng lớp mặt nạ của Tang Du, thích nhìn nàng phải hao tâm tổn trí ứng đối với mình, thích nàng phải đặt toàn bộ trái tim lên mình. Hắn tin, chỉ cần một người nghĩ đến một người khác nhiều hơn, tình cảm cũng từ đó mà sinh ra.
Huống hồ, dáng vẻ Tang Du vắt óc tính toán chu toàn với mình kia thật đáng yêu, giống như một đứa bé nghịch ngợm khiến hắn yêu không chịu được, chỉ muốn ôm nàng cười thật to.
Nghĩ là làm, hắn vươn tay kéo nàng vào lòng, bật cười khùng khục. Tiếng cười vang cùng trái tim rung động như vậy khiến cả người Mạnh Tang Du ngứa ngáy, hai tay đỏ bừng.
“Trẫm cũng không kháng cự được việc phải gần gũi Tang Du, ôm Tang Du vào lòng trẫm cũng cảm thấy thật hạnh phúc!” Hắn ghé vào tai nàng nói nhỏ, trong giọng nói là sự nghiêm túc cũng tình cảm sâu nặng, khiến Mạnh Tang Du cảm thấy vài phần chột dạ.
Không có vô duyên vô cớ hận, cũng không có vô duyên vô cớ yêu. Người đàn ông này là Hoàng đế, sao có thể hiểu được cái gì gọi là yêu? Chẳng qua chỉ là tình cảm dâng trào trong chốc lát mà thôi. Mạnh Tang Du cố gắng điều chỉnh tâm trạng để bản thân không bất cẩn chìm đắm trong vòng ôm ấm áp kia.
“Nếu thích đề bút cộng thư cùng trẫm sao không nói sớm? Trẫm cùng nàng chép sách, bản ‘Sử Ký’ này nhé, được không?” Chu Vũ Đế ôm nàng đứng lên, chọn một bộ sách dày trên giá.
Mạnh Tang Du tròn mắt, đôi mày thanh tú nhíu lại, “Hoàng thượng, quyển sách này quá dày, chúng ta có thể đổi quyển khác không ạ?”
“Hôm nay không xong còn có ngày mai.” Hắn vừa trải giấy chuẩn bị bút mực vừa hôn lên khuôn mặt trắng ngần của nàng, còn nhẹ nhàng cắn lên vành tay như châu như ngọc kia một miếng.
Ngươi cầm tinh con chó hả? Hết liếm rồi còn cắn người ta? Gân xanh trên trán Mạnh Tang Du giựt giựt, nhưng không thể không mỉm cười thẹn thùng, ngoan ngoãn dựa vào tay hắn. Mẹ kiếp, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông!
Thấy nàng ngoan ngoãn, Chu Vũ Đế hết sức vừa lòng, cẩn thận lật ống tay áo nàng lên hai lần cho khỏi lây dính mực nước, sau đó cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của nàng, đề bút ghi ‘Sử Ký’ chương đầu tiên. Chữ viết rồng bay phượng múa dần rõ ràng trên mặt giấy, là sự kết hợp giữa nét mạnh mẽ của phái nam và mềm mại của phái nữ, hợp thành một thể, vô cùng xuất sắc.
Hắn nheo nheo mắt, vô cùng hưởng thụ cảm giác tâm linh tương thông như thế này, cánh tay ôm vòng eo nàng siết chặt thêm, nghiêng đầu hôn tiếp, thấp giọng nói, “Sau này mỗi ngày trẫm đều dành thời gian cùng nàng đọc sách luyện chữ, nàng thích không?”
Mạnh Tang Du quay đầu, vừa nhìn vào đôi mắt dập dìu tình cảm như biển xanh của hắn, tim cô run lên, khéo léo trả lời, “Thích ạ!” Vừa dứt lời, cô xoay mặt về phía tờ giấy quyên, nụ cười cứng ngắc rớt xuống, há miệng làm một động tác hét lớn không tiếng động. Mẹ nó chứ! Mỗi ngày đều tới? Cô sắp điên mất rồi!
Nghiên mực giống như một mặt gương, phản chiếu trọn vẹn khuôn mặt nhe răng trợn mắt của Mạnh Tang Du, lọt thẳng vào đôi mắt của người đàn ông ngồi sau. Hắn giật mình sửng sốt, sau rốt bật cười ha ha. Cái vẻ âm phụng dương vi này của Tang Du quả thực rất đáng yêu!
Thấy hắn ngừng bút, lại còn ôm mình cười to không dứt, Mạnh Tang Du rất bực bội, không biết mình chọt hắn nổi sảy lúc nào. Đàn ông ngày xưa cười thật trầm! Cô âm thầm oán giận.
Cười được một lát, Chu Vũ Đế mới bình tĩnh trở lại, tiếp tục ôm Tang Du chép sách, đột ngột hôn lên quai hàm nàng. Thấy hai tai nàng đỏ bừng, đôi môi hồng hồng mím lại, trong lòng sung sướng không biết để đâu cho hết. Rốt cuộc bây giờ hắn mới hiểu vì sao trước kia Mạnh Tang Du thích chơi đùa với A Bảo như vậy, quả nhiên rất thú vị!
Vừa chép được một phần, Thường Hỉ đứng bên ngoài gõ cửa, “Hoàng thượng, nên dùng bữa tối ạ.”
“Ừ.” Chu Vũ Đế trả lời, đặt bút xuống, hôn lên khóe môi Tang Du, dịu dàng nói, “Đi thôi, ngày mai tiếp tục.”
“Vâng.” Mạnh Tang Du vâng một tiếng, âm thầm thở ra. Hơi thở đàn ông bọc quanh như vậy, cô thật sự không chịu nổi, đặc biệt là lúc hắn cố ý như thế này.
Vừa đi ra cửa phòng, đón luồng gió rét lạnh gào rít bên ngoài, vành tai nóng hôi hổi của cô mới từ từ “nguội” xuống. Chu Vũ Đế nhìn thoáng qua, Tang Du của hắn vừa mới có biểu cảm trút xuống được gánh nặng ngàn năm, trông rất buồn cười. Cầm chiếc áo khoác chồn bạc khoác lên vai nàng, hắn cẩn thận cột chắc vạt áo.
Hai người tay trong tay đi trên con đường mòn lát đá cuội, bầu không khí ấm áp yên tĩnh. Vừa đến chính điện đã nghe thấy âm thanh đùa giỡn ầm ĩ của Ngân Thúy, Bích Thủy cùng Nhị Bảo vọng lại, nghe rất vui vẻ. Cả đám đã rình ngoài cửa thư phòng trộm dò xem Hoàng thượng cùng chủ tử có chuyện gì, biết chủ tử vô sự, tâm trạng tự nhiên cũng thả lỏng.
Mạnh Tang Du thấy Nhị Bảo miệng ngậm tú cầu, vui vẻ phấn khởi chạy tới chỗ mình, Mạnh Tang Du lập tức nới tay hắn ra, chạy lên phía trước đón chú vào lòng.
“Nhị Bảo đang làm gì vậy? Tìm tú cầu à?” Bế thốc Nhị Bảo lên ôm hôn, Mạnh Tang Du lấy quả tú cầu trong miệng chú, cười hì hì hỏi.
Gâu gâu gâu! Nhị Bảo vừa sủa vừa gật gật đầu, rất nghiêm túc “trả lời.”
Mạnh Tang Du cười khẽ, ném tú cầu ra một đoạn. Cả hai người ném kẻ nhặt, chơi vui quên trời đất, quẳng Chu Vũ Đế qua một bên. Khuôn mặt Chu Vũ Đế vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn về phía Nhị Bảo lại lạnh lẽo như băng đá. Nếu biết trước con thú này tranh giành tình cảm với hắn, hắn nên tống nó vào lãnh cung cho xong!
“Đễ trẫm chơi với nó đi.” Hắn cười nhạt, bước lên một bước, lấy quả tú cầu trong tay Tang Du rồi nói.
“Được ạ.” Mạnh Tang Du không nghi ngờ gì đưa cho hắn.
Đôi mắt tối tăm của Chu Vũ Đế hơi hơi nheo lại, nhẹ nhàng vận nội lực trong tay, tú cầu nhẹ hẫng trong tay văng xa đến mấy trăm thước, bay thẳng qua tường cung cấm, rơi xuống Ngự hoa viên.
“Mang nó ra ngoài tìm, không tìm được thì đừng quay về.” Hắn mỉm cười, ánh mắt lạnh buốt xuyên tim. Ngân Thúy cùng Bích Thủy run lẩy bẩy, vội vã ôm Nhị Bảo chạy về phía Ngự hoa viên.
Mạnh Tang Du trố mắt, Thường Hỉ thầm lặng ôm trán, nghĩ thầm: Đi ghen tị với một con chó, Hoàng thượng quả thực nghẹn quá rồi!