“Nên đưa con chó kia ra ngoài trước, nó vừa khỏi bệnh, nàng không nên gần gũi quá mức cần thiết!” Chu Vũ Đế đi đến trước bàn, thấy Tang Du chỉ nhắm mắt theo đuôi mình, trong lòng ôm Nhị Bảo thân thiết yêu thương, cảnh tượng kia nhìn ở góc độ nào cũng thấy chướng mắt.
“Vâng.” Nhận ra sự căm ghét của người đàn ông này đối với Nhị Bảo, Mạnh Tang Du cũng không thấy gì khác thường, giao Nhị Bảo cho Phùng ma ma bế ra ngoài.
Trong cung ai ai cũng biết Hoàng thượng rất ghét động vật có lông mao. Hắn đã có thể thay mình tìm một Nhị Bảo, lại còn mang đến Từ Ninh Cung, quả thực Mạnh Tang Du có phần xúc động. Như thế này xem ra hắn vẫn có vài phần thật lòng với cô, nhưng cô cũng chẳng vì vậy mà hạnh phúc mừng rỡ, bắt đầu bình tĩnh tính toán bản thân mình có thể lợi dụng được điểm này tới đâu. Tình yêu của cô, tự kiếp này bắt đầu đã không hề tồn tại.
Rốt cuộc cũng đã thấy Tang Du không còn ôm ôm ấp ấp cái cục kia nữa, sắc mặt Chu Vũ Đế đã dịu xuống, cầm lấy ngự bút viết năm chữ “Nhị Bảo Bích tiêu cung” theo lối hành thư, cũng đóng dấu mộc của riêng mình.
Chữ viết mạnh mẽ đầy uy lực chỉ thuộc về Đế vương nằm trên mặt giấy, lại thêm ngự ấn nằm trên góc đã trở thành báu vật vô giá, ấy thế mà cũng chỉ để làm một cái bảng tên nho nhỏ cho cún con, quả thực Đức phi nương nương phí của trời quá thể. Thường Hỉ vừa cảm thán vừa hong khô chữ.
“Thư pháp của Hoàng thượng lại tiến bộ hơn nữa rồi!” Mạnh Tang Du cầm tờ giấy quyên ngắm nghía cả buổi, cuối cùng buông xuống một câu.
“Làm sao nàng biết bút pháp trẫm lại có tiến bộ?” Chu Vũ Đế kéo nàng vào trong lòng, xoa xoa chóp mũi nàng trêu chọc, thích thú chờ xem nàng đối đáp như thế nào. Gần đây Tang Du cũng có phần thả lỏng cảnh giác với hắn, thi thoảng cũng để lộ một hai dấu vết, hắn cảm thấy rất thú vị.
“A, bằng trực giác ạ. Chữ Hoàng thượng viết so với lúc trước còn suôn sẻ rõ ràng hơn!” Ánh mắt Mạnh Tang Du lóe lên, khuôn mặt ngây thơ, quả thực khiến đàn ông không kiềm lòng được.
“Ha ha, lần trước trẫm viết Khải thư, bút họa rõ ràng, kết cấu hoàn chỉnh mạch lạc. Lần này trẫm viết Hành thư, bút họa cùng cấu kết thoải mái tự do, tất nhiên có vẻ rõ ràng hơn.” Chu Vũ Đế bật cười, nắn nắn gò má Tang du, trong lòng yêu thương nghĩ: Bé con thông minh, mệt cho nàng phải nghĩ ra lý do thế này!
Mạnh Tang Du nhếch môi cười, đảo đảo mắt chuyển đề tài, “Hoàng thượng, thiếp đã làm xong túi hương như Hoàng thượng muốn rồi, ngài xem nhé?” Cô đi đến cạnh ghế, lấy hai cái túi hương từ trong hộp châm tuyến dài, một lớn một nhỏ, hình thức lục hợp tụ bảo, mùi hoa mai thoang thoảng thấm vào tận ruột gan.
Đôi mắt Chu Vũ Đế sáng ngời, cầm lấy túi hương đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, nở nụ cười vô cùng sung sướng, “Đeo vào cho trẫm.”
Mạnh Tang Du vâng lời, cúi đầu đeo túi hương bên hông cho hắn. Phần cổ nàng nghiêng nghiêng lộ ra một khoảng trắng ngần, nhìn vô cùng ngon mắt ngon miệng, hàng mi vừa cong lại vừa dài cứ khẽ chớp chớp, khiến trái tim hắn lao xao khó nhịn. Ánh mắt Chu Vũ Đế tối đen, hầu kết chuyển động đầy thèm khát, rốt cuộc nhịn không được, hắn vươn tay kéo nàng vào lòng, nằm ngã xuống ghế dài.
“Trẫm cũng đeo cho nàng.” Giọng hắn khàn khàn, cầm lấy chiếc túi hương nhỏ hơn kia đeo vào bên hông cho nàng, cuối cùng dùng môi chặn cái miệng đáng yêu thoang thoảng mùi đàn hương của nàng, âu yếm quấn quít. Mạnh Tang Du chưa kịp hét lên đã bị kỹ thuật hôn cao siêu kia mê hoặc, cánh tay không tự giác vòng quanh thắt lưng mạnh mẽ của hắn.
“Hoàng thượng, bây giờ đang là ban ngày, nơi này là Từ Ninh Cung!” Vừa nhận ra hô hấp hắn càng lúc càng dồn dập, động tác trên tay cũng bừa bãi hơn, phần cứng rắn bên dưới cũng dần nóng lên, Mạnh Tang Du hoàn hồn, vội vàng hạ giọng nhắc nhở. Vừa đứng dậy đã thấy cung nhân đứng trong điện đã bị Thường Hỉ đuổi ra ngoài từ lâu.
“Ngày mai nàng trở về Bích tiêu cung!” Hắn đè nàng xuống, hai mắt nóng rực đưa ra mệnh lệnh, giọng nói khản đặc không tròn chữ.
Dựa vào cái gì mà ngươi muốn thì có, không muốn thì quăng? Trấn định lại trái tim mình, Mạnh Tang Du đột nhiên có tâm lý phản kháng. Quả nhiên, lời ngon tiếng ngọt, dịu dàng che chở gì đấy của bọn đàn ông đều chỉ vì đoạt được thân xác đàn bà! Cô oán hận, trên khuôn mặt lại ngập say đắm, túm lấy vạt áo hắn dịu dàng nói, “Nhưng mà thiếp vẫn còn nhiều điều chưa học xong, quản lý một hậu cung to như vậy thiếp rất lo lắng, xin Hoàng thượng thư thả cho thần thiếp một khoảng thời gian.”
Trong một thoáng, ánh mắt Chu Vũ Đế trầm xuống. Hắn hít một hơi thật sâu, ôm nàng ngồi lên đùi mình, vừa giúp nàng sửa sang lại vạt áo nhàu nhĩ, vừa từ từ lên tiếng, “Phụ thân nàng giết mười vạn tù binh ở biên giới, máu tươi chảy đỏ cả thảo nguyên đến nỗi lũ kền kền cách ngàn dặm xa cũng bay tới đen trời không chịu đi. Hôm nay trẫm nhận được rất nhiều tấu chương buộc tội.”
Mạnh Tang Du siết chặt hai nắm tay, nhìn hắn đăm đăm.
“Rất nhiều đại thần lên án Mạnh quốc công bất nhân bất nghĩa, hung bạo vô nhân tính, không xứng đáng chấp chưởng ấn soái, nếu không áp chế sau này có thể làm phản. Nàng thấy thế nào?” Chu Vũ Đế thưởng thức móng tay màu xanh non tươi của nàng, lơ đãng hỏi.
Vừa nghe bốn chữ “có thể làm phản”, trái tim Mạnh Tang Du có rút đau đớn, đầu óc xoay vòng vòng chóng mặt. Thử cân nhắc từ ngữ, cô mở miệng, “Thần thiếp làm sao có thể bình luận chuyện chính sự trên tiên triều được ạ?”
“Nàng là con gái Mạnh quốc công, trẫm muốn nghe ý kiến của nàng. Không sao cả, nơi này chỉ có ta và nàng, cứ nói đừng ngại, trẫm sẽ không trách tội!” Chu Vũ Đế hôn lên đầu ngón tay nàng, yêu chiều trả lời.
Người đàn ông này nói một là không nói hai, nghe được hắn cam đoan, Mạnh Tang Du lấy lại bình tĩnh, từ từ mở miệng, “Thiếp xin hỏi Hoàng thượng, nếu không giết mười vạn tù binh này thì sao Hoàng thượng có tìm được phương cách vẹn toàn nào mà kiềm giữ họ? Sung làm nô lệ? Cắt đấy cho họ trồng trọt? Hay là để họ lẫn vào con dân Đại Chu ta, dùng nhân lễ nghĩa nước nhà đồng hóa?”
Thấy hắn nhíu mày, gương mặt đượm phần ưu phiền, cô chắc chắn lên tiếng, “Đó không phải là cách tốt. Thiên tính người Man di đã là bạo lực, cuộc đời ăn tươi nuốt sống đã ngấm vào tận xương tủy. Mối thù thất bại, cộng thêm mối hận mất nước, chúng đã căm thù Đại Chu thâm căn cùng cốt, không thể trừ khử được. Mười vạn tù binh này đều là thanh niên trai tráng, để lại họ có khác gì nuôi ong tay áo? Qua vài năm nữa sẽ trở thành hiểm họa ngầm cho Đại Chu, chắc chắn lại nổ ra chiến tranh! Chẳng lẽ Hoàng thượng đã quên cuộc chiến mười năm về trước? Mấy ngàn tù binh mang danh nghĩa định cư cùng nhau bạo động, nội ứng ngoại hợp, dẫn quân vào thành giết sạch mấy vạn dân chúng, cả đàn ông lẫn phụ nữ. Hổ dữ còn không ăn thịt con, thế nên mới thấy thiên tính đàn ông vốn tàn bạo, vô phương giáo dục, không thể giữ lại được!”
Vừa dứt lời, thấy hắn ngẫm nghĩ, Mạnh Tang Du mím môi tiếp lời, “Đối với những kẻ dã tính như thế này, cách duy nhất chính là lấy bạo chế bạo, dùng cách thức hạ sát này để kiềm lại, khiến cho chúng phải sợ hãi! Giết mười vạn tù binh, nguyên khí Man dị đại thương, trăm năm vẫn không thể khôi phục, dân chúng Đại Chu ta được hưởng bao năm thái bình, như thế không tốt hơn sao? Phụ thần thiếp làm như vậy cũng vì lo nghĩ cho quốc gia, xin Hoàng thượng minh giám!”
Có chiến tranh tất sẽ có chết chóc, đây là điều không thể tránh khỏi. Mạnh Tang Du cô không phải là thánh mẫu, không vì chuyện hai tay cha dính màu mà thoái mạ khinh thường ôn. Cha là người cho cô sinh mệnh, nuôi nấng cô lớn lên. Trong lòng Mạnh Tang Du, mười vạn sinh mệnh cũng không bằng một mình cha. Làm con gái bảo vệ cha mẹ có gì sai?
Chu Vũ Đế thưởng thức lọn tón đen nhánh của Tang Du, im lặng một lúc lâu, thấy ánh mắt nàng lóe lên, lại cứ trộm nhìn sắc mặt mình suốt, bấy giờ mới khẽ cười mở miệng, “Nàng nói rất hay! Quả thực đúng như suy nghĩ trong lòng trẫm! Chỉ học trong mấy ngày mà Tang Du đã có thể nhìn thấu quốc sự như vậy, sao không thể quản lý được cái hậu cung nho nhỏ như thế này? Ngày mai nàng hãy nhận phượng ấn, chuyển về Bích tiêu cung, được không?”
Ánh mắt hắn thăm thẳm như bầu trời đen, sắc bén lợi hại như xoáy thẳng vào người khác, thấu suốt tâm can người khác. Đến bấy giờ Mạnh Tang Du mới phát hiện mình biện hộ cho cha lại để lộ học thức tích lũy bao năm. Thấy biểu cảm hắn như vậy, giả bộ thêm cũng chỉ rước họa vào thân, chỉ phải gượng cười đồng ý. Mẹ kiếp, cô như bị gã đàn ông này dắt mũi vậy!
Thấy nàng buồn bực cũng không dám lộ ra, đôi môi hồng hồng không tự giác được mà chu lên, ngây thơ đáng yêu không nói nên lời. Chu Vũ Đế cười khẽ, nắm lấy cằm nàng hôn một phát. Tang Du thích giả bộ, hắn lại càng thích đặt bẫy, từ từ bóc từng lớp ngụy trang kia, để nàng từ từ để lộ bản tính thực sự của mình, đây chẳng phải là một loại lạc thú khi bên nhau sao?
“Trẫm phải đi nói chuyện cùng Thái hậu, nàng hãy sắp xếp đồ đạc, sáng sớm ngày mai hãy quay về.” Chu Vũ Đế dùng đầu ngón tay vuốt ve dấu răng mình để lại, thỏa mãn rời đi.
Mạnh Tang Du nhìn bóng lưng cao lớn của hắn đăm đăm, sắc mặt thay đổi bất định. Cô không phải là đứa ngu xuẩn, tất nhiên cảm giác được tình cảm hắn dành cho mình, nhưng vấn đề tình cảm ấy đến quá bất ngờ, quá khó hiểu, khiến cô có phần bất an. Thôi vậy, dù sao chuyện cũng đang có chiều hướng tốt cho mình, nghĩ nhiều làm cái gì?
Cô lắc lắc đầu, lấy đống sổ sách vừa giấu lúc nãy đọc tiếp.
﹡﹡﹡﹡
Hôm sau lâm triều, trên ngự bàn lại thêm loạt tấu chương buộc tội Mạnh quốc công. Chu Vũ Đế cầm tấu chương lật lật, lạnh nhạt hỏi, “Các khanh cho rằng trẫm nên định đoạt Mạnh quốc công như thế nào?”
“Thần cho rằng Mạnh quốc công giết người vô tội vạ, hành hạ tù binh tàn nhẫn, làm nhục truyền thống nhân nghĩa của Đại Chu chúng ta. Tính tình hắn ta tàn bạo, thủ đoạn độc ác, chấp chưởng trăm vạn đại quân, giờ đây lại lập công lớn vang danh khắp nơi, e rằng sau này sẽ trở thành mối họa ngầm với Hoàng thượng!” Một ngự sử bước ra khỏi hàng, vừa mở miệng ra đã thể hiện lòng trung thành với Hoàng đế. Trước kia Hoàng thượng còn có ý định chèn ép Mạnh quốc công, mà hắn lại thấy danh vọng Mạnh quốc công vang dội chưa từng có. Đời này, phải hiểu thánh ý mới có thể sống được.
Rất nhiều văn thần ào ào bước ra khỏi hàng lên án Mạch quốc công. Trong hàng võ tướng, hai mắt Mạnh Viêm Châu đã đằng đằng sát khí, hàm răng nghiến ken két. Nếu không phải do Diêm Tuấn Vĩ kéo lại, hắn đã lao khỏi hàng cãi cho cha mình từ lâu.
“Các ngươi nói xong chưa?” Chờ tất cả im lặng xuống, Chu Vũ Đế mới từ từ lên tiếng, tuy trên mặt vẫn mỉm cười, nhưng đáy mắt vẫn lạnh lẽo như băng đá, khiến vài đại thần đứng ở hàng đầu hết hồn.
“Khi Tiên đế còn tại vị, mỗi lần Đại Chu ta cùng Man di xảy ra xung đột, sau chiến tranh ta luôn trả lại tù binh, ký kết hiệp ước đình chiến, thậm chí còn đưa công chúa cầu thân để mong biên cương yên bình. Nhưng điều đó có bao giờ thành sự thật? Bao nhiêu lần đám Man di kia xé bỏ hiệp ước, cướp của giết người, tàn sát con dân Đại Chu? Vài thập niên gần đây, số lượng dân chúng chết dưới tay Man di đâu chỉ trăm ngàn vạn vạn? Đối với những kẻ thiên tính hung tàn, dùng đức thu phục lòng người là vô dụng, cách duy nhất chính là giết! Hành động lần này của Mạnh quốc công là do trẫm gợi ý.” Nói đến đây, hắn tạm ngừng, nhìn thoáng qua quan lại bên dưới.
Trong triều chợt yên tĩnh, sắc mặt những đại thần tham gia buộc tội Mạnh quốc công đều trắng bệch. Mạnh Viêm Châu trợn mắt há hốc mồm, không dám tin nhìn Hoàng thượng.
Chu Vũ Đế gõ gõ ngự bàn, âm giọng mạnh mẽ vang khắp đại điện, “Lần này tổn thất rất nặng nề, trong vòng một trăm năm Man di khó gượng dậy được. Dùng mười vạn mạng người đổi trăm năm an khang đất Đại Chu, trẫm nghĩ cái giá này vẫn quá rẻ mạt! Các ngươi ai có ý kiến, đứng ra, trẫm đem sáu vạn tù binh còn sót lại cho các ngươi quản lý. Nếu ai có thể cam đoan thề rằng sẽ thuần hóa chúng thành sơn dưỡng, bỏ đi dã tính trời sinh, trong vòng năm năm không xảy ra bất cứ chuyện gì, trẫm nhất định ban chiếu lấy cáo thiên hạ!”
Một sự yên tĩnh chết chóc bao trùm đại điện, không ai dám bước ra khỏi hàng. Loạn thành nhiều năm trước vẫn còn rành rành trước mắt, sự hung tàn của Man di vẫn khiến người ta chùn bước, có ai đủ lòng tin đồng hóa chúng? Chỉ cần có não trong đầu sẽ biết mình không thể cầm củ khoai lang phỏng tay này được!
“Hừ! Cả ngày nhân nghĩa đạo đức, lễ nghĩa liêm sĩ, nhưng ngay cả đại nghĩa gia quốc cơ bản nhất cũng không hiểu được! Một đám người nói như rồng leo làm như mèo mửa, ánh mắt thiển cận không tới nơi tới chốn! Cầm tấu chương về! Tự tu tỉnh xem mình còn tư cách làm quan đương triều hay không!”
Hắn ngồi trên cao, ném một xấp tấu chương dày xuống đất. Bách quan trong triều đông cứng cả người.
“Diêm thống lĩnh, báo cáo chuyện gần đây Cẩm y vệ điều tra ra được đi.” Dựa vào ghế, hắn thoáng kềm lại khí thế trên người.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, tội trạng Tiếu Thủ Thân kết đảng phái ý đồ gây loạn là thật, nhốt đánh vào thiên lao chờ chém. La Bỉnh Trung tạm thời rời khỏi cương vị, nhốt vào thiên lao chờ chém…” Diêm Tuấn Vĩ bước ra khỏi hàng, chắp tay đáp lời. Từng chữ từng chỉ “thẩm tra chờ chém” khiến bách quan toàn triều run cầm cập.
“Hồi Hoàng thượng, ngoại trừ hai mươi ba tội trạng đã điều tra được của Thẩm Trung Lương, vi thần tiếp tục tố cáo hắn thêm một tội danh: thông đồng với địch phản quốc. Đây là chứng cớ, xin Hoàng thượng xem qua.” Cuối cùng, Diêm Tuấn Vĩ tung ra một quả bom, khiến đám quần thần có quan hệ với Thẩm thái sư chảy mồ hôi như mưa.
Xem xong tập mật hàm trong tay, Chu Vũ Đế đưa thư cho Thường Hỉ, sát khí ập đến, “Đưa cho bách quan xem!”
Nội dung thư rất rõ ràng tường tân, nghe rợn cả người, còn có cả ấn chỉ riêng của Thẩm thái sư, thậm chí còn có ngự ấn của Hãn vương Nha Luật. Trong thư, việc Thẩm thái sư mưu hại Mạnh quốc công, cấu kết cùng Tạ Chính Hào giả vờ bại trận, giết hại trung thần, cắt nhường thành trì như thế nào đều nói vô cùng chi tiết. Quần thần truyền đọc thư tín xong, lòng bàn tay ai cũng rịn một lớp mồ hôi lạnh. Những kẻ không liên quan đến Thẩm thái sư đều cảm thấy may mắn, số còn lại thậm chí ngất xỉu ngay đại điện! Đây đâu chỉ là chuyện Thẩm thái sư kết bè kết cánh? Tất cả đều là mưu đồ soán vị!
“Hai mươi tư tội trạng của Thẩm Trung Lương đã rõ, nhốt vào thiên lao chờ chém, tru di cửu tộc họ Thẩm, gia sản sung công. Đây là hình phạt thần đề nghị, mong Hoàng thượng định đoạt.” Thu xếp lại tất cả chứng cứ đặt lên ngự bàn, Diêm Tuấn Vĩ lên tiếng.
“Tru di cửu tộc? Không đủ!” Hắn từ từ đáp lời, “Trẫm thêm một chi dòng họ, tru di thập tộc, Cẩm y vệ toàn quyền phụ trách. Hôm nay đến đây, kết thúc đi!” Để lại một đám bách quan mặt cắt không còn giọt máu, hắn bãi triều mà đi.
Từ khi Đại Chu khai quốc cho tới nay chỉ nghe tru di cửu tộc, chưa bao giờ có tiền lệ chu di thập tộc. Mười tộc, tức là con cháu, môn sinh bộ tộc cũng tính vào, chẳng khác gì đuổi tận giết tuyệt nhà họ Thẩm!
Đám quần thần ngẩn ngẩn ngơ ngơ ra khỏi đại điện, rung mình đón cơn gió lạnh đầu tiên. Thủ đoạn Hoàng thượng càng ngày càng lạnh lùng, nhưng xem tình hình Đại Chu trước mắt tựa hồ là chuyện tốt!
Diêm Tuấn Vĩ đuổi theo Mạnh Viêm Châu mất hồn mất thần bên ngoài, vỗ vỗ bả vai hắn muốn trấn an một hai. Dù sao cũng là người mới, vẫn chưa thấm được chuyện phong vân triều đình, thất hồn lạc phách là điều khó tránh khỏi.
Mạnh Viêm Châu giật mình, ánh mắt sáng quắc như rọi quả thực khiến Diêm Tuấn Vĩ không thể nhìn thẳng được, “Biểu cảm gì thế hả?” Gã chần chờ hỏi.
“Giết một người là tội nghiệt, giết vạn người là anh hùng, giết vạn vạn người là anh hùng trong anh hùng! Trước kia ta luôn cảm thấy phụ thân mình là đại anh hùng, không ngờ Hoàng thượng mới chính là anh hào đương thời!” Ngữ khí Mạnh Viêm Châu vô cùng kích động, đến mức đỏ cả hai má.
Đức phi nương nương nói không sai, quả nhiên trong đầu thằng nhóc này toàn là cơ bắp! Khóe miệng Diêm Tuấn Vĩ giật giật, vỗ đầu cún con của Mạnh Viêm Châu, bất đắc dĩ nghĩ thầm.