Âm thanh tách trà vỡ nát làm các vị phi tần giật nảy, nhưng càng khiến họ hoảng hồn hơn nữa là quyết định của Đức phi. Đến Thiên Phật Sơn cùng Thái hậu lễ Phật không khác gì xuất gia làm ni cô, cho dầu có thể tăng phân vị, nhưng bốn năm năm chẳng có cơ hội gặp mặt hoàng thượng, chỉ có thể chịu đựng đến lúc thái hậu hoăng thệ (chết, tiếng dùng cho hoàng tộc hoặc chư hầu) mới được trở về, lúc đó có ai nhớ rõ ngươi? Trong cung có còn chỗ đứng cho ngươi? Thêm nữa, hoàng thượng trăm công nghìn việc, nếu quên béng chuyện này, rất có khả năng để ngươi niệm kinh ở đó suốt đời! Tóm lại, bị biếm vào lãnh cung còn tốt chán so với theo Thái hậu đến Thiên Phật Sơn! Ít nhất, lãnh cung gần hoàng thượng hơn, còn có cơ hội được phục sủng.
Đức phi đây làm sao vậy? Đầu óc bị nước vào nên hư rồi? Các phi tần thầm nghĩ, không dám tin, nhưng lại không hẹn mà cùng cảm thấy may mắn. May là có Đức phi đưa đầu ra nhận, nếu không Thái hậu quả thực vừa ý mình, thì nguy to!
“Nàng có biết mình đang nói gì không?” Chu Vũ Đế xoay xoay đầu ngón tay đang run khẽ, mở miệng gằn từng tiếng. Tang Du tình nguyện xuất gia chứ không muốn ở bên mình! Giờ khắc này, tim hắn cơ hồ như bị dao cùn đâm chặt, đau đớn khôn xiết!
“Thần thiếp nguyện ý cùng Thái hậu đến Thiên Phật Sơn lễ Phật, xin hoàng thượng thành toàn cho lòng hiếu thuận của thần thiếp!” Mạnh Tang Du không chút do dự, lại dập đầu cầu khẩn.
Thái hậu vội vàng vẫy tay, bảo một cung nữ đến quét dọn mảnh sứ vỡ, tránh cho cô bị thương.
Chu Vũ Đế nhìn chằm chằm vẻ mặt kiên quyết của cô, hắn muốn bịt miệng cô lại, muốn đem cô nhốt vào lồng, muốn nổi điên vì giận dữ! Nhưng hắn hiểu quá rõ, hắn không có tư cách phẫn nộ. Kẻ đầu sỏ khiến Tang Du dù phải xuất gia cũng muốn rời khỏi hoàng cung, không ai khác ngoài hắn!
“Con ngoan, mau đứng lên! Con đã có lòng hiếu thuận thế này, ai gia cũng không thể từ chối. Con còn bệnh, bên ngoài lại băng dày tuyết lớn, ai gia thì buổi sớm giờ Dần (3 – 5 giờ sáng) đã bắt đầu tụng kinh, buổi trễ có khi giờ Hợi (9 – 11 giờ khuya) mới kết thúc, con nên chuyển đến ở cùng ai gia sẽ tiện hơn. Nếu những ngày này con quen được với cuộc sống tu hành kham khổ, ai gia liền dẫn con đi. Về chỗ hoàng thượng, ai gia sẽ phái người khác đến hầu hạ.” Thái hậu chăm chú quan sát biểu cảm của Đức phi, thấy cô hết sức chân thành, mắt lấp lánh sáng, không khỏi thở dài: Cô bé này thông minh hơn bà lúc còn trẻ nhiều, cũng không bị phồn hoa làm lóa mắt, rất tốt! Cô bé đã có tâm, bà sao có thể không thành toàn?
“Tạ ơn thái hậu!” Mạnh Tang Du mừng rỡ nói, nhân tiện ngồi vào bên cạnh Thái hậu, tránh xa tên vua động kinh kia ra.
“Mẫu hậu! Con không cần kẻ khác hầu hạ!” Chu Vũ Đế thốt nhiên quay lại nhìn Thái hậu, trong đôi ngươi thẫm tối đầy ứ nét sợ hãi cùng khổ sở.
Thái hậu bị biểu tình ít có của hắn làm ngẩn người. Thằng bé này cực kỳ giống tiên hoàng, tâm tư thâm trầm, mừng giận khó đoán, vẻ thê lương bất lực như trước mắt này, thái độ sẩy tay làm vỡ đồ như vậy, bà chưa từng gặp qua. Xem ra, tình cảm của nó đối với Đức phi chỉ sợ còn sâu sắc hơn trong suy nghĩ của bà nhiều. Nhưng rõ ràng, Đức phi ánh nhìn trong vắt, thái độ kiên định, chẳng hề có chút lòng dạ gì với thằng bé này.
Thầm lặng quan sát sắc mặt hai đứa trái phải, trong lòng Thái hậu bỗng dâng lên một loại cảm xúc thỏa mãn thực vi diệu. Bị hai cha con nhà này chèn ép suốt nửa đời đằng đẵng, cuối cùng cũng đến lúc bà được chèn ép một lần! Thái hậu cong môi, nhắm mắt lần tràng hạt, coi như không thấy thằng con đang cầu xin trong im lặng. Xin ai gia cũng vô dụng, vợ của mình không giữ được, còn nói ai?
Mạnh Tang Du cúi đầu, không nhìn Chu Vũ Đế. Tên đàn ông này chẳng qua chỉ ham muốn thân thể sạch sẽ của cô, bây giờ không nói, nhưng đợi đến lúc cô thành hoa héo sẽ đối xử như giày rách. Cô không ngu, tuyệt đối không vì thế mà bỏ lỡ những ngày thần tiên ở Thiên Phật Sơn được.
“Không phải nói muốn giúp Thái hậu tụng kinh sao? Muốn thay trẫm vẹn tròn chữ hiếu sao? Sao lại không nói tiếng nào thế? Câm rồi à? Chẳng lẽ lòng hiếu thuận của các ngươi đều chỉ là trưng ra cho trẫm xem? Hả?” Chu Vũ Đế không còn cách nào với vợ và mẹ mình, càng không thể trút giận lên hai người, đành phải quay lại đám phi tần đang quỳ phía dưới, đập bàn quát to.
Đám phi tần bị vẻ bừng bừng lửa giận của hoàng thượng làm cho phát hoảng, lại cảm thấy áp lực nặng nề toát ra từ hắn, lập tức dập đầu, tiếp tục xin được làm bạn thanh đăng bên cạnh Thái hậu. Đây là hoàng thượng luyến tiếc Đức phi, muốn họ gánh trách nhiệm đó mà!
“Ở Thiên Phật Sơn vốn kham khổ, nếu không có thực tình thành ý, có đi cùng ai gia cũng không thể dốc lòng. Ai gia cũng chẳng lạ lẫm gì hư tình giả ý của các ngươi! Giải tán hết đi, ai gia mệt rồi!” Thái hậu phẩy tay đuổi người, trong lời nói chẳng có chút khách khí.
Tuy bị Thái hậu làm bẽ mặt, đám phi tần lại như được đại xá, dập đầu lần nữa với hai người đang ngồi ghế chủ vị, vội vàng đứng dậy rời khỏi chính điện, sợ đi chậm một chút sẽ bị hoàng thượng đưa đến Thiên Phật Sơn.
Mạnh Tang Du cũng đứng lên, chuẩn bị trở về Bích tiêu cung thu dọn đồ đạc. Chu Vũ Đế sắc mặt u ám, bước đến bên cạnh, dùng hết sức túm lấy cánh tay cô. Tại sao thà xuất gia cũng không cho trẫm một cơ hội? Chẳng lẽ trẫm khiến nàng căm ghét như vậy, căm ghét đến nỗi trốn còn không kịp?
Vô số lời nghẹn ứ ở ngực mà không cách nào thổ lộ, làm hắn uất ức khó chịu, lòng đau như cắt.
A ~ trên mặt Mạnh Tang Du lộ vẻ đau đớn, hơi giãy ra. Chu Vũ Đế vội vã buông tay, đổi thành choàng vai cô. Nhìn thấy đôi mắt phượng trong suốt, hàng mày nhíu chặt, thần sắc mệt mỏi của cô, bao nhiêu tức giận của hắn không thể phát ra nổi, tim đã mềm đến nát bét rồi.
“Tang Du…” Đừng đi! Hai chữ cuối chưa kịp nói ra, Thái hậu đã buông phật châu trong tay xuống, cắt ngang lời hắn, “Đức phi, đồ đạc của con lát nữa về lấy, ai gia dẫn con đến tiểu phật đường nhìn xem, làm quen trước một thể.”
“Dạ.” Mạnh Tang Du tự nhiên thoát khỏi cái ôm ấp của tên đàn ông này, đi đến đỡ bên cạnh Thái hậu.
“Hoàng thượng, con còn rất nhiều chính sự cần giải quyết, hãy về trước đi.” Thái hậu vừa xua tay vừa dẫn Mạnh Tang Du vào sau điện, để mặc Chu Vũ Đế chết đứng tại chỗ.
Chăm chắm nhìn bức rèm châu lay động một lúc thực lâu, đến khi bóng lưng mảnh khảnh của Tang Du đã khuất hẳn tầm mắt, đôi ngươi Chu Vũ Đế sâu thẳm khó dò, nhắm chặt mắt, xoay người nhanh chóng rời đi.
“Hoàng thượng, hai ngày nay Hoằng Văn lại đổ bệnh, càng nhớ hoàng thượng, xin ngài đến Chiêu Thuần cung thăm nó một lúc đi!” Thần phi yên lặng chờ bên ngoài hành lang Từ Ninh cung, trên vai còn đọng lại bông tuyết rơi xuống, thần sắc tái nhợt, biểu cảm tha thiết, rất có vẻ từ mẫu động lòng người. Trước kia hoàng thượng thích nhất là dáng vẻ này của cô ta, sủng ái vốn thuộc về mình này, cô ta không tin rằng mình không đoạt lại được.
Sắc mặt Chu Vũ Đế tối mịt, bước chân gấp gáp, cùng Thường Hỉ nhanh chóng lướt qua, bước lên ngự liễn biến mất trong màn tuyết ngập trời, coi sự tồn tại của Thần phi ven đường chẳng khác gì không khí. Gió buốt phất qua gương mặt ngẩn ngơ của Thần phi, làm cô ta khẽ giật mình.
“Ha ha, còn muốn lấy con cái ra để tranh thủ tình cảm. Đáng tiếc nha! Một người sống sờ sờ ra như vậy, hoàng thượng lại chẳng hề phát hiện ra nữa!” Hiền phi cố ý chờ một góc, bước đến mát mẻ, cảm thấy may mà mình không đi ra, để Hoàng thượng làm mất mặt. Bây giờ ngoại trừ Đức phi ra, trong mắt Hoàng thượng không chứa nổi bất kỳ kẻ nào.
“Có đứa con để tranh thủ tình cảm dù sao cũng tốt hơn là có một đứa đã chết.” Thần phi gạt một bông tuyết khỏi thái dương, bình thản phản kích lại, nhoẻn cười đón ánh mắt thù hận của Hiền phi, nhẹ nhàng rời khỏi.
Xem ra, Hoàng thượng quả thật rất để ý đến Đức phi. Đức phi không phải uống tuyệt tử canh, tuy thân thể hư tổn, nhưng nghe nói gần đây hoàng thượng đang điều dưỡng cho nàng ta. Nếu cô ta sinh hạ được hoàng tử, trong cung này còn chỗ yên ổn nào cho mình? Cô ta đã muốn đi Thiên Phật Sơn, mình thế nào cũng phải nghĩ cách giúp vào chuyện này mới được! Siết chặt tú khăn trong tay, Thần phi ngồi trong liễn kiệu âm thầm tính toán.
Hoàng đế giả vốn sủng ái nhất là Thần phi, với Thần phi nói sao nghe vậy, không hề chất vấn, quả cũng có vài phần chân tình. Lương phi rơi đài, cô ta ỷ được sủng ái, lá gan cũng lớn hơn hẳn. Nếu cô ta biết, kẻ sủng ái mình kia căn bản không phải Chu Vũ Đế thực sự, thân thể mình đã sớm không còn trong sạch, cô ta còn lâu mới dám diễn vẻ mặt đó.
Trong Càn Thanh cung, Chu Vũ Đế dựa vào bàn phê duyệt tấu chương, hàng mày rậm xếch vào tóc mai đang nhíu chặt, cả người phát ra hàn khí dày đặc, làm tất cả cung nhân im như nhập thiền. Bộp một tiếng nặng nề, hắn ném tấu chương trong tay xuống, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập thịnh nộ.
Người hầu trong cung run lẩy bẩy, đầu cúi càng thấp. Thường Hỉ bình tĩnh như thường tiến đến, nhặt lên ngự bút cùng tấu chương bị hắn quăng lung tung.
“Phái người đưa phong thư này cho Lý tài tử.” Cầm bút viết vài chữ, Chu Vũ Đế ấn ấn thái dương, trầm giọng mở miệng.
Thường Hỉ thưa vâng, phái một thái giám đi truyền tin. Lý tài tử vốn là Lý quý phi. Tội trạng của Lý gia bị điều tra, mặc dù chưa đến mức xử tử, toàn tộc nhà họ Lý đều bị biếm làm thứ dân, lưu đày ba ngàn người; nhờ sinh được Nhị hoàng tử, Lý quý phi chỉ bị giáng vị, nhưng địa vị rất thấp, cuộc sống cũng không dễ chịu gì.
“Bãi giá, đến Bích tiêu cung.” Một chữ cũng đọc không vào, hắn đành đặt bút xuống, bước nhanh ra ngoài điện. Thường Hỉ rất nhanh nhạy, ngự liễn đã chuẩn bị sẵn, còn đặt vài lò sưởi giữ ấm. Chuyện gì của Đức phi nương nương, y biết hoàng thượng đều không nhẫn lâu được.
Bích tiêu cung đã gần ngay trước mắt, mày Chu Vũ Đế nhíu lại càng chặt, tâm trạng cũng bất ổn không yên. Hắn nên nói với Tang Du thế nào cho phải? Bảo rằng nàng là hoàng hậu tương lai của trẫm, nàng không thể bỏ trẫm mà đi? Hoặc là nói trẫm vừa ý với nàng, mời nàng ở lại hầu hạ trẫm? Tang Du vốn không tin đã không nói làm gì, thậm chí còn có thể liên tưởng đến mưu ma chước quỷ gì đó nữa, làm hắn vừa nghĩ đã không chịu nổi. Trong lòng Tang Du, hắn đã không còn một mẩu danh dự!
Nhưng cho dù có muôn vàn nộ khí, vô số oán giận, chỉ cần đối mặt với đôi mắt phượng trong veo của Tang Du, tâm hắn sẽ tự động dịu xuống, không thể phát cáu nổi. Tang Du quả là khắc tinh của hắn, kiềm chế hắn thực dễ dàng.
Cười khổ một tiếng, Chu Vũ Đế vén mành kiệu lên, trầm giọng ra lệnh, “Chuyển hướng, đến Từ Ninh cung.” Tang Du không tin cũng không sao, ngày đi tháng lại, cô sẽ cảm được tấm lòng hắn thôi.
“Dạ.” Thường Hỉ khom người vâng mệnh, hờ hững rút bàn chân đã đặt một nửa vào Bích tiêu cung trở về, nghĩ thầm: Chỉ có lúc đối mặt với Đức phi nương nương, hoàng thượng mới có thể phân vân không quyết như thế, nhất là hôm nay, đúng là giống như kiến bò chảo nóng! Nghĩ đến đó, y vân vê phất trần trong tay, biểu lộ niềm sám hối với tưởng tượng đại bất kính của bản thân.
Trước Từ Ninh cung, Lý tài tử đã quỳ trên tuyết rất lâu, đỉnh đầu cùng đôi vai bị tuyết phủ dày, mặt trắng bệch như giấy, nhưng lưng lại thẳng tắp, dáng vẻ kiên quyết dứt khoát vô cùng. Kim ma ma đứng ở hành lang nhìn ra, thần sắc lãnh đạm.
Thấy ngự liễn của hoàng thượng, bà lập tức cùng cung nhân tiến lên tiếp giá. Chu Vũ Đế phẩy tay cho mọi người đứng lên, lúc đi ngang qua Lý tài tử, nhìn cô một cái thật sâu, trong con ngươi chợt lóe sắc vừa lòng. Những người phụ nữ thông minh mới có tư cách sống sót được trong hoàng cung! Mong là Lý tài tử sẽ không để hắn thất vọng.