Nửa đêm giờ Tý trong Càn Thanh Cung, đèn đuốc vẫn sáng bừng, Chu Vũ Đế ngồi sau ngự bàn xem xét toàn bộ tấu chương cùng thánh chỉ Thẩm Tuệ Như phê duyệt và ban ra trong những tháng gần đây. Lượng công việc quá lớn, Diêm Tuấn Vĩ cùng hai thuộc hạ khác đang ngồi bên cạnh hỗ trợ. Thị vệ ngoài cửa tay nắm chuôi kiếm, đứng thẳng trong bóng đêm, cẩn thận canh gác bảo mật Càn Thanh Cung như một hộp thiết kín.
Cung nhân trong Càn Thanh Cung khi theo hầu trong dịp thăm nhà đã bị ám vệ giết hơn một nửa, sau khi Thái hậu trở về lại mượn cớ Hoàng thượng bị thương, cung nhân hầu hạ không chu toàn mà thanh trừ một phen, bấy giờ Càn Thanh Cung đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Chu Vũ Đế.
Vừa xem tấu chương cùng thánh chỉ, Chu Vũ Đế vừa ghi chú trên giấy, cuối cùng cầm lấy bản danh sách còn thơm mùi mực cười lạnh.
“Chỉ năm tháng đã có nhiều quan viên bị lôi kéo như vậy, trẫm nên xấu hổ bản thân trị nước không nghiêm hay thủ đoạn Thẩm Trung Lương quá cao tay?” Buông bản danh sách xuống, hắn thay cây bút son khác khoanh vòng đánh dấu những cá nhân đặc biệt, sau đó mới giao cho Diêm Tuấn Vĩ.
“Những người này chiếm chức vị quan trọng, cần nhanh chóng trừ bỏ, ra tay kín kẽ một chút, số còn lại trẫm sẽ từ từ xử lý sau. Đây chính là cái gọi là trong họa có phúc, nếu không có vụ mưu phản lần này trẫm cũng không thể nhìn thấu triều đình rõ ràng như vậy. Đợi sau này giết Thẩm Trung Lương, triều đình thay máu mới, trẫm lại có thể khiến ảnh hưởng của một đại gia tộc khác suy yếu, a ~ như thế xem ra trẫm nên cảm tạ Thẩm Trung Lương.” Hắn dựa vào ghế, nụ cười nặng nề sát khí.
Xem ra tương lai còn gió tanh mưa máu nhiều đây! Diêm Tuấn Vĩ thầm than thở, cất danh sách, đưa hai thánh chỉ ra trước mặt hắn, “Hai thánh chỉ này vẫn chưa ban, Hoàng thượng nhất định phải đọc một lần.”
Chu Vũ Đế cầm một cuộn thánh chỉ đọc nhanh.
Đây là thánh chỉ Thẩm Tuệ Như ban ra diệt nhà họ Lý, chém nửa người Lý tướng cùng Lý quý phi, biếm Nhị hoàng tử thành thứ dân. Tuy rằng tất cả tội danh y thị dùng để kéo đổ Lý tướng là thật, nhưng cũng có rất nhiều bịa đặt dối trá bên trong. Tội danh của Lý tướng và Lý quý phi không đến nỗi phải chết, mà Nhị hoàng tử chịu mấy chục côn trượng, người hành hình còn ra tay độc ác, sau đó lại không được trị liệu, đùi đã tàn tật, biếm thành thứ dân chẳng khác nào chặt đi đường sống của cậu ta.
Tuy rằng chẳng có mấy hảo cảm với nhà họ Lý, nhưng hắn cũng không muốn thấy Thẩm Tuệ Như đạt được độc kế. Trầm ngâm một lát hắn mới nói với Diêm Tuấn Vĩ, “Ngày mai ngươi tiết lộ tin tức Thái hậu trở về cho Lý quý phi trong lãnh cung, lại sai thị vệ để cô ta đi ra ngoài. Cô ta là kẻ thông minh, nhất định sẽ chạy đi tìm Thái hậu đòi lại công bằng. Trẫm sẽ nương theo Thái hậu mạnh tay thẩm tra án Lý tướng lần nữa. Nhà họ Lý cùng Lý quý phi nên nhận trừng phạt như thế nào cứ do Đề hình án sát tử xử lý công bằng.”
Diêm Tuấn Vĩ gật đầu tuân lệnh, ánh mắt chờ mong nhìn hắn cầm cuộn thánh chỉ còn lại.
“Hừ ~” Quăng mạnh thánh chỉ xuống ngự bàn, tiếng động vang lên khiến người ta thật sợ hãi, hai gã ám vệ thuộc hạ đang làm công việc văn thư giật nảy cả mình, Diêm Tuấn Vĩ lại nhướng mày, tập trung xem kịch vui.
“Quả nhiên độc ác nhất lòng dạ đàn bà! Y thị muốn hủy hoại Viêm Châu, hủy hoại gia tộc họ Mạnh! Chỉ tiết Thẩm Hi Ngôn đã chết, bằng không trẫm sẽ để y đình thê tái thú (ly hôn rồi cưới lại)! Để nhà họ Thẩm tự nuốt hậu quả xấu!” Chu Vũ Đế giận dữ, cầm thánh chí ném vào trong chậu than, đôi mắt sẫm tối phản chiếu ánh lửa, lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Đây là thánh chỉ tứ hôn của Mạnh Viêm Châu, đối tượng tứ hôn chính là thứ nữ dòng chính thất của Hoài nam vương, được giữ lại kinh thành làm con tin. Người đàn bà này có tính phóng đãng, thủ đoạn âm độc, chưa xuất giá đã gây ra vô số gièm pha, đánh chết tỳ nữ nô bộc còn nhẹ, thậm chí có lời đồn đại chưa kết hôn đã mang bầu. Mặc dù mang danh quận chúa nhưng đến mười chín tuổi vẫn chưa có ai ngấp nghé.
Một khi Hoàng đế tứ hôn tất nhiên không thể từ chối, nếu như thánh chỉ này được ban ra, Mạnh Viêm Châu, thậm chí cả gia tộc nhà họ Mạnh đều thành trò cười trong kinh thành, vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên. Chu Vũ Đế nhắm chặt mắt, chỉ thầm nghĩ quá nguy hiểm! May mà hắn kịp quay trở lại, bằng không chẳng biết Tang Du sẽ phẫn nộ đau lòng đến mức nào!
Hừ một tiếng, ánh mắt hắn nặng nề liếc sang Diêm Tuấn Vĩ, thận trọng dặn dò, “Ngươi đi thăm dò tính cách của trưởng nữ dòng chính của Phó Quảng Đạt như thế nào, rồi tuyển chọn thiếu nữ đến tuổi lấy chồng của những nhà danh gia vọng tộc trong kinh, lên danh sách những người tốt nhất, sau này Tang Du hỏi trẫm còn có cái mà trả lời.”
Là Hoàng đế lại còn “trả lời” Đức phi nương nương cái gì hả? Diêm Tuấn Vĩ vừa oán thầm vừa tuân lệnh.
Đúng lúc này Thường Hỉ vung phất trần bước vào, cất giọng eo éo thỉnh an hai người.
“Đứng lên đi, y thị gọi ngươi có chuyện gì?” Chu Vũ Đế trầm giọng hỏi. Trong Chung túy cung cùng Càn Thanh Cung đều là người của Thái hậu, Thẩm Tuệ Như không thể thông qua mật đạo xử lý chính vụ, lúc chiều đã viết tờ giấy bảo Chu Vũ Đế phái Thường Hỉ đi qua một chuyến, y thị có chuyện quan trọng bàn bạc.
Thường Hỉ lấy một bình sứ nhỏ trong lòng ra, quỳ một chân trước mặt Chu Vũ Đế, giọng nói lại trầm trầm như bình thường, “Lương phi giao cho thuộc hạ một lọ thuốc để ngày mai thuộc hạ lén đưa Niệm Từ, mỗi ngày bỏ vào phật hương của Thái hậu.”
Chu Vũ Đế mở nắp bình ngửi qua một chút, sát khí lướt nhanh qua ánh mắt sẫm tối.
“Là An hồn hương, mùi giống hệt phật hương. Đầu độc mười ngày liên tục sẽ khiến người suy yếu rồi chết.” Diêm Tuấn Vĩ cầm lấy bình sứ ngửi ngửi, âm giọng lạnh lùng nói. Thẩm Tuệ Như thật đúng là dám nghĩ dám làm, không biết Hoàng thượng cảm thấy như thế nào đối với người đàn bà đã từng một lòng hướng về ấy?
Chu Vũ Đế không có cảm giác, hắn cầm lại bình sứ đặt trong lòng bàn tay thưởng thức, khóe miệng còn nhếch lên cười cười, có cảm giác rất thích ý. Nhưng hắn càng bí hiểm, Diêm Tuấn Vĩ càng cảm thấy ghê ghê.
“Đưa thuốc cho Thái hậu để người tự xử lý. Mang Đố phu nhân đến đây, ngày mai sử dụng cho Thẩm Tuệ Như.” Đưa lọ thuốc cho Diêm Tuấn Vĩ, hắn lạnh nhạt mở miệng.
Đố phu nhân, không sắc không mùi, bỏ vào những hương liệu khác thì thần không biết quỷ không hay giết thai nhi trong bụng phụ nữ có thai, cũng vét kiệt sức lực cơ thể mẹ, công hiệu vô cùng mạnh, là cấm dược đứng đầu trong Đại Chu.
Diêm Tuấn Vĩ nghiêm túc gật đầu. Người muốn tìm chết mười con ngựa cũng không kéo lại được, Thẩm Tuệ Như có ngày hôm nay cũng do y thị gieo gió gặt bão.
“Y thị còn nói gì nữa không?” Chu Vũ Đế gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn.
“Hồi Hoàng thượng, đây là thứ Lương phi sai thuộc hạ giao cho ngài.” Thường Hỉ dâng lên mấy tờ giấy.
Trên giấy là chính vụ Hoàng đế giả cần xử lý trong mười ngày tiếp theo, Thẩm Tuệ Như hương dẫn chi tiết, kèm theo đó là một bản danh sách yêu cầu hắn nhanh chóng ban thanh chỉ đưa những kẻ này đến vị trí y thị chỉ định, phải để chúng nhậm chức sớm chừng nào hay chừng đó.
Xem đến đoạn này Chu Vũ Đế nhếch môi cười, giao danh sách cho Diêm Tuấn Vĩ, “Mấy cái này cũng xử lý đi. Thẩm Tuệ Như thật sự hào phóng, vừa ra tay đã cho chúng làm đại quan biên giới, theo lời y thị nói vậy cũng thật ‘phong cảnh.’”
“Quả thật ‘phong cảnh’ đẹp, xuống suối vàng còn đẹp hơn.” Diêm Tuấn Vĩ nhếch môi, nụ cười ngập tràn mùi máu. Vẫn là câu nói kia, người muốn tìm chết thì mười con ngựa cũng không kéo lại được!
Xử lý hoàn tất những văn thư khẩn cấp xong, Chu Vũ Đế cho tất cả lui, ôm cõi long mong chờ đi ngủ. Nhắm mắt lại, sau khi dậy có thể thấy Tang Du! Hắn xiết chặt túi hương trong tay nghĩ thầm.
﹡﹡﹡﹡
Hôm sau Mạnh Tang Du cũng mang tâm trạng chờ mong đến Càn Thanh Cung. Tuy hôm qua có đoán được, nhưng một khi chưa tiếp xúc gần gũi với tên Hoàng đế kia cô vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn.
Mới vào giờ Mẹo, sắc trời chỉ hơi hửng, những ngôi sao nơi cao xa vẫn nhấp nháy lúc sáng lúc tối, từng luồng gió rét buốt giá cào cấu má người đau đớn, ngay cả hơi thở dường như cũng có thể đông cứng trong nháy mắt. Trong Càn Thanh Cung đã đốt lên những ngọn đuốc sắc da cam, từ xa nhìn lại đã cảm thấy ấm áp.
Mạnh Tang Du cầm lò sưởi trong tay đứng ngoài Càn Thanh Cung một khoảng xa hồi lâu mới chầm chậm đi vào. Ngân Thúy cùng Bích Thủy đứng sau lưng cô, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, không dám ngó nghiêng bậy bạ.
“Đức phi nương nương yết kiến!” Cách cửa điện còn hơn hai mươi thước, thái giám canh cửa đã cao giọng xướng tên.
“Tuyên!” Một giọng đàn ông trầm thấp mạnh mẽ vang lên.
Mạnh Tang Du ngẩn người, cứ cảm thấy trong giọng nói này mang theo cái gì đó vội vội vàng vàng. Cô âm thầm lắc đầu tống khứ loại ảo giác này đi, chầm chậm đi vào, đầu gối khụy xuống, cung kính hành lễ, nhưng chưa kịp quỳ được nửa đã nghe giọng nói kia vang lên, ngữ khí có chút hấp tấp, “Miễn lễ, lại giúp trẫm thay quần áo.”
“Vâng.” Mạnh Tang Du dịu dàng vâng mệnh, đến bên giường đỡ hắn đứng dậy, vừa nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông kia, cô lại ngẩn ra trong thoáng chốc. Ánh mắt này giống như vực sâu khó lường, lúc yên lặng nhìn lại có gì đó chuyên chú, như thể muốn hút cả người cô vào trong. Không còn lạnh lẽo, không còn hờ hững, chỉ có độc màu tối sẫm không phân biệt được, phảng phất tồn tại loại tình cảm mãnh liệt nào đó sắp sửa trỗi dậy.
Đây chính là Chu Vũ Đế thật à? Cô cúi đầu, trong lòng không xác định được.
“Tang…Ái phi sao thế? Không thay quần áo cho trẫm sao?” Chu Vũ Đế vươn hai tay ôm chặt nàng vào lòng, muốn siết, muốn nhét, muốn khảm nàng vào trong ngực nhưng chỉ có thể nhịn xuống, bởi vì hắn cảm giác được Tang Du cứng đơ người trong một thoáng! Nàng đang kháng cự!
“Trước hết Hoàng tượng phải buông thiếp ra thiếp mới thay quần áo cho Hoàng thượng được, buổi sáng trời còn rét, cẩn thận kẻo lạnh.” Mạnh Tang Du dịu dàng cười, cực kỳ tự nhiên thoát khỏi vòng ôm của Chu Vũ Đế.
Rõ ràng môi cười nhưng mắt lại lạnh; rõ ràng chăm chú nhìn ta nhưng trong mắt không thấy bóng dáng. Bỗng nhiên Chu Vũ Đế nhớ đến hai câu nói Tang Du từng dùng để hình dung về mình. Nhưng thực ra sao Tang Du không thể đối với hắn như thế? Khóe môi hơi nhếch lên từng chút, từng chút một lại mím thành một đường thẳng, ánh mắt nặng nề đăm đăm vào cô gái lộng lẫy xinh đẹp trước mặt.
“Hoàng thượng sao thế ạ?” Nhìn vào đôi mắt tối sẫm không rõ kia, trong lòng Mạnh Tang Du nhảy lên, lại lập tức phủ định ý hoài nghi vừa rồi. Rốt cuộc tên Hoàng đế này là thật hay giả? Cô không thể nhận ra được.
“Không có gì, mặc quần áo cho trẫm đi.” Mơn trớn khóe mắt hơi xếch lên của nàng, Chu Vũ Đế lại nhếch môi mở hai cánh tay ra. Một ngày nào đó, trong đôi mắt này sẽ hắt ảnh ngược của chính mình.
Mạnh Tang Du mở to mắt nhìn, áp chế nỗi lòng lo lắng, cẩn thận tránh đi vết thương trên vai rồi thay quần áo cho hắn. Lại vắt một chiếc khăn nóng cho hắn lau mặt rửa tay. Trong lúc đó đôi mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông kia cứ đảo quanh dán dính trên người cô, nhìn đến mức khiến da đầu Mạnh Tang Du run lên.
Đồ ăn sáng nóng hổi hợp thời bày lên, Mạnh Tang Du đỡ Chu Vũ Đế ngồi xuống bàn, còn mình chỉ đứng bên cạnh chuẩn bị gắp thức ăn cho hắn.
“Ái phi ngồi đi, đút trẫm ăn.” Chu Vũ Đế kéo nàng ngồi xuống sát cạnh mình.
“A?” Mạnh Tang Du mở to mắt, rất rất rất muốn sờ sờ tai mình xem còn đó không.
“Ái phi đút trẫm ăn đi. Trẫm bị thương, không tiện cử động.” Chu Vũ Đế bình tĩnh nhìn nàng nhắc lại. Trước kia Tang Du rất thích đút đồ ăn cho hắn.
Chó má, mi bị thương ở vai chứ không phải ở tay được không?! Mi cố ý chỉnh bà chứ gì! Tên đàn ông này nhất định là hàng giả! Mạnh Tang Du ráng nở nụ cười cứng đờ, nội tâm lại tiểu nhân rít gào.