Trên triều đình, hai phái Lí Thẩm tranh đấu không ngừng nghỉ, nguyên tâm phúc Chu Vũ Đế bị lạnh nhạt xa lánh, bỏ cũ thay mới, cải tổ nhân sự, thế cục càng ngày càng hỗn loạn. Rất nhiều cận thần cạnh thiên tử đều rỉ tai nhau: Chẳng hiểu sao thủ đoạn Hoàng thượng ngày một yếu đuối, có xu hướng phủi tay không màng thế sự. Lại xem hậu cung trăm hoa đua nở, các đại thần mới ngộ ra, Hoàng thượng đã bị đám phụ nữ câu hồn đi rồi! Hoàng thượng đăng cơ tự năm mười bảy tuổi, bây giờ tròn mười năm tại vị, chuyện nam nữ vô cùng khắc chế, nhưng sao bị thương một lần tính tình thay đổi đến mức như thế này? Chẳng lẽ bị chuyện đồn đại lúc trước kích thích?
Có vài đại thần cá tính ngay thẳng trực tiếp dâng tấu chương khuyên can Hoàng thượng đừng nên sa vào sắc đẹp, hoang phế triều chính, chẳng những Hoàng đế không nghe còn mạnh tay xử lý vài vị đầu têu, quả thực khiến trái tim chúng lão thần rét lạnh. Chả nhẽ Hoàng thượng muốn bước chân trên con đường hôn quân!
Tin tức nóng không ngừng truyền vào Bích tiêu cung, Chu Vũ Đế chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ giả mạo kia hủy hoại thanh danh của mình, nhìn y hủy diệt giang sơn xã tắc mình mà chỉ có thể bất lực, tâm trạng càng ngày càng nặng nề u ám.
Cũng may có Mạnh Tang Du bên cạnh hắn từng phút giây, làm cho hắn bánh ngọt ngon lành, canh cháo thơm thơm, sáng sáng tối tối dẫn hắn đi loanh quanh trong vườn hoa Bích tiêu cung tản bộ. Sớm mai có đủ loại hoa cỏ, chiều tà đi thư phòng đọc sách viết chữ, ngày ngày nhàn nhã lại phong phú, tất cả đã đỡ hắn lại, không để cho những tin tức kinh khủng kia đả kích đến ngã xuống. Không có Mạnh Tang Du, hắn biết mình tuyệt đối chẳng thể chống cự lâu đến như vậy. Lời này không hề nói quá hay khoa trương gì, Mạnh Tang Du là hi vọng để hắn tiếp tục sống. Hắn đã hoàn toàn không thể rời xa người con gái ấy nữa.
Hôm nay, Chu Vũ Đế ôm một bụng sa sút rốt cuộc cũng đón nhận được tin tức tốt: Mạnh quốc công đại thắng nơi biên cương, dùng sáu vạn binh mã đánh lui mười vạn đại quân tộc Man, thêm vào đó còn bao vây Hoàng cung tộc Man, không tới một tháng nữa có thể bắt được chính quyền Man di, bảo vệ những vùng đất chung quanh biên giới trăm năm an bình.
Tin tức truyền đến, Bích tiêu cung vốn chìm trong yên lặng bắt đầu lọt vào tầm mắt các phi tần trong hậu cung. Tuy Đức phi thất sủng, nhưng tiếc rằng nhà họ mẹ quá ‘hung hãn’, đợi Mạnh quốc công khải hoàn hồi triều, ả ta nhất định có thể phục sủng. Công lao lớn như vậy, nếu Hoàng thượng không ban thưởng cho ả thì không chấp nhận được, bắt đầu từ hàng Quý phi, Hoàng quý phi, thậm chí cả Hoàng hậu, dựa vào gia thế như vậy, ai còn có thể chống lại ả cơ chứ? E rằng ngay cả Lý quý phi cũng phải nhượng bộ ‘lui binh’!
Các cung rục rịch Mạnh Tang Du cũng không thèm để ý, lúc này cô đang cầm tin thắng trận đọc đi đọc lại, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười thoải mái.
“Chính quyền tộc Man sắp sụp đổ, tâm nguyện từ trước đến nay của cha rốt cuộc cũng đã thành hiện thực. Giữa quân thần với nhau, ông với Hoàng thượng hợp nhau ở điểm này, đều dốc sức tấn công tộc Man, củng cố biên phong. Nếu bỏ đi tư tưởng nghi kị chung quanh, coi như Hoàng thượng là một minh quân khó có được, nếu không phải hắn ta nhất quyết xóa bỏ chính lược không dụng binh võ, tận lực phát triển quân đội chính quy, chỉ sợ Đại Chu ta không chịu được khói lửa chiến tranh tấn công biên cương, nếu thế thì sao có thể thấy được phồn hoa thịnh vượng trước mắt.” Thở dài một tiếng, Mạnh Tang Du đưa tin tức cho Phùng ma ma vẫn toe toét bên cạnh.
Chu Vũ Đế nhìn chăm chăm tin báo, tầm mắt chuyển hướng về cô gái đang nghiêm mặt kia. Khó có thể nghe được nàng khích lệ mình, miệng hắn kéo lên độ cong thật lớn, đuôi nhỏ vẫy vẫy vung vung.
“Nương nương nói đúng. Tộc Man này lợi hại đến bao nhiêu à, lúc chống lại Quốc công lão gia nhà chúng ta chỉ được cái mẽ ngoài thôi, nhìn được chứ không dùng được! Nghe nói thanh danh Quốc công lão gia trong tộc Man là khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật, biến sắc này nọ, còn dọa mấy đứa con nít khóc đêm nữa!” Phùng ma ma giơ ngón tay cái lên.
Mạnh Tang Du cũng bật cười, trong đôi mắt phượng tràn ngập thần thái kiêu hãnh. Chu Vũ Đế cũng gâu gâu sủa theo hai tiếng, tỏ vẻ phụ họa. Bây giờ nhắc đến Mạnh quốc công, lòng hắn đã không còn phòng bị và nghi kị như dạo trước, ngược lại chỉ cảm thấy Đại Chu có được viên mãnh tướng này trấn giữ biên cương, bản thân mình lại có hiền thần phụ tá, là trời cao đã che chở Đại Chu.
“Chiến sự biên quan đã gần kết thúc, cha cũng sắp sửa có thể trở về hỗ trợ Hoàng thượng, chúng ta sẽ được an toàn.” Thu lại ý cười trên mặt, Mạnh Tang Du thở ra một hơi.
Thật không thể ngờ rằng khi bản thân đã lạc tới bước này, người làm bạn bên mình, người tận tâm tận sức giúp đỡ mình lại là người lúc trước mình kiêng kị phòng bị nhất. Chu Vũ Đế nhớ lại chuyện cũ, không khỏi cảm thán thế sự vô thường, càng cảm tạ trời xanh để hắn gặp được Tang Du, để hắn nhận thức lại bản thân mình lần nữa, cũng nhìn thấu người bên cạnh là ai.
﹡﹡﹡﹡
Kể từ khi tin chiến thắng gởi về, danh tiếng về quân đội họ Mạnh trong dân chúng nhất thời không gì sánh kịp. Nói tới nhà họ Mạnh, ngay cả con nít trên phố trong phường cũng có thể đọc ngay một hai câu ca dao ca ngợi công đức, các truyền thuyết quân lực tộc Mạnh đánh tan tác bọn Man di trở thành câu chuyện phổ biến nhất, những người xướng hát không nề hà ngân nga lưu truyền chuyện kể, các buổi diễn chật ních người xem. Không thể trách được, từ xưa đến nay Đại Chu đều dụng chính sách ức võ dùng văn, con dân Đại Chu chịu tộc Man ức hiếp bấy lâu, đến hôm nay đã có thể ngửng mặt nhìn trời. Trực tiếp tiêu diệt Man di, lời này không bao giờ còn là chuyện nói chữ nữa, thật uy phong, thật khí phách! Bây giờ trong kinh ai nói một tiếng họ Mạnh không tốt, người người nhà nhà nhất định sẽ cùng nhau bảo vệ.
Trong Hoàng thành, lời đồn đại Bích tiêu cung là ngọn nguồn xúi quẩy cũng bay biến. Người ta xúi quẩy có thể đánh thắng trận à? Có thể diệt mười vạn quân Man? Ai tiếng to tiếng nhỏ chuyện này? Hơi bị thái quá! Hiển nhiên Đức phi cũng được giải phóng, Hoàng thượng còn tự mình giá lâm trấn an một phen, ban cho không ít phần thưởng quý giá hậu hĩnh, nếu thân thể Đức phi ổn định, mấy tháng tiếp theo nhất định là chuyên sủng.
Con mắt đỏ quạch của mỗi một phi tần trong hậu cung đều chĩa vào Mạnh Tang Du, trong đó Thẩm Tuệ Như là nhất. Nếu như Mạnh Trường Hùng mang theo trăm vạn đại quân hồi triều, mưu nghiệp đại sự nhà họ Thẩm nhất định sẽ gặp khó khăn! Chẳng phải những ngày gần đây ngay cả Lý tướng cũng im hơi lặng tiếng đấy sao? Y cũng bị nhuệ khí Mạnh Trường Hùng áp chế! Không được, nhất định phải nghĩ cách khử Mạnh Trường Hùng cùng Đức phi!
Mạnh Tang Du cũng cảm giác được dòng chảy ngầm trong cung bắt đầu khởi động, lúc này gia tăng việc phòng giữ Bích tiêu cung, những kẻ không có nhiệm vụ đều không được bước vào chính điện cùng thư phòng, những cung nữ thái giám qua qua lại lại cũng thẩm tra kỹ lưỡng. Trước khi ông Mạnh hồi kinh, Bích tiêu cung cần phải phòng giữ đến mức giọt nước không rỉ.
Hôm nay Mạnh Tang Du ôm A Bảo tản bộ loanh quanh trong hoa viên như lệ thường, cả hai chơi trò nhặt tú cầu chốc lát, lại chiết mấy cành hoa mai, một trước một sau vui vẻ quay về tẩm điện.
Sải bước tới cửa điện, A Bảo hào hứng bắn tới cạnh giường, ngậm đôi giày thêu chủ nhân thích mang nhất khi đi lại bên trong điện, vẫy vẫy đuôi mang tới. Đặt đôi giày thêu xuống xong còn ngửng đầu, dùng đôi mắt sũng nước nhìn nhìn cô chủ.
“A Bảo thật thông minh! Chỉ dạy một lần có thể học được! Yêu yêu ~” Trái tim bé nhỏ của Mạnh Tang Du bị A Bảo làm cho run lên, ôm lấy bé con, nhắm ngay cái mõm đáng yêu kia mà hôn mạnh mấy cái thật vang dội.
Đôi mắt A Bảo nheo lại, nhanh chóng dùng lưỡi liếm liếm cánh môi xinh đẹp của cô chủ, trên mặt chó là biểu cảm thỏa mãn vô bờ bến. Thời gian cứ dần trôi, hy vọng quay trở lại thân thể ngày càng xa vời, linh hồn bị giam cầm trong xác thịt A Bảo không có cách rời đi, đôi khi hắn suy nghĩ, cứ như vậy mãi mãi bên cạnh Tang Du cũng tốt. Bây giờ Mạnh quốc công sắp trở về, cho dù cả đời hắn bất tỉnh Mạnh quốc công cũng có cách bảo vệ Tang Du an toàn, cuộc đời này hắn chẳng cần lo nghĩ gì nữa, cứ an tâm làm A Bảo đi.
Chủ tớ hai người ôm nhau ầm ĩ một phen, cho tới khi Phùng ma ma bê nước ấm vào thúc giục, cả hai mới lưu luyến không rời tách ra.
“Nào, rửa chân sạch sẽ để lát nữa lên giường.” Mạnh Tang Du ôm A Bảo để Phùng ma ma rửa chân cho chú, sau đó đặt chú lên trường kỷ.
Chu Vũ Đế chạy tới mép bên kia trường kỷ, ngậm một cành hoa mai Mạnh Tang Du vừa bày ra lúc nãy, chờ nàng rửa mặt xong, lập tức vui vẻ đi qua, đặt hoa vào trong tay nàng.
Mạnh Tang Du cầm cành hoa, không biết thế nào mà lại nghĩ đến hình tưởng một anh chàng đẹp giai nào đó miệng ngậm hoa hồng đi cưa gái, lại đổi gương mặt anh xinh trai kia thành mặt cún của A Bảo, hình ảnh đó…
Há há…Cô ôm A Bảo cười ngã xuống trường kỷ, khiến Chu Vũ Đế thộn ra không biết vì sao.
“Ây cha, A Bảo của chị càng ngày càng đáng yêu nha! A Bảo là bảo bối tâm can tỳ phế thận của chị, chị không bao giờ rời khỏi em!” Cô xoa xoa cái bụng mềm mềm của A Bảo, cười hì hì nói.
Trẫm cũng không rời khỏi nàng! Chu Vũ Đế sủa gâu gâu, cái mặt chó đầy lông đỏ bừng bừng.
“Nương nương, nên dùng bữa!” Phùng ma ma chỉ huy cung nhân ở bên thiên điện dọn bàn ăn, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ với hai người suốt ngày dính với nhau cũng không đủ đang ngồi kia.
“Ầy, được rồi!” Mạnh Tang Du lại hôn hít cái đầu bé con của A Bảo, bấy giờ mới mang chú qua thiên điện. Đi ngang qua một bình hoa vĩ đại đặt trong góc điện, mũi A Bảo thốt nhiên chun chun, dừng lại không chịu đi tiếp.
Hắn chậm rãi bước đến, cẩn thận ngửi ngửi quanh thân bình, phát hiện một loại mùi trước nay chưa từng ngửi qua. Hắn đã ghi nhớ mùi của Tang Du cùng đám người Phùng ma ma rất kỹ, mà trong tẩm điện này nếu không có sự cho phép của Tang Du không bao giờ xuất hiện kẻ thứ năm bước vào, theo lý không thể xuất hiện mùi hương lạ. Nếu như vậy chỉ có thể giải thích, sau khi Tang Du đi chơi với mình đã có người ngoài bước vào đại điện!
Không được cho phép mà lén lút bước vào, nhất định người này không làm chuyện gì tốt! Trong mùi hương này có vị son phấn khá nhạt, chắn chắn là một cung nữ. Phân tích đến điểm này, trong lòng Chu Vũ Đế đã nghĩ đến ngàn vạn loại mưu kế có thể sử dụng, trái tim căng lên, sủa to với Mạnh Tang Du, vừa sủa vừa chạy chung quanh bình hoa.
“A Bảo, em làm sao thế? Đừng sủa nữa, cổ họng em còn chưa ổn đâu!” Mạnh Tang Du đi qua, vươn tay che miệng chú lại.
Chu Vũ Đế kéo ngón tay nàng xuống, dùng bàn chân chỉ chỉ vào bình hoa, sủa gâu gâu thật to.
“Bình hoa này có vấn đề?” Biểu cảm Mạnh Tang Du lập tức nghiêm túc lại.
Chu Vũ Đế gật đầu, đây là lần đầu tiên hắn biểu hiện việc có thể nghe hiểu tiếng người trước mặt Mạnh Tang Du. Nhưng Mạnh Tang Du đã mơ hồ nhận ra chuyện này, cũng không giật mình, chỉ đi quanh bình hoa đánh giá, sau đó đi gọi Phùng ma ma đang dọn bàn trong thiên điện tới cùng Ngân Thúy và Bích Thủy, cho tất cả cung nhân khác lui ra.
“Lật đổ bình hoa này xuống, để ta xem bên trong có cái gì. Mới vừa rồi A Bảo cứ sủa với bình hoa này mãi, chỉ sợ có người động chạm gì tới.” Mạnh Tang Du trầm giọng nói.
Bình hoa này cao khoảng bằng một thân người, bên trong cắm vào cây trúc, nước đổ vào cao hơn nửa người, muốn di chuyển thực không dễ dàng. Mạnh Tang Du chọn hai thái giám tuyệt đối trung thành, cũng là người ông Mạnh sắp xếp vào cung, để họ hỗ trợ.
Bình hoa bị đẩy ngã xuống, nước để trong bình quá lâu ngả sang màu vàng nhạt, chầm chậm chảy loang trong điện, một hình nhân bằng bông nho nhỏ theo dòng nước trôi qua, bên trên đầy ngân châm lấp loáng ánh sáng lạnh lẽo.
Thấy đồ vật âm tà kia, sắc mặt đám người Phùng ma ma thay đổi hoàn toàn. Mạnh Tang Du ôm A Bảo, chậm rãi giẫm lên vũng nước đi tới, cúi người xem xét gấu bông. Trong chớp mắt, đồng tử một người một cún co rút lại, trên mặt là sự hoảng sợ không gì ngăn chặn được, chỉ vì trên con hình nhân bằng vải bố này là một hàng chữ viết bằng mực đỏ, rõ ràng là ngày sanh tháng đẻ của đương kim thánh thượng Chu Vũ Đế.
Mực đỏ (chu sa) không ngấm nước, chữ viết vẫn còn rõ ràng, đâm vào mắt cả hai đau buốt.