Bấy giờ Ôn thái y đã trở thành thái y ‘riêng’ của A Bảo, chỉ cần A Bảo xảy ra chuyện gì, đại cung nữ bên Đức phi nương nương cứ tóm lấy ông không tha. Cũng may ông là người có nhẫn nại có tình cảm, chẳng vì A Bảo chỉ là một con chó mà coi nhẹ.
Lúc Ôn thái y đến, Đức phi đang ôm A Bảo ngồi bên cửa sổ chờ ông, vừa nhìn thấy đã vội vã sải bước đến đón. Ngực Ôn thái y bỗng chốc đập nhanh hơn, có chuyện gì nữa đây?
“Ôn thái y, ông mau xem xem, A Bảo sủa suốt một canh giờ đến mức hộc máu!” Mạnh Tang Du không kiên nhẫn chờ Ôn thái y hành lễ, liên tục vẫy tay bảo ông nhanh chóng chẩn đoán.
Ôn thái y đứng thẳng dậy, ra hiệu cho Đức phi đặt A Bảo vào giỏ liễu, sau đó mở miệng A Bảo ra, cầm một cây nến kề sát vào kiểm tra. Nhìn được một lúc lâu, ông thở dài nói, “Hồi nương nương, cổ họng A Bảo đã bị tổn thương, cần uống vài ngày thuốc điều dưỡng. Sao nó lại sủa trong thời gian dài như vậy? Lại có gì khiến nó hoảng sợ sao?”
“Đều do bản cung. Bản cung không biết em ấy vẫn chưa ổn định trở lại từ chuyện lần trước, không thể rời khỏi bản cung, ấy vậy mà bản cung lại để em ấy một mình chờ cả canh giờ.” Mạnh Tang Du nắn nắn cái tai nhỏ của A Bảo, giọng nói trầm xuống đầy tự trách. A Bảo liếm liếm cổ tay bạch ngọc của cô, cái mũi nhỏ hít hít chun lại, phát ra âm thanh gruu gruu nho nhỏ, như thể đang an ủi cô gái trước mặt.
“Thì ra là thế.” Ôn thái y gật đầu, cất bút viết đơn thuốc chữa cổ họng A Bảo rồi đưa cho cung nhân Bích tiêu cung, lại dặn dò thêm một số điều cần phải chú ý xong mới cáo từ.
Làm sủng phi đã khó, làm chó cưng của sủng phi càng khó hơn! Đi trên con đường đã trở nên quen thuộc ở Bích tiêu cung, ông vuốt râu cảm thán.
Ôn thái y vừa đi Lâm Y Chính đã tới, sau khi cung kính quỳ xuống vấn an đã nói rằng mình được Hoàng thượng phái tới, giúp nương nương chẩn mạch.
Hừ! Đúng là cẩn thận chặt chẽ! Mạnh Tang Du cụp mắt, trào phúng cười, thoải mái vươn tay để Lâm Y Chính kiểm tra.
Sau một khắc cẩn thận chẩn đoán, Lâm Y Chính đưa ra vài phương thuốc dưỡng sinh, nói thêm mấy lời thật thật giả giả xong liền rời đi. Nhìn bóng người khuất xa, Mạnh Tang Du lập tức cho những người hầu trong cung lui hết, chỉ để lại Bích Thủy, Ngân Thúy cùng Phùng ma ma.
“Có chuyện muốn nói với mọi người, nghe xong thì đừng để lộ ra ngoài.” Mạnh Tang Du nhẹ nhàng vuốt ve lưng A Bảo, cũng để bản thân mình bình tĩnh trở lại.
Những người khác trong điện, kể cả A Bảo đều dựng tai lên nghe.
“Hoàng thượng bây giờ là giả!” Không có mào đầu, cô lập tức vào thẳng chủ đề chính.
Bích Thủy, Ngân Thúy, Phùng ma ma ngây ra như phỗng, không thể có bất cứ phản ứng nào trước lời nói kinh thiên động địa của chủ tử nhà mình. Mình nhất định là nghe nhầm rồi! Tất cả không hẹn mà cùng nghĩ.
Trong lòng Chu Vũ Đế rúng động, không dám tin nhìn về phía Mạnh Tang Du. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chỉ dựa vào việc đối mặt nhau, trong khoảng thời gian chưa đến một canh giờ, Tang Du đã có thể nhận ra đối phương là thật hay giả! Nhạy bén như vậy, không hổ là Tang Du của trẫm! Cảm xúc vốn hoảng hốt, vốn hoang mang vì sợ người trong lòng sẽ bị lừa bịp rồi cướp đi bỗng nhiên bình ổn như ban đầu, không còn cuống cuồng lo lắng nữa.
“Không, không thể được! Mắt, ánh mắt kia, dáng người kia…Đó chính là Hoàng thượng!” Một lúc lâu sau Phùng ma ma mới lắp bắp mở miệng, Ngân Thúy cùng Bích Thủy cũng gật lấy gật để.
Quả thật tên kia có vẻ ngoài mười mươi giống mình, cho dù là chiều cao hay dáng dấp, thậm chí là những đặc điểm rất nhỏ trên cơ thể mình, Diêm Tuấn Vĩ đều tỉ mẩn điều chỉnh từng chút một. Tất cả đều cần ‘thiên y vô phùng’ (áo tiên không tìm thấy vết chỉ khâu), một giọt nước cũng không lọt, ngay cả Chu Vũ Đế nhìn cũng cảm thấy đó là một bản thể khác nói gì đến người ngoài? Nghe Phùng ma ma phản bác, trái tim vừa ổn định lập tức căng thẳng, sợ lời những người kia sẽ làm Tang Du dao động, không tiếp tục phán đoán theo hướng đó nữa.
“Hắn là giả, không thể nhầm được!” Mạnh Tang Du chắc chắn mở miệng.
Đối với người thời xưa, quyền lực vua chúa được trao bởi những vị thần, tư tưởng lạc hậu cho rằng quân vương là người trời định đã ăn sâu vào cốt tủy. Trong suy nghĩ của họ, sự tồn tại của vua như thánh thần, nhìn thẳng vào ‘thánh nhan’ đã là tội chết vì bất kính. Với loại tâm lý vừa sợ sệt vừa kính ngưỡng này sao họ có thể hiểu được vị vua của mình? Hoàng thượng đổi thành một người khác, họ nào có thể nhận ra?
Nhưng Mạnh Tang Du thì khác. Đầu tiên, trong máu thịt cô không hề có tư thế thấp kém hén yếu, cô chỉ coi Hoàng đế như là một người bình thường; thêm vào đó, gia thế của cô là danh gia vọng tộc, lúc trúng cử tiến cung cô hiểu mình đã bắt đầu đặt chân trên một sợi dây thép mà bước, chỉ cần sơ ý sẽ ngã xuống tan xương nát thịt, còn liên lụy người nhà. Cho nên từ những ngày đầu tiên vào cung cấm, vì để sống sót, cô đã tập trung ‘nghiên cứu’ người trực tiếp điều khiển mình – cái đề bài khó nhằn nhưng cũng rất quan trọng – Chu Vũ Đế. Dốc sức dốc lòng nghiên cứu nhất cử nhất động của một người trong ba năm, nếu xét về người hiểu Chu Vũ Đế nhất, không ai khác hơn ngoài Mạnh Tang Du, chỉ sợ ngay cả Thái Hậu nhiều năm chưa về cung vẫn còn thua kém.
Thử hỏi, sao cô lại không thể nhận ra thật giả?
“Hỉ nộ ái ố, nhất cử nhất động của Hoàng thượng không ai có thể rõ ràng hơn ta được.” Thấy đám người Phùng ma ma vẫn còn do dự, cô từ từ mở miệng, “Mỗi lúc Hoàng thượng thấy ta, dù trên mặt vui mừng, cũng tươi cũng cười đấy, nhưng thật ra hắn không hề thấy dễ chịu, bởi ánh mắt hắn luôn lạnh giá; dầu Hoàng thượng đang nói cười cùng ta, nhưng tâm tư không đặt trên người ta, bởi vì ánh mắt hắn cũng không; tuy Hoàng thượng cuồng nhiệt ái ân với ta, nhưng thân thể hắn không bùng cháy vì ta, bởi vì ánh mắt hắn luôn tối tăm mù mịt…”
Nói tới đây, cô ngừng giây lát, nở một nụ cười châm chọc, chỉ vào hai mắt của mình nói rõ từng chữ, “Nếu muốn nhận biết một người, việc đầu tiên, đừng bao giờ nhìn vẻ ngoài của họ mà nhìn vào mắt họ! Đôi mắt là cửa sổ linh hồn, nó không lừa dối bao giờ! Cho dù có che dấu vẫn có thể để lại dấu vết.”
Biểu cảm nghiêm trọng nặng nề thay thế sự lưỡng lự trên nét mặt đám người Phùng ma ma. Họ đã bị lời nói của chủ tử mình đả động.
Chu Vũ Đế gằm mặt xuống, cố nén cơn đau quặn thắt nơi lồng ngực. Thì ra trong lúc hắn không chú ý, Tang Du đã nhìn thấu con người hắn. Dối trá như vậy, vô tình như vậy, sao nàng có thể thích hắn được? Nàng không căm hận không oán trách đã là ân nghĩa lớn nhất trời đất này ban cho hắn.
Mạnh Tang Du vẫn tiếp tục giải thích, “Vừa nãy, ánh mắt người kia khi nhìn thấy ta là thật sự vui mừng, thật sự dịu hòa, cũng thật sự yêu chiều, thậm chí ta còn nhìn thấy vài phần động lòng trong mắt hắn. Một người đàn ông căm ghét bản thân mình ba năm sao lại đột nhiên thay đổi thái độ được đây? Nhất định là có chuyện mờ ám trong này!”
Câu nói như chém một nhát kiếm vào tim Chu Vũ Đế, máu tươi phun trào.
“Đương nhiên ta không chỉ dựa vào chuyện đó mà phán đoán như vậy. Sau đó ta cẩn thận quan sát, tuy rằng hắn ra vẻ uy nguy, nhưng trong mắt ẩn chứa hoang mang cùng chột dạ, gặp chuyện không xác định được lại nhìn sang phía Thường Hỉ, kiểu như hỏi ý kiến Thường Hỉ vậy. Một vị vua vốn chuyên quyền độc đoán mà làm ra hành động như thế là bình thường sao?” Mạnh Tang Du từ tốn nói, “Rồi ta muốn thử tiếp, xin hắn viết bảng tên cho A Bảo. Các ngươi xem…”
Cô chỉ vào mấy bức chữ viết trên bàn bát tiên, “Đây là chữ người kia mới viết, còn đây là chữ của Hoàng thượng để lại lúc trước. Mọi người thấy cái gì không?”
“Nương nương, mấy chữ này rõ ràng là cùng một người viết, người thấy sai chỗ nào ạ?” Bích Thủy cũng có chút ít kiến thức, chăm chú quan sát một lúc lâu vẫn phân vân hỏi.
“Người đời nói nét chữ nét người, chữ viết của mỗi người giống con người họ, cũng mang theo cá tính riêng. Chữ viết Hoàng thượng khí phách rõ ràng, nét chữ dứt khoát, Hành thư mạnh mẽ, lúc đưa ngang hay sổ dọc cũng đều rắn rỏi, góc cạnh trong từng nét chữ, vừa thấy đã cảm nhận được người viết có phong thái vương giả cùng khí chất dữ dội.”
Trái tim đương rỉ máu của Chu Vũ Đế dễ chịu hơn một chút, ít nhất thì hắn vẫn còn có chỗ tốt đẹp trong mắt Tang Du.
Ngân Thúy cùng Phùng ma ma vội vàng cúi người xem xét, được chủ tử giải thích, quả nhiên cảm nhận được huyền diệu ẩn mình bên trong.
Mạnh Tang Du gật đầu, chỉ vào chữ người kia vừa viết nói tiếp, “Rồi nhìn mấy chữ này xem, nét bút do dự, dụng sức không đều, Hành thư còn yếu kém, cũng có phần nào đó góc cạnh nhưng lại không đủ tự nhiên, có thể thấy được trước đây phong cách của anh ta nghiêng về sự trang nhã cổ xưa, thể chữ vẫn giữ nét mềm mại, là do mới sửa thể chữ nên chưa hoàn toàn quen được, còn để lại dấu vết khá nhỏ. Tuy một người có thể tập nhiều loại thể chữ, nhưng không thể không thạo được kiểu chữ mình thường xuyên dùng nhất, bởi vậy mới có thể thấy được người viết chữ này có vấn đề.”
Đám người Bích Thủy khẽ gật đầu, đã tin bảy tám phần.
Mạnh Tang Du lại chỉ vào tách trà chưa kịp dọn, “Xem chữ viết ta vẫn chưa hoàn toàn xác định, vì thế pha ấm trà thử lần nữa. Hoàng thượng rất hiểu những việc phong nhã, am tường cách thưởng thức trà, không phải là lá trà ngon, không phải là loại nước tốt nhất hắn tuyệt đối không uống. Nhưng mọi người xem, trong trà này ta đã trộn lẫn hai loại trà khá giống nhau là Quân sơn ngân châm và Lăng vân bạch hào, không những Hoàng thượng chẳng nhận ra mà con tán thưởng tài pha trà của ta, nếu là bình thường hắn đã hất đổ tách trà bỏ đi!”
Nói xong tất cả, sắc mặt cô nghiêm trọng hơn, đi đến kết luận, “Dựa vào tất cả những điều trên ta mới nói người vừa nãy tuyệt đối không phải là Hoàng thượng thật! Không thể nào có chuyện Hoàng thượng do dự khi quyết định một chuyện tứ hôn nho nhỏ giúp ta, Hoàng thượng sẽ không bao giờ bị Lý quý phi và Lý tướng chèn ép đến nông nỗi này, Hoàng thượng cũng sẽ không yếu đuối, để mặc triều đình phân tranh không ngừng, hậu cung tranh đấu không nghỉ.”
Những lời nói này hoàn toàn đánh bay do dự trong lòng đám người Bích Thủy. Mặt Phùng ma ma trắng bệch, giọng nói khô khốc, “Vậy nương nương, người nói thử xem, Hoàng thượng thật ở đâu?”
“Có lẽ là do lần trọng thương hôn mê lần trước Hoàng thượng vẫn chưa tỉnh lại, Hoàng thượng bây giờ chẳng qua chỉ là một thế thân tạm thời, sau đó trở thành con rối trong tay hai cha con nhà họ Thẩm thao túng triều đình. Chúng ta đang rơi vào tình huống nguy hiểm.” Mạnh Tang Du trầm giọng xuống.
“Hoàng, Hoàng thượng sẽ không chết chứ?” Ngân Thúy hoảng hốt lo sợ, Bích Thủy cũng mất đi vẻ bình tĩnh vốn có.
“Không đâu. Nếu Hoàng thượng chết thì hai cha con họ Thẩm không còn đường sống sót. Mọi người đã quên ám vệ bên cạnh Hoàng thượng cùng kết cuộc của tộc nhà họ Thiệu sao?”
Đám người Bích Thủy giật mình, từ từ bình ổn trở lại.
Một vị phi tần trong tộc Thiệu từng hại chết vị Hoàng đế đầu tiên, cũng là con thừa tự của Chu Thái Tổ và Thái Hậu, kết quả là bị ám vệ điên cuồng trả thù, tắm máu ba ngàn người trong gia tộc, từ lão già cụ bà tám mươi tuổi cho đến con trẻ còn nằm trong tã, thậm chí ngay cả động vật nuôi trong nhà cũng không tha. Thống lĩnh Ám vệ khi ấy tự vẫn tạ tội, truyền thuyết cho rằng do y bị hạ loại cổ độc nào đó, nếu Đế vương không trường thọ, và trước khi chết không ban cho y thuốc giải, y cũng không thể sống một mình. Vì lúc ấy Đế vương tại vị không đầy một năm, chuyện kia lại quá kinh khiếp, tất thảy đã bị dân chúng Đại Chu cố tình lãng quên.
“Cho nên nhất định Hoàng thượng còn sống. Sở dĩ ám vệ mặc kệ tên Hoàng đế giả mạo kia chính là vì không để Hoài Nam vương cùng Giang Bắc vương chớp lấy thời cơ thực hiện mưu đồ khi Hoàng thượng vẫn ngồi đó. Chỉ cần hai vị vương này nghe được tiếng gió tất sẽ chỉ huy quân đội vào kinh, lúc này tộc Man lại xâm lược quy mô như thế, Đại Chu đang rơi vào nguy cơ hủy diệt! Ám vệ không gánh nổi trách nhiệm mất nước, tất nhiên là dĩ bất biến ứng vạn biến, kiên nhẫn chờ Hoàng thượng tỉnh lại.”
Mạnh Tang Du phân tích từng điều một, ý tứ rõ rệt, dự đoán chính xác khiến Chu Vũ Đế phải mở to mắt nhìn thêm vài lần. Bây giờ hắn mới biết được, cái gọi là ‘tài học không thua đấng nam nhi’ của Thẩm Tuệ Như khi so với Tang Du quả thực một trời một vực, buồn cười biết bao.
“Vậy nương nương, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Trái tim Phùng ma ma vặn xoắn lại từng hồi.
“Trong cung có ám vệ theo dõi, chúng ta coi như không biết. Nếu để lộ bất cứ điều gì, không những ám vệ nghi ngờ mà khiến hai cha con họ Thẩm kia dùng trăm phương nghìn kế hãm hại. Đợi lát nữa ta viết một lá thư phái người gởi đến biên quan cho cha, để quân của cha chuẩn bị sẵn sàng, có thể hộ giá bất cứ lúc nào. Về chuyện cụ thể, cha tự có tính toán riêng, chúng ta chỉ cần giữ liên lạc với ông là ổn.”
Mạnh Tang Du kiềm nén giọng mình xuống, không phải vì lo sợ mà là phấn khích bừng bừng trong nội tâm. Nếu như Hoàng thượng tỉnh lại, coi như nhà họ Mạnh lập công trạng đời đời, cho dù cha có lui về thành trí sĩ đi chăng nữa nhà mình cũng không thể xuống dốc như vậy, cuộc sống của mình cũng sẽ tốt hơn rất nhiều. Nếu như Hoàng thượng không tỉnh lại cũng rất tốt. Tộc Mạnh trăm vạn hùng binh, Hoài Nam vương, Giang Bắc vương có là đối thủ? Hy vọng được thoát khỏi vòng lao tù trói buộc để tung mình về phía những chân trời cao rộng sẽ không bao giờ xa vời nữa!
Nghĩ đến đây, tay cô khẽ run lên.
Chu Vũ Đế cho rằng nàng sợ hãi, trong vừa vừa yêu vừa thương, và nhiều hơn nữa là cảm kích. Trong lúc nguy nan nàng vẫn nhớ đến mình, trợ giúp mình, mặc dù hoang mang sợ hãi cũng không lùi bước. Một Tang Du như vậy càng xứng đáng để hắn yêu chân thành! Hắn kìm lòng chẳng đặng ôm lấy tay nàng, dùng lưỡi chầm chậm liếm từng chút một. Trước mắt hắn vẫn không có cách nào khác để biểu hiện tình cảm mãnh liệt trong lòng.
Đám người Phùng ma ma đã hoàn toàn mất phán đoán, chủ tử nói cái gì tất nhiên họ sẽ nghe theo cái ấy, nhưng lúc bình tĩnh lại không tránh được việc suy nghĩ nhiều.
“Nương nương, Tướng lãnh quan ngoại một mình vào kinh chính là tội tịch biên diệc tộc! Lỡ như Hoàng thượng vẫn chưa tỉnh lại chẳng phải Quốc công lão gia sẽ gánh tội mưu nghịch phản quốc hay sao?” Phùng ma ma lo lắng đưa ra giả thiết.
“Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà chúng ta trơ mắt nhìn yêu ma quỷ quái cướp đi nước nhà sao? Cha luôn tận tâm và trung thành với Hoàng thượng, ông ấy nhất định sẽ dấn mình vào chuyện nguy hiểm này, mà ta nhất định sẽ hỗ trợ ông đến cùng. Về phần mẹ và anh ta, từ trước đến nay họ luôn đồng lòng với cha. Bà cho rằng Thẩm Tuệ Như sẽ bỏ qua cho ta, buông tha tộc Mạnh sao? Không bao giờ! Chuyện đã đến nước này, chúng ta không thể nhìn trước ngó sau, chỉ có thể quyết chí mà dấn bước. Phúc phận Hoàng thượng lớn như vậy, lại có trời cao che chở, nhất định hắn sẽ tỉnh, mọi người đừng nghĩ nhiều.”
Mạnh Tang Du vắt óc trấn an người khác, nhưng ý nghĩ trong lòng cô lại hoàn toàn trái ngược với những lời vừa nói ra.
Tính tình ông Mạnh cố chấp nhưng cũng biết thay đổi dựa theo tình hình trước mắt. Đúng là ông rất trung tín với Hoàng thượng, nhưng coi trọng người nhà hơn. Nếu cả hai có thể cùng tồn tại, ông sẽ lựa chọn đứng giữa. Nếu hai bên không thể cùng tồn tại, ông tuyệt đối chọn đứng về phía gia đình. Hoàng thượng tỉnh tất nhiên là tốt, coi như tộc Mạnh có tiếng, có công hộ giá; nếu không may Hoàng thượng chết đi, vì bảo vệ người nhà, ông nhất định sẽ cầm giữ trong tay trăm vạn đại quân. Đó chính là lợi thế lớn nhất, cho dù là minh chủ khác hoặc một gia tộc khác giành được chính quyền, tộc Mạnh đều nắm quyền chủ động tuyệt đối, mà cô cũng có khả năng thuận thế nước thoát khỏi lồng giam cấm cung ngột ngạt không ánh mặt trời này.
Bởi vì trước kia không nhìn thấy hy vọng, cho nên cô chưa bao giờ suy xét đến khả năng được tự do, bây giờ cơ hội đang vẫy chào phía trước, cho dù như thế nào đi chăng nữa Mạnh Tang Du cô cũng không có cách quên đi khát vọng mãnh liệt nhất đời mình. Đương nhiên, khát vọng là khát vọng, lý trí của cô vẫn còn vững vàng, tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai suy nghĩ của mình. Đối với đám người Phùng ma ma mà nói, đây chính là phản nghịch, họ nhất định không thể tiếp nhận được.
Hơn nữa, việc này tốt nhất cứ thuận theo tự nhiên, không thể tùy ý nhúng tay, tỷ như đi giết tên Chu Vũ Đế đang hôn mê bất tỉnh kia hay làm mấy việc tương tự, cô tuyệt đối không làm. Chẳng những không thể làm, còn phải tích cực nghĩ cách cứu viện. Bởi vì chỉ khi chiếm được công lao hộ giá, tận trung xả thân vì triều đình, tộc Mạnh mới có thể chiếm được vị trí có lợi nhất, ‘tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ.’ (nghĩa đen của câu chỉ vị trí đóng quân tốt.)
Đáng thương hai cha con nhà họ Thẩm kia, tự cho mình là bọ ngựa bắt ve, nắm chắc thắng lợi trong tay, lại ngu si trưng ra nhược điểm trí mạng ra ngoài hết lần này đến lần khác cho chim sẻ biết. Cuộc sống tương lai có sóng dữ, có gian nguy, thậm chí là tai vạ chết người, nhưng so với từng ngày dài cứ mệt mỏi trĩu nặng như bây giờ còn tốt hơn rất nhiều.
(Trong này Tang Du sử dụng một thành ngữ 螳螂捕蝉,黄雀在后 tức là ‘Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu’ – ‘Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đằng sau’. Nội dung: Thấy một con ve, vừa được nơi bóng mát mà quên thân mình, con bọ ngựa giơ càng ra bắt lấy, bắt được ve mà cũng quên thân mình; một con chim thước theo đó mà bắt luôn, thấy lợi mà quên cái sự thật của mình (là cũng có nguy hiểm).)
Mạnh Tang Du vẫn đang suy nghĩ thất thần, bởi vì hết sức đè nén hưng phấn trong lồng ngực, sức mặt nghiêm trọng cực kỳ. Đám người Phùng ma ma chưa bao giờ thấy chủ tử nghiêm túc như vậy cũng tự nín thở im lặng, không dám quấy rầy.
Chu Vũ Đế cho rằng nàng đang lo lắng cho an nguy của mình, mũi phát ra tiếng ư ử an ủi, trong lòng ngọt ngào không thôi.
Giống như hai cha con nhà họ Thẩm, hắn cũng là một người đáng thương. Nếu như hắn biết suy nghĩ thật sự trong lòng Mạnh Tang Du, có lẽ đường máu đường huyết của hắn tăng vọt, sau rốt phụt hết máu ra ngoài mất.