Giờ Dậu vừa qua, Mạnh Tang Du liền nhẫn tâm vứt bỏ A Bảo đang không ngừng tru tréo điên cuồng, mặc bộ cung trang hoa lệ lên người, đứng ở cửa cung đón từng cơn gió buốt chờ đợi Chu Vũ Đế loan giá.
(“Loan” là chuông gắn trên xe vua. Trước xe vua đi có trổ một con chim loan ngậm cái chuông, vì thế nên xa giá của vua gọi là loan.)
Lúc Hoàng đế giả vừa đến đã thấy mỹ nhân trong bộ y phục tung bay giữa gió rét, bóng dáng linh động mềm mại. Vì khí lạnh, sắc mặt người con gái ấy hơi nhợt nhạt, đôi mắt phượng hẹp dài phủ một lớp nước mỏng, trong khiết nhìn thẳng vào y, như ẩn chứa ngàn tình vạn nghĩa. Y ngẩn người, không tự giác cúi đầu, trái tim vốn căng thẳng bất an lại bắt đầu hoảng hốt, không phải vì sắc đẹp mê hoặc, mà là tai vạ chết người sắp tới. Đã đến bước này, y không còn khả năng cứu vãn được nữa.
Thường Hỉ sau lưng y đằng hắng một tiếng, thật ra đang cảnh cáo. Y lập tức ngửng đầu, kéo ra một khuôn mặt tươi cười bước lên gần Đức phi nhìn cô.
Cái kiểu kia rõ ràng là không ưa nổi mà còn bày đặt thích mặt người chết! Đúng ra mi có thể không đến đó! Bà đây nhất định cảm tạ tám đời tổ tông nhà mi! Mạnh Tang Du vừa quỳ gối thỉnh an vừa âm thầm chửi rủa.
Kiếp trước bố mẹ chẳng hề ngó ngàng gì tới cô, vì sinh tồn, vì muốn dành nhiều thật nhiều yêu thương săn sóc, ngay từ bé Mạnh Tang Du cô đã học được bản lãnh tùy mặt gởi lời, vô cùng nhạy bén với cảm xúc của người khác, ngay cả những thay đổi biểu cảm nhỏ nhất cũng có thể phát hiện. Bằng không cô chẳng thể phát hiện được tình cảm chân thật tên Hoàng đế kia khổ tâm che dấu khi vừa chân ướt chân ráo vào cung.
Hoàng đế giả y theo lời Thường Hỉ dạy, bước nhanh tới nâng Đức phi đứng lên, cũng nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mịn của cô. Hai tay thật mềm, nhưng hoàn toàn lạnh giá, giống như tâm trạng bản thân y bây giờ. Bất giác, y thoáng nắm chặt, rồi nhanh chóng nới ra, kéo Đức phi vào trong điện, nét cười trên mặt chợt tự nhiên hơn đôi phần.
Đây là khiêu khích hả? Mạnh Tang Du cảm giác được độ mạnh yếu trên tay mình, kinh ngạc liếc ngang sườn mặt tuấn tú của gã đàn ông kia. Trước đây, lúc Chu Vũ Đế nắm tay cô, sức lực hắn dùng không chặt cũng chẳng lỏng, giống như làm cho có, ngay cả lúc trên giường cũng chưa từng mất lý trí, chỉ đem chuyện ái ân trở thành nhiệm vụ không thể không hoàn thành. Ngoại trừ Thẩm Tuệ Như, thái độ hắn đối với tất cả những người phụ nữ khác đều giống nhau, tựa hồ rất thân thiết nhưng thực ra lại đẩy họ ra cách xa ngàn dặm. Thi thoảng có người tuổi còn nhỏ, gia thế cũng không mạnh vào cung, may mắn lắm mới có thể thấy được khoảnh khắc hắn thả lỏng trong chốc lát. Nhưng xúc cảm ấy rồi cũng sẽ biến mất theo thời gian, khi người kia dần dà học cách lột xác, cuối cùng không bao giờ thấy hắn như vậy nữa.
Cho nên mới nói, người đàn ông này cũng khá đáng thương.
Trong lúc Mạnh Tang Du miên man suy nghĩ, Hoàng đế giả đã mang cô vào trong chính điện. Đại điện đốt địa long vô cùng ấm áp, luồng hơi nóng phả vào nhanh chóng khiến khuôn mặt cô hồng lên, cũng giúp Hoàng đế giả buông lỏng được phần nào.
Hai người lần lượt ngồi xuống chiếc ghế dài mềm bên cạnh bàn nhỏ, Bích Thủy cùng Phùng ma ma bước đến, chuẩn bị nước trà cùng bánh ngọt.
Chẳng lẽ vừa mới tới đã nói “Ái phi, chúng ta nghỉ ngơi đi’, như vậy có vẻ rất vội! Hoàng để giả nâng tách trà uống một ngụm, trong lòng cân nhắc nên làm cái gì trước tiên. Đúng lúc này, y nghe tiếng chó sủa cách vách trong thiên điện. Nhớ tới thú cưng lần trước của Đức phi, ánh mắt y lóe lên, rốt cuộc cũng đã tìm được đề tài.
“Ái phi, nàng dạy dỗ con thú kia như thế nào rồi?”
“Hồi Hoàng thượng, dạy dỗ như thế nào ư? Bây giờ muốn cử động cũng không thể!” Ngữ khí Mạnh Tang Du ai oán, vừa dứt lời còn lạnh lùng liếc qua Thường Hỉ.
Thường Hỉ vội vàng cúi đầu.
“Ồ? Là chuyện Húc Nghiêu làm lúc trước? Bị thương rất nghiêm trọng sao?” Hoàng đế giả đặt tách trà xuống, dựa theo lời của cô hỏi tiếp.
“Bích Thủy, để Ngân Thúy ôm vào đây cho Hoàng thượng nhìn xem.” Mạnh Tang Du phất tay nói. Nghe tiếng sủa khàn khàn này, cô liền biết được sau khi A Bảo rời khỏi mình vẫn sủa mãi không ngừng. Ông tướng con, một khắc cũng phải dính chặt vào người mình mới chịu, sau này phải làm sao mới được chứ? Rõ ràng là trách móc, trong lòng lại vui vẻ, cảm giác được cần, được ỷ lại như thế này thật sự khiến cô mê muội.
Tiếng sủa của chó con càng lúc càng gần, đến khi vào điện, vừa thấy Mạnh Tang Du, chú lập tức ngửng đầu khỏi lòng Ngân Thúy, tiếng sủa khàn khàn thê lương biến thành ư ư làm nũng, bàn chân quơ quơ quào quào hướng về phía Mạnh Tang Du như thể khẩn cầu vòng ôm của chủ nhân.
Nhìn vào đôi mắt ướt sũng của chú, tim Mạnh Tang Du mềm nhũn, lập tức đứng dậy ôm chú vào trong lòng, ngón trỏ nhẹ nhàng cọ cọ hàm dưới của chú.
Thanh âm ư ử càng thêm khoan khoái.
“Ái phi, sao nó lại bị thương đến mức này? Thật chẳng nghĩ được Húc Nghiêu lại làm ra việc ác độc như thế!” Thấy cái áo bông giáng sinh của A Bảo, Chu Vũ Đế ngẩn ra một chút, mãi cho đến khi Đức phi ôm A Bảo ngồi xuống hắn mới chứng kiến cơ thể trụi lủi lông lá của A Bảo cùng mình mẩy đầy vết thương. Nhìn bàn chân này xem, bị băng thành một cục, còn có cái đuôi kia, khác gì với chày cán bột? Thảm thương không để đâu cho hết!
Mạnh Tang Du ai oán liếc nhìn y một cái, không hề tiếp lời. Cùng Hoàng đế mắng mỏ con hắn hư đốn, đầu óc cô còn chưa bị lừa đá.
Lúc này Chu Vũ Đế mới chú ý tới tên giả mạo bên cạnh. Hai chữ ‘ái phi’ kia vừa thốt ra, đôi mắt tối tăm của hắn bùng lên tia sáng tàn độc, không tự chủ được bắt đầu sủa to. Hắn cũng muốn nhẫn nhịn, chỉ tiếc dung lượng não của A Bảo quá nhỏ, gián tiếp ảnh hưởng đến tính tình cùng tư duy của hắn.
“Dường như nó không thích trẫm?” Hoàng đế giả nhíu mày. Đây là động tác quen thuộc của Chu Vũ Đế khi hắn bất mãn, y bắt chước giống hệt.
Trong lòng Mạnh Tang Du căng thẳng, vội vàng vỗ vỗ đầu A Bảo, ý bảo chú im mõm, sau đó nhấc hai chân trước của chú lên, làm một kiểu hành lễ, cười hì hì nói, “Đâu có, em ấy đang nói: Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Gâu gâu gâu gâu, gấu gấu, gâu gâu gâu. Dựa theo tần suất tiếng sủa của A Bảo, kết hợp với việc phiên dịch của Đức phi, quả thật nghe rất hợp lý. Hoàng đế giả giật mình, sau đó ngửa đầu cười ha hả, những sợ hãi khi tiếp nhận lệnh của Lương phi đã hoàn toàn tiêu tán như chưa từng tồn tại trong tiếng cười thoải mái ấy. Dù sao sớm muộn gì cũng chết, chi bằng hãy hưởng thụ thời khắc này.
Cô Đức phi này không những có vẻ ngoài minh diễm đoan trang, tính tình cũng khá đáng yêu, ở bên cạnh thật sự thoải mái, khiến người ta không cầm được mà vui vẻ. Chỉ là kỳ cục ở chỗ, sao Hoàng thượng lại không yêu nàng, ngược lại say mê mụ Lương phi có dã tâm đáng sợ, tính tình thâm độc như vậy? Người đời thường nói thánh tâm khó dò, quả nhiên không sai! Trong lòng cảm thán, y không tự chủ được khen ngợi, “Ái phi thật tuyệt vời!”
Ngữ khí hắn vô cùng thân thiết, biểu cảm dịu hòa, trong sâu thẳm đáy mắt là vui vẻ không lẫn vào đâu được. Đây là biểu cảm khi một người đàn ông thưởng thức một cô gái, là dấu hiệu động lòng.
Chu Vũ Đế nhìn đăm đăm vào nét mặt của y, trái tim co rụt, hô hấp cứng lại, hoang mang sợ hãi. Tang Du tốt đẹp bao nhiêu, không ai rõ ràng hơn so với hắn. Chỉ cần là người dùng bánh ngọt với nàng, hoặc chú ý nàng dù chỉ một chút, sẽ mất tự chủ mà bị nàng hấp dẫn. Nàng hoạt bát, nàng độ lượng, tâm hồn nàng rộng mở, nàng có nghĩa có tình, như tia nắng rực rỡ chiếu rọi vào cấm cung không ánh mặt trời, mang theo sự mê hoặc chết người. Chỉ cần là đàn ông, chẳng phải là loại có mắt không tròng như hắn dạo trước, chắc chắn không thể chống cự được sức quyến rũ từ nàng.
Nếu y có ý định gì với Tang Du…Chu Vũ Đế cắn răng, không dám nghĩ tiếp nữa, trái tim như thể bị một kẻ nào đó cưỡng chế lôi ra, sau đó nghiền nát trong lòng bàn tay. Hắn thống hận chính hoàn cảnh bản thân mình, chẳng cần là người, chỉ cần là một con chó ngao cũng được! Lúc này hắn nhất định phải cắn đứt cổ y!
Bấy giờ Mạnh Tang Du cũng không bình tĩnh. Cô vừa mới thấy điều gì? Sao cô lại có thể thấy được tình cảm dịu dàng trong mắt tên Hoàng đế kia? Cho dù cười đùa hay ái ân, lớp băng dày lạnh lẽo trong mắt gã Hoàng thượng khốn kiếp này chưa bao giờ tan ra! Người đang cười thoải mái trước mặt mình có thể là giả không vậy? Mạnh Tang Du bất giác nghĩ.
Hoàng đế giả thấy Mạnh Tang Du ngơ ngác như vậy rất đáng yêu, lại muốn tìm lời trêu chọc nàng, “Nàng xem vẻ mặt nó như thế này, quả thật là không thích trẫm rồi.”
Mạnh Tang Du nhìn theo đầu ngón tay y mới thấy biểu cảm dữ tợn của A Bảo. A Bảo đang gườm gườm nhìn, răng nhe ra, mũi chun lại, phát ra tiếng gruu gruu đe dọa, trông hung dữ như vậy, nếu rước lấy việc gã vua này không vui thì tiêu tùng!
Cô vội vàng che mặt cún của A Bảo lại, ngượng ngập giải thích, “Hoàng thượng hiểu sai rồi ạ, A Bảo không phải ghét Hoàng thượng đâu, mà là nó ghét người khác thôi. Cún con mà, rất dễ ghi hận, lần trước cũng ít nhiều nhờ Thường Hỉ công công mà A Bảo của thiếp mới được một dịp tắm nước lạnh trong hồ sen, nếu không cũng chẳng lê cái thân thương tích này trở về.” Cô lạnh lùng trừng mắt với Thường Hỉ.
Thường Hỉ lập tức quỳ xuống, vừa tự tát mặt mình vừa xin lỗi, “Nô tài đáng chết, nô tài sai rồi, nô tài có mắt không tròng! Xin Đức phi nương nương tha tội!” Vốn tưởng con đàn bà này lâm vào thế cùng mình mới có thể không kiêng nể gì mà đập thú cưng của nó. Ai nghĩ được Lương phi nương nương còn tiếp tục sử dụng nó chứ? Nếu thế mình không thể không nhân nhượng vì lợi ích chung một lần. Chẳng qua chỉ là một mụ đàn bà sắp chết đến nơi, nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn, cứ tạm thời thế, đợi mình làm Thượng thư lệnh nhất định phải cho nó biết tay! Thường Hỉ cụp mắt xuống, che giấu oán độc toát ra bên trong.
Nhưng Chu Vũ Đế nằm trên đùi Mạnh Tang Du, tầm mắt vừa khéo bằng Thường Hỉ, hẳn nhiên nhìn rõ vẻ mặt của hắn, trong lòng lạnh lẽo nghĩ: Xem ra không thể để tên nô tài này lại được!
Vuốt mặt nể mũi, vì Chu Vũ Đế, tất cả phi tần đều thường khách khách sáo sáo với Thường Hỉ, đối xử cũng biết lễ độ một hai, nhưng Mạnh Tang Du thì không. Thứ nhất, cô không quan tâm việc tranh đoạt tình cảm; thứ hai, cô không cần quyền lực, thế nên chẳng cần đến Thường Hỉ nói đỡ vài lời về bản thân trước mặt Chu Vũ Đế, để Chu Vũ Đế lúc nào cũng nhớ thương đến mình. Thường Hỉ không chạm phải nọc Mạnh Tang Du cô tất nhiên bình an vô sự, nếu như động phải rồi, cô sao có thể để đối phương sống yên ổn được. Nợ nần cái đá của A Bảo, một giây cô cũng chưa từng quên.
Nhưng báo thù cũng phải có chừng mực, dẫu sao Thường Hỉ cũng là người của thằng vua chó chết này.
Mạnh Tang Du luôn chú ý tới biểu cảm trên mặt Chu Vũ Đế, chỉ cần đợi đến lúc hắn lộ ra chút xíu không vui cô sẽ lập tức bảo ngừng. Nhưng lúc này lại có vấn đề khác xuất hiện. Đó là ánh mắt gì? Không phải mất kiên nhẫn, cũng không tức giận, lại giống như là căng thẳng, sợ sệt, bất an?
Mạnh Tang Du mím môi, lại nhìn kỹ lần nữa, lúc này rốt cuộc cũng đã xác định được mình không nhìn nhầm. Chỉ là một tên nô tài cũng khiến hắn căng thẳng sợ sệt? Làm sao có thể? Trái tim của cô đột ngột nảy lên, một suy nghĩ lướt xẹt ngang qua óc như chớp giật.
Thấy Chu Vũ Đế nhíu mày nhìn mình, rõ ràng đây là biểu cảm không vui, trong đáy mắt lại giấu diếm cảm xúc bất an, Mạnh Tang Du phất tay, thản nhiên bảo, “Thôi, dừng lại đi. Lần sau để ý một chút!” Dứt lời, cô im lặng quan sát gương mặt âm thầm thả lỏng của tên Hoàng đế kia, phấn khởi đề nghị, “Hoàng thượng, người viết cho A Bảo một cái bảng tên, để sau này không còn kẻ nào có mắt không tròng làm hại em ấy, nha? Có bảng tên do chính vua ban thưởng, A Bảo đi đó đi đây trong cung cũng an toàn, thiếp cũng không cần phải lo lắng đề phòng nữa.”
“Chuyện này…” Hoàng đế giả chần chờ, hắn sợ để lộ dấu vết khi viết chữ.
“A Bảo Bích tiêu cung, chỉ năm chữ thôi mà, ‘nhấc tay chi lao’. Hoàng thượng, người giúp thiếp nhé!” Mạnh Tang Du đếm đếm ngón tay, lập tức kéo kéo tay áo y, âm giọng mềm mại say lòng người.
(Nhấc tay chi lao – chỉ việc đơn giản, dễ dàng giải quyết.)
Hoàng đế giả dao động, im lặng liếc nhìn Thường Hỉ mặt mũi sưng húp kia. Thường Hỉ làm một động tác nháy mắt nhỏ khó nhận ra, Hoàng đế giả vui vẻ đồng ý.
Lúc Mạnh Tang Du giữ chặt ống tay áo của gã giả mạo kia làm nũng, Chu Vũ Đế lại bắt đầu gầm rú đến lạc giọng.
Hiển nhiên Mạnh Tang Du phát hiện hành động bất thường giữa Hoàng đế và Thường Hỉ, vội vàng phất tay bảo Ngân Thúy mang A Bảo đang tru tréo không ngừng ra ngoài, để chú khỏi rước phải người kia tức giận, cũng để mình không phân tâm.
Tiếng chó sủa xa dần, Bích Thủy cùng Phùng ma ma mỗi người cầm bút mực, giấy cùng nghiêng dâng lên, bày biện trên chiếc bàn bát tiên bên cạnh.
(Bàn bát tiên là loại bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người.)