Bệnh tình Hoàng đế có chuyển biến tốt, thời gian xử lý triều chính ngày một tăng thêm, nhưng vẫn không tuyên triệu bất cứ phi tần nào thị tẩm, chỉ cách một hai ngày gọi Lương phi đi Ngự thư phòng tùy giá. Trên triều đình, phân lượng Thẩm thái sư cũng càng ngày càng nặng, gần như có xu thế ngang bằng với Lý tướng.
Người sáng suốt đều nhìn ra, họ Thẩm chuẩn bị một bước lên trời, trong Chung túy cung của Lương phi cả ngày đông như trẩy hội, nghênh đón đưa đi, không hề quạnh quẽ như trước kia.
Trong Bích tiêu cung, Mạnh Tang Du một tay ôm A Bảo, một tay cầm cuốn du ký, lười biếng nằm nghiêng trên giường nhỏ đọc. Ánh nắng mặt trời dịu hòa nghiêng nghiêng luồn qua cửa sổ để ngỏ, phủ lên trên cơ thể một người một cún, viền chung quanh họ một lớp màu vàng mong manh, hình ảnh ấm áp không nói nên lời.
Chú chó con bé bằng một bàn tay híp hai mắt lại, lẳng lặng nằm sấp trong lòng cô gái, cùng cô chia xẻ cuộc sống non sông hùng vĩ, phong cảnh dân tộc trong du ký, tâm trạng an bình trước nay chưa từng có. Thời khắc này, hắn đã quên đi hoàn cảnh bản thân, cũng đã quên đi trách nhiệm của mình, chỉ chuyên chú hưởng thụ không khí yên lành hạnh phúc này.
“Nương nương, người đọc ở đâu thì A Bảo cũng đọc ở đó, người lật trang A Bảo cũng quay đầu theo, giống như nó biết chữ vậy, thật thần kỳ!” Ngân Thúy bê một ấm trà cùng khay bánh ngọt vào, buồn cười nói.
Chu Vũ Đế đờ người, sợ sự dị thường trên bản thân khiến Đức phi hoài nghi. Nếu Đức phi coi hắn là yêu ma quỷ quái, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được kết cục gì sẽ đến.
“A Bảo của ta đương nhiên là thông minh nhất, bây giờ chỉ đọc sách với ta, sau này ta còn muốn dạy em ấy viết chữ vẽ tranh, ca hát khiêu vũ, làm đề số học.” Đức phi ôm lấy A Bảo hôn mạnh một cái, vô cùng đắc ý tuyên bố.
Cô không biết, yêu chiều vô hạn, tin cậy mù quáng của bản thân đã khắc sâu trong tim Chu Vũ Đế đến mức nào. Cái đuôi lông xù của hắn không thể khống chế mà bắt đầu phe phẩy.
“Những việc này một con chó có thể học được sao ạ?” Ngân Thúy ngạc nhiên.
“Đương nhiên có thể.” Đức phi bóp bóp cái đuôi bé xinh của A Bảo, chắc chắn nói.
Tính ra nàng cũng rất tinh mắt! Ngoại trừ ca hát khiêu vũ, cái gì trẫm không làm được? Chu Vũ Đế dùng răng nanh cà cà ngón tay Đức phi, kiêu ngạo nghĩ.
“Nhưng mấy thứ đó từ từ dạy sau, bây giờ không vội. Trời càng lúc càng lạnh, bây giờ chúng ta dạy A Bảo mặc quần áo trước, em nhìn xem cái cổ trơ trọi của em ấy đi, gió thổi tới nhất định sẽ lạnh đến bệnh mất. Mang áo bông khăn choàng của A Bảo ra đây đi, ta thử mặc xem thế nào.” Đức phi đặt cuốn du ký xuống, hưng trí bừng bừng mở miệng.
“Vâng.” Ánh mắt Ngân Thúy sáng lên, lập tức mang quần áo mới của A Bảo lại.
“A Bảo, bây giờ chị muốn em mặc quần áo, quấn khăn choàng này vào, em ngoan ngoãn đừng có lộn xộn nhé, lát nữa có bánh ngon ăn đó. Trong điện ấm áp, em không quen thì bọn chị sẽ không mặc cho em, nhưng khi ra ngoài tản bộ thì nhất định phải mặc vào, nghe hiểu chưa?” Mạnh Tang Du chọn một cái áo da hổ, chọt chọt cái mũi A Bảo, nghiêm túc dặn dò.
Chu Vũ Đế gâu gâu một tiếng, muốn chạy đi lại vòng trở về, cuối cùng đoan đoan chính chính ngồi ở trước mặt Đức phi, bày ra dáng vẻ mặc nàng chà đạp.
Thôi được rồi, cũng là trẫm mắc nợ nàng, nàng thích như thế nào thì cứ làm như thế ấy đi! Chu Vũ Đế thầm than, trong lòng chỉ có chút xíu bất đắc dĩ. Tự khi biết Đức phi mắt như gương sáng, tâm như lưu ly, lòng dạ hắn đối với Đức phi càng lúc càng không thể cứng rắn nổi nữa.
“A Bảo ngoan ghê!” Mạnh Tang Du vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, in xuống một cái hôn trên chóp mũi A Bảo, khiến trái tim Chu Vũ Đế đập thình thịch.
Còn chưa kịp cẩn thận ‘lĩnh hội’ loại cảm giác giống như điện giật này, hắn liền bị Mạnh Tang Du bóp tới xoa lui, nhét vào trong một cái áo da hổ có mũ, trên vành mũ còn khâu hai cái lỗ tai hổ giống y xì đúc hổ thật, đội lên cái đầu chó của A Bảo nhìn thế nào cũng mắc cười không thôi.
“Ôi ~ ha ha ha…” Đầu tiên là buồn cười sơ sơ, rốt cuộc cũng cười tới mức ngả tới ngửa lui, Mạnh Tang Du ôm lấy A Bảo lăn lộn trên ghế dài, đôi mắt phượng lấp lánh ánh sáng, mê mắt Chu Vũ Đế.
“Ưm, hình như thiếu chút gì đó.” Lăn một vòng, cô đặt A Bảo còn ngốc người ngơ ngác ngồi trên bàn con đánh giá trái phải, thoáng nhìn cái bình sứ trắng bên cạnh, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
“Như vậy liền hoàn mỹ!” Cắt một đóa sơn trà kiều diễm, gài lên tai A Bảo, Mạnh Tang Du nắn nắn chân chú, lại cười ngã vào trên ghế.
Tiếng cười trong trẻo lảnh lót quanh quẩn trong điện khiến bầu không khí sinh động thêm vài phần. Chu Vũ Đế nhíu mày, muốn cào cái bông sơn trà kia xuống, lại thấy nụ cười xinh đẹp tuyệt trần của cô, trong lòng động động, rốt cuộc buông móng vuốt xuống thầm nghĩ: Thôi kệ nàng vậy! Khó có dịp thấy nàng vui vẻ thoải mái như thế.
Đối với Đức phi, hắn hết dung lại túng, cơ hồ sắp vượt qua ranh giới cuối cùng của chính mình. Nói là bồi thường bởi vì áy náy, vì thiếu nàng, nhưng nguyên nhân thật sự như thế nào ngay cả chính hắn cũng không phân biệt rõ.
Ngân Thúy cùng Bích Thủy bên cạnh cũng cười lạc giọng. Thật vất vả mới nín cười, Bích Thủy nghiêm túc đề nghị, “Nương nương, A Bảo nhìn như thế này đáng yêu biết bao, người vẽ nó đi, sau này lấy ra ‘tưởng niệm’ quá khứ.”
“Ý này hay.” Mạnh Tang Du xoa xoa quai hàm cười đến sắp sái, đem A Bảo đang xấu hổ, còn có chút sung sướng ôm xuống bàn con.
“A Bảo mau tới đây, đi thư phòng với chị.” Đặt A Bảo lên mặt đất, Mạnh Tang Du dẫn đầu đi đến thiên điện. Thấy A Bảo mặc quần áo cũng không có gì lạ lẫm, bước chân cô thoáng nhanh hơn.
Cửa sổ trong thư phòng đều rộng mở, ánh sáng vô cùng rực rỡ. Một gốc bạch ngọc lan trồng phía trước cửa sổ, những nhành cây mạnh mẽ nhìn qua rất có cốt cách. Có thể tưởng tượng được, đợi mùa xuân năm sau mùa ngọc lan nở rộ, gốc hoa kia sẽ trổ những bông hoa có cương có nhu, cảnh đẹp ý vui. Sau cửa sổ có trồng vài gốc quế cùng mai vàng, mùa thu ngửi hương mùa đông ngắm cảnh, một năm bốn mùa đều có sự hưởng thụ khác nhau.
Bước qua cánh cửa, đập vào mắt chính là giá sách cực lớn chiếm ba mặt thư phòng. Nhìn lướt qua, những bộ sách trên kệ rất nhiều, phong phú đa dạng, từ thoại bản cho đến du ký, cả kinh, sử, tử, tập, cái gì cần đều có, được phân loại xếp vào mỗi ô ngăn cách nhau, hương mực thơm nồng phả vào mặt, khiến người ta êm ái dễ chịu.
(thoại bản 话本 là một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
kinh, sử, tử, tập 经史子集 cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập.)
Góc giá sách là một bình hoa gốm sứ quý giá rất lớn, thuần một màu đen, bên trong bình không cắm hoa tươi muôn hồng nghìn tía mà là mấy nhành cây khô trụi lá. Đây là lần đầu tiên Chu Vũ Đế bắt gặp cách bài trí quái dị như vậy, nhưng lại cảm giác hài hòa ngoài ý muốn, không hiểu sao gian phòng này lại tôn lên cảm giác thoải mái mà bình yên. Một chiếc bàn bằng gỗ hoàng lê dựa vào cửa sổ, bên trên bày biện giấy và bút mực, chỉ thế, không có bất kỳ vật trang trí dư thừa nào, thậm chí không có cả lư hương.
Thư phòng này hoàn toàn đơn giản, nhưng khắp nơi lộ ra huyền cơ (đạo lý huyền diệu), là thiết kế độc nhất Chu Vũ Đế từng biết đến. Bởi vậy có thể thấy được, chủ nhân thư phòng này thông minh uyên bác đến như thế nào, khéo léo thâm sâu đến đâu. Hắn đứng ngẩn ở cửa hồi lâu mới sải bước đi vào, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mạnh Tang Du đương trải giấy và bút mực chuẩn bị vẽ tranh.
Trước đây, mỗi lần đến Bích tiêu cung đều như làm như có lệ, thấy một Đức phi dáng vẻ kệch cỡm, trang phục trang điểm như thế hắn luôn có cảm giác chán chường, có bao giờ từng nghĩ đến chuyện tìm hiểu nàng? Có bao giờ sẵn lòng bên cạnh nàng nhiều hơn một khắc? Này đây, gian thư phòng này đây là nơi lần đầu hắn đặt chân đến. Thật quá rõ ràng, Đức phi không chào đón hắn, bằng không trong ba năm qua, nàng chưa bao giờ nhắc đến nửa chữ.
Trong cấm cung này, ai không biết Chu Vũ Đế rất thích đàm thi luận họa, nghiên cứu sách cổ? Vì đón hùa thánh ý, tần phi trong hậu cung ai ai cũng ‘tranh tiên khủng hậu’ (vượt lên trước, sợ tụt lại sau) khiến bản thân mình như sinh ra từ dòng dõi thư hương thu hút sự chú ý của Hoàng đế, nhưng chỉ riêng Đức phi lại cố tình làm ngược. Nếu không phải lâm vào cảnh ngộ tréo ngoe này, có khả năng hắn sẽ bị cô gái đó lừa gạt cả đời.
Đức phi tận lực xây dựng ra hình tượng xúc động dễ giận, lòng dạ không sâu, thủ đoạn thô kệch vụng về che mắt thế nhân, cho nên trước kia hắn mới yên tâm nuông chiều nàng, lợi dụng nàng, cho nàng quyền lợi địa vị. Nhưng sự thật hoàn toàn tương phản, cô gái này chẳng những không ngốc, mà còn thông minh đáng sợ! Ai sẽ nghĩ đến, một cô bé chỉ mới tròn mười bốn tuổi đã có tâm tư kín đáo nhường này? Có được tầm nhìn rộng lớn nhường này?
Nếu là một tháng trước Chu Vũ Đế phát hiện ra sự thật, hắn tuyệt đối sẽ âm thầm ban cái chết cho Đức phi, tiêu trừ tai họa ngầm. Nhưng sau khi biến thành A Bảo, những ấn tượng trước đây về Đức phi dần dần thay đổi, từ phản cảm cho đến yêu thích, từ bài xích cho đến gần gũi, tâm trạng hắn giờ đây ngoại trừ mất mát không hiểu vì sao, ngay cả một chút lửa giận cũng không có cách nào dâng lên.
Mà thôi, tuy rằng nàng giấu diếm trẫm rất nhiều, nhưng thoạt nhìn cũng không có tâm gây rối, trẫm không tính toán với nàng nữa. Trong lòng Chu Vũ Đế thở dài, bắt đầu đi vòng quanh thư phòng Mạnh Tang Du xem xét. Trước đây hắn chưa bao giờ có ý muốn hiểu cô gái này, huống chi là tìm tòi nghiên cứu diện mạo chân thật nàng ẩn giấu đi.
Bên giá sách treo vài bức tranh chữ, phần đề chữ đều là tên Mạnh Tang Du. Chữ viết sắc sảo rắn rỏi, cứng cáp có lực; bút pháp tinh tế ngữ nghĩa hoàn mỹ, cấu tứ văn thơ thần diệu, đều là tuyệt phẩm khó có được. Ngắm nhìn những bức tranh chữ đó, rồi lại quan sát sách vở kín ba mặt tường, ai còn dám nói Mạnh Tang Du là tướng môn hổ nữ không thông thạo văn chương? Ngay cả Tuệ Như cũng không bì kịp!
Chu Vũ Đế trừng mắt nhìn bộ tranh thủy mặc đầy linh khí, trong lòng buồn bực không thôi. Cô gái đáng ghét này, biết rõ ràng trẫm thích tài nữ như thế, lấy lòng trẫm chút xíu nàng sẽ chết sao? Sao lại phải che đậy hả? Mũi hắn chun lại, hừ ra một tiếng, sau đó gạt cái bông sơn trà bên tai như cho bõ giận, muốn ném xuống đất.
Hừ! Nếu nàng không nghĩ lấy lòng trẫm, sao trẫm lại phải lấy lòng nàng chứ?! Bàn chân mập mạp dẫm đạp lên xác bông sơn trà bịch bịch, Chu Vũ Đế càng thêm bất bình.
“A Bảo, em lại nghịch ngợm!” Mạnh Tang Du vừa vẽ tranh vừa thưởng thức cái dáng nổi khùng đáng yêu chết người của A Bảo.
Chu Vũ Đế đang dậm bông sơn trà bình bịch kia cứng ngắc, cơ hồ không thể tin nổi cái người ngây thơ ấu trĩ mắc cười kia chính là mình. Chẳng lẽ làm chó lâu, tư duy cùng hành động cũng sẽ bị đồng hóa?
Mạnh Tang Du đặt bút vẽ xuống, cười hì hì ôm A Bảo lên bàn, chỉ vào một tờ bạch quyên (lụa trắng) hỏi, “A Bảo, em nhìn xem có giống em không?”
Trên tấm bạch quyên là một chú chó con mặc quần áo da hổ, bên tai cài một bông sơn trà, một cái chân đang cào cào, biểu cảm rất khổ não. Tuy rằng chỉ có vài nét bút đơn giản, nhưng hình ảnh một chú chó con thông minh lanh lợi đã hiện trên giấy, trông rất sống động.
A Bảo này nhìn cũng xoàng xĩnh, không thể so với giống Tây Thi và Kinh Ba, nhưng sao Đức phi lại yêu thích như vậy? Chu Vũ Đế cay đắng nghĩ thầm.
Thấy A Bảo cúi đầu cẩn thận xem chân dung bản thân mình, Mạnh Tang Du nhếch môi cười, cầm lấy bút lông sói viết tên cùng tuổi A Bảo xuống bạch quyên, sau đó nắm bàn chân A Bảo, thấm một chút mực đóng dấu, sau đó ấn một dấu chân chó như dấu hoa mai ở phần đề chữ.
“Nào, A Bảo cũng ký cái tên, sau này chị còn giúp A Bảo vẽ tranh, ghi nhớ từng khoảnh khắc A Bảo trưởng thành, giữ lại rồi tương lai lấy ra xem nhé.” Lau sạch mực đóng dấu, Mạnh Tang Du ôm cái nắm bông nho nhỏ, trong giọng nói tràn đầy yêu chiều cùng chờ mong.
Nàng đang cho rằng A Bảo là con của mình sao? Bởi vì trẫm không có cách nào cho nàng một đứa con nối dõi? Chu Vũ Đế đột nhiên hiểu ra, cơn ngạt thở trong lồng ngực mãnh liệt hơn so với bất cứ thời điểm nào lúc trước.
Từ sau ngày vẽ bức tranh đó, A Bảo càng thêm ngoan ngoãn, càng thêm yên lặng, cho dù Đức phi ‘lăn qua lăn lại’ giày vò chơi đùa như thế nào hắn đều mặc kệ, cũng không chạy loạn chung quanh, chỉ vì hắn biết, Đức phi bị giam lỏng là vì mình, nếu hắn xuất hiện ở nơi nào ngoài Bích tiêu cung, nhất định sẽ trở thành cái cớ để kẻ có tâm cố ý công kích Đức phi.
Gắng gượng áp chế nôn nóng trong lòng, Chu Vũ Đế nhẫn nại cân nhắc sách lược ra cung vẹn toàn mà không liên lụy Đức phi. Bất tri bất giác, hắn đã sinh ra ý thức bảo vệ Đức phi rồi.
Như Mạnh Tang Du tiên đoán, Thẩm thái sư cùng Lương phi đã bước chân trên con đường lạm quyền cùng sủng phi không lối ra. Bọn họ trắng trợn độc bá quyền lực trên triều đình và hậu cung, từng chút một chạm đến giới hạn của Chu Vũ Đế, lần lượt hao mòn cảm tình Chu Vũ Đế có được trước đây. Vốn chỉ là một hạt mầm hoài nghi, trong nửa tháng ngắn ngủi đã trở thành đại thụ che trời.