An Lỗ Đặc vương quốc nằm ở Âu Á đại lục là một cường quốc nổi danh trên thế giới, An Lỗ Đặc lão Vương là một vị vua có tài cai trị phi thường sáng suốt, điều hắn cần nhất chính là yêu dân, đối với thần linh thì thành kính là tín đồ trung thành nhất của thần hậu, cho nên rất được thần hậu ái hộ*, An Lỗ Đặc được thần hậu che chở vẫn mưa thuận gió hòa, vận nước thịnh vượng, cường đại.
(*ái hộ: yêu thương và bảo vệ ; vận nước: vận mệnh quốc gia)
Nhưng đáng tiếc thân thể ông già yếu, ba tháng trước quốc vương vì bệnh nặng mà qua đời, Nhi tử mà hắn sủng ái nhất là An Địch Mĩ Áo – Y Lợi Tu cũng là con trai độc nhất thừa kế vương vị, nên hắn dĩ nhiên trở thành vị vua mới của An Lỗ Đặc.
An Lỗ Đặc tân vương so với phụ thân hắn càng thêm nổi danh, vừa mới lên ngôi tên hắn đã truyền khắp toàn bộ thế giới, nhưng mà nguyên nhân nổi danh của hắn cùng phụ thân hắn hoàn toàn trái ngược. Hắn không có tài đức, sự anh minh giống phụ thân hắn để cai trị đất nước, mà là nhờ vẻ xinh đẹp cùng hành động hoang đường oanh động chúng quốc.
Đầu tiên phải nói một chút về vị tân vương xinh đẹp này, bởi vì sự xinh đẹp của hắn là tất cả nguyên nhân dẫn đến một loạt hành vi hoang đường,công nhận vị quốc vương này là một mỹ nam tử hiếm thấy, mà mẫu hậu của hắn còn là đệ nhất mỹ nữ Kha NaNa nổi tiếng Âu Á đại lục. An Địch Mĩ Áo hoàn toàn kế thừa dung mạo mĩ lệ của phụ mẫu, dung mạo của hắn so với tất cả nữ nhân trên đời đều muốn mĩ lệ hơn, đẹp đến thậm chí vượt qua cả thần. Đặc biệt được trời ưu ái làm cho An Địch Mĩ Áo có tuyệt mỹ dung mạo nhưng lại dị thường tự luyến, thích đẹp đến phát cuồng!
Số người tự luyến không phải là ít,chỉ cần lớn lên xinh đẹp một chút thì mọi người đều có tật xấu này, nhưng An Địch Mỹ Áo tự luyến đến trình độ sắp thành bệnh, có thể nói là từ trước đến nay không có người như vậy! An Địch Mỹ Áo vừa mới lên vương vị lập tức tuyên bố một loạt quốc sách làm kẻ khác nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin.
Đầu tiên là hắn ra lệnh cho cả nước phá hủy đi miếu thờ cũng tượng thờ trong An Lỗ Đặc của thần vương cùng thần hậu, rồi cho xây lại nhiều miếu thờ cùng tượng thờ mới của mình, để cho dân chúng cả nước cung phụng mình, thậm chí còn để cho bách tính trước ba bữa cơm: sáng, trưa, chiều tối cũng phải đối với mình cầu nguyện, hắn đã hoàn toàn coi mình như thần! Hắn cho rằng vẻ đẹp thần hậu không có bì kịp hắn, thần hậu căn bản không có tư cách được dân chúng của hắn cung phụng tín ngưỡng, hắn là vị vua chí cao vô thượng của An Lỗ Đặc, hắn mới chân chính là thần của An Lỗ Đặc, tất cả dân chúng của An Lỗ Đặc phải cung phụng tín ngưỡng hắn mới đúng!
Trừ lần đó ra vị tân vương vô cùng tự luyến này, còn đem sinh nhật của mình quy định làm ngày Quốc khánh, đem hoa thủy tiên mà hắn thích nhất làm quốc hoa, ngay cả quốc kỳ cũng ra lệnh cho thiết kế lại, nguyên bản là Sư tử hùng dũng đại biểu cho An Lỗ Đặc đổi thành hoa thủy tiên mĩ lệ!
Ở bên trong con người của An Địch Mĩ Áo thích đẹp tự luyến còn vô số hoang đường hành vi khác, nổi danh nhất cũng là hành vi quá mức nhất là hắn thế nào lại hạ lệnh đem những ai có dung mạo xấu xí toàn bộ bắt lại rồi đuổi ra khỏi An Lỗ Đặc, trong nước chỉ cho lưu lạị những người lớn lên xinh đẹp mĩ lệ. Quá độ mỹ lệ làm cho An Địch Mĩ Áo vô cùng chán ghét hết thảy đồ vật xấu xí, hắn cảm thấy giống như hắn như thế mĩ lệ quốc vương, dân chúng của hắn cũng dĩ nhiên phải toàn bộ là mỹ nhân. Trong nước có sửu nhân ( người xấu xí) đối với một quốc vương so với thần còn xinh đẹp hơn như hắn là một loại vũ nhục, tội này không thể tha thứ, hắn muốn đem An Lỗ Đặc thành một quốc gia mỹ lệ có một không hai, để cho tất cả quốc gia trên toàn bộ thế giới này phải sùng bái ghen tỵ!
An Địch Mĩ Áo ngoại trừ vô cùng thích đẹp – tự luyến,còn dị thường xa xỉ, lãng phí. Trình độ xa xỉ của hắn cùng hành vi hoang đường tự luyến giống nhau vô cùng khoa trương. Mỗi ngày hắn đều ra lệnh cho người hầu làm cho mình 999 bộ y phục mới xinh đẹp cao quý,tất cả những bộ y phục mới này đều phải dùng kim tuyến cùng bảo thạch làm thành, mỗi món đều vô giá nhưng những bộ y phục mới này đa số hắn cũng không mặc qua mà đã bị quên lãng ở trong tủ quần áo. Hắn mỗi bữa cơm cũng phải bắt chuẩn bị 999 món ngon hơn nữa còn hạ lệnh đồ ăn mỗi ngày đều không được trùng lặp, nhưng hắn ăn nhiều nhất cũng chỉ năm,sáu món sẽ không ăn nữa. Mỗi ngày tiêu xài của hắn so với thuế một năm của cả nước còn nhiều hơn!
Hơn nữa hắn vô cùng yêu hưởng lạc, vị tân vương này còn hạ lệnh cho sửa chữa lại cung điện của mình đem hoàng cung xây lại so với thiên cung phải xinh đẹp hơn, mặt khác còn cho xây biệt quán trên khắp đất nước, để hắn dễ dàng tùy thời du ngoạn! Hắn chỉ lên ngôi ba tháng liền đem quốc khố chứa đựng mấy thập niên vốn vô cùng hùng hậu nay sạch trơn, một phân tiền cũng không còn dư lại!
Bởi vì … vị tân vương siêu cấp hoa thủy tiên này, nguyên bản cuộc sống giàu có an bình của dân chúng An Lỗ Đặc lâm vào trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, khắp cả nước đều là tiếng oán than dậy đất. Mặc dù có rất nhiều đại thần lớn mật góp lời khuyên can tân vương dừng lại những hành vi hoang đường thô bạo, nhưng An Địch Mĩ Áo bảo thủ bá đạo vô cùng hoàn toàn không nghe mà còn lật ngược thế cờ đem các đại thần có ý kiến toàn bộ giam lại, hoặc là đuổi khỏi An Lỗ Đặc!
Mắt thấy ở dưới sự thống trị của thủy tiên quốc vương hoang đường thô bạo này, An Lỗ Đặc vốn giàu mạnh nay tứ phía tràn ngập nguy cơ, nhưng thủy tiên quốc vương hoàn toàn không biết mình bị người người oán trách, vẫn như cũ trải qua cuộc sống cực độ xa hoa hoang đường, mỗi ngày đều bị sắc đẹp của mình mà say mê......
Sắp tới buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh kim hoa khổng lồ, chiếu vào trong cung điện rộng rãi. Đây là một cung điện cực kỳ xa hoa, xa hoa gần như khoa trương, trong cung điện hết thảy bao gồm cả sàn nhà tất cả đều là dùng hoàng kim làm ra, cả cung điện kim quang lòe lòe chói sáng làm cho người khác không mở mắt ra được.
Trong cung điện xanh vàng rực rỡ có một nam tử mĩ mạo siêu cấp mĩ lệ ngủ trên chiếc giường siêu cấp xa hoa tựa như báu vật vậy. Nam tử thoạt nhìn tuổi không lớn lắm khả năng còn không có hai mươi tuổi, nhưng lại đẹp đến bất khả tư nghị làm kẻ khác không thể tin được trên đời rốt cuộc có một nam tử mĩ lệ như vậy. Hắn có một mỹ dung khuynh quốc khuynh thành, tinh sảo tuyệt mỹ, ngũ quan hợp với một thân băng cơ ngọc cốt tựa như một đóa hoa thuỷ tiên vừa mới nở rộ, đẹp làm cho người ta không thể rời mắt. Tán lạc ở trên gối tơ vàng mềm mại là mái tóc dài màu bạc so với màu vàng chung quanh càng thêm chói mắt mỹ lệ, đây thật là một tuyệt sắc mỹ nam tử hiếm thấy trên đời.
Đột nhiên, nam tử tỉnh, mở mắt, lập tức vạn vật trong thiên địa đều mất đi nhan sắc. Đôi mắt trong suốt sáng như thủy tinh so với bất luận bảo thạch gì trên đời đều sáng sủa mỹ lệ hơn, sợ rằng ngay cả thần hậu được xưng là người mĩ lệ nhất thần giới cũng không có mĩ lệ như vậy, cũng không có ánh mắt câu hồn đến như vậy.
Nam tử từ trên kim sàng ngồi dậy, lười biếng duỗi lưng một cái, người bình thường làm nhiều ít cũng có chút động tác khó coi, nhưng vị nam tử này làm lên lại có một loại cảm giác ưu nhã mĩ lệ khó nói ra lời.
Nam tử quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng tử khẽ lưu chuyển, mặt trời đã lên cao cũng sắp đến buổi trưa, chỉ cần rửa mặt chải đầu một chút là có thể ăn cơm trưa!
Tuy là quốc vương của An Lỗ Đặc nhưng hắn lại rất ít lâm triều cũng không quản việc triều chính. Nếu một ngày nào đó đột nhiên hắn nghĩ vào triều vậy thì đại biểu vị tân quốc vương hoa thủy tiên này khẳng định lại muốn tiếp làm ra những hành vi hoang đường kinh khủng, An Lỗ Đặc lại muốn phát sinh tai hoạ.
Nam tử lắc lắc kim linh giắt ở bên cạnh mình, cái kim linh kia cũng cùng giống những thứ khác bày biện trong phòng xoa hoa đến khoa trương. Kim linh lớn chừng nắm đấm dĩ nhiên là làm từ vàng ròng, phía ngoài gắn đầy các loại bảo thạch, bên trong kim linh là dùng hột xoàn vô cùng cứng rắn làm thành, một viên hột xoàn ít nhất cũng lớn như cáp đản vậy. ( kim linh là chuông vàng,cáp đản: trứng chim bồ câu)
Nghe được tiếng chuông thanh thuý vang dội, thị nữ canh giữ ở bên ngoài cửa cung lập tức nối đuôi nhau vào, làm người ta giật mình chính là những thị nữ này đều là quốc sắc thiên hương ai ai cũng là đại mỹ nữ, giống như tỉ mỉ chọn lựa ra mặc dù so với nam tử còn kém rất xa. Nam tử thích hết thảy những đồ vật mĩ lệ, nên những người càng gần hắn càng cần phải mĩ lệ, miễn cho đôi mắt cao quý xinh đẹp của hắn bị nhiễm bẩn, hắn tuyệt đối không cho phép loại chuyện này phát sinh.
Bọn thị nữ quỳ trước giường của nam tử cung kính hành lễ xong rồi sau đó đứng lên, dẫn đầu là thị nữ trưởng mỉm cười nịnh nọt nói: “mĩ lệ bệ hạ, ngài đã tỉnh! Hôm nay ngài so với hôm qua còn mĩ lệ hơn rồi!”
Nghe vậy, nam tử lập tức mặt mày hớn hở, nụ cười tuyệt mỹ làm cho bọn thị nữ trước mặt nhất thời ngây dại hồn xiêu phách lạc, ngây ngốc nhìn hắn. Mặc dù thời gian hầu hạ An Địch Mĩ Áo cũng đã lâu nhưng mà đối mặt với hắn, ngay cả thần đều muốn cảm thấy không bằng … dung nhan tuyệt mỹ của hắn, các nàng như cũ thường thường thất thần.
An Địch Mĩ Áo phi thường hài lòng bọn thị nữ bị mỹ mạo của mình mê hoặc thần hồn điên đảo, bộ dạng thiếu chút nữa chảy ra nước miếng, hắn thích nhất là nghe được người khác tán dương vẻ đẹp của hắn, bị vẻ đẹp của hắn mê thần hồn điên đảo làm cho điên cuồng.
Chờ An Địch Mĩ áo thưởng thức đủ bọn thị nữ dáng vẻ si ngốc, mới khẽ hừ nhẹ một tiếng, bọn thị nữ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ: “Tụi nô tỳ đáng chết, xin mĩ lệ bệ hạ thứ tội!”
“Lần này coi như bổn vương tha cho các ngươi, nếu có lần sau nữa, cẩn thận đầu chó của các ngươi!” An Địch Mĩ Áo lạnh như băng mắng, vẻ mặt bực bội, âm thanh thanh mĩ dễ nghe tựa như tấu nhạc giống nhau êm tai, thiếu chút nữa lại đem hồn của bọn thị nữ câu dẫn. Mặc dù trong lòng rất cao hứng nhưng ngoài mặt An Địch Mĩ Áo như cũ muốn giả bộ làm ra một bộ dáng rất tức giận, hắn phải duy trì làm một vị vương giả uy nghiêm.
“Cám ơn mĩ lệ bệ hạ ân xá, ngài là người đẹp nhất trên đời, người so với chúng thần đẹp nhất, có quyền thế nhất. So với thần hậu còn đẹp hơn mĩ lệ động lòng người hơn. Người là An Lỗ Đặc ánh sáng, người là cả Âu Á đại lục lộng lẫy nhất bảo thạch!” Bọn thị nữ vội vàng dập đầu tạ ân, khoa trương ca ngợi nói. Các nàng hầu hạ An Địch Mĩ Áo thời gian đã lâu như vậy nên vô cùng hiểu tính cách của hắn, biết làm thế nào mới có thể làm hắn trở lên vui vẻ.
“Đó là đương nhiên!” An Địch Mĩ Áo tự luyến đến cực điểm hừ nói, hoàn toàn không biết hai chữ “khiêm tốn” viết như thế nào. Hắn An Địch Mĩ Áo · Y Lợi Tu đương nhiên là người đẹp nhất trên đời, trên đời tuyệt đối tìm không ra ai so với hắn đẹp hơn.
“Đem gương lấy ra đây!” An Địch Mĩ áo đột nhiên đối với bọn thị nữ ra lệnh.
“Dạ, mĩ lệ bệ hạ!” Bọn thị nữ đối với mệnh lệnh này của hắn sớm đã thành thói quen, tôn quý hoa thủy tiên quốc vương mỗi ngày đứng lên, chuyện thứ nhất phải làm chính là soi gương.
Bọn thị nữ xinh đẹp liền lập tức đưa đến một cái gương khổng lồ được làm từ vàng ròng, đưa tới trước mặt An Địch Mỹ Áo. An Địch Mỹ Áo ngồi ở trên giường nhìn vào gương có chút dày, làm cho người ta giật nảy mình chính là trong đó có một tuyệt sắc mĩ nam tử, khóe môi xinh đẹp câu dẫn say mê thở dài nói: “Thật đẹp! Trên đời tại sao lại có người đẹp như vậy!”
“Đúng vậy, mĩ lệ bệ hạ! Ngài thực sự là quá đẹp…. đẹp đến vô pháp dùng ngôn ngữ hình dung, trên đời tại sao có thể có người xinh đẹp như vậy!” Đối với An Địch Mỹ Áo tự luyến gần như thành bệnh hoạn, bọn thị nữ không có chút nào chán ghét, ngược lại một bên liều mạng gật đầu phụ hoạ. Nếu là bình thường nói nam nhân xinh đẹp giống như nữ nhân, nhất định sẽ bị khinh bỉ châm biếm, nhưng An Địch Mỹ Áo thật sự rất đẹp, vẻ đẹp của hắn vượt qua giới tính, thật có thể nói là mĩ lệ cực hạn. Hắn vô luận làm chuyện gì, cho dù là hắn tự luyến đến khoa trương, đều là ưu nhã mê người như vậy!
Lại nghe bọn thị nữ nói một đống lớn từ ngữ ca ngợi, nam tử mới hài lòng để cho bọn thị nữ đem gương khiêng đi, xuống giường để cho bọn thị nữ giúp hắn rửa mặt chải đầu mặc quần áo.
Bọn thị nữ cẩn thận từng li từng tí giúp An Địch Mỹ Áo rửa mặt xong rồi chải đầu, thị nữ trưởng vỗ tay một cái, lập tức liền có mấy trăm người mang các loại y phục màu sắc xinh đẹp hoa lệ tiến vào cung điện rộng lớn, đi tới trước mặt An Địch Mỹ Áo thỉnh hắn chọn lựa.
An Địch Mỹ Áo nhìn một chút, chọn một bộ y phục giống như màu tóc của hắn, bộ y phục đó mới chỉ là bộ y phục thứ nhất của ngày hôm nay. Hắn cách mỗi nửa canh giờ đều phải đổi một bộ y phục, thế nhưng vẫn mặc không hết, mỗi ngày đều có 999 bộ y phục mới chờ hắn xuyên qua.
Thị nữ trưởng cho cung nhân mang y phục lui ra, sau đó cùng những thị nữ khác giúp An Địch Mỹ Áo mặc quần áo vào. Bộ y phục này gắn đầy ngân phiến cùng hột xoàn, hoa lệ vô cùng, xinh đẹp phi phàm, tướng mạo tuyệt mỹ An Địch Mỹ Áo mặc nó vào càng thêm dệt hoa trên gấm, đẹp đến nổi làm người ta hít thở không thông. Ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi cả người An Địch Mỹ Áo đều sáng lấp lánh, thật giống như tiên hạ phàm, bọn thị nữ lập tức lại nói một đống lớn tán dương An Địch Mỹ Áo.
An Địch Mỹ Áo đang đứng ở trước gương to thưởng thức vẻ đẹp của mình, phía ngoài đột nhiên có một thị vệ đi đến đưa tới một phong thư tinh xảo xinh đẹp, trình lên cho An Địch Mỹ Áo xem, khởi bẩm nói: ” mĩ lệ bệ hạ, nữ vương nước láng giềng vừa phái sứ giả hướng bệ hạ cầu thân, đây là thư cầu hôn nàng viết cho bệ hạ, sứ đoàn cầu thân đang ngoài cung chờ bệ hạ cho gọi vào!” Thị vệ cũng giống như bọn thị nữ đều là do An Địch Mỹ Áo tỉ mỉ chọn lựa, là một nam tử lớn lên rất tuấn tú.
An Địch Mỹ Áo lông mày xinh đẹp nhăn lại, khinh thường hừ một tiếng, đem thư cầu hôn của nữ vương kia ném vào thùng rác màu vàng bên cạnh, cũng không thèm nhìn tới một cái, vẻ mặt chán ghét. Xấu nữ nhân của nước láng giềng kia thật là phiền chết, cóc ghẻ mà dám đòi ăn thịt thiên nga, vẫn không ngừng viết thư hướng hắn cầu hôn, cũng không nhìn tướng mạo của nàng đi, nàng ngay cả tư cách giúp hắn xách giày cũng không có!
Thật ra thì Đức Phù nữ vương của nước láng giềng cùng tuổi với An Địch Mỹ Áo, là một đại mỹ nữ nổi danh khắp Âu Á đại lục, hơn nữa cực kì thông minh, thiện lương tài đức sáng suốt, là một nữ tử tốt bụng đa tài khó gặp. Nàng từ nhỏ đã ái mộ vẻ đẹp An Địch Mỹ Áo so với thần còn đẹp hơn, đáng tiếc siêu cấp tự luyến An Địch Mỹ Áo hoàn toàn nhìn nàng chướng mắt, ở trong lòng An Địch Mỹ Áo trên đời này vô luận là nam hay nữ không có một người nào xứng đôi với hắn. Không chỉ có Đức Phù nữ vương, An Địch Mỹ Áo đã cự tuyệt rất nhiều công chúa của nước khác tới cầu thân, những cô gái này mỗi người đều có danh là đại mỹ nữ.
Thấy An Địch Mỹ Áo mặt ngọc băng lãnh, thị vệ cùng bọn thị nữ đều biết hắn đang tức giận, mọi người câm như hến, ngay thở mạnh cũng không dám. An Địch Mỹ Áo lớn lên rất đẹp, nhưng tính cách lại phi thường xấu, táo bạo dễ giận, bọn họ không cẩn thận đầu sẽ khó giữ được.
“Ngươi đem gương này đưa cho đám sứ giả ngoài kia, bảo bọn bọ mang về cho nữ vương của chúng, nói cho nữ vương đó đây chính là lời hồi đáp của bổn vương!” An Địch Mỹ Áo nhìn chiếc gương hoa mĩ trước mặt, lạnh lùng cười một tiếng, mở miệng đối với thị vệ vừa vào bẩm báo ra lệnh.
“Tuân lệnh, mĩ lệ bệ hạ!” Thị vệ vội vàng nhận lệnh, lập tức sai người đem gương mang đi, đưa cho đám sứ giả của Đức Phù nữ vương.
Bọn thị nữ một mực thương cảm cho Đức Phù nữ vương kia, bệ hạ làm thế thật tàn nhẫn vậy mà lại đưa chiếc gương kia cho Đức Phù nữ vương, để cho nàng soi gương ám chỉ rằng bằng nàng cũng dám hướng bệ hạ cầu hôn! Đức Phù nữ vương thật đáng thương,nàng thật lòng yêu bệ hạ, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình *, bệ hạ là hoa thuỷ tiên quốc vương tuyệt sẽ không yêu ai khác ngoại trừ mình.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình (Câu này để chỉ hành động cố ý làm rớt vật gì đó như…tiền chẳng hạn hoặc có hành động gì đó trước mặt người mình thích để tạo sự chú ý, nhưng người đó lại vô tình không biết! …)
An Địch Mỹ Áo không chút nào biết hành vi của mình thật sự quá mức, liễm diễm tử nhãn hiện lên một ý cười lãnh khốc vô tình. Đức Phù xấu nữ nhân kia sau khi nhận được gương khẳng định sẽ tức chết, nhìn nàng sau này còn dám không biết tự lượng sức mình hay không, vọng tưởng cùng ta kết hôn, bị các nàng những thứ dong chi tục phấn* này thích, thật là một loại vũ nhục!
(dong chi tục phấn: bình thường; xoàng xĩnh, tầm thường)
An Địch Mỹ Áo đi tới trước gương, tiếp tục mèo khen mèo dài đuôi. Trong tẩm cung của An Địch Mỹ Áo khắp nơi đều là gương, không chỉ có trên tường gắn đầy gương mà tất cả những chỗ tầm mắt có thể nhìn đến đều là gương: chỗ chỗ đều là gương lớn gương nhỏ. An Địch Mỹ Áo yêu nhất chính là soi gương, cho nên hắn sai người trong cung gắn gương vào từng cái ngóc nhách, để hắn dễ dàng tùy thời thưởng thức vẻ đẹp của mình. Hắn có thể chuyện gì cũng không làm, thậm chí không ăn không uống từ sáng chỉ ngồi soi gương soi từ sáng tới chiều đều không thấy nhàm chán.
Nhìn mĩ nam tử trong gương rực rỡ bức người, nghiêng nước nghiêng thành, An Địch Mỹ Áo rất nhanh tâm tình lại khá lên. Từ nhỏ đến lớn, vô luận có chuyện gì không vui chỉ cần một soi gương thấy vẻ đẹp kinh thiên động địa của mình thì tâm tình của hắn sẽ lập tức tốt.
“Bức hoạ ngày hôm qua ta sai hoạ sĩ đã hoạ xong chưa?” An Địch Mỹ Áo vừa “Mèo khen mèo dài đuôi”, vừa hỏi thị nữ trưởng.
“Hồi bẩm, mĩ lệ bệ hạ, họa sĩ đã sớm hoàn thành rồi ạ, sáng sớm đã cho thị vệ đưa tới, đang chờ bệ hạ nhìn có hài lòng hay không!” Thị nữ trưởng trả lời.
“Đem bức tranh mang lại đây!” An Địch Mỹ Áo gật đầu. An Địch Mỹ Áo mỗi ngày đều cho họa sĩ vẽ cho mình một bức họa, đem vẻ mỹ lệ của hắn vĩnh viễn nhớ kỹ, làm đời sau bái lạy ca tụng.
Bức họa kia rất lớn, cao tầm ba thước chiều rộng khoảng hai thước, trong bức tranh An Địch Mỹ Áo mặc một bộ y bào Khổng Tước Linh Vũ Chức Thành Lam Lục Sắc Hoa tiên diễm, trên đầu đỉnh đầu cũng là dùng Khổng Tước Linh Vũ làm thành Hoa mũ, cả người tựa như một con ngũ thải tân phân *, Khổng Tước Vương rực rỡ chói mắt đẹp đến làm cho người ta mất hồn.
( ngũ thải tân phân là: ngũ sắc nhiều màu)
“Không tệ!” An Địch Mỹ Áo hài lòng gật đầu, mặc dù họa sĩ không thể đem tất cả dung mạo mỹ lệ của hắn hoạ ra, tranh này giống như chỉ có hoạ được phân nửa dung mạo tuyệt mỹ của hắn, nhưng so với mấy họa sĩ trước đây vẽ đã coi như là không tệ! Không có biện pháp, hắn thật sự rất mĩ lệ rồi, những thứ phàm phu tục tử này không có bản lãnh đem tất cả mĩ lệ của hắn dùng bút mực miêu tả ra!
“Đem bức họa này treo trước giường của ta đi!” An Địch Mỹ Áo đối với bọn thị vệ phân phó nói.
“Tuân lệnh, mĩ lệ bệ hạ!” Bọn thị vệ lập tức đem bức họa khổng lồ của An Địch Mỹ Áo treo trước giường, trong tẩm cung của An Địch Mỹ Áo ngoại trừ nhiều nhất là gương thì còn có những bức hoạ của An Địch Mỹ Áo, có đủ loại mỗi một bức đều mĩ lệ tuyệt luân, vượt xa thần.
“Bãi giá đến ngự thư phòng!” An Địch Mỹ Áo hạ lệnh rời đi tẩm cung, ngồi lên hoa kiệu. Hoa kiệu cũng là làm từ vàng cùng bảo thạc, vô cùng nặng, mười sáu tráng nam mới có thể khênh được. An Địch Mỹ Áo toạ thực sự khí phái xa hoa, mười sáu cường hán khênh tiếp theo là đống lớn thị nữ cùng thị vệ bao quanh, đám người hạo hạo đãng đãng hướng ngự thư phòng đi tới.
Mọi người nhất định rất kỳ quái hoa thủy tiên quốc vương luôn luôn chỉ biết thích đẹp tự luyến, lãng phí, đối với triều chính không có chút nào hứng thú. Vậy mà sẽ nhớ đi ngự thư phòng, chẳng lẽ là muốn đi phê duyệt tấu chương? Dĩ nhiên không phải rồi, An Địch Mỹ Áo làm sao có thể có nguyện ý đi phê duyệt tấu chương khô khan nhàm chán, hắn vừa nhìn thấy tấu chương đầu sẽ đau, hắn đi ngự thư phòng là có mục đích khác.
Sau khi ngồi lên vương vị An Địch Mỹ Áo đem cả hoàng cung túc túc làm lớn ra gấp mười lần, cho nên hoàng cung mới lớn vô cùng, đoàn người của An Địch Mỹ Áo đi thật lâu mới vừa tới ngự thư phòng. Dọc theo đường đi chung quanh có thể thấy được cung điện xa hoa cùng các thứ bày biện mĩ lệ đến khoa trương, khắp nơi đều là hoàng kim phỉ thúy, mã não trân châu.
An Địch Mỹ Áo bước xuống hoa kiệu đi đến thư phòng, lập tức liền thấy ở chính diện của thư phòng trên tường bạch kim treo một bức hoạ cao 9 thước rộng 6 thước,bức họa này so sánh với bức hoạ vẽ An Địch Mỹ Áo ngày hôm qua còn muốn to hơn gấp mấy lần, muốn xa hoa khí phái liền xa hoa khí phái hơn mấy lần, hơn nữa cũng là xinh đẹp nhất.
Trong bức tranh An Địch Mỹ Áo đẹp đến kinh tâm động phách, hơn nữa uy phong lẫm lẫm, khí phách mười phần, thật là độc nhất vô nhị. Trên đỉnh đầu của hắn là hoa mũ đầy ngọc sáng chói mắt, lộng lẫy tinh mỹ có 999 viên các loại bảo thạch vây quanh, lớn nhất là một viên tiêm tinh Hồng Bảo Thạch to như quả trứng gà vậy,An Lỗ Đặc mặc quân trang truyền thống ( quân trang: Y phục của quân vương nha), trước ngực đeo dải lụa hoa lệ cùng huy chương, khoác áo choàng lông cừu màu vàng vô cùng hoa mỹ, trên tay cầm hoàng kim quyền trượng mà thần hậu ban cho tượng trưng cho quyền lực tối cao. Đây là thời điểm An Địch Mỹ Áo mới lên ngôi, để cho một trăm danh hoạ nổi tiếng trong cả nước ngày đêm hợp lực vẽ ra. Bức họa này nhà nhà trong cả nước đều có một bức, tất cả đều là chiếu theo bức hoạ trong cung này làm ra, An Địch Mỹ Áo muốn tất cả dân chúng đều biết vẻ đẹp mỹ lệ độc nhất vô nhị của hắn bị làm cho mê say làm cho điên cuồng.
An Địch Mỹ Áo vẫn như mọi khi mỗi lần vào ngự thư phòng đều phải đứng ở của say mê ngắm bức họa này một hồi lâu, rồi mới ngồi bàn đọc sách. Bàn sách rộng rãi được làm từ đá cẩm thạch chất đầy các loại tấu chương, nhưng An Địch Mỹ Áo cũng không thèm nhìn tới một cái, mà bình tĩnh sai người vội vàng đem toàn bộ tấu chương mang đi, chỉ cần thấy những tấu chương này là sẽ phiền lòng.
“Hôm nay thơ ca có bao nhiêu?” Ngón tay tuyết trắng mĩ lệ của An Địch Mỹ Áo nhẹ nhàng đùa bỡn đám tóc màu bạc đang rủ xuống trước ngực, đối với Quan văn thư đứng ở trước mặt hỏi.
“Hồi bẩm mĩ lệ bệ hạ, có hơn ba trăm bài!” Quan Văn thư một mực cung kính trả lời, sau đó đem một Đại điệp thi bản thảo đặt lên bàn sách.
An Địch Mỹ Áo cầm lấy thơ ca trên bàn đọc, chỉ thấy tất cả đều là các câu thơ tán dương vẻ đẹp của An Địch Mỹ Áo. Đúng vậy, An Địch Mỹ Áo tới ngự thư phòng chính là đặc biệt đến xem những thứ này thơ ca, thích đẹp thành si An Địch Mỹ Áo sau khi lên làm quốc vương, liền hạ lệnh cho thi nhân trong cả nước ngày ngày làm thơ tán dương mình, người nào viết hay thì sẽ có thưởng. Vì vậy mỗi ngày đều có một đống các thi nhân trình lên thơ ca tán dương vẻ đẹp của hắn, bọn họ cái gì cũng không làm chỉ chuyên chú vì hắn làm thơ, còn có rất nhiều dân chúng đổi nghề làm thi nhân, một là bởi vì có tiền thưởng kếch xù, hai là bởi vì An Địch Mỹ Áo quả thật rất đẹp, có thể vì hắn một tuyệt thế mỹ nhân làm thơ, chiếm được sự ưu ái của hắn là một loại vinh quang vô thượng.
An Địch Mỹ Áo đang nhìn được một nửa đống đệ nhất thơ ca, phía ngoài đột nhiên truyền đến một trận ầm ỹ, sau đó có một thị vệ đi tới bẩm báo: “Khởi bẩm mĩ lệ bệ hạ, đại thần Trát Lợi Lặc ở ngoài cửa muốn diện kiến bệ hạ!”
“Ngươi không nói cho hắn biết, ta đang thưởng thức thơ ca sao? không cho bất luận kẻ nào quấy rầy sao?” An Địch Mỹ Áo không vui vung lên mày liễu phẫn nộ quát, trong lòng thầm nghĩ: Trát Lợi Lặc lão tao đầu này muốn gặp hắn, khẳng định không có chuyện tốt lành gì, nhất định là lại tới chỉ trích phê bình hắn, phiền muốn chết!
“Hồi bẩm mĩ lệ bệ hạ, thuộc hạ đã cùng Trát Lợi Lặc đại thần nói, nhưng hắn kiên trì nhất định muốn gặp bệ hạ......”
“Bệ hạ!” Thị vệ còn chưa giải thích xong, một lão đầu tử đầy tóc bạc, vẻ mặt uy nghiêm đã xông vào.
“Trát Lợi Lặc to gan, ngươi dám không có mệnh lệnh của bổn vương mà tự tiện xông vào, ngươi đáng bị tội gì!” An Địch Mỹ Áo lập tức mắng, vốn còn muốn đập bàn nhưng là lại sợ đem tay mình làm đau, nếu như tay đập bị sưng thì hỏng bét. Da tay của hắn rất là mềm mại, nếu như làm bị thương mười mạng chó của Trát Lợi Lặc cũng không đủ bồi.
“Bệ hạ, xin đợi chút nữa hãy trách tội thần! Trước lúc cựu thần đã thỉnh cầu bệ hạ, mau dừng lại hết thảy những hành vi hoang đường của người! bách tín của An Lỗ Đặc cũng sắp lầm than rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy An Lỗ Đặc sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong!” Trát Lợi Lặc tuổi đã cao chạy đến trước mặt An Địch Mỹ Áo, kích động nói. Quý vi tể tướng Trát Lợi Lặc là trợ thủ đắc lực nhất của thái thượng hoàng khi còn sống, ở trong triều đức cao vọng trọng, ở trong dân gian cũng có uy vọng cực cao, trước khi thái thượng hoàng qua đời đã hạ lệnh bổ nhiệm lão ta làm trọng thần hi vọng lão ta có thể phụ trợ An Địch Mỹ Áo, để cho An Lỗ Đặc càng ngày càng thịnh vượng. Đáng tiếc An Địch Mỹ Áo kém cỏi, dốt nát, hoàn toàn không nghe lời Trát Lợi Lặc, khiến cho An Lỗ Đặc chướng khí mù mịt, rối tinh rối mù.
“Hành vi hoang đường của bổn vương? Trát Lợi Lặc, cẩn thận cách dùng từ của ngươi! bổn vương sau khi ngồi lên vương vị đã có một loạt quyết sách anh minh, ngươi dám nói bổn vương làm những hành vi hoang đường, chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa sao!” An Địch Mỹ Áo giận dữ, vươn ra ngón tay ngọc chỉ vào lão tể tướng mắng. Xú lão đầu đáng chết này, ỷ là cựu thần được phụ vương sủng ái nhất, dám không đem hắn để vào trong mắt, nhiều lần chỉ trích hắn, lão ta thật là chán sống rồi!
An Địch Mỹ Áo cũng không bao giờ nghĩ hành vi của mình là sai, hắn cho rằng hắn là vua của An Lỗ Đặc, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, hết thảy hành vi của bổn vương đều là chính thiên kinh địa nghĩa.
“Bệ hạ, người biết người đã làm cái gì sao?” Trát Lợi Lặc thiếu chút nữa bị An Địch Mỹ Áo làm cho giận đến ngất xỉu. Thái thượng hoàng vô cùng anh minh cùng với thái hậu thông minh hiếm thấy, nhưng làm sao mà bọn họ lại sinh ra loại người ngu xuẩn, vô lý như vậy, ngoại trừ dung mạo mĩ lệ ra thì lão thật sự là nghĩ mãi không ra ưu điểm gì!
“bổn vương làm cái gì?” An Địch Mỹ Áo vung lên khóe môi hỏi ngược lại.
“Bệ hạ, ngài lãng phí, loạn tu sửa cung điện, mặc kệ triều chính, loạn ban bố một đống lớn mệnh lệnh hoang đường kỳ quái, đem quốc gia làm loạn một trận, những thứ này cũng không nói. Nhưng tại sao ngài lại hạ lệnh phá hủy miếu thờ cùng tượng thần của thần hậu, cho xây dựng lại miếu thời cùng tượng thần của ngài, có phải ngài đang nỗ lực thay thế thần hậu, ngài có biết đây là hành vi bất kính không? Bệ hạ, ngài phải biết rằng thần hậu là thần bảo hộ An Lỗ Đặc của chúng ta, bởi vì thần hậu che chở chúng ta nên An Lỗ Đặc mới có thể từ một cái tiểu vương quốc mới trở thành như bây giờ, có thể cùng các cường quốc khác nổi danh, là một siêu cường quốc xưng bá Âu Á đại lục! Chúng ta có ngày hôm nay tất cả đều là thần hậu ban cho chúng ta!” Trát Lợi Lặc đại thần tức giận mắng, nhớ tới hành động hoa thủy tiên quốc vương trước mắt này bụng của lão đều tức đến đau đớn ( tức chết).
“Trát Lợi Lặc, ngươi không cần đem công tích của thần hậu đối với chúng ta An Lỗ Đặc khuyếch đại! An Lỗ Đặc chúng ta có thể dân giàu nước mạnh, có địa vị hôm nay tất cả đều là bởi vì phụ vương của ta anh minh thần võ, cùng thần hậu hoàn toàn không có quan hệ. Ta chưa từng nhìn thấy nàng hiển linh, trợ giúp An Lỗ Đặc chúng ta một tí nào! Nếu nàng đối với An Lỗ Đặc chúng ta không có bất kỳ công tích nào, chúng ta cần gì phải cung phụng bái lạy nàng!” An Địch Mỹ Áo hoàn toàn xem thường. Mỗi lần thấy người dân của An Lỗ Đặc ca tụng thần hậu như thế nào vĩ đại, làm hắn cảm thấy không thoải mái. Nhìn trong miếu tượng thần của thần hậu còn không có bằng một nửa vẻ đẹp mĩ lệ của hắn An Đích Mỹ Áo – Y Lợi Tu, nàng tại sao lại có thể nhận được tán thưởng sùng bái của mọi người, hắn là quốc vương của An Lỗ Đặc nên dân chúng hẳn là phải tôn kính sùng bái hắn mới đúng!
“Bệ hạ, mời ngài mau mau đình chỉ những lời nói vũ nhục thần hậu! Ngài không biết rằng những lời nói này của ngài nếu để cho thần hậu biết, sẽ chỉ vì ngài mà cả dân chúng của An Lỗ Đặc bị tai vạ! Thừa dịp lúc này thần hậu còn không có giáng tội lên đều An Lỗ Đặc chúng ta, nhanh chuẩn bị thật nhiều tế phẩm tế bái thần hậu, hướng thần hậu tạ tội, thỉnh cầu thần hậu khai ân!” Trát Lợi Lặc mau tức điên rồi, nhưng nhớ tới sự trọng dụng của tiên vương đối với lão, nhớ tới lão là người dân của An Lỗ Đặc, lão vẫn miễn cưỡng đè xuống đầy bụng lửa giận đối với An Địch Mỹ Áo nói những lời thành khẩn khuyên nhủ.
“Không được!” An Địch Mỹ Áo không chút do dự cự tuyệt, hắn vừa rồi không có làm sai cái gì, tại sao lại bắt hắn hướng xú lão bà kia thỉnh tội.
“Bệ hạ!” Trát Lợi Lặc phổi đều sắp bị tức điên rồi.”Ngài biết không? Đại Tế Ti nói cho ta biết, hắn nhận được thần dụ, An Lỗ Đặc của chúng ta sắp bị tai vạ đến nơi rồi! Thần hậu rất nhanh sẽ bởi vì hành vi của ngài mà giận chó đánh mèo, cả An Lỗ Đặc rất có thể lập tức bị diệt vong chỉ bởi vì hành vi hoang đường ngu xuẩn của ngài!” Trát Lợi Lặc kích động đập bàn mắng, thì ra là vì nguyên nhân đó cho nên lão mới hung hăng xông tới ngự thư phòng, muốn gặp An Địch Mỹ Áo khuyên nhủ ai ngờ An Địch Mỹ Áo hoàn toàn không biết hối cải.
“An Lỗ Đặc sắp bị diệt vong? Ha ha ha ha ha! Này thật là một truyện mà bổn vương nghe qua buồn cười nhất! Trát Lợi Lặc, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, Đại Tế Ti lão thần linh kia nói như vậy là bởi vì bổn vương phá đi miếu thờ thần hậu, đuổi hắn đi làm cho hắn không có cơm ăn áo mặc, cho nên mới phải thêu dệt ra cái loại chuyện nói dối như cuội này, mục đích là để cho ta một lần nữa kêu hắn trở lại làm tế ti.” An Địch Mỹ Áo sau khi nghe xong cười ha ha, hoàn toàn không tin thần dự ở trong miệng Trát Lợi Lặc nói ra.
“Bệ hạ, Đại Tế Ti nói không phải là lời nói dối, hắn là người phát ngôn của thần, lời của hắn nói chưa bao giờ từng sai. Hắn cũng giống như ta, trước kia đều cùng lớn lên từ nhỏ với tiên vương, cũng đã ở bên người tiên vương rất lâu. Lần này An Lỗ Đặc thật muốn đại họa lâm đầu rồi, cầu bệ hạ nhanh lên một chút thỉnh cầu thần hậu tha thứ cho ngài cùng dân chúng của An Lỗ Đặc......”
“Đủ rồi! Không cần lại dùng thần hậu hù dọa bổn vương, nói cho ngươi biết cho dù là thần hậu, lão thái bà kia thật sự muốn giáng tội bổn vương cùng An Lỗ Đặc, bổn vương cũng không sợ nàng! Ta An Địch Mỹ Áo – Y Lợi Tu là vị vua chí cao vô thượng của An Lỗ Đặc,là vị vua mĩ lệ thần thánh nhất, ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai nói xin lỗi, ngay cả thần hậu cũng không có khả năng! Hơn nữa thần hậu có tư cách gì trách tội bổn vương, thần hậu vốn không có mĩ lệ bằng bổn vương, An Lỗ Đặc dân chúng vứt bỏ nàng đổi sang cung phụng sùng bái bổn vương là chuyện đương nhiên, bổn vương làm sai chỗ nào?” An Địch Mỹ Áo cắt lời Trát Lợi Lặc, bá đạo uy nghiêm nói. Thần hậu là thứ gì chứ, cái loại xấu xí lão thái bà nếu mà nhìn thấy vẻ đẹp kinh thiên động địa của hắn nhất định sẽ lập tức cảm thấy xấu hổ mà chạy trở về thiên cung, cả đời cũng không dám gặp lại hắn, thì làm sao còn mặt mũi dám giáng tội hắn và An Lỗ Đặc.
“Tiên vương, cựu thần thật xin lỗi người!” Trát Lợi Lặc nhìn An Địch Mỹ Áo bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt áy náy lớn tiếng kêu lên. Tiên vương mặc dù đem An Địch Mỹ Áo cùng cả quốc gia phó thác cho hắn, nhưng đối mặt với người tự luyến như thế có khuyên bảo thế nào cũng vô dụng , hắn đã không còn có cách cứu nữa rồi, hắn Trát Lợi Lặc thật sự bất lực.
“bổn vương hiện tại tuyên bố ngươi cùng Đại Tế Ti lão thần linh kia bị trục xuất, ngươi mau trở về thu thập hành lý đi, cùng Đại Tế Ti rời khỏi An Lỗ Đặc!” An Địch Mỹ Áo khinh thường hừ lạnh một tiếng, lãnh khốc vô tình tuyên bố. Hắn xem sớm Trát Lợi Lặc cùng Đại Tế Ti hai người này tao lão đầu không vừa mắt rồi, chẳng qua là bận tâm bọn họ là ái thần của tiên vương, thế mới vẫn nhẫn nhịn bọn họ, nhưng hôm nay bọn họ dám bịa đặt dùng thần uy hiếp hắn, hắn không thể lần nữa dễ dàng tha thứ cho bọn họ! Ai! Mình thật là quá thiện lương, muốn trục xuất Trát Lợi Lặc còn để cho lão trở về thu dọn đồ đạc, để cho lão có thể mang đi những thứ đồ lão thích, mình thật là một người tốt a!
“Ngươi tại sao lại đuổi chúng ta, chúng ta phạm vào tội gì?” Trát Lợi Lặc sắp tươi sống tức chết, nhìn chằm chằm An Địch Mỹ Áo ánh mắt sắp phun lửa.
“Không nói đến chuyện ngươi hôm nay tự tiện xông vào ngự thư phòng, đối với bổn vương hô to gọi nhỏ,dùng lời nói hưu vượn của Đại Tế Ti đe dọa bổn vương là tội đại bất kính. Chỉ bằng tướng mạo của ngươi cùng Đại Tế Ti cũng đủ để trị tội các ngươi! Hai người các ngươi lớn lên vừa già lại vừa xấu, đã phạm vào tội nghiêm là tướng mạo tội, mỗi lần nhìn thấy các ngươi là muốn làm hại ánh mắt của bổn vương, hại bổn vương khó chịu đã lâu!” An Địch Mỹ Áo quở trách nói, những lời này hắn đã sớm muốn nói đối với Trát Lợi Lặc tao lão đầu này.
“Ngươi......” Đáng thương Trát Lợi Lặc giận đến thiếu chút nữa chết bất đắc kỳ tử, lão và Đại Tế Ti cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, dĩ nhiên không có khả năng có chỗ nào đẹp mắt. Phải biết rằng lão khi còn trẻ cùng Đại Tế Ti, tiên vương cũng là tam đại mỹ nam tử của An Lỗ Đặc, không biết có bao nhiêu danh thục nữ ái mộ bọn họ. Bọn hắn bây giờ già rồi tự nhiên sẽ biến dạng!
“Đem hắn đuổi ra khỏi cung! bổn vương không bao giờ muốn …. nhìn đến khuôn mặt xấu xí của hắn nữa!” An Địch Mỹ Áo cực kỳ không nhịn được phất tay, đối bọn thị vệ ra lệnh.
“Tuân lệnh, mĩ lệ bệ hạ!” Bọn thị vệ mặc dù hết sức thông cảm cho Trát Lợi Lặc, nhưng bọn hắn không dám kháng lệnh của An Địch Mỹ Áo , tiến lên đem Trát Lợi Lặc kéo đi ra ngoài.
“An Đích Mỹ Áo – Y Lợi Tu, ngươi nhất định sẽ nhận lấy báo ứng, ngươi nhất định sẽ hối hận......” Trát Lợi Lặc chỉ vào An Địch Mỹ Áo xúc động phẫn nộ mắng to, nhưng thanh âm của lão rất nhanh biến mất ở trong thư phòng.
An Địch Mỹ Áo mặt ngọc giận đến xanh mét, nếu như không phải bởi vì hắn chán ghét thấy máu sợ cái thứ hèn hạ dơ bẩn đó có thể làm bẩn vẻ đẹp của hắn, hắn thật muốn tại chỗ một kiếm đâm chết cái lão thất phu ghê tởm này.
Trong thư phòng thị vệ, thị nữ toàn bộ nhìn An Địch Mỹ Áo mà run sợ, ai cũng không dám mở miệng, sợ bị làm cá trong chậu ( người vô tội gặp tai hoạ), bị An Địch Mỹ Áo giận chó đánh mèo.
May là An Địch Mỹ Áo rất nhanh liền đuổi bọn họ đi, chỉ cho một người ở lại trong thư phòng. An Địch Mỹ Áo đứng lên rời đi vương tọa, đi tới bên cạnh giường êm nằm xuống, bởi vì tao lão đầu Trát Lợi Lặc kia nháo ầm ĩ, nhã hứng thưởng thơ của hắn liền biến mất.
An Địch Mỹ Áo mặc dù rất tức giận, nhưng hắn vô cùng hiểu được như phải làm như thế nào để điều chỉnh tâm tình của mình, phải làm như thế nào làm cho mình lập tức vui vẻ. Hắn từ trên tường ngọc gỡ xuống một chiếc gương bạc tinh mỹ, trong thư phòng chung quanh đều là các loại gương.
An Địch Mỹ Áo nhìn gương bạc, lập tức khóe môi cong lên, vươn ra ngón tay tinh tế mĩ lệ nhẹ nhàng phác hoạ hình ảnh của mình trong gương, từ từ miêu tả ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết của mình, tử nhãn tràn đầy mê luyến cùng say mê. Thật đẹp, vô luận nhìn bao nhiêu lần, hắn đều không nhịn được vì dung mạo mỹ lệ của mình mà cảm thán, luôn luôn không nhịn được yêu mình!
Hắn là người xinh đẹp giống như vậy, trên đời làm sao có thể có người so được với hắn, cho dù thần hậu là người có quyền thế nhất Thần giới là nữ nhân xinh đẹp nhất cũng muốn quỳ gối ở dưới chân của hắn, cam tâm tình nguyện chịu thua......
Tự luyến đến không có thuốc nào cứu được, An Địch Mỹ Áo cầm lấy gương tựa vào trên giường êm say mê suốt một ngày, hoàn toàn không biết lời của Trát Lợi Lặc sắp ứng nghiệm, hắn thật lập tức sẽ bị tai vạ đến nơi rồi, vì mình tự luyến ngạo mạn mà gặp nhiều đau khổ tàn nhẫn, làm cho hắn hối hận cả đời......
“Buồn cười –” trên thiên giới, trong cung điện của thần hậu đột nhiên truyền ra một tiếng rống giận phẫn nội tột cùng. Trong cung thấy thần hậu chẳng biết có chuyện gì mà giận dữ như thế, da thịt tuyết trắng như ngọc lộ ra vạn trượng hồng quan chói mắt, cả người bởi vì lửa giận sắp nhanh muốn bốc cháy.
“Thỉnh thần hậu bớt giận!” Trong cung thị nữ cùng người hầu toàn bộ bị làm cho sợ đến quỳ rạp trên mặt đất, trăm miệng một lời kêu lên.
“Chết tiệt An Đích Mỹ Áo – Y Lợi Tu, hắn chỉ là một nhân loại ti tiện mà dám khiêu chiến quyền uy của bổn hậu, mưu toan thay thế bổn hậu, còn dám nói với nhiều người ta đây không có mĩ lệ bằng hắn. Hắn dám như thế nhục nhã bổn hậu, bổn hậu nhất định phải đem hắn băm thây vạn đoạn!” Thần hậu cầm thật chặt Ngọc quyền, giận đến cả người phát run.
Mấy tháng này thần hậu vẫn không nhìn thấy hương khói mà dân chúng An Lỗ Đặc cung phụng, cũng không thấy dân chúng An Lỗ Đặc hướng nàng cầu nguyện, cảm thấy hết sức kỳ quái liền phái người đi nhân giới xem xét, thế mới biết được vị vua mới của An Lỗ Đặc: An Đích Mỹ Áo – Y Lợi Tu đem miếu thờ cùng tượng thần của nàng toàn bộ phá hủy, không cho phép dân chúng An Lỗ Đặc cung phụng tín ngưỡng nàng, muốn dân chúng cả nước chuyển sang tín ngưỡng hắn cái này quốc vương. Buồn cười nhất chính là An Đích Mỹ Áo – Y Lợi Tu thế nhưng nói nàng tuy được tôn là người đẹp nhất thần giới nhưng không có mĩ lệ bằng hắn,cái loại nhân loại đê tiện này thật là tội đáng chết vạn lần!
“Ta vẫn hao công tốn sức che chở cho An Lỗ Đặc, để cho An Lỗ Đặc từ một tiểu vương quốc phát triển cho tới bây giờ thành đệ nhất cường quốc của Âu Á đại lục, nhưng bọn hắn đã hồi báo với bổn hậu như thế nào. bổn hậu nhất định phải hung hăng trừng phạt những người vong ân phụ nghĩa này mới được!” Thần hậu thần nhan giận dữ, đối với thiếp thân thị nữ nữ thần cầu vồng Ngả Ái lệ người quỳ gối trước mặt ra lệnh: “Ngươi lập tức báo cho A Tắc Mạn để cho hắn đối với An Lỗ Đặc phát động động đất, hơn nữa để cho Đạt Á đem nước biển ở đại dương toàn bộ chảy tới An Lỗ Đặc, bổn hậu muốn phá hủy An Lỗ Đặc!” A Tắc Mạn là thổ thần cai quản nhân giới còn Đạt Á là hải dương nữ thần.
“Thần hậu, xin ngài nghĩ lại! Có sai chính là An Đích Mỹ Áo – Y Lợi Tu một người, cùng An Lỗ Đặc dân chúng không liên quan, An Lỗ Đặc dân chúng là vô tội! An Đích Mỹ Áo – Y Lợi Tu tự luyến thô bạo, lãng phí, An Lỗ Đặc dân chúng sau khi hắn cai trị dân chúng càng ngày càng lầm than, hết sức cực khổ! An Lỗ Đặc dân chúng tất cả đều là tín đồ trung thành của thần hậu, nhất là tể tướng cùng đại tế ti của An Lỗ Đặc chưa từng quên mất ân tình của thần hậu đối với An Lỗ Đặc, bọn họ vẫn luôn khuyên can vị tân vương kia, nhưng An Đích Mỹ Áo – Y Lợi Tu là một vị hôn quân không chỉ không có nghe lời khuyên can của bọn họ, ngược lại còn đem bọn họ đuổi ra khỏi An Lỗ Đặc! Kính xin thần hậu xem xét mọi việc, dân chúng An Lỗ Đặc rất đáng thương không nên trách tội bọn họ, thỉnh xin người chỉ trừng phạt một người là An Đích Mỹ Áo – Y Lợi Tu thôi!” Nữ thần cầu vồng thiện lương vội vàng vì dân chúng An Lỗ Đặc cầu tình. Làm thần hậu thiếp thân thị nữ, nàng ở An Lỗ Đặc cũng có rất nhiều tín đồ, dân chúng An Lỗ Đặc cũng đã vì nàng xây dựng không ít miếu thờ, cho nên nàng rất thích dân chúng của An Lỗ Đặc.
Thần hậu chưởng quản chúng thần, luôn luôn anh minh sáng suốt, hôm nay là bị An Địch Mỹ Áo chọc giận mới điên lên, mới có thể nhất thời mất đi lý trí. Nàng rất nhanh liền bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Đúng! dân chúng của An Lỗ Đặc là vô tội, chỉ có tân vương của bọn họ mới có tội! bổn hậu nhất định phải cho tên hôn quân ngu xuẩn này trả giá thật nhiều, bổn hậu không đem tên hôn quân này nghiêm trị, sau này bổn hậu sẽ thẹn với chúng thần!”
“Thần hậu anh minh! Tiểu thần thay mặt tất cả dân chúng của An Lỗ Đặc cảm tạ thần hậu!” Nữ thần cầu vồng lộ ra nở nụ cười khen ngợi.
“Ngả Ái Lệ, ngươi lập tức truyền lệnh cho Hắc Lặc Lỗ Tư tới gặp bổn hậu, bổn hậu muốn để nó đi nghiêm trị cái bông hoa thủy tiên thích tự luyến kia!” Thần hậu giương thần cười lạnh, đôi mắt đẹp lóe ra lãng quang khủng bố. Nàng muốn cái bông hoa thủy tiên chết tiệt kia bị tươi sống hù chết!
“Thần hậu...... Ngài thật muốn cho Hắc Ám Chi Thần tới gặp ngài sao? Hắc Ám chi thần......không phải là......” Nữ thần cầu vồng lấy làm kinh hãi, nghi ngờ nhìn thần hậu, vẻ mặt hết sức cổ quái.
“Không! Đừng để cho Hắc Lặc Lỗ Tư tới đây, ngươi đi tới Ám u giới tìm nó, bảo nó lập tức đi tìm An Địch Mỹ Áo cái tên hôn quân tội không thể tha thứ kia. Bảo nó xé nát cái tên nhân loại đê tiện ngu xuẩn kia, đem linh hồn của hắn nhốt vào tầng thấp nhất của Địa Ngục, vĩnh viễn bị Địa Ngục Chi Hoả đốt cháy hành hạ, trọn đời không thể siêu sinh!” Được Nữ thần cầu vồng nhắc nhở, thần hậu tựa hồ nhớ ra cái gì đó rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu, thay đổi chú ý nói. Nàng thật là bị cái bông hoa thủy tiên tức giận đến hồ đồ rồi, thế nhưng đã quên Hắc Lặc Lỗ Tư là.....
“Tuân lệnh, thần hậu! Tiểu thần lập tức đi ngay! Tiểu thần xin cáo lui!” Nữ thần cầu vồng đứng lên đối với thần hậu hành lễ, rồi ngay sau đó quay người biến mất không thấy đâu.
Hắc Ám chi thần Hắc Lặc Lỗ Tư là con thứ của Thần vương Vưu Đông cùng Thần hậu Mai Ti Lộ Á, nó đặc biệt thống trị Địa Ngục, chưởng quản tử vong, đặc biệt thô bạo thích giết chóc. Hơn nữa nó vô cùng háo sắc, thường xuyên đoạt bắt thần linh cùng nhân loại xinh đẹp về, tất cả thần đều rất sợ, chán ghét nó. Hơn nữa mọi người đồn đại rằng nó lớn lên vô cùng xấu xí, vừa ra đời đã là một con dã thú kinh khủng khó coi, so với ma thú kinh khủng nhất trong địa ngục còn xấu xí đáng sợ hơn. Ngay cả mẫu thân của nó là thần hậu cũng bị vẻ xấu xí của nó hù doạ, dị thường sợ hãi và chán ghét nó, lúc nó còn rất nhỏ đã đem nó ném tới Địa Ngục, mặc nó tự sinh tự diệt.
Mặc dù thần hậu rất chán ghét không vừa lòng tướng mạo xấu xí của nhi tử, nhưng Hắc Lặc Lỗ Tư cùng ca ca của nó Quang Minh Chi Thần Mễ Lạc Thác Tư, đều là người mà thần hậu tín nhiệm nhất. Rất nhiều chuyện trọng yếu của thần hậu đều giao cho Hắc Lặc Lỗ Tư đi làm, Hắc Lặc Lỗ Tư thường xuyên vì thần hậu nghiêm phạt những kẻ đắc tội với nàng, khiêu chiến quyền uy của nàng bất kể nhân loại hay thần linh.
Nữ thần cầu vồng Ngả Ái Lệ sau khi rời đi Thiên giới, cưỡi mã xa cầu vồng của nàng rất nhanh đã đến Ám u giới chỗ ở của Hắc Lặc Lỗ Tư. Ám u giới là chỗ sâu nhất trong Địa Ngục, so với Địa Ngục còn muốn hắc ám hơn, ngay cả một tia ánh sáng của mặt trời cũng vĩnh viễn không chiếu tới chỗ này. Nữ thần cầu vồng xinh đẹp chói mắt cùng mã xa cầu vồng ở một mảnh đen nhánh của ám u giới cũng mất đi quang mang, trở nên lờ mờ không ánh sáng.
Đứng ở trước đại môn của Ám U giới, nhìn khoảng không hắc ám mênh mông trước mắt, bốn phía tất cả đều là chướng khí cùng khói độc làm người ta hít thở không thông, nữ thần cầu vồng sợ đến rùng mình một cái. Nàng sợ nhất là tới Ám u giới, nếu như không phải là thần hậu ra lệnh, nàng là tuyệt sẽ không tới địa phương kinh khủng quỷ quái này, hơn nữa nghĩ đến việc sắp gặp Hắc Lặc Lỗ Tư nàng liền bị làm cho sợ đến cả người phát run, trên người lên nổi đầy da gà.
Nhưng mệnh lệnh của thần hậu là không thể cãi, nữ thần cầu vồng mặc dù rất sợ, nhưng vẫn là cưỡng chế sự sợ hãi trong lòng, đi vào Ám u giới. Cũng giống như phía ngoài bên trong Ám u giới là một mảnh đen kịt cái gì cũng không nhìn thấy, trong không khí tràn ngập một loại kinh khủng quỷ dị, một loại áp lực không nhìn thấy giống như một con quái thú vô hình sắp đưa nhân xé nát.
“Nhị vương tử!” Nữ thần cầu vồng hướng về phía một mảnh đen kịt lớn tiếng kêu lên, căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, hẳn là lúc này Hắc Lặc Lỗ Tư đang ngủ.
Đáp lại Ngả Ái Lệ chính là một mảnh an tĩnh đến kinh khủng, Hắc Lặc Lỗ Tư không có trả lời nàng, nàng chỉ có thể lần nữa kêu lên, thanh âm càng lớn.
“Nhị vương tử!”
“Người nào đang gọi ta?” Rốt cục có tiếng đáp lại nàng, trong bóng tối truyền ra một đạo thanh âm trầm thấp đáng sợ, giống như tiếng sấm vậy vô cùng kinh khủng. Thanh âm kia tràn đầy hữu lực, làm cho người ta từ trong nội tâm kinh sợ, cả người run lập cập.
“Nhị vương tử, là ta! Ngả Ái Lệ!” Nữ thần cầu vồng vội vàng trả lời.
“Nguyên lai là ngươi! Có chuyện gì sao?” Trong bóng tối truyền ra một tiếng ngáp, thanh âm kia so với mười mấy tiếng sấm cộng lại còn vang dội hơn kinh khủng hơn, người nhát gan có thể sẽ bị tươi sống hù chết.
“Nhị vương tử, thần hậu có chuyện trọng yếu giao cho ngài đi làm......”
“Không được! Nói cho mẫu hậu, ta không rảnh! Ta muốn ngủ!” Nữ thần cầu vồng lời còn chưa nói hết, đã bị Hắc Lặc Lỗ Tư cắt đứt, núp trong bóng tối dã thú không có hỏi là chuyện gì cũng không chút nào do dự cự tuyệt.
“Nhị vương tử, thần hậu lần này thật rất tức giận, có một nhân loại đê tiện ghê tởm đã mạo phạm nghiêm trọng tới thần hậu, thần hậu muốn ngài đi trừng phạt hắn!” nữ thần cầu vồng khóe miệng co giật, mặc dù đã quen với tính cách của Hắc Lặc Lỗ Tư, nhưng mỗi lần nhìn thấy loại tính cách bất thường của Hắc Ám Chi Thần nàng vẫn chịu không được.
“Không có hứng thú!” Hắc Ám Chi Thần vẫn tiếp tục cự tuyệt, xem ra nó đối với thần hậu cũng không phải là rất thích, tuyệt không nói gì nghe nấy.
“Nhị vương tử!” Ngả Ái Lệ vẻ mặt bất đắc dĩ, đối mặt với Hắc Lặc Lỗ Tư nàng thật rất nhức đầu, nhưng nếu như làm không xong chuyện thần hậu giao, thần hậu nhất định sẽ tức giận trách tội nàng.
“Ngả Ái Lệ, ta muốn tiếp tục ngủ, ngươi nhanh rời đi, chớ ở quấy rầy ta!” Hắc Lặc Lỗ Tư không đếm xỉa tới nàng, trực tiếp hạ lệnh trục khách.
“Nhị vương tử, xin hãy nghe ta nói, lần này ngươi nhất định phải giúp thần hậu báo thù, An Lỗ Đặc tân vương An Đích Mỹ Áo – Y Lợi Tu......” Ngả Ái lệ đem chuyện An Địch Mỹ Áo thích đẹp tự luyến, cùng rất nhiều hành vi hoang đường của hắn toàn bộ nói cho Hắc Lặc Lỗ Tư, bao gồm cả chuyện An Địch Mỹ Áo tự nhận so với thần hậu đẹp hơn, như thế nào lớn mật nhục nhã thần hậu, muốn thay thế thần hậu.
“Ha ha ha...... Rất thú vị, Hoa thủy tiên quốc vương thật là rất có ý tứ!” Hắc Lặc Lỗ Tư sau khi nghe xong cũng không có tức giận, ngược lại còn cười ha ha, thanh âm đáng sợ giống như pháo kích vậy vô cùng vang dội tràn đầy nồng hậu hứng thú.
Nghe được tiếng cười lớn vô cùng hưng phấn của Hắc Nặc Lỗ Tư, Ngả Ái lệ có chút kinh ngạc, vừa muốn mở miệng Hắc Lặc Lỗ Tư đã đoạt trước nói: “Ta biết rồi, ngươi trở về bẩm báo với mẫu hậu vĩ đại, ta sẽ giúp nàng nghiêm trị hoa thuỷ tiên quốc vương kia dám cả gan mạo phạm nàng, thỉnh nàng yên tâm!” Vốn là thanh âm chán chường đột nhiên trở nên có tinh thần, để cho Ngả Ái Lệ đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
“Thần hậu hi vọng người có thể đem An Đích Mỹ Áo – Y Lợi Tu xé thành trăm mảnh,đem linh hồn của hắn nhốt vào tầng thấp nhất trong Địa Ngục, vĩnh viễn bị Địa Ngục chi hoả bừng bừng đốt cháy hành hạ, trọn đời không thể siêu sinh!” Ngả Ái Lệ đem lời thần hậu giao phó nói cho Hắc Lặc Lỗ Tư.
“Ừ! Ngươi đi đi! Ta lập tức đi làm, ta nhất định sẽ làm cho mẫu hậu phi thường hài lòng!” Trong bóng tối vang lên một loại thanh âm sau đó có một vật khổng lồ từ từ bò dậy, thời gian ngủ đã kết thúc, hiện tại bắt đầu là thời gian ngoạn.
“Được, ta sẽ trở về nói cho thần hậu biết, tin tưởng thần hậu sẽ phi thường cao hứng! Tiểu thần xin cáo lui!” Ngả Ái Lệ đối với Hắc Lặc Lỗ Tư ở trong bóng tối hành lễ, nhanh chóng rời đi Ám u giới. Nàng mặc dù rất kỳ quái tại sao Hắc Lặc Lỗ Tư lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng nàng đã đem chỉ dụ của thần hậu truyền đạt lại, Hắc Lặc Lỗ Tư cũng đã đáp ứng, nhiệm vụ của nàng cũng coi như hoàn thành, chuyện khác cùng nàng không quan hệ. Nàng thật sự chịu không nổi chỗ hắc ám kinh khủng này làm cho người khác hít thở không thông, còn có quái thú thô bạo Hắc Lặc Lỗ Tư sống chung một chỗ!
“Thủy tiên hoa quốc vương, ta Hắc Ám chi thần Hắc Lặc Lỗ Tư tới đây!” sau khi Ngả Ái Lệ đi, tiếng cười kinh khủng trần hứng thú vang lên rồi sau đó cũng lập tức từ trong bóng tối biến mất. Hắc Lặc Lỗ Tư rời đi Ám u giới, nó đã không thể chờ được muốn gặp con người thú vị kia dám cùng thần hậu tranh mĩ lệ…