Ngày thứ bảy sau khi bà nội đột ngột xuất huyết não, qua đời.
Hưởng thọ 62 tuổi.
Tôi vẫn nhớ rất lâu rất lâu trước đây, tôi và bà nội nằm trên chiếu trong sân, xế chiều mùa hè, rất nóng, nhưng bà nội không muốn vào nhà nằm điều hòa, tôi muốn ở bên bà nội, cũng không vào nhà, bà nội bèn lấy quạt quạt cho tôi, khi đó, bà nói, nhất định phải đi sau ông nội, tôi chống cằm, nhìn bà, khó hiểu hỏi bà: “Bà nội cũng sợ chết ạ?”
Bà nội lắc đầu, nhìn tôi với ánh mắt hiền từ, nói, bà không dám… Để ông nội một mình lẻ loi ở lại thế giới này.
Bà không dám.
Tôi nói: “Nhưng mà, ông nội còn có bố và mẹ con, còn có dì nhỏ, còn có ông Từ, có rất nhiều rất nhiều người thân và bạn bè mà.”
Lúc ấy, bà nội chỉ lắc đầu, không nói gì.
Sau này, khi bà đột ngột xuất huyết não, mất đi ý thức mấy ngày, tôi mới dần dần hiểu được, bà nội sợ hãi.
Mấy ngày nay, ông nội gần như một tấc cũng không rời, canh giữ bên cạnh bà nội, không nhìn ai, cũng không để ý tới ai, giống như lập tức mất đi ký ức, trở nên không quen biết chúng tôi.
Ông chỉ nói chuyện với bà.
Đôi mắt ông, nhìn chúng tôi, giống như nhìn không khí.
Ông nói, cô ngốc, tuyết rơi rồi, tuyết đầu mùa năm nay.
Ông nói, em muốn nghe anh hát không, bài 《 Mối tình đầu 》mà em thích nhất, muốn nghe không?
Ông nói, anh hát xong rồi, em khen anh đi, trước đây em đều khen anh.
Ông nói, em còn không nói chuyện, anh giận đấy.
Bà nội sợ ông nội tức giận nhất, khi ông nội tức giận, vô cùng đáng sợ, giọng ông nội siêu to, lúc mất khống chế, gần như muốn ăn thịt người.
Mỗi lần ông nội cáu kỉnh, mấy đứa trẻ chúng tôi đều trốn đi rất xa, ngay cả bố tôi cũng không dám động vào ông nội, chỉ có dì nhỏ, mới dám tranh luận với ông.
Nghe mẹ nói, tính cách của bố, giống bà nội, dịu dàng, khiêm nhường, nho nhã lễ độ.
Nhưng tính cách của dì nhỏ, lại giống ông nội, nóng tính, đanh đá, không sợ trời không sợ đất, trước đây đi học, thường xuyên đánh nhau với bạn học, nghịch ngợm gây sự, gây chuyện rắc rối, từ nhỏ không ít lần bị ông nội đánh, nhưng bà nội luôn che chở dì nhỏ, dì nhỏ trốn phía sau bà nội, làm mặt quỷ với ông nội đang tức đến run người, ông nội cầm chổi lông gà, hùng hổ đi tới, bộ dáng như sắp ăn thịt người, mà bà nội luôn che phía trước: “Nếu anh muốn đánh con gái của em, vậy anh đánh cả em luôn đi!”
Bà luôn nói như vậy.
Ông nội tức giận đến phát run, chỉ vào bà nội nói: “Lý Huyền! Em định làm phản đúng không, em đừng tưởng rằng ông đây không dám động vào em!”
Cuối cùng, ông nội ném chổi lông gà, chạy đi trút giận, ở trong sân, dùng sức đá thân cây.
Ông nội thật sự không dám động vào bà nội, ông yêu thương che chở bà như tâm can bảo bối, nếu mấy đứa trẻ chúng tôi quấy rầy bà nội lâu, đều sẽ bị ông đuổi ra khỏi nhà.
Khi ông nội tức giận, chỉ có bà nội mới có thể kiềm chế ông, bà nội gọi vọng vào trong sân một tiếng: “Lâm Hi, em đói.”
Ông nội nhất định sẽ lập tức dừng việc đá thân cây lại, hùng hổ vào nhà: “Ăn ăn ăn, mở miệng chỉ biết ăn!”
Sau đó ngoan ngoãn vào phòng bếp, nấu cơm cho bà nội.
Bà nội thích ăn cơm chiên trứng của ông nội nhất, tôi ăn, không thấy có gì đặc biệt, vẫn chỉ là hương vị của cơm chiên trứng thôi.
Bà nội nói, không giống.
Nhưng đến nay tôi vẫn không rõ, rốt cuộc không giống ở chỗ nào.
———-
Tôi thích ngủ cùng ông bà nội, nằm ở giữa hai người, để bà nội hát cho tôi nghe, phe phẩy cái quạt, ru tôi ngủ. Có điều mỗi buổi sáng tỉnh lại, tôi đều bị đẩy sang bên cạnh, ông nội nằm ở giữa, ôm eo bà nội, vùi đầu vào ngực bà, cọ cọ… Thật cay mắt, tuy tôi còn nhỏ, nhưng tôi cũng trưởng thành sớm, mỗi lần như thế tôi chỉ có thể lén lút chuồn ra khỏi phòng, giả vờ như chưa thấy gì.
À, quên không nói, dáng người của ông bà nội, đẹp vô cùng, trước đây họ là ngôi sao, bây giờ là nghệ thuật gia gạo cội, khi bà nội hơn năm mươi, trông bộ dáng bà chỉ như phụ nữ mới hai mươi ba mươi tuổi, còn ông nội, càng ngày càng có khí chất, đẹp trai đến mức người người ghen tị.
Mà người con ông nội thương yêu nhất, đương nhiên là bố tôi, như tôi vừa mới nói, tính cách bố tôi giống bà nội, dịu dàng, không giỏi nói năng, hay giúp mọi người làm việc tốt, nhưng người thiện bị người khinh, ngựa thiện bị người cưỡi! Nghe mẹ tôi nói, lúc còn nhỏ bố tôi thường xuyên bị bạn học bắt nạt ở trường, ông nội biết chuyện này, vội vàng lao tới trường, vén tay áo định đánh nhau với người nhà bạn học kia! Cuối cùng bà nội phải chạy đến trường xách ông về như xách cún.
Bà nội nói, Lâm đại thiên vương, anh mất mặt không?
Ông nói, thiên hậu tức giận, mà vẫn có thể nhẫn nhịn như vậy, bảo sao luôn bị anh cưỡi.
Hừm, tôi không hiểu gì đâu nhé.
———-
Mấy ngày bà nội ngã bệnh, cũng chỉ có một mình ông nội chăm sóc bà, bố mẹ tôi, còn cả dì nhỏ, đều muốn tới giúp đỡ, nhưng ông nội không cho, ông trừng mắt, rất hung dữ, ai chạm vào bà nội, ông sẽ trừng người đấy, cắn răng, không nói lời nào, ánh mắt như muốn giết người.
Mấy ngày nay, ông nội chăm sóc bà nội vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, mấy ngày nay, tôi mới biết được, hóa ra ông nội cũng có thể dịu dàng như vậy.
Giường của ông, đặt ngay tại phòng bệnh, bên mép giường bà nội, nhưng rất nhiều lúc, ông nằm trên giường bà, ôm bà ngủ, ở bên tai bà, khẽ hát những bài hát quen thuộc, những bài đó, đều do bà nội viết cho ông.
Bà nội đã từng nói, tài văn chương cả đời này của bà, đều là vì gặp được Lâm Hi.
Buổi tối ông nội sẽ đặt báo thức trong điện thoại, để vào túi quần, mỗi một giờ, rung một lần, ông sẽ giúp bà nội trở mình một lần; mỗi buổi sáng, lại đến phòng bếp nhỏ trong bệnh viện tự mình nấu cháo, đút cho bà nội, ăn từng chút từng chút một… Chăm sóc người bệnh, rất rườm rà, cũng rất vất vả, nhưng những việc này, ông đều tự tay làm lấy, không cho con cái giúp đỡ.
Tôi biết, ông nội đang sợ điều gì.
Ông sợ bản thân mình không còn cơ hội nữa, nên phải thật cưng chiều bà.
Cả đời không đủ, kiếp sau kiếp sau nữa cũng không đủ, vĩnh viễn không đủ.
Ngày cuối cùng trước khi bà nội đi, kỳ tích mà tỉnh lại, mọi người bao gồm cả bác sĩ, đều cho rằng, tình hình đã chuyển biến tốt đẹp, chúng tôi vô cùng vui mừng, nhưng ông nội lại không vui, dường như linh cảm được điều gì đấy, ông khóc.
Câu đầu tiên bà nội nói sau khi tỉnh lại là, Lâm Hi, anh lại đây ôm em một cái.
Ông nội ngồi bên giường bệnh, ôm bà nội.
Bà nói, Lâm Hi, em sợ quá!
Ông nói, anh hát cho em nghe, sẽ không sợ.
Ông ôm bà, nhẹ nhàng mở miệng.
Vẫn thao thức suốt đêm dài
Ngước nhìn vì sao nơi chân trời
Vẫn nghe thấy tiếng vỹ cầm
Như than khóc lại như trêu đùa
Cớ sao chỉ sót lại một vầng trăng trong khoảng trời của tôi
Kể từ đêm nay hai người đôi ngả
Nhưng trái tim tôi mỗi một giây, mỗi một phút đều bị người chiếm giữ
Người vẫn luôn lặng thinh tựa như vầng trăng ấy
Tiếng vỹ cầm vẫn vang vọng “Nửa vầng trăng cuối thu”
Vấn vương trong tôi, khát vọng trong tôi còn mãi đến ngày sau
Trong tiếng hát của ông nội, bà nội chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Dì nhỏ khóc lên thành tiếng, lại bị ông nội hung dữ trừng một cái, không được khóc, ông không cho chúng tôi khóc, ông nói bà nội ngủ rồi, không được làm ồn đến bà.
Trước đây bà nội không ngủ được, ông luôn hát bài hát này, ru bà nội ngủ.
Lần này, cũng giống như thế.
Tất cả chúng tôi bị ông nội đuổi ra khỏi phòng bệnh, cách cửa kính, tôi nhìn thấy ông nội tựa như đang dỗ dành một cô gái nhỏ, ôm bà nội, chảy nước mắt, hôn trán bà, miệng hơi khép mở, ở bên tai bà, nói những lời âu yếm.
Ánh nắng hè, nghiêng nghiêng soi vào phòng bệnh, sau giờ ngọ, trần thế tĩnh lặng.
Mộ của bà nội, được an táng trên sườn núi sau biệt thự.
Mỗi ngày ông nội đều lên núi với bà, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Thói quen này, dùng hết ba năm.
Năm đó, ông nội 62 tuổi.
Cả đời ông không bệnh không lo, ra đi rất nhẹ nhàng.
Một ngày trước khi tạ thế, ông ngồi trên ghế mây ngoài sân, chậm rãi vươn tay, tựa như nhận được thứ gì đó.
Ông nói, anh muốn ăn.
Dì nhỏ ngồi bên cạnh ông nội, hỏi ông, bố muốn ăn gì?
Ánh mắt già nua của ông nội, vẫn nhìn không khí phía trước.
Ông cười nói, thật ngọt.
Dì nhỏ nói sau khi bà nội tạ thế, dì chưa từng nhìn thấy ông nội cười ngọt ngào như vậy.
Vào khoảnh khắc đó, ông nội chậm rãi nhắm mắt lại.
Thật lâu thật lâu về sau, tôi mới biết được, lần đầu tiên ông bà nội gặp nhau, câu đầu tiên ông nói với bà là,
Cậu có chocolate không?
———- Toàn văn hoàn ———-