Hai ngày trước khi Lý Sơ tự sát, bị cưỡng hϊế͙p͙!
Khó mà tưởng tượng, không thể tin được!
Không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Cô nhớ lại ngày Lý Sơ tự tử trên đường ray, sắc mặt tiều tụy chật vật, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao Lý Sơ vẫn luôn có bộ dáng thần kinh như vậy.
Chuông điện thoại Lý Huyền đột nhiên vang lên, khiến cô giật mình, trên màn hình, là Lâm Hi gọi.
“Anh vừa mới xem hoàng lịch… Ngày kia là ngày lành, anh sẽ đẩy lùi tất cả kế hoạch công việc, chúng mình đến Cục Dân Chính.”
“Ừ…”
“Ừ?”
“Em nghĩ…” Giọng Lý Huyền rất mệt mỏi: “Có lẽ chuyện kết hôn, nên hoãn lại một chút, hiện tại em…”
“Có phải em không muốn gả cho anh hay không?” Lâm Hi nhạy bén cảm nhận được giọng nói Lý Huyền không bình thường: “Anh nói cho em biết, ngày hôm đó, nếu em không tới, có tin anh trực tiếp lên Weibo rút thăm trúng thưởng tìm bà xã không.”
Anh đang nói đùa, nhưng Lý Huyền cười không nổi.
Sau khi đối phó mấy câu, Lý Huyền cúp điện thoại, trở về thủ đô, cô không hề chậm trễ, trực tiếp liên hệ với bạn tốt nhất của Lý Sơ lúc ấy Hoàng Linh.
Trong quán cà phê, Hoàng Linh có vẻ hơi mất tự nhiên: “Xin hỏi, chị tìm tôi có chuyền gì không?”
“Ngày 19 tháng 11 năm em gái tôi tự sát, cũng chính là hai ngày trước khi em gái tôi chết, cô có thể kể cho tôi một chút không? Chuyện gì cũng được.”
Hoàng Linh là bạn cùng phòng của Lý Sơ, quan hệ giữa hai người không tệ.
“Ngày 19 tháng 11…” Hoàng Linh cau mày nhớ lại: “Ngày đó… Hình như Học viện âm nhạc mở tiệc đón người mới, nhưng mấy người chúng tôi lại đi bar, dẫn theo vài đàn em mới tới, định vui vẻ một chút.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Lý Sơ uống say, nói rất nhiều…” Hoàng Linh lén liếc Lý Huyền một cái: “Nói rất nhiều lời bậy bạ về chị.”
Thái độ như thế rất bình thường, con bé không ngừng uống say rồi mắng chửi cô, cho dù không uống rượu, cũng mắng chửi.
“Sau đó cô ấy trở về phòng trọ của mình.”
“Một mình?”
“Thật ra cũng không phải một mình.” Hoàng Linh lẩm bẩm: “Có một đàn em tiện đường với cô ấy, cùng đi taxi với cô ấy.”
Tay cầm tách cà phê của Lý Huyền bỗng dưng siết chặt: “Người đó, là ai?”
Hoàng Linh nhìn Lý Huyền, che miệng cười: “Nói ra cũng thật trùng hợp, cậu ấy chính là ngôi sao mới nổi tiếng hai năm nay Lâm Hi, hình như còn là… của chị Lý Huyền…”
Là người yêu của cô… Lâm Hi.
“Thật sự không ngờ, lúc ấy tôi nhìn thấy, đàn em Lâm Hi rất đẹp trai, nhưng tính tình quá thất thường, vừa tới trường đã có rất nhiều nữ sinh tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy không thèm đế ý đến người ta dù chỉ một chút, hôm đó trong quán bar, sau khi mọi người giới thiệu lẫn nhau, ánh mắt cậu ta, luôn dán trên người Tiểu Sơ, chưa từng rời đi, chúng tôi cho rằng… Có lẽ vừa gặp đã yêu, mà đúng lúc tâm trạng Tiểu Sơ không tốt, chúng tôi nghĩ, nếu thực sự có ý này, dứt khoát tác hợp hai người với nhau, như vậy cũng có thể giúp Tiểu Sơ giảm bớt phiền muộn trong lòng, đêm khuya, để Lâm Hi đưa Tiểu Sơ về nhà, nhưng hình như cậu ấy cũng đã uống không ít, sau khi chúng tôi đưa họ lên xe taxi, ai về nhà người đó… Sau đó…” Ý cười trên mặt Hoàng Linh nhanh chóng tan đi, ánh mắt nổi lên cảm xúc thương tiếc: “Sau đó, lại xảy ra chuyện như vậy.”
Lý Huyền mơ màng từ trong quán cà phê đi ra, bên ngoài tí tách tí tách mưa nhỏ, đầu óc trống rống, đôi mắt ánh nước mông lung, về đến nhà, cả người lạnh lẽo.
Trang cuối cùng trong nhật ký của Lý Sơ, là ngày 19 tháng 11, buổi tối trước một ngày, Lâm Hi đưa cô ta về nhà.
Nhưng Lý Huyền tuyệt đối không tin, chuyện này, sẽ có liên quan đến Lâm Hi, tuyệt đối không có khả năng.
Như vậy hiện tại… Rốt cuộc cô đang sợ hãi cái gì?
Lý Huyền lấy điện thoại ra, ngón tay run rẩy mãi cũng không nhập đúng được mật khẩu, vất vả lắm mới mở được màn hình gọi cho Lâm Hi.
Điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhận.
“Bây giờ anh đang ở trong phòng thu âm.” Đầu bên Lâm Hi rất ồn ào.
“Buổi tối anh về nhà một chuyến đi.” Lý Huyền cố gắng làm mình hít thở ổn định.
Đầu bên Lâm Hi cười đùa một tiếng: “Nhớ anh à?”
Lý Huyền không trả lời, rồi lại nghe anh nói: “Tối nay chỉ sợ không được, lát nữa anh còn có hoạt động.”
“Em nói, buổi tối anh về nhà một chuyến.” Lý Huyền lặp lại một lần nữa.
Lâm Hi nhanh chóng nghe thấy có gì đó không ổn: “Cô ngốc, làm sao vậy?”
Lý Huyền đột nhiên cúp điện thoại, ôm đầu, cảm xúc gần như sụp đổ, đột nhiên ném điện thoại ra ngoài, gầm nhẹ một tiếng, gạt toàn bộ đĩa trái cây trên bàn xuống mặt đất, hai chú chó ở đằng xa nghiêng đầu nhìn cô, không hiểu, cũng không dám tiến lên.
Lý Sơ… Con bé bị người ta… Cưỡng hϊế͙p͙!
Gần ba năm, cô cho rằng, chính mình hại chết con bé, lại không nghĩ rằng… Chân tướng mọi chuyện lại hiện ra trước mặt mình bằng cách này, bằng cách tàn khốc như vậy.
Buổi sáng hôm đó, nếu cô không tranh chấp với con bé, nếu cô cẩn thận một chút, phát hiện con bé khác thường, có lẽ tấn bi kịch này, có thể tránh được.
Bây giờ nhớ lại khung cảnh buổi sáng hôm đó, con bé chảy nước mắt, cắn răng nói với cô: “Mấy người đều ức hϊế͙p͙ tôi, đều ức hϊế͙p͙ tôi!”
Tim Lý Huyền tựa như bị đôi bàn tay số phận gông cùm xích lại, không thể giải thoát, cô thà rằng không biết chân tướng, cô đã vì chuyện này, chuộc tội ba năm, cô mất đi giọng hát, ba năm!
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hi vội vàng trở về, đến khi vào cửa phát hiện trong nhà không bật đèn, anh mò mẫm lên tầng, nhìn thấy Lý Huyền đứng một mình trên ban công, quần áo mỏng manh, ôm cánh tay, đưa lưng về phía anh, nhìn đèn phát sáng ở phía xa, trong tay bưng một ly rượu vang đỏ.
Lâm Hi vốn đang chất một bụng lửa giận, định dạy dỗ lại cô nàng này, nhưng nhìn thấy bóng dáng cô độc của cô, lại không giận được, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cởi áo khoác trên người khoác lên cho cô, sau đó ôm vòng lấy cô từ phía sau, gác cằm lên vai cô, thuận thế hôn vành tai cô: “Anh nghe nói phụ nữ có chứng sợ hãi trước khi kết hôn, không phải em đang… Sợ hãi chứ?”
“Lâm Hi.” Giọng Lý Huyền, hòa vào gió đêm lạnh lẽo: “Có phải anh… Từ rất sớm… Đã biết em gái em hay khong?”
Cơ thể Lâm Hi bỗng dưng cứng đờ, Lý Huyền gỡ cánh tay đang ôm bụng mình của anh ra, xoay người lại, đôi mắt cô sâu thẳm, người xưa nay luôn bình tĩnh như Lâm Hi lại không biết làm thế nào, ánh mắt né tránh nhìn sang một bên: “Em nghe ai nói?”
Phản ứng của anh, làm tim Lý Huyền thít chặt.
“Anh chỉ cần nói có phải hay không?”
Thật lâu sau, Lâm Hi gật đầu: “Ừ, anh biết cô ta, nhưng không thân, chỉ từng gặp một hai lần, cô ấy là đàn chị học năm 4 của bọn anh.”
“Ngày 19 tháng 11 hôm đó, cũng chính là hai ngày trước khi em gái em tự sát, hai người đã xảy ra chuyện gì?” Lý Huyền cố gắng làm bản thân hít thở ổn định, nhưng vẫn không nhịn được mà rùng mình.
“Chuyện đã lâu như vậy rồi, có quỷ mới nhớ rõ?” Lâm Hi bị giọng điệu chất vấn của Lý Huyền làm bực bội: “Anh không nói cho em, là bởi cảm thấy điều này không quan trọng, vốn dĩ cũng không quen thuộc, chỉ gặp vài lần.”
“Không nhớ rõ phải không? Em đây nhắc cho anh, ngày hôm đó, anh có thiện cảm với con bé, anh đưa con bé về nhà.” Lý Huyền đỏ mắt nhìn anh, giọng run rẩy.
“Em ghen với người chết làm gì! Không thể hiểu được!” Lâm Hi nói xong xoay người định đi, Lý Huyền trực tiếp ném ly rượu trong tay đi, vỡ choang bên chân anh.
Ngay sau đó cô lấy điện thoại ra, tay không nhịn được mà run rẩy, cảm xúc rất kích động: “Nếu anh không nói cho rõ ràng, em sẽ báo cảnh sát!”
Bóng lưng Lâm Hi đột nhiên cứng lại, xoay người quay đầu lại, nhìn về phía Lý Huyền, giọng điệu trầm thấp: “Em mẹ nó… Rốt cuộc nổi điên cái gì!”
“Buổi tối hôm đó, em gái em…” Khi Lý Huyền nói ra mấy chữ này, máu trong cơ thể gần như đông lại: “Con bé bị cưỡng hϊế͙p͙.”
Lâm Hi kinh sợ, gió đêm thổi qua trong lòng hai người, tựa như kim châm, thật lâu sau, anh thốt lên một tiếng: “Đệt” phá vỡ im lặng.
“Em mẹ nó sẽ không…” Lâm Hi quay đầu lại đi về phía Lý Huyền, rồi lại dừng lại, anh nhìn thấy trong mắt cô, có nghi ngờ và căm giận.
Cô lại thật sự… Nghi ngờ anh!
“Bạn con bé nói, hai người đều uống say, anh luôn nhìn con bé, cuối cùng còn đưa con bé về nhà…” Cảm xúc mệt mỏi dâng lên trong lòng: “Chuyện hôm đó, có lẽ chỉ là say rượu ngoài ý muốn…”
Lý Huyền còn chưa nói xong những lời này, Lâm Hi đột nhiên tiến lên một bước, nắm chặt cổ tay cô, túm cô đến trước mặt mình, ánh mắt hung ác như báo, giọng nói đè nén: “Ông đây nhìn cô ta, là vì cô ta và em… Rất giống… Ngay từ đầu anh cho rằng, chính là em! Mười mấy năm không gặp, anh cho rằng cô ta chính là em! Nhưng sau đó, càng nhìn càng cảm thấy không giống, ánh mắt không giống… Sau lại uống say, anh đưa cô ta về, nhưng cũng chỉ đưa đến dưới nhà, sau đó xảy ra chuyện gì, bản thân anh cũng không nhớ rõ lắm, buổi sáng tỉnh lại thì đang ngủ trên ghế ngoài công viên.” Lâm Hi bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích cho cô: “Mọi chuyện là như vậy, tin hay không tùy em.”
“Chính anh cũng nói… Uống say không phải sao?” Lý Huyền nghẹn ngào.
Cơ thể Lâm Hi thoáng cứng đờ, sức lực trên tay dần thu lại, chậm rãi lùi về phía sau, đôi mắt vốn sáng như sao trời trở nên ảm đạm.
Lý Huyền chợt sợ hãi, cô cầm lấy tay anh: “Lâm Hi, anh nói cho em anh không làm chuyện này, chỉ cần anh nhìn thẳng vào mắt em, nói anh không làm chuyện này, em sẽ tin anh.”
Lâm Hi không nói gì, im lặng, làm không khí xung quanh nháy mát trở nên loãng hơn, thậm chí Lý Huyền cảm giác… Hít thở cũng không thoải mái.
“Anh uống say, chuyện gì… Cũng không nhớ rõ.”
Anh không trả lời thẳng vào vấn đề, điều này làm tâm Lý Huyền, rơi thẳng xuống vực sâu.
Mãi đến khi Lâm Hi rời khỏi biệt thự, cơ thể của cô, mới bắt đầu cảm thấy đau nhức, giống như mỗi tế bào trong cơ thể, đều đang kêu gào, đau điếng người.
Khi Lâm Hi đi, cũng mang Mao Mao đi, chỉ còn lại Tây Bảo, một mình ngồi trước chuồng chó, kêu từng tiếng ẳng ẳng ẳng bi thương, giống như bị cả thế giới bỏ rơi, đã từng, âm nhạc là toàn bộ thế giới của cô, hiện tại, anh mới là…