Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ

Chương 50: Phỏng Vấn

Cuối cùng Lâm Hi cũng kết thúc cảnh quay trong phim trường đặc biệt của 《 Nịnh thần 》, Lý Huyền ngủ rất sớm, ngày hôm sau dậy, khởi động máy, điện thoại đã sắp bị oanh tạc, có mấy chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là dãy số xa lạ, ngay sau đó Dịch Tiểu Gia gọi đến: “Chị Huyền!” Giọng cô ấy rất kích động, thở hổn hển.


“Xảy ra chuyện gì? Em đừng nóng vội, chậm rãi nói.”
“Chị Huyền! Cháy rồi!”
“Nhà em bị cháy á?”
“Không phải, không có! Là 《 Nịnh thần 》! Đơn khúc《 Nịnh thần 》, cháy rồi!!!”


Tối qua, đơn khúc và trailer《 Nịnh thần 》 được tuyên truyền, cô vẫn chưa kịp xem tình hình thế nào.
“Thế nào?” Lúc này giọng nói của Lý Huyền trở nên dồn dập: “Có bao nhiêu lượt download?”
“Hai triệu!”


Đầu Lý Huyền, “Ầm” một tiếng, hoàn toàn không thể tin được số liệu như vậy: “Em em em… Đếm kỹ lại xem, đừng nói linh tinh, chị lớn tuổi rồi, chịu không nổi.”


“Ôi ôi! Thật đấy ạ! Còn phá vỡ kỷ lục, ngay tối qua, nhiều trang web âm nhạc bị truy cập nhiều đến mức sập hệ thống! Đến ba giờ khuya hôm quá, còn có trang web âm nhạc gọi điện thoại cho em muốn mua bản quyền 《 Nịnh thần 》, hy vọng có được bản download trả phí cao đấy!”


Lý Huyền sờ trán mình, hơi nóng, mặt đã đỏ lên.
Thành công… Thành công đúng không?
“So với 《 Long Ngự 》 thì thế nào?” Cô lại vội vàng hỏi.


“Sao có thể so ạ! 《 Nịnh thần 》 được đăng tải lên mạng chưa đến hai giờ, đã vượt qua lượng download 《 Long Ngự 》 trong hơn nửa tháng! Chị Huyền, chúng ta có bán bản quyền không? Chị Huyền, chị làm sao vậy? Tại sao không nói lời nào?”


Lý Huyền đè xuống trái tim đang đập thình thịch: “Để chị tiêu hóa đã.”


Sau khi cúp điện thoại của Dịch Tiểu Gia, Lý Huyền muốn lập tức gọi cho Lâm Hi, nhưng lại sợ anh đang ngủ bù cho tối qua quay phim, cuối cùng trực tiếp đến công ty, cả buổi sáng đều có trang web âm nhạc gọi đến, hy vọng có thể mua được bản quyền độc nhất vô nhị của ost phim 《 Nịnh thần 》, Lý Huyền vẫn chưa đồng ý, chuyện này còn phải thương lượng với bên đoàn phim, nhưng dù sao Lâm Hi diễn vai nam phụ, tất cả đều lấy tuyên truyền phim làm trọng.


Giữa trưa, rốt cuộc Lý Huyền cũng không kìm nén được mà gọi cho Lâm Hi: “Anh đoán lượng download xem, đoán đúng em thưởng kẹo.”
“Năm mươi triệu?” Lâm Hi cười nói.
“Phì.” Suýt chút nữa Lý Huyền bị sặc nước: “Anh này, tâm thật là lớn…”


“Đùa em chơi thôi, nói đi, bao nhiêu.”
Lý Huyền vội vã thông báo con số kia, sau khi đầu bên kia im lặng thật lâu, rốt cuộc, cũng nghe thấy anh trầm giọng nói: “Cũng tạm được.”
Anh cứ giả bộ đi…
Lý Huyền biết nhất định trong lòng tên kia đang nở hoa.
———-


Bộ phim《 Nịnh thần 》 đóng máy vào cuối tháng năm, Lý Huyền tham dự tiệc đóng máy, tối hôm đó mọi người đều uống rất nhiều, nhất là đạo diễn Ngải Gia, kéo tay Lâm Hi, say khướt nói với Lý Huyền: “Tôi thấy cô không sai, cô dẫn dắt đứa nhỏ này, có thể nổi tiếng.”


Ngải Gia chưa bao giờ dễ dàng khen ai, hai chữ, có thể nổi tiếng, đó là lời thừa nhận và tán thưởng Lâm Hi lớn nhất.
Lâm Hi chỉ cười nhạt, vẻ mặt trầm tĩnh.
Lý Huyền cầm tay Lâm Hi, dưới ống tay áo, mười ngón đan chặt, kín kẽ.


Ít tiếp xúc với nhân viên đoàn phim, Lý Huyền không biết, Lâm Hi lại được chào đón trong đoàn phim như vậy, trong bữa tiệc có rất nhiều người đến chúc rượu Lâm Hi, nhìn ra được, tất cả đều là chân thành, Lâm Hi không làm ra vẻ, thích là thích, không thích là không thích, cho nên người có thể giao lưu, đều là bạn bè thật lòng.


Trên bàn cơm Lâm Hi giúp Lý Huyền chắn không ít rượu, tửu lượng của anh không tốt, nhanh chóng say nhũn người, buổi tối Dịch Tiểu Gia lái xe đưa hai người về biệt thự, Lý Huyền đỡ Lâm Hi, đi về phía biệt thư.
“Có được không chị?” Dịch Tiểu Gia ngồi trong xe hỏi một tiếng.


Lý Huyền đưa lưng về phía cô ấy vẫy tay, lấy chìa khóa mở cửa, hai người loạng choạng vào phòng, Lâm Hi nằm trên giường, duỗi tay cởi quần áo, nhanh chóng cởi sạch sẽ, Lý Huyền mặc kệ anh, để anh ngủ trước, mấy tháng nay anh cũng mệt gần chết rồi, cô không đành lòng quấy rầy anh, cầm quần áo đi phòng tắm tắm rửa.


Dòng nước tí tách đổ xuống, cơ thể Lý Huyền được nước ấm làm đỏ ửng, cửa phòng tắm đằng sau lạch cạch một tiếng, mở ra, Lý Huyền thoáng kinh hãi, chưa kịp quay đầu lại, một đôi tay khỏe khoắc mà thô ráp đặt lên eo cô, ngay sau đó, đè cô lên bức tường, bụng dưới cứng rắn nóng rực dán chặt.


“Lâm Hi.”
Lý Huyền quay đầu lại, cả người anh đã bị vòi hoa sen làm ướt, quần áo trên người đã cởi sạch, da thịt hai người không có vật ngăn cách mà dán chặt lấy nhau.
“Không nhịn được.” Lâm Hi cắn bả vai cô: “Muốn em… Muốn đến điên rồi.”
……【 Tắt đèn 】


Buổi tối, Lý Huyền rúc vào trong lòng ngực Lâm Hi, nghe tiếng hít thở trầm tĩnh của anh, ngẩng đầu, là chiếc cằm nhọn của anh, nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung động, bóng đêm tĩnh lặng.
“Không ngủ được, nhìn cái gì?” Anh thở rất trầm, giọng rất khàn.


“Không phải anh đang nhắm mắt à, tại sao anh biết em đang nhìn anh?”
“Người anh em của anh nói.”
Tay Lý Huyền đi xuống, không thành thật mà sờ đến nơi rậm lông kia, bóp một cái, Lâm Hi đau đến run người, nhíu mày: “Em đi tìm chết đấy à?”


“Người anh em của anh, biết nhiều thứ nhỉ.” Cô cúi đầu cười khúc khích.
“Nó còn biết, em lại muốn.” Lâm Hi xoay người phủ xuống.
“Này!”
———-
Lý Huyền chưa từng nghĩ tới, cuộc sống có thể đẹp đẽ đến như vậy…


Buổi sáng hôm sau vừa đến văn phòng, mấy cô gái trước quầy lễ tân chụm đầu bàn tán, không khí có vẻ không ổn, Dịch Tiểu Gia vội vàng chạy tới: “Chị Huyền, sao chị không nhận điện thoại?”
“Chị vừa đang lái xe.” Lý Huyền ấn xuống nút thang máy, hỏi: “Có việc gì thế?”


“Đi vào… Văn phòng rồi nói đi.” Sắc mặt Dịch Tiểu Gia vô cùng tệ.


Trong văn phòng, Dịch Tiểu Gia đưa điện thoại cho Lý Huyền, trong đó có một đoạn video phỏng vấn giải trí, MC phỏng vấn tên là Đào Dao Dao, là người có tiếng thích bới móc nghệ sĩ trong giới, từ trước đến nay được mệnh danh là người độc miệng, “Sự kiện bao nuôi” giữa Lưu Tư và Hoắc Lăng Thiên từng ầm ĩ một thời gian, cũng có cô ta ở bên trong quạt gió thêm củi.


“Hôm nay chương trình của chúng tôi sẽ mời người thân của một nghệ sĩ mới đang nổi tiếng trong giới giải trí gần đây.” Đào Dao Dao đứng trước máy quay, ra vẻ thần bí nói: “Nghệ sĩ mới đang nổi tiếng này, là một cá chép vượt vũ môn, như diều gặp gió, không màng đến bố mẹ tuổi già bệnh nặng và em trai nhỏ tuổi trong nhà, nhiều năm qua, cậu ta không hề quan tâm đến người bố người mẹ có công dưỡng dục của mình, từ nông thôn vào thành phố, chỉ lo đến sự nghiệp của bản thân, hiện tại chúng tôi đã mời mẹ của người nghệ sĩ bất hiếu kia đến trường quay, mời bà kể rõ, từ đầu đến cuối mọi chuyện.”


Lý Huyền vừa nhìn thấy khuôn mặt của Kim Hoa xuất hiện trên màn hình, trong nháy mắt tim gần như muốn nổ tung, rốt cuộc bà ta đang làm gì vậy!


Có vẻ Kim Hoa rất sợ ống kính, bà ta chưa từng thấy những thứ này, vô cùng sợ hãi, Đào Dao Dao đi tới ngồi bên người bà ta, thân thiết kéo tay bà ta: “Bác gái à, đừng sợ, có chuyện gì bác cứ việc nói thẳng.”


“Tau… Tau tên là Kim Hoa, tau tới từ Hồng Câu Loan, tau đến đây tìm đứa nhở nhà tau, hắn tên là Hồ Đại Ngưu, hắn còn có cái tên khác, là Lâm Hi.” Giọng Kim Hoa run rẩy, nhìn bộ dáng nói chuyện của bà ta, lời này, chắc chắn đã học thuộc.


“Hồ Đại Ngưu, chính là nghệ sĩ mới đang nổi của truyền thông Thịnh Ngu, Lâm Hi sao?” Đào Dao Dao lại hỏi.


“Tau không hiểu nghệ sĩ mới là gì, đứa nhỏ nhà tau chính là Hồ Đại Ngưu, sau khi hắn vào thành phố, đổi tên thành Lâm Hi, muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn tau.” Tròng mắt Kim Hoa không nhịn được mà liếc trái liếc phải, vô cùng bất an, tay túm chặt góc áo, rõ ràng có thể nhìn ra trong lòng bà ta đang bất an.


“Vì sao cậu ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với người thân?”


“Hắn chê nhà tau nghèo, một lòng muốn vào thành phố sống!” Kim Hoa bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Bọ hắn gãy chân, bây giờ đang nằm trên giường bệnh, không có tiền viện phí tiền thuốc men, bọn tau vào thành phố, chỉ định xin hắn chút tiền, kết quả hắn không thèm gặp tau, còn đe dọa bọn tau, nói muốn giết bọ hắn, aiz, nuôi một con sói mắt trắng, đúng là tạo nghiệp!”


“Đúng rồi, Chu tiểu thư nói, bọn tau tới đây, sẽ có người chữa bệnh cho bọ hắn.” Kim Hoa nơm nớp lo sợ nhìn về phía Đào Dao Dao: “Có phải sự thật hay không?”


Đào Dao Dao không trả lời bà ta, mà nhìn về phía màn hình, dùng lời lẽ chính đáng nói: “Lâm Hi, nếu cậu cũng đang ở trước TV, hãy nhìn người mẹ đáng thương này của cậu đi, nghèo khổ không đáng buồn, đáng buồn ở chỗ nhân tính bị chôn vùi…”


“Rầm” một tiếng, cốc nước trong tay Lý Huyền bị cô ném đi.
“Chết tiệt!”
Dịch Tiểu Gia hoảng sợ, vội vàng ra ngoài gọi dì lao công đến dọn dẹp mảnh thủy tinh.
“Hiện tại chiều hướng dư luận như thế nào?” Giọng Lý Huyền trầm thấp đến đáng sợ.


“Toàn lời mắng chửi, thảm đến mức em không nỡ nhìn.” Dịch Tiểu Gia bất đắc dĩ trả lời đúng sự thật: “Mấy trang web âm nhạc trước đó hẹn mua bản quyền 《 Mịnh thần 》 đều gọi đến hủy mua bán, thậm chí còn gỡ 《 Nịnh thần 》 ra khỏi bảng đơn, các fan ngoại trừ bộ phận fan não tàn…” Cô ấy nhận ra dùng từ không ổn, lập tức sửa miệng: “Hừ, ngoại trừ bộ phận fan trung thành, đại đa số đều… Rất thất vọng, người trước đây từng mua album, giờ đang ầm ĩ đòi trả lại tiền, antifan được dịp chửi rủa, tóm lại… Thật sự rất không tốt.”


Lý Huyền mở Weibo, đề tài # Lâm Hi cút ra khỏi giới giải trí # đã bị đẩy lên đứng đầu bảng hot search.
【 Thật sự rất thất vọng, trước đây vô cùng thích anh ta, không ngờ anh ta lại là loại người này 】


【 Không ngờ vì gia cảnh nghèo khổ, nhiều năm qua cũng không quay về thăm bố mẹ, trời ạ, tại sao lại có người nhẫn tâm như vậy 】


【 Thật sự rất đau khổ, hôm qua xem chương trình phỏng vấn mà khóc không thành tiếng, anh ấy không chỉ là nam thần của tôi, giọng hát của anh ấy còn từng kéo tôi từ trong đau khổ tuyệt vọng trở về, nhưng bây giờ đọc được những tin tức như vậy, tôi thật sự không biết nên nói gì 】


【 Thôi, tôi không muốn đọc thêm bất cứ tin tức gì về người này nữa, quá thất vọng 】


So với các antifan chửi rủa không có chừng mực, những người đã từng làm fan Lâm Hi, nỗi thất vọng của các cô ấy, mới khiến Lý Huyền lo lắng, cô không biết sau khi Lâm Hi nhìn thấy tin tức này, sẽ có tâm trạng gì, anh chưa bao giờ làm phụ lòng người thích mình, đối xử với fans cũng rất dịu dàng, rất nhiều lần quay xong bị fans vây quanh, cho dù cơ thể không thoải mái cũng sẽ kiên nhẫn chụp ảnh và ký tên cho fan.


Làm người thích mình thất vọng, nhất định rất khó chịu.
Những thứ này còn chưa đủ, không biết ai thần thông quảng đại đến thế, lại đăng video Lâm Hi khi đang tuyển chọn, trong video, giám khảo Nhạc Sam hỏi lại anh: “Người nhà của cậu đối với cậu mà nói, không quan trọng ư?”


Đổi lấy, chỉ là một tiếng hừ lạnh của Lâm Hi.


Đoạn video này đã triệt để chứng thực tính cách tồi tệ của Lâm Hi, muốn mọi người thêm tin tưởng, Nhạc Sam còn tự mình ra mặt, trước mặt một phóng viên, trần thuật lại tình huống lúc ấy, nói ông ta đã sớm nhìn ra Lâm Hi này không phải người tốt, nói năng bẩn thỉu tố chất thấp hèn, người như vậy tiến vào giới giải trí, quả thật chính là con sâu làm rầu nồi canh, lúc ấy ông ta đã đào thải anh, nhưng sau lưng anh có người chống lưng, thần thông quảng đại mà vào đấu bán kết thậm chí giành được quán quân.


Ngay sau đó, luồng dư luận, bắt đầu chuyển hướng về phía Lý Huyền…
【 Tôi đã sớm biết, Lý Huyền và Lâm Hi nhất định có một chân 】
【 Đúng vậy, lúc trước tự dưng nhận làm giáo viên khách mời tôi đã cảm thấy có vấn đề 】


【 Lâm Hi có thể giành được giải quán quân, chắc chắn phần lớn dựa vào quan hệ Lý Huyền 】
【 Hai người này thật sự làm tôi cảm thấy ghê tởm, tra nam tiện nữ 】
【 Lâm Hi Lý Huyền cút ra khỏi giới giải trí! 】


Đối với chuyện này, Lý Huyền cũng không vội, cô chỉ tức giận, tức giận cư dân mạng chỉ mới nhìn thông tin trước mắt đã bôi nhọ chửi rủa Lâm Hi, cũng tức giận hành vi của Kim Hoa.
Nhưng nghĩ sâu hơn, dường như Kim Hoa còn nhắc đến một người là Chu tiểu thư trong chương trình.
Chu tiểu thư nào? Chu Tử Duyệt?


Lý Huyền lập tức nghĩ đến sự kiện giữa Đào Dao Dao và Lưu Tư, lúc trước gièm pha Lưu Tư, cũng chỉ có cô ta ầm ĩ lợi hại nhất. Đào Dao Dao, lại có Chu Tử Duyệt dẫn mối, như vậy chuyện về Kim Hoa này, rất có thể cdo Chu Tử Duyệt sắp xếp, nếu không, một người phụ nữ nông thôn, sao có thể lên được talk show của Đào Dao Dao.


Là vì 《 Nịnh thần 》 áp đảo 《 Long Ngự 》 sao, hay là… Lòng oán hận chất chứa đã lâu?
Trong lòng Lý Huyền cười lạnh một tiếng, bọn họ thật là thiếu kiên nhẫn!