Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ

Chương 39: Đông Chí

“Lục tổng, ông định, khi nào nói chuyện này cho Lâm Hi?” Lý Huyền tò mò hỏi ông, rốt cuộc đây không phải chuyện nhỏ, Lâm Hi vẫn luôn nghĩ Lâm Chính Huyền là bố anh, nếu anh biết trên thế giới này, còn có một người Lục Tinh Chước, có lẽ chính là bố ruột của anh, Lý Huyền hoàn toàn không tưởng tượng được, Lâm Hi sẽ có phản ứng gì.


“Đứa bé kia, tính tình quá bướng bỉnh, hiện tại không phải thời điểm, tôi nghĩ… Chờ đến khi thằng bé chín chắn hơn một chút, rồi nói sau, tôi sợ thằng bé nhất thời không thể chấp nhận.”
Lục Tinh Chước hiểu Lâm Hi, thế nên ông không dám nói.


“Lục tổng, có lẽ Lâm Hi, so với ông nghĩ, có thể còn kiên cường hơn.” Lý Huyền mấp máy môi, cuối cùng vẫn nói lời trong lòng với Lục Tinh Chước: “Tôi cảm thấy chuyện này, cho anh ấy biết sớm một chút thì sẽ tốt hơn.” Trông Lâm Hi giống một đứa trẻ, nhưng tâm tư của anh rất sâu, đã vượt xa tuổi thật của anh, nếu không cũng không thể nắm được trái tim thiếu nữ lớn tuổi như Lý Huyền.


“Chuyện này, tôi muốn suy nghĩ lại, trước khi tôi nghĩ xong, hy vọng cô có thể giúp tôi giữ bí mật, có được không?” Lục Tinh Chước nhìn về phía Lý Huyền.
Đã biết chuyện này, còn muốn giấu Lâm Hi, có được không?


“Lục tổng…” Lý Huyền vẫn muốn khuyên ông, Lục Tinh Chước lại vẫy tay: “Lý Huyền, tôi nói vậy với cô, nếu Lâm Hi có thể chấp nhận người bố là tôi đây, đương nhiên rất tốt, nhưng nếu thằng bé không chấp nhận thì sao? Với tính cách của thằng bé, liệu nó còn muốn tiếp tục ở lại truyền thông Thịnh Ngu không? Nếu thằng bé đi, có phải cô cũng muốn đi cùng thằng bé không? Bây giờ với danh tiếng của thằng bé, không lo không tìm thấy công ty tốt để ký hợp đồng, nhưng truyền thông Thịnh Ngu có thể cho Lâm Hi tài nguyên, tôi có thể săn sóc thằng bé, nhất định tốt nhất!”


Đúng vậy, bố cho con trai, đương nhiên tốt nhất.
Lục Tinh Chước vừa nói như vậy, Lý Huyền thấy cũng đúng, liệu sau khi Lâm Hi biết chân tướng, có thể sẽ từ chối sự giúp đỡ của Lục Tinh Chước không, anh kiêu ngạo như vậy, nhất định sẽ từ chối.


Đi ra khỏi văn phòng của Lục Tinh Chước, Lý Huyền thoáng hoang mang, chuyện này, không thể nói cho Lâm Hi, con đường ngôi sao của anh vừa mới bắt đầu, cô cũng không dám để anh tự mình đi tìm đường chết.
Chỉ có thể giấu anh, tuy rằng như vậy không tốt, nhưng chỉ có thể giấu…


Lý Huyền đi ra khỏi tòa nhà truyền thông Thịnh Ngu, có thứ gì đó rơi vào cổ áo, lạnh băng, cô ngước mắt, một bông tuyết dính trên mái tóc cô, tuyết rơi!
Cô bấm điện thoại gọi cho anh, gấp gáp muốn nghe thấy giọng nói của anh.
“Tại sao còn chưa trở lại!” Trong điện thoại, giọng anh rất không khách khí.


“Lục tổng tìm em có chút việc.”
“Tối muộn rồi, có thể có chuyện gì? Hay là lão già kia có ý đồ gì với em?”
……
“Tuyết rơi.” Lý Huyền nhìn lên không trung: “Anh thấy không, tuyết đầu mùa năm nay.”


“Thấy, muốn anh tới đón em à? Nằm mơ! Tự mình về đi, ông đây vừa mới tắm rồi, bật máy sưởi, thoải mái lắm!”
“……”
Ai mẹ nó nói muốn thương cô cả đời! Đúng là lời nói trên giường của đàn ông, không ở não, mà ở thận…


Lý Huyền gọi xe taxi, đi về nhanh như chớp, kết quả vừa mới đi tới cửa, lại nhận được điện thoại của anh.
“Đến cửa nhà rồi.” Lý Huyền vừa nhận điện thoại vừa lấy chìa khóa.
“Em về rồi hả? Đệch! Xe ông đây vừa mới chạy đến cửa công ty!”


Khóe miệng Lý Huyền cong lên: “Không phải không tới đón em à?”
“Anh đây không phải sợ em bị lão già họ Lục dùng quy tắc ngầm sao…”
Lý Huyền cắn răng: “Miệng chó không phun được ngà voi.”
“Một chuyến tay không rồi!” Lâm Hi khó chịu.


“Vậy anh mau về đi, bên ngoài lạnh lắm.” Lý Huyền vào nhà, máy sưởi trong nhà chưa đóng, xua tan khí lạnh quanh người.
“Chờ một chút, lão già họ Lục đi ra.” Đầu bên kia điện thoại Lâm Hi đột nhiên nói: “Ông ta vẫy tay với anh, anh có nên đáp lại ông ta không?”


“Đương nhiên nên ạ! Ông ấy là…” Lý Huyền hắng giọng, dặn dò: “Ông ấy là ông chủ của anh, kim chủ! Khách khí một chút, chào hỏi với ông ấy.”
“Nhưng anh có cảm giác ông ta đối xử với anh…”
Tim Lý Huyền thịch một cái.


“Cảm giác ông ta có hứng thú với anh!” Chỉ nghe Lâm Hi lẩm bẩm: “Anh đoán ông ta là người song tính, chúng mình đều phải cách xa ông ta một chút.”
Lý Huyền suýt ngã!
“Trong đầu anh ngoại trừ mấy việc linh tinh vớ vẩn, có thể chứa cái khác không!”


Lâm Hi cúp điện thoại, liếc ra bên ngoài cửa sổ một cái, rất xa, nhìn Lục Tinh Chước đi về phía anh, anh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn giả vờ không nhìn thấy ông, giẫm chân ga, dứt khoát lái xe ra ngoài.
Ông già họ Lục này, ánh mắt nhìn anh rất kỳ lạ, Lâm Hi không muốn chơi với ông ta.
———-


Sáng sớm, Lý Huyền vẫn mặc áo sơ mi công sở cấm dục, bước đi nhẹ nhàng, từ trên cầu thang đi xuống, nhìn liếc qua phòng khách một cái, đột nhiên bị trượt chân, vất vả lắm mới ôm được tay vịn cầu thang, cứ tưởng có con gấu xám lớn chui vào trong nhà.


Lâm Hi mặc một chiếc áo khoác lông chồn dài màu xám, lười biếng nghiêng người nằm trên sô pha phòng khách, trong tay cầm một điếu thuốc, thưởng thức cảnh tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, mắt nửa mở nửa khép, trong miệng hít mây nhả khói, cực kỳ giống chính khách thời dân quốc.


Hai chú chó một đen một vàng ngoan ngoãn ngồi xổm trước sô pha, thè đầu lưỡi, nhìn anh.
Mẹ nó đây là nghệ thuật gì thế?
Lâm Hi ngước mắt lười nhác nhìn Lý Huyền một cái, kéo dài giọng nói một tiếng: “Dậy rồi à?”
“Vâng.”


“Tối hôm qua anh hầu hạ em có được coi là chu đáo không?” Anh nheo mắt lại.


Nghĩ đến một đêm mây mưa hôm qua, mặt Lý Huyền ửng hồng, tối hôm qua tên nhóc này như uống phải thuốc, quá được! Dã thú nổi cơn điên mà như vậy, Lý Huyền cảm thấy bản thân tiếp tục thêm mấy năm, cơ thể này chắc chắn phải bỏ đi rồi.


Cô tiếp tục giả câm vờ điếc, không nghe lời anh nói, lấy sữa bò trong tủ lạnh ra, nhìn bát cơm chiên trứng vàng vàng trên bàn, bánh mỳ sandwich anh đã cắt cho cô, dao nĩa bằng bạc đặt trên khăn trải bàn trắng tinh.


Lâm Hi từ trên sô pha đứng lên, trầm lặng không lên tiếng mà đi đến trước bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau, tên nhóc này, mặc áo lông chồn sang trọng, xúc cơm chiên trứng, cũng không thấy có gì không ổn.


“Hôm nay làm đại diện thương hiệu.” Lý Huyền vừa ăn cơm vừa nhìn Lâm Hi xem lịch trình: “Hãng nước hoa xa xỉ DS, bên công ty em có việc, không thể đi cùng anh.”


“Ừ.” Lâm Hi buồn bã lên tiếng, đúng lúc Lý Huyền gỡ áo khoác dài chuẩn bị ra khỏi cửa, rốt cuộc anh vẫn không nhịn được mở miệng: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Ngày bao nhiêu?” Lý Huyền quay đầu lại, cố tình hỏi lại.
Chỉ thấy Lâm Hi mở hai tay ra, đập đập áo khoác lông chồn trên người.


“À, đông chí.” Lý Huyền gật đầu: “Anh phải mặc ấm áp một chút.”
Hình như Lâm Hi tức giận, đi tới kéo mặt dây chuyền trên cổ cô: “Mất công ông đây thương em!”
Ai thương ai chứ! Không biết xấu hổ!


Lý Huyền thuận thế ôm lấy cổ Lâm Hi, nhón chân “Chụt” một cái, hôn bên môi anh, hôm nay râu trên cằm cũng được cạo sạch sẽ.
“Em nhớ mà.” Lý Huyền cười khẽ: “Buổi tối em sẽ về sớm một chút.”


Lúc này sắc mặt Lâm Hi mới ấm lên, ấn cô vào trong lòng ngực, cúi đầu dùng sức nghiền nát môi cô, bấy giờ mới buông cô ra.
Anh sinh ra vào ngày đông chí ngày lạnh nhất, nhưng lại tựa nắng gắt, đốt cháy tim cô, đi ra khỏi cửa, cả người ấm áp.


Trong văn phòng, Lý Huyền lấy hộp quà đựng đồng hồ TK từ trong ngăn tủ ra, luôn không tìm được cơ hội tặng cho anh, bây giờ đúng thời điểm, nghĩ đến tên nhóc kia, mừng sinh nhật, thế mà mẹ nó còn mặc cả người toàn lông, Lý Huyền đoán có lẽ anh muốn mặc bộ đồ lông chồn kia đến hội trường đại diện thương hiệu để khoe mẽ… Ngập khí chất kẻ có tiền.


Xem ra chiếc đồng hồ nạm kim cương này, mua đúng rồi.
Cuối năm đến, các ca sĩ cũng lần lượt phát hành đơn khúc chúc mừng năm mới của mình, Lý Huyền xong việc trong tay, đi đến bên piano, chuẩn bị giúp Lâm Hi viết một ca khúc, cuối năm phát hành.


Giai điệu đơn khúc chúc mừng năm mới không nhất thiết phải nhẹ nhàng sinh động, nhưng chủ đề tốt nhất vẫn nên ấm áp như ánh mặt trời, giờ phút này, cô tràn ngập hạnh phúc, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, giai điệu phần nhạc dạo đã viết xong rồi.


Vươn vai, chợt nhận được WeChat của Lâm Hi, click mở, bên trong là ảnh selfie anh đang trang điểm ở hậu trường, trang điểm hơi đậm, màu da tái nhợt như tờ giấy, phấn mắt đánh khóe mắt hẹp dài, cong cong như vầng trăng, đôi môi mỏng như lưỡi dao thoa phấn vàng, mặc một chiếc áo lụa mỏng cổ trễ xuống ngực, đúng là phòng cách diêm dúa lẳng lơ.


Dưới ảnh có một tin nhắn: “Anh đẹp không?”
“Đẹp đẹp đẹp.” Lý Huyền mỉm cười nhắn lại cho anh: “Đẹp đến mức trời ghen người ghét.”
Lâm Hi thích nghe lời hay, vô cùng thỏa mãn gửi một cái icon cười lộ răng xấu xa.


Lý Huyền đang soạn tin nhắn, màn hình chợt thay đổi, điện thoại bố cô gọi đến.
Sau lần ầm ĩ với gia đình lần trước, Lý Huyền không trở về nữa, thỉnh thoảng gọi điện thoại, cũng chỉ gọi cho bố là Lý Chính Cần, nhưng từ trước đến giờ Lý Chính Cần chưa từng gọi vào lúc cô đang làm việc.


Lý Huyền thoáng bất an nhận điện thoại: “Bố, có chuyện gì thế ạ?”
“Huyền Huyền, mẹ con ốm nằm viện rồi.” Trong điện thoại, giọng Lý Chính Cần thanh trầm thấp: “Nếu không, con về nhà một chuyến đi.”
Triệu Di ốm?
“Có nghiêm trọng không ạ?” Lý Huyền vội vàng hỏi.


“Cũng khá nghiêm trọng, dù sao con về trước rồi nói sau.”


“Vâng.” Sau khi cúp điện thoại, Lý Huyền tìm trợ lý Dịch Tiểu Gia, nhờ cô ấy đến bộ phận nhân sự xin nghỉ giúp, sau đó lập tức đi ra khỏi tòa nhà Thịnh Ngu, vẫy một chiếc taxi đi thẳng đến bến xe, từ thủ đô đến Giang Thành, mất hai giờ đi xe, xe buýt xuất phát liên tục, Lý Huyền mua được vé xe buýt khởi hành gần nhất, vừa xuống xe đã gọi điện thoại cho bố: “Bố, mẹ ở bệnh viện nào ạ?”


“Con… Về nhà trước rồi nói sau.”
“Không phải bố bảo mẹ bị ốm phải nằm viện sao? Con đến bệnh viện luôn.”
“Con về trước, sau đó chúng ta cùng đi.” Trong điện thoại Lý Chính Cần nói lẳng đi.
“Không phải… Bố, mẹ nằm viện, bố không ở bệnh viên ư?”


“Bảo con về thì về, lấy đâu ra nhiều lời vớ vẩn thế!” Người nói chuyện, là Triệu Di.
Lý Huyền cúp điện thoại, trong lòng bùng lên một ngọn lửa, hoá ra… Là lừa cô về, giả vờ bị bệnh!
Đệt!


Quả nhiên, về đến nhà, Triệu Di đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha trong phòng khách, trên bàn bày chén trà, khói bay nghi ngút, sắc mặt bà hồng hào, hoàn toàn không có vẻ bệnh tật.


Lý Chính Cần ngồi bên kia sô pha, thấy Lý Huyền về, xấu hổ ho khẽ một tiếng, đứng dậy đón cô: “Con về rồi à, nghỉ ngơi một chút đi, có khát không, muốn uống nước không?”


Lý Huyền không nói gì, cô chú ý tới, trong nhà có người khác, đối diện Triệu Di, còn có hai người đang ngồi, một người là bác, một người là dì.
Hóa ra là họ hàng trong nhà tới.


Triệu Di thấy Lý Huyền lạnh mặt, châm chọc một tiếng: “Mấy tháng không về nhà, còn phải giả vờ bị bệnh mới mời được con về? Đúng là cao giá.”
Chuyện gì vậy?
Giả vờ bệnh lừa cô về, lại cắn ngược một cái, đây đúng là bản lĩnh của Triệu Di.


Lý Chính Cần kéo Lý Huyền ra, nghiêm nghị nói “Huyền Huyền, con thất thần gì thế, không chào mọi người à.”
“Chào dì, chào bác.” Lý Huyền rầu rĩ chào một tiếng.


Nhà Lý Huyền có truyền thống âm nhạc, không chỉ có bố mẹ làm âm nhạc, anh chị em của bố mẹ, cũng làm âm nhạc, nghe nói ông ngoại Lý Huyền thời còn trẻ, còn hát cho Chủ tịch Mao nghe. Dì bây giờ là diễn viên trong đoàn kịch, mà bác lại là giáo viên trường cấp ba âm nhạc, cũng có tiếng.


“Đã lâu không gặp Huyền Huyền.”
“Đã lớn như vậy rồi.”
Vẫn hỏi han như thời còn bé, cô đã 26, còn lớn lên, lớn ở đâu?


Sở dĩ Lý Huyền không thích những người họ hàng này trong nhà, là vì ngày lễ ngày Tết quây quần bên nhau, mấy người bác dì luôn nhắc đến chuyện kết hôn của Lý Huyền, thúc giục cưới thúc giục đến lợi hại, nói con gái hơn hai lăm, vẫn còn giá trị, nhưng nếu còn không kết hôn, đến khi bị giảm giá trị có tìm đàn ông cũng không thấy đâu.


Những lời này, không dễ nghe, Lý Huyền không thích nghe.


Mấy người họ hàng này, thích giới thiệu đối tượng cho cô, cô lại ngại từ chối, Lý Huyền từng gặp mấy người, nhưng đều là mặt hàng cực phẩm, vừa gặp đã nói: “Tôi có xe có nhà ở thủ đô, còn có một đứa con, cô có thể làm một người mẹ tốt không? Cô làm về âm nhạc nhỉ, hình như còn làm ngôi sao, bằng cấp chắc là không cao, có thể giáo dục trẻ con không?”


“Xin lỗi bản thân tôi cũng là một đứa trẻ, không thể giáo dục con của anh.” Lý Huyền để lại những lời này rồi rời đi.
Những lần giới thiệu đối tượng sau của họ hàng, cô đều khăng khăng từ chối, cũng bởi vậy mà nhận không ít lời trách cứ, nói cô không biết tốt xấu.


Thật sự, Lý Huyền không thích ăn Tết.
Bây giờ bác và dì đều tụ tập đông đủ, đối diện là Triệu Di ngồi như Phật gia, Lý Huyền cảm thấy hôm nay bản thân sẽ trở thành cá trên đĩa mặc người xâu xé.
Đúng như dự đoán, Triệu Di mở miệng đầu tiên: “Nghe nói con đang yêu?”