Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ

Chương 11: Viết nhạc cho anh

Ngôn ngữ có thể có khoảng cách, nhưng âm nhạc lại không có, bất kể là cung thương ngũ âm của cổ nhân hay là khuông nhạc như nòng nọc của người nước ngoài, âm nhạc là thứ truyền tải tình cảm phổ biến nhất của nhân loại, chỉ cần chú tâm là có thể cảm nhận được.


Bỏ qua ca từ, chỉ cần nghe giọng hát của anh cũng đủ để mọi người chìm đắm say mê.
Toàn bộ phòng thu im lặng một hồi…


Triển Bằng hừ lạnh một tiếng, không thèm để bụng, đối với một người đã phải học tập âm nhạc chuyên nghiệp từ nhỏ mà nói, kiểu hát tùy ý của Lâm Hi, không hề có kỹ năng, căn bản là ngẫu hứng hát ra, không đáng giá nhắc tới.


Vài vị giám khảo gật đầu liên tục, tỏ vẻ khen ngợi khích lệ với Lâm Hi, Lâm Hi vẫn mang biểu cảm thờ ơ lạnh nhạt như trước, gần như không thay đổi, bất kể là lời khen ngợi hay phê bình, anh cũng không thể hiện cảm xúc đặc biệt gì.


Nhưng đúng lúc này, Lý Huyền buông bút, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hi, nói: “Cậu vẫn chưa đủ tốt.”
Tất cả mọi người hít sâu một hơi.


Mọi người ở đây đều nghe ra bài hát này của Lâm Hi đã lấn át toàn bộ ca khúc trước đó, thậm chí bao gồm cả 《 Giọt sương 》 của Triển Bằng, mà Lý Huyền lại nói, vẫn chưa đủ tốt?
Quả nhiên là kim bài chế tác, yêu cầu quá cao!


Trên mặt Triển Bằng lộ ra nụ cười tự đắc, quả nhiên, cô vẫn nghe ra được Lâm Hi cùng với mình căn bản không ở cùng một cấp bậc.
Lâm Hi đối với lời Lý Huyền nói cũng thoáng kinh ngạc, nhưng anh cũng không nói thêm gì, xoay người đi xuống sân khấu, quay về vị trí của mình.
———-


Lâm Hi xách cơm hộp từ trong thang máy đi ra, chợt nhìn thấy Lý Huyền đang đứng ngoài hành lang, có vẻ đã chờ rất lâu.
Anh dứt khoát đi qua người cô, không thèm để ý tới.


Trong khoảnh khắc hai người đi ngang qua nhau, Lý Huyền lạnh nhạt nói: “Cậu chỉ nghe được lời khen ngợi mà không nghe được lời phê bình à?”


“Nếu người nào đó vì muốn tôi chú ý, cố tình soi lỗi, thật ra không cần phải phiền phức như vậy.” Anh xoay người lại gần Lý Huyền, áp cô lên bức tường: “Vận khí của cô không tệ, bây giờ tôi không có người chống lưng, chỉ cần cô mở miệng, sẽ không từ chối.”
Tên nhóc này!


Lý Huyền lập tức dịch sang bên cạnh vài bước, giữ khoảng cách với anh.
Khoé miệng Lâm nhếch lên cười nhạt, ánh mắt nhìn cô trắng trợn.
“Trình độ tự luyến cùng với thiên phú âm nhạc của cậu, có vẻ liên quan trực tiếp đến nhau nhỉ.” Lý Huyền cắn răng nói.


Lâm Hi cười cợt, rút điếu thuốc ngậm trong miệng, sau đó lấy chìa khoá phòng, mở cửa ra, đúng lúc anh định đóng cửa, bỗng nhiên có một tờ giấy từ trong khe cửa rơi vào.
“Cô lại muốn làm gì nữa?” Lâm Hi có phần không kiên nhẫn: “Tôi đã nói với cô rồi, tôi không cần cô giúp.”


Lý Huyền ló đầu qua khe cửa: “Tôi đã thấy trước đây cậu cầm danh thϊế͙p͙ của tôi, không phải cũng từng do dự à? Số điện thoại cũng đã bấm ra rồi, vì sao không gọi điện thoại cho tôi, cậu đang lo lắng điều gì? Hoặc là nói… Cậu đang sợ hãi cái gì?”


“Cô thật là phiền phức!” Lâm Hi trợn mắt, khoanh tay dựa vào tường.
“Cậu không thể vì từng bị người khác không chịu giúp đỡ mà từ chối mọi người, bỏ lỡ cơ hội trước mắt.”


Lâm Hi đột nhiên cầm cổ tay cô, trực tiếp kéo cô vào phòng, sau đó đè mạnh lên tường, giọng điệu trầm thấp, trong giọng nói hàm chứa sự tức giận: “Cô nghĩ rằng cô hiểu biết tôi lắm hả?”


“Còn phải thử một chút mới biết được.” Giọng nói cô rất bình tĩnh, nhưng hơi thở lại hỗn loạn, trái tim đập thình thịch không ngừng.


“Vì sao?” Anh không buông cô ra, ngược lại lấy một loại tư thế áp bách mà đè cô lên tường, khuôn mặt đẹp không tì vết khiến mọi người khó thở ghé sát vào, hô hấp gần trong gang tấc.
Chuyện gì thế này!


“Cậu buông tôi ra trước đã!” Trong giới giải trí, Lý Huyền cũng coi như là người có thân phận, bị người mới đùa giỡn như thế này, chuyện quỷ quái gì vậy!


Lâm Hi buông lỏng tay cô ra, nhưng không có ý định thả cô, đôi tay chống lên tường, giam cầm cô giữa hai cánh tay, sau đó dán sát mặt cô, kiên nhẫn nhìn cô: “Nói đi.”
Thế nên nhất định phải dùng bộ dáng này mới có thể nói chuyện với anh đúng không!


“Cậu không tin tôi, chẳng qua là bởi tôi không có yêu cầu gì với cậu, thật ra không phải như vậy, tôi muốn giúp cậu, không thể không có yêu cầu, tôi nhìn thấy cậu có thể trở thành ngôi sao sáng nhất âm nhạc Hoa Ngữ, nên mới tình nguyện giúp cậu, đương nhiên cậu cũng có đủ bản lĩnh để thực hiện dã tâm của tôi trong tương lai.” Cô nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Cậu có tài năng, tôi có tài nguyên, chúng ta có thể nói chuyện hợp tác tạo ra cục diện win-win, cả hai cùng thắng.”


Lâm Hi im lặng nghe cô nói, thật lâu sau, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nhạt một tiếng, không có ai sẽ đối tốt với bạn vô điều kiện, xã hội này mẹ nó chính là như vậy, giữa người với người, chỉ có lợi dụng lẫn nhau mới có thể thành lập mối quan hệ vững chắc.


Lâm Hi không trả lời cô, ánh mắt dời đi, rơi xuống tay phải Lý Huyền: “Cô cầm gì thế?”
“À, cái này…” Lý Huyền bỗng nhiên ngượng ngùng: “Tôi viết nhạc… Cho cậu.”
Lâm Hi bất ngờ, cô viết nhạc… Cho anh?


“Tôi vẫn chưa đồng ý với cô mà.” Thái độ của anh không hề hùng hổ doạ người như trước, giọng điệu cũng dịu dàng hơn rất nhiều, cau mày nhìn cô, đột nhiên có phần đoán không ra người phụ nữ này.


Lý Huyền đặt bản thảo lên bàn, không để ý tới lời anh nói, chỉ quan tâm đến bản thân: “Ca khúc hôm nay cậu hát, rất hay, nhưng vẫn chưa đủ, vòng đấu loại là lần đầu tiên cậu thể hiện tài năng trên sân khấu, người ngồi trước TV đều có tiềm tàng là fans của cậu, ca khúc dự thi tuyệt đối không thể chủ quan, cậu cần phải chọn một ca khúc có thể phát huy toàn bộ chất giọng của mình, chỉ cần mở miệng là bắt được lỗ tai người nghe. Tôi viết cho cậu ca khúc này, rất êm tai, cậu muốn thử không?”


“Tôi vẫn chưa đồng ý với cô mà!” Lâm Hi không nhịn được nhấn mạnh lần thứ hai.
“Vậy cậu đồng ý một chút thì chết à!” Lý Huyền cũng không chịu nổi quát anh: “Cậu có thể biết điều một chút được không, tôi chưa từng thấy ai xấu tính như tên nhóc cậu cả!”


Kết quả của bão nổi chính là cô lại bị đuổi ra ngoài.
Lý Huyền nhìn cửa phòng đóng chặt, dậm chân, người đàn ông này… Không lễ phép gì cả! Cô debut đã nhiều năm, chưa từng bị ai đuổi ra khỏi phòng liên tục như vậy.


Sau khi đóng cửa, Lâm Hi đến bên bàn cầm mấy tờ bản thảo lên, trên mặt là khuông nhạc được vẽ bằng tay, vừa nhìn đã nhận ra, trong đó lưu lại dấu vết tẩy xoá, sửa đi sửa lại rất nhiều lần… Cô viết nhạc cho anh.


Anh thử ngâm nga một chút, giai điệu khá nhẹ nhàng, đúng như lời cô nói, thật sự rất êm tai.


Đây là một bản tình ca, tên là 《 Mối tình đầu 》, giai điệu uyển chuyển du dương, tựa như uống rượu ngâm ra, cần phải có cảm nhận rất chân thật, mới có thể khai quật toàn bộ tình cảm sâu đậm dưới đáy lòng một người đàn ông ra.


Dù sao người xem TV đa số là nữ giới, một người đàn ông thâm tình, có thể chiếm trọn trái tim của những cô gái trẻ, anh nhìn ra được, bài hát này, Lý Huyền đã bỏ ra rất nhiều công sức, vì anh mà thu hút fans, chuẩn bị cho trận chiến đầu tiên.


Anh sắp xếp lại tập bản thảo, đặt lên bàn, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố đã lên đèn, ánh đèn rực rỡ sắc màu.
———-


Năm ấy Lâm Hi sáu tuổi, đi lạc mất mẹ trong trung tâm thương mại phồn hoa náo nhiệt, sau đó có một dì có khuôn mặt hiền từ nói sẽ dẫn cậu đi tìm mẹ, cậu liền theo bà ta lên một chiếc Minibus màu bạc.


Cửa xe đóng lại, lần thứ hai mở mắt, tất cả toà nhà cao tầng ngoài cửa sổ đã bị gió lớn gào thét cuốn bay cát bụi của núi rừng Tây Bắc thay thế.


Người mua cậu là một gia đình họ Hồ. Ở một nơi hoang vắng bần cùng ngăn cách với thế giới bên ngoài như Hồng Câu Loan, gia đình này xem như khá giả, ít nhất, một tháng có thể ăn được một cân thịt heo. Người đàn ông làm chủ gia đình tên là Hồ Đại Bằng, tuy cơ thể cường tráng nhưng luôn gù lưng, nhìn qua vô cùng âm u, người phụ nữ của gã tên là Kim Hoa, bên trên còn có hai cụ già.


Hồ Đại Bằng mới hơn ba mươi tuổi, nguyên nhân gã gù lưng là vì không sinh được con, người trong thôn thường xuyên lén chọc cột sống sau lưng gã, anh một chút tôi một chút, chọc đi chọc lại, cuối cùng biến một người cao to vạm vỡ thành một tên lưng gù.


Nhưng Kim Hoa lại có thể sinh con đẻ cái, bởi vì thời còn trẻ chị ta đã từng mang thai, gã đàn ông làm chị ta mang thai đã xuống núi vào thành phố, sau đó thì biệt tăm biết tích. Đứa trẻ được một tuổi thì chết, Hồ Đại Bằng thôn bên cạnh coi trọng chị ta, liền cưới chị ta về nhà, đến bây giờ đã bảy tám năm, trong bụng lại không có một chút động tĩnh, chị ta từng sinh con, đây là chuyện vô cùng nhục nhã, nhưng bây giờ chị ta lại luôn miệng nhắc mãi: “Tất cả mọi người đều biết, trứng của tôi có thể thụ tinh, chỉ có hạt giống không tốt thôi, không phải tôi không được!”


Chị ta càng nói, lưng Hồ Đại Bằng lại càng gù xuống…
Cuối cùng, hai cụ già nhà họ Hồ, quyết định mua cho Hồ Đại Bằng một đứa con, mua một bé trai.


Bốn vạn tám ngàn tệ, dùng hết toàn bộ của cải nhà họ tích trữ, mua được một bé trai tuấn tú từ tay một ả đàn bà thường xuyên vào núi buôn bán trẻ em, tuy tuổi hơi lớn một chút, nhưng bọn họ tin rằng, chỉ cần nuôi nấng nó, có thể sẽ thành thân.


Hồ Đại Bằng có được đứa con trai đẹp như bước ra từ trong tranh, vui vẻ đến mức mất ngủ, càng thêm ra sức cày cấy trên người Kim Hoa, chứng minh gã cũng là đàn ông. Biết bao đêm ngủ trong lo sợ, Lâm Hi cuộn tròn người trong căn phòng xa lạ, nghe tiếng đàn ông thở dốc, tiếng phụ nữ thét chói tai phòng bên cạnh, run bần bật.


Một nhà bốn người, vây quanh đứa bé, sợ con trai không ăn được bánh bao chay, bọn họ còn cố tình lên thị trấn mua bánh bao trắng nhân thịt về, cho cậu ăn bánh bao trắng nhân thịt.
Kết quả cái bánh bao trắng kia chỉ bị Lâm Hi cắn một miếng, sau đó cậu ném mạnh ra xa, miếng bánh trong miệng cũng bị nhổ ra.


“Thật là khó ăn! Tôi không ăn!” Tiếng bé trai khóc đinh tai nhức óc: “Tôi muốn về nhà! Tôi muốn mẹ!” Cách nửa ngọn núi cũng có thể nghe thấy tiếng khóc thét của cậu.
Một sinh mạng gầy yếu như thế, tại sao lại bộc phát ra sức lực kinh người như vậy?


Hồ Đại Bằng xót lương thực, vung tay tát một cái, đánh đến mức bé trai ngã xuống đất, nửa bên mặt sưng đỏ, Hồ Đại Bằng giống như một tên bạo quân, thở phì phò nói: “Mày muốn về đâu! Tao chính là bố mày, đây là mẹ mày, đây là ông bà mày, chỗ này chính là nhà của mày!”


Kim Hoa thương bé trai, lại làm cho cậu bát mì nước thịt khô, gia đình nông thôn cũng không giàu có, lấy tất cả thứ tốt nhất cho cậu, mang chỗ thịt mỡ chỉ đến Tết mới có thể ăn đến trước mặt cậu, cố gắng lấy lòng cậu.


Nhưng Lâm Hi chỉ nhìn thoáng qua bát mì nước bõng mỡ, đã kinh tởm đến mức muốn nôn ra. Nhà họ Hồ không thể tưởng tượng được, đứa trẻ đến từ thành phố này, vốn sinh ra trong một gia đình giàu có, cho dù chưa từng ăn qua sơn hào hải vị, nhưng ít nhất đã ăn theo chế độ dinh dưỡng cẩn thận. Bọn họ cũng không nghĩ đến, cùng sống trên thế giới này, mỗi người lại có một cách sống khác nhau.


Thế nên bọn họ căn bản không thể hiểu được những miếng thịt mỡ chỉ ăn trong ngày lễ tết kia, Lâm Hi lại không thèm liếc một cái.
Một chú chim non lông vàng xinh đẹp từ trong thành phố bay đến, lại bị tra tấn trong một gia đình nông thôn bần cùng.


Mãi đến nửa năm sau, bụng Kim Hoa, cuối cùng cũng có động tĩnh, lại thêm một năm xuân đi thu tới, chị ta sinh được một bé trai bụ bẫm, từ nay về sau, cuộc sống của Lâm Hi, từ địa ngục trực tiếp rơi xuống lò luyện ngục.
Hết chương 11