- Đau không?
Ngón tay Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng xoa cổ tay trắng nõn của Tĩnh Tâm. Nhìn năm dấu tay chói mắt này, oán hận của Cao Lôi Hoa đối với thái tử Quang Minh đế quốc lại càng sâu thêm. Hiện giờ, Cao Lôi Hoa chỉ nghĩ làm thế nào để cho thái tử Ifa thảm hại hơn nữa.
Khuôn mặt Tĩnh Tâm lập tức đỏ bừng lên khi tay được Cao Lôi Hoa xoa bóp.
- Đau không?
Cao Lôi Hoa vừa xoa vừa khẽ hỏi.
Tĩnh Tâm nhìn thẳng mắt Cao Lôi Hoa, sau đó khẽ gật đầu.
- Em nhịn đau một chút, rồi sẽ đỡ đau hơn.
Cao Lôi Hoa đau lòng nhìn mấy vết hằn, sau đó đặt tay lên cổ tay Tĩnh Tâm, đồng thời từ từ truyền một chút lôi thần lực giảm bớt năm dấu tay chói mắt này.
Tĩnh Tâm chỉ cảm thấy từ tay Cao Lôi Hoa sinh ra một luồng năng lượng ấm áp, khiến cổ tay phải của nàng có cảm giác rất thoải mái. Sau ít phút, dưới tác dụng của luồng năng lượng này, có thể nhìn rõ năm vệt hằn dần dần biến mất... ...
Lúc này, Tĩnh Tâm lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng khẩn trương của Cao Lôi Hoa khi trị thương cho mình, khóe miệng Tĩnh Tâm lộ ra một nụ cười xinh đẹp. Không biết vì cái gì, khi thấy nam nhân mạnh mẽ này vì một vết thương bé của mình mà gấp đến như vậy, trong lòng Tĩnh Tâm cảm thấy vui vẻ? Hạnh phúc? Hoặc là cái gì, đúng hơn là một loại cảm giác nói không nên lời, Tĩnh Tâm thật sự thích cảm giác này.
Tới khi năm dấu tay biến mất, Tĩnh Tâm nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Cao Lôi Hoa, ý bảo mình không có chuyện gì nữa rồi.
- A.
Cao Lôi Hoa chỉ mỉm cười , nhưng vẫn nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của Tĩnh Tâm không chịu buông ra.
Tĩnh Tâm dịu dàng ngắm nhìn Cao Lôi Hoa lại một lượt. Khi ánh mắt nàng lướt qua mái tóc bạch kim của Cao Lôi Hoa thì trong lòng liền trầm xuống. Mấy ngày trước, nàng còn nhớ rõ tóc Cao Lôi Hoa vốn là màu đen, nhưng mà giờ lại trắng giống như tuyết.
Bất tri bất giác, Tĩnh Tâm vuốt nhẹ mái tóc bạch kim lạ lẫm này, ngón tay vân vê những ngọn tóc trắng của Cao Lôi Hoa.
- À.
Cao Lôi Hoa cười nhẹ, khẽ nắm lấy tay Tĩnh Tâm:
- Tôi không sao, em yên tâm đi, chỉ là tóc đổi màu mà thôi...
- Ừ.
Tĩnh Tâm khẽ ‘ừ’ một tiếng, tuy rằng chỉ là giọng mũi, nhưng cũng là lần đầu tiên từ khi biết nhau tới nay Cao Lôi Hoa thấy Tĩnh Tâm phát ra thanh âm.
- Oh!
Cao Lôi Hoa lập tức bị thanh âm của Tĩnh Tâm đột nhiên thốt ra làm cho hạnh phúc đến sửng sốt, Tĩnh Tâm thốt ra tiếng, không ngờ thật sự là thốt ra tiếng...
- Mẹ!
Trong lúc Cao Lôi Hoa còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, thì ở cửa vang lên giọng nói trong trẻo của Nguyệt Nhị phá vỡ sự ôn tồn giữa Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm.
Vừa nghe được tiếng của Nguyệt Nhị, Tĩnh Tâm như có tật giật mình, nhanh chóng rút khỏi tay Cao Lôi Hoa, rồi nhìn ra ngoài cửa.
Ở cửa, Nguyệt Nhị nhấc cái chân tập tễnh, cười xấu xa nhìn Cao Lôi Hoa cùng Tĩnh Tâm dìu nhau, bên cạnh nàng có Vong Linh Đại trưởng lão tay ôm Bảo Bảo, và cả Tra Lý cường tráng như cột sắt nữa.
Tiểu nha đầu chết tiệt. Cao Lôi Hoa nhìn Nguyệt Nhị tự nhiên nhiều lời. Vừa rồi là lần đầu tiên hắn vuốt ve an ủi Tĩnh Tâm, thế mà lại bị tiểu nha đầu này phá bĩnh.
Tĩnh Tâm nhìn thấy Nguyệt Nhị liền an tâm nở nụ cười, mấy ngày nay Cao Lôi Hoa và Nguyệt Nhị mất tích thật sự khiến nàng rất lo lắng. Bây giờ thấy hai người trở về an toàn, Tĩnh Tâm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Cao Lôi Hoa lưu luyến không nỡ buông lỏng bàn tay Tĩnh Tâm ra, sau đó đi tới bên cạnh Nguyệt Nhị:
- Tới đây, nha đầu, để ba cõng con vào trong.
- Hì hì, thật ngại quá, ba ba, không cẩn thận quấy rầy ba mẹ thân mật rồi~~
Nguyệt Nhị leo lên lưng Cao Lôi Hoa, cười xấu xa nói với Cao Lôi Hoa.
- Nha đầu này . . .
Cao Lôi Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, sau đó vẫy vẫy tay với Tra Lý và Vong Linh Đại trưởng lão, ý bảo bọn họ tiến vào cùng hắn.
Sau đó dẫn hai người tới giới thiệu với Tĩnh Tâm.
- Tới đây, Tĩnh Tâm, tôi giới thiệu với cô.
Cao Lôi Hoa kéo Vong Linh Đại trưởng lão cùng Tra Lý tới trước mặt Tĩnh Tâm:
- Vị này là Tra Lý, vị này là Đại trưởng lão Vong Linh tộc, à, còn đứa bé trên tay ông ấy là con gái tôi mới nhận, gọi là Bảo Bảo.
Sau đó Cao Lôi Hoa lại chỉ vào Tĩnh Tâm giới thiệu với hai người:
- Đây là Tĩnh Tâm, cũng là mẹ của Nguyệt Nhị. À, nàng không thể nói được.
Tĩnh Tâm gật đầu, khẽ cười với ba người Cao Lôi Hoa vừa giới thiệu.
Mới chỉ thoáng như vậy mà Tra Lý và Vong Linh Đại trưởng lão đã ngẩn ngơ cả ra. Thật đúng là “Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc” mà.
Cho dù Tra Lý và Vong Linh Đại trưởng lão đều là những người đi nhiều biết rộng nhưng cũng không tránh khỏi bị nụ cười của Tĩnh Tâm hấp dẫn. Hai người đều là dạng sống lâu năm thành tinh, người xinh đẹp như Tĩnh Tâm cũng không phải chưa từng gặp qua.
Nhưng khi Tĩnh Tâm cười, thì không có nữ nhân nào có thể cười xinh đẹp như nàng! Nụ cười của Tĩnh Tâm mang theo sức quyến rũ lạ thường. Khiến cho người ta không tránh khỏi say mê. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Cao Lôi Hoa luôn muốn Tĩnh Tâm cười cả ngày.
Tuy nhiên, có lẽ nụ cười này cũng còn tùy thuộc vào Tĩnh Tâm. Rất ít khi Tĩnh Tâm cười, cho nên nụ cười của nàng mới đặc biệt quý báu, đặc biệt mỹ lệ. Đương nhiên, nụ cười ở đây không phải là cái kiểu thi thoảng cười máy móc của Tĩnh Tâm, mà là nụ cười phát ra từ nội tâm của Tĩnh Tâm mới thực sự là nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
- Ôi, Cao Lôi Hoa huynh đệ. Chị dâu của tôi cười thật là xinh đẹp. Ngay cả người thô lỗ như ta mà cũng bị hấp dẫn nữa.
Tra Lý ngượng ngùng gãi gãi đầu, dù sao thì lần đầu tiên vào nhà người khác lại nhìn chằm chằm vợ người ta đến mức ngẩn tò te thì cũng không hay ho cho lắm.
- Đúng, không thể không nói, tiểu thư Tĩnh Tâm khi cười thật sự rất đẹp. Nói thật, ngay cả Vong Linh Nữ Thần của chúng ta cũng phải kém vài phần so với khi tiểu thư Tĩnh Tâm cười.
Vong Linh Đại trưởng lão cũng không khỏi cảm thán một câu, người trong Vong Linh tộc cũng không chú trọng dung mạo mấy, cho nên Vong Linh Đại trưởng lão cũng thật thà nhận xét vẻ đẹp của Vong Linh Nữ Thần.
- Ha ha.
Hiện giờ Cao Lôi Hoa cũng không biết nên nói gì đáp lại lời của hai người kia, đành chỉ cười toe toét vậy.
Tĩnh Tâm khẽ vỗ vỗ Cao Lôi Hoa, sau đó đỡ lấy Nguyệt Nhị trên lưng. Đối với việc Tra Lý gọi nàng một tiếng là ‘chị dâu’, Tĩnh Tâm cũng không biểu thị cái gì. Giống như là thừa nhận vậy, điều này không khỏi làm cho Cao Lôi Hoa thầm vui sướng trong lòng.
- Ba ba, con đói bụng rồi.
Nguyệt Nhị vừa trượt khỏi lưng Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm bắt đầu xử lý cái chân bị trẹo của Nguyệt Nhị.
Lúc còn trong Vong Linh cốc, Nguyệt Nhị thà chết cũng không để Cao Lôi Hoa trị thương cho mình, đó là vì muốn tranh thủ cơ hội được nằm trên lưng Cao Lôi Hoa. Cho nên Cao Lôi Hoa cũng đành bó tay, dù sao thì trẹo chân cũng không phải vấn đề gì lớn lắm.
- Được rồi, để ăn mừng chúng ta trở về nhà, tối nay ta sẽ làm một bữa tiệc lớn. Tuy nhiên…
Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó quay vể phía đám người thái tử đằng sau:
- Tuy nhiên, ta cũng không có thứ gì để ‘chiêu đãi’ mấy vị “khách nhân” này. Mấy vị này, chẳng lẽ còn muốn ở trong này không đi sao? Trời cũng không còn sớm đâu, mấy vị cũng nên đi đi.
- Ta…chúng ta đi!
Ifa nghiến răng, dưới sự nâng đỡ của mấy tên binh lính lê dần ra cửa. Trước khi đi hắn nhìn chòng chọc vào Cao Lôi Hoa, ngày hôm nay có thể nói là hắn mất sạch mặt mũi! “Một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi hối hận!” Ifa óan hận thầm nghĩ, sau đó chỉ huy thủ hạ hồi cung.
Được mệnh lệnh của thái tử Ifa, đám binh lính bắt đầu rút lui ra khỏi cửa.
Mấy tên binh sĩ bị sóng xung kích của Cao Lôi Hoa đánh cho đo đất được những tên may mắn không bị thương nâng dậy, lặng lẽ đi ra cửa.
- Hắc hắc, trông bọn người đi lại có vẻ khó khăn, để ta tiễn đưa ra ngoài nhé.
Cao Lôi Hoa cười gian, sau đó bước lại gần.
Ifa thấy Cao Lôi Hoa lại đuổi theo sau, trong lòng cả kinh, nhưng vẫn hỏi giả bộ không sợ hãi:
- Ngươi còn muốn làm gì?
- Không có gì, chẳng qua muốn căn dặn riêng biệt trước khi ngươi đi mà thôi.
Cao Lôi Hoa ghé sát tai Ifa khẽ nói:
- Đừng thử tìm ta gây phiền toái, thái tử Ifa thân ái.
Cao Lôi Hoa vừa nói vừa cười một cách gian xảo, nhưng ánh mắt hắn thì lại ngập tràn hàn ý:
- Bởi vì bình thường ta thích bóp chết phiền toái từ trong trứng nước. Xin đừng hoài nghi những lời ta nói, cũng đừng thử thí nghiệm với ta. Vì cái giá phải trả ngươi không thể gánh được đâu.
- Ngươi, muốn giết ta sao?
Thái tử Ifa cắn răng nói.
- Ồ, thái tử Ifa thân ái.
Cao Lôi Hoa cười gian:
- Chỉ cần ngươi đừng có ý nghĩ gây phiền toái cho ta, thì ngươi tạm thời sẽ an toàn. Tuy nhiên, nếu làm ngược lại thì đừng trách ta chấm dứt tính mạng của ngươi!
- Ngươi!
Ifa run rẩy lẩy bẩy chỉ vào Cao Lôi Hoa, những lời vừa rồi của Cao Lôi Hoa, hắn cũng từng nghe qua! Đó là khi thân vương Peter Larsen tới gây phiền toái với Cao Lôi Hoa ở trong học viện.
- Ngươi đi đi, hôm nay không giết ngươi, chỉ là tạm lưu lại cái đầu trên cổ ngươi mà thôi. Đừng nên thử chọc ta tức giận.
Cao Lôi Hoa vỗ mạnh lên bả vai thái tử Ifa:
- Bởi vì, ta sợ ta sẽ không cẩn thận hủy diệt ngươi lẫn quốc gia của ngươi!
- Ngươi!
Thái tử Ifa nghiến tới mức môi bật máu cả nửa ngày trời cũng không thốt thêm một câu. Cuối cùng, hắn đành óan hận nhìn Cao Lôi Hoa, dẫn đám binh lính trọng thương lui ra ngoài.
He he, Cao Lôi Hoa mỉm cười nhìn lại lôi quang trên đầu ngón tay phải của mình. Vừa rồi, nhân dịp vỗ bả vai Ifa, Cao Lôi Hoa đã an bài một tia lôi quang vào trong cơ thể thái tử Ifa. Tia lôi quang này giống như một quả bom điều khiển từ xa, chỉ cần Cao Lôi Hoa muốn thì có thể kích nổ bất cứ lúc nào!
Để cho Ifa chạy vốn không phải là mong muốn của Cao Lôi Hoa, nhưng tiếc rằng mình tạm thời không thể giết hắn. Tên này vẫn còn chỗ hữu dụng, nhưng cho dù không giết hắn, Cao Lôi Hoa cũng muốn xác định được các mối nguy cơ đối với mình, phải nắm giữ trong tay mình, để bất cứ khi nào cũng có thể phá hủy hắn mới được.
Tuy nhiên, nếu thái tử Ifa đột nhiên chết, có thể sẽ là một sự kiện rất phiền phức, mà cũng chưa chắc đã giúp Tĩnh Tâm yên ổn được.
Xem ra phải cho hắn một kiểu chết thích hợp mới được, trong đầu Cao Lôi Hoa xuất hiện hình ảnh tên vương tử Ivan kiêu ngạo của Quang Minh đế quốc kia.
Nếu như không đột tử, mà huynh đệ bọn chúng chết bởi vì tranh đấu vương vị thì sẽ không gây phiền toái cho Cao Lôi Hoa.
Có lẽ, mình phải trợ giúp cái tên vương tử Ivan kiêu ngạo kia, để hắn giết chết thái tử Ifa leo lên làm quốc vương Quang Minh đế quốc? Cao Lôi Hoa thầm suy nghĩ…