Sau khi đuổi Ngô Thiên đi, lúc đó đã gần đến trưa.
- Thời gian trôi qua thật nhanh, vào chuẩn bị cơm trưa thôi.
Cao Lôi Hoa ưỡn ưỡn lưng nói. Ở dị giới này bận bịu suốt, cuối cùng hắn cũng được đón nhận những phút giây yên bình ngắn ngủi này.
Chỉ có điều, không ai biết rằng sau lần gió lặng này liệu có phải là khoảng khắc trước khi một cơn bão chuẩn bị ập xuống hay không?
- Ôi, kệ vậy.
Cao Lôi Hoa khẽ cuời một tiếng. Những ngày ở cạnh gia đình là lúc cảm thấy thành thơi nhất. Có Tĩnh Tâm và bọn trẻ bên cạnh, hắn không cảm thấy cô độc. Hắn có một nửa của mình, có những đứa con đáng yêu. Một người từ địa cầu nhảy tới dị giới sống như hắn cuối cùng cũng tìm được một gia đình.
Sau một hồi cảm khái, Cao Lôi Hoa bước vào phòng.
- Tĩnh Tâm, đến giờ nấu cơm rồi đó, chúng ta cùng nấu nhé.
Đứng ở trước cửa phòng, Cao Lôi Hoa nói to một tiếng.
- Ừ.
Tĩnh Tâm đứng lên, trả lời bằng giọng mũi. Chẳng còn cách nào khác, cái lời nguyền rủa của biển mà Cao Lôi Hoa “vừa yêu vừa hận” lại phát huy tác dụng khiến nàng không thể nói được.
- A, ba ơi, trưa nay con muốn ăn gà xé phay.
Nguyệt Nhị giơ tay lên rồi nói.
- Mẹ ba ba, mẹ ba ba, con muốn ăn thịt hấp.
Kim Toa Nhi bập bẹ nói.
- Ba ba, con muốn ăn sườn xào chua ngọt.
Thanh âm Bảo Bảo vang lên.
- Chủ nhân, xin ngài cho thuộc hạ một phần cơm trứng.
Mộng Ti nói đầy hứng khởi. Mộng Ti gần đây rất thích ăn cơm trứng.
- Ư ư …
Đây là tiếng của Rudolph. Nhưng thật đáng tiếc, nó muốn biểu đạt cái gì đó nhưng lại không thể diễn đạt. Chỉ có thể kêu cho nên không ai để ý đến nó… … …
- Ok, ok! Ba sẽ lập tức làm luôn.
Cao Lôi Hoa vui vẻ nói. Chuyện nấu nướng này tuy vất vả nhưng cũng rất sung sướng. Cao Lôi Hoa vừa vào bếp vừa đáp lời bọn nhỏ.
Tĩnh Tâm mỉm cười rồi theo sau Cao Lôi Hoa tiến vào trong bếp. Sau đó, bên trong tràn đầy những thanh âm chặt chém.
Tục ngữ nói rằng “nam nữ làm việc, không biết chán”
Có Tĩnh Tâm bên cạnh, Cao Lôi Hoa càng làm việc hăng hái hơn.
Bữa trưa đã được hoàn thành rất nhanh chóng,.
Nhà Cao Lôi Hoa rất coi trọng bữa ăn. Khi cơm vừa hết, thức ăn cũng hết luôn. Bởi vì Cao Lôi Hoa đã từng nói lãng phí là điều đáng xấu hổ.
Sau khi ăn trưa xong, đại gia đình, bước ra sân nằm phơi nắng. Ngoại trừ Saga và Bích Lệ Ti ở trong phòng thì tất cả mọi người đều có mặt.
Ôm con vaò lòng, Cao Lôi Hoa thoải mái nằm trên cỏ. Sau đó kể những chuyện cổ tích lưu hành ở ở trên địa cầu.
Sau khi kể mấy câu chuyện, hắn chợt nhìn thấy bóng dáng của Tĩnh Tâm.
Nhìn Tĩnh Tâm đang ôm Mộng Ti và Kim Toa Nhi trong lòng, Cao Lôi Hoa đột nhiên nghĩ tới một vật gì đó.
- Hình như mình muốn làm cái gì đó nhỉ?
Mắt Cao Lôi Hoa sáng lên, hắn nhớ tới một vật hắn đã từng muốn làm nhưng lại không có thời gian để làm đó là – xe nôi.
- Tĩnh Tâm, nàng cứ ngồi đó, ta ngĩ được một vật này rất hay.
Cao Lôi Hoa đứng lên rồi nói với Tĩnh Tâm. Nhân dịp có thời gian rảnh rỗi như thế này hắn cũng muốn nhanh chóng làm xong vật này.
Tĩnh Tâm nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.
- Đừng coi thường mấy thứ này, chúng rất hữu dụng đó.
Cao Lôi Hoa từ trong giới chỉ của mình lấy ra một cành cây, cùng một chất màu trắng có thể co dãn. Vật này hắn tìm được ở Vong Linh Cốc, đó là cành cây và quả cây “Lang nha bổng”. Sau khi lấy ra Cao Lôi Hoa bắt đầu gọt gọt đẽo đẽo….
Tĩnh Tâm im lặng chống cằm hạnh phúc ngồi nhìn Cao Lôi Hoa. Bên cạnh nàng, là Nguyệt Nhị, Rudolph, Bảo Bảo, Mộng Ti, cùng Kim Toa Nhi cũng đang nhìn hắn.
Cầm quả của cây “lang nha bổng” trong tay, Cao Lôi Hoa không khỏi cảm thán sự kỳ diệu của thế giới này, quả của cây “lang nha bổng” hoàn toàn vượt qua trí tưởng tượng của Cao Lôi Hoa. Bởi vì quả này không có trên Địa cầu. Quả này không có vỏ không có thịt… Nó chỉ đặc như cao su. Sau khi hòa trộn và nhào nặn thành hình tròn thì nó thật giống một chiếc bánh xe.
Ở đây tất cả tài liệu đều phải làm một cách gia công. Bên phải Cao Lôi Hoa có một tờ giấy trắng để thiết kế.
Nói thật rằng, lúc ở Địa Cầu, Cao Lôi Hoa chỉ nhìn qua xe nôi dành cho trẻ con, hắn cũng không nghiên cứu nó. Bởi vì tuy hắn từng làm vú em ở Địa Cầu, nhưng con gái của Vũ Hinh đều đã lớn nên hắn chỉ xem qua chứ chưa dùng. Nên bây giờ hắn cũng chỉ nhớ qua qua cấu tạo của nó.
Tuy nhiên thế cũng đủ rồi, mặc dù không thể tạo ra một cái xe nôi đẹp, nhưng nếu là xe nôi đơn gian thì có thể.
Cao Lôi Hoa cố gắng nhớ lại cấu tạo của chiếc xe nôi rồi vẽ vào giấy.
- Mẹ~ ba ba. Người đang làm gì vậy?
Cách xưng hô độc đáo này không nhìn cũng biết đó là bán long nhân Kim Toa Nhi.
Đối với cách gọi của Kim Toa Nhi, Cao Lôi Hoa cũng không có cách nào khác. Hắn đã dùng nhiều phương pháp để cô bé đổi lại cách gọi nhưng đều thất bại. Dường như trong mắt nó, hắn mãi mãi là mẹ mà không phải là ba.
- Ha ha, cái này gọi là xe nôi dành cho trẻ con. Có cái này những người mẹ không cần phải mệt mỏi bế các con để đi ra ngoài nữa.
Cao Lôi Hoa cười nói.
- Không cần ôm mà cũng được. Chẳng lẽ phải cõng trên lưng?
Kim Toa Nhi tiếp tục hỏi.
- Ha ha, không phải đâu. Con cứ chờ một lát rồi sẽ biết.
Cao Lôi Hoa cười lớn một tiếng rồi tiếp tục vùi đầu vào làm việc.
Tĩnh Tâm vẫn chăm chú nhìn Cao Lôi Hoa, trên mặt nàng ý cười càng đậm. Nàng không phải là người biết cách thể hiện dễ dàng, nhưng cũng may Cao Lôi Hoa lại là một người có thể hiểu được. Lời nói vừa rồi của hắn khiến nàng cảm thấy rất ấm áp. Phải chăng hắn chế tạo vật này là vì mình.
- Được rồi. Không tồi. Có khi làm thêm một chỗ cho tên nhóc Cầu Cầu kia.
Cao Lôi Hoa cười mỉm rồi vẽ thêm vị trí của Cầu Cầu lên bức tranh.
Nghĩ đến Cầu Cầu, chắc lúc này nó đang ngủ trên giường của Cao Lôi Hoa. Dường như từ khi theo Cao Lôi Hoa có lẽ Cầu Cầu chỉ có ba việc để làm ăn – ngủ - biến thân. Suốt ngày chỉ là cái vòng tuần hoàn này đã làm hình dáng nó béo lên rất nhiều.
- Ok! Làm theo khuôn mẫu này chắc chắn sẽ thành công.
Cao Lôi Hoa lôi thanh kiếm Tài Quyết ra rồi bắt đầu gót, vọt cành cây “lang nha bổng”.
Phải sử dụng thanh kiếm Tài Quyết không phải bởi hắn thích “cắt tiết gà bằng dao mổ trâu” mà thực sự cây này rất cứng. Phải biết rằng cây “lang nha bổng” chính là vật liệu chính làm Lang Nha Bổng của Hoàng Kim sư tộc, không một vũ khí tầm thường nào có thể gây tổn hại cho nó. Vậy nên bất đắc dĩ hắn phải dùng thanh kiếm Tài Quyết.
Có bản thiết kế rồi, mọi thứ dường như dễ dàng hơn rất nhiều.
Dưới ánh mắt của người nhà, Cao Lôi Hoa nhanh chóng hành động.
Tĩnh Tâm dường như nhìn thấy vô số thân ảnh của Cao Lôi Hoa.
- A ha ha ha ha! Đại công cáo thành.
Cao Lôi Hoa đắc ý đứng dậy lau mồ hôi, chiếc xe này được hắn gọi là xe BB.
Nhìn thấy Cao Lôi Hoa đã làm xong. Nguyệt Nhị và mấy đứa trẻ mở to mắt ra nhìn chằm chằm vào vật ở đằng sau Cao Lôi Hoa.
- Ba ơi, cho con hỏi. Đây là vật gì?
Nguyệt Nhị không kìm được mà cau mày, nàng không muốn đả kích Cao Lôi Hoa nhưng vật này thật là xấu xí. Đây chỉ là để mấy cành cây chồng lên nhau sau đó đặt lên vật gì tròn tròn.
Theo như Cao Lôi Hoa nói lúc đầu, với vật này mẹ Tĩnh Tâm có thể đi ngoài để mua vật dụng hàng ngày mà vẫn có thể mang theo Rudolph theo. Nghĩ đến đây, Nguyệt Nhị không thể không tưởng tượng tới cảnh Tĩnh Tâm đẩy thứ này trong đó có hai đứa bé…
- Đây chính là xe nôi trẻ con, nó có thể chứa trẻ con đi dạo.
Cao Lôi Hoa đắc ý cười nói về kiệt tác của mình.
- Ha ha!
Nghe được lời nói của Cao Lôi Hoa, Nguyệt Nhị lập tức đầy ám muội nhìn về phía Rudolph. Bởi vì nó là đối tượng đầu tiên sử dụng vật này.
Thấy ánh mắt không có hảo ý của Nguyệt Nhị, Rudolph cảm thấy rất sợ hãi. Tuy nó không thể nói, nhưng thằng bé cũng không phải là đứa bé nhân loại bình thường. Nó cũng có cảm nghĩ của trẻ con, lúc này trong lòng nó có một dự cảm xấu.
- Ừ, xem ra mọi người chưa biết vật này sử dụng như thế nào, ba sẽ làm thử cho các con xem một lần. Nào, Rudolph con vào nằm xem.
Cao Lôi Hoa cười đầy hiền lành rồi bước về phía Rudolph.
- Không, không, không.
Rudolph nhìn Cao Lôi Hoa tới gần, nó càng kêu gào thảm thiết, nó không muốn làm người thử nghiệm xe nôi, bởi thế nó liên tục thét lên từ duy nhất mà nó biết – không.
- Không cần khẩn trương, chỉ ngồi một lát là được thôi mà. Con phối hợp với ba một tí xem nào.
Cao Lôi Hoa cười nói với Rudolph.
- Không! Không!
Rudolph liều mạng lắc đầu. Nhìn cái chỗ ngồi xấu xí này đánh chết nó cũng không ngồi.
- Hi hi.
Tĩnh Tâm nhìn thấy cảnh này cũng phải bật cười. Nàng cúi đầu nhìn bức vẽ của Cao Lôi Hoa. Liền đó nàng không khỏi sững người lại.
Bởi nàng nhìn thấy bản thiết kế và thành phẩm là hoàn toàn khác nhau. Có thể nói, Cao Lôi Hoa chỉ làm những phần cơ bản nhất của cái xe nôi. Nhìn bản thiết kế của hắn cũng khá là đẹp.
Tĩnh Tâm mỉm cười rồi chậm rãi bước vào trong nhà.
Trong khi Cao Lôi Hoa vẫn đang tiếp tục thực hiện công tác tư tưởng với Rudolph. Lúc này Tĩnh Tâm mang rất nhiều thứ ở trong phòng bước ra.
Tuy Tĩnh Tâm là công chúa hải tộc hơn nữa lại là kiếm sĩ cao cấp. Nhưng nàng vẫn biết những gì gọi là “nữ công gia chánh”.
Khi Cao Lôi Hoa vẫn đang dỗ Rudolph, nàng đến chỗ xe nôi, dựa vào bản thiết kế rồi cải tạo lại.
- Rốt cục con có ngồi hay không? Nếu con không ngồi, tối nay ba không nấu đồ ăn cho con nữa.
Cao Lôi Hoa dùng tới thức ăn để uy hiếp Rudolph.
- Không, không!
Rudolph vẫn lắc đầu như cũ. Nó không muốn phải tiến vào cái xe nối đó. Thằng bé cũng không tin Cao Lôi Hoa lại cắt đi bữa ăn của nó nên chẳng hề sợ hãi.
Tĩnh Tâm nhẹ nhàng lắc đầu cười rồi đi đến chỗ Cao Lôi Hoa khẽ vỗ vai hắn.
- Ủa, sao vậy Tĩnh Tâm?
Cao Lôi Hoa quay lại nhìn Tĩnh Tâm.
- A
Tĩnh Tâm khẽ cười rồi xoay đầu Cao Lôi Hoa hướng về phía chiếc xe nàng vừa mới cải tạo.
Ánh mắt hắn như lồi ra. Trước mặt hắn không phải cái xe BB xấu xí kia mà là một chiếc xe rất đẹp. Đó mới đúng là chiếc xe nôi dành cho trẻ em giống như hắn từng tưởng tượng. Cao Lôi Hoa kinh ngạc nhìn Tĩnh Tâm:
- Tĩnh Tâm, là do nàng làm sao?
- Ừ.
Tĩnh Tâm đáp bằng giọng mũi, rồi cười rạng rỡ.
- Ha ha, thật sự hoàn mỹ. Cái này thật giống với cái anh nghĩ.
Cao Lôi Hoa cũng nhìn chiếc xe nôi do Tĩnh Tâm gia công cười hả hê.
Đồng thời, Rudolph cũng nhìn cái xe nôi. Sau đó ánh mắt của nó liền thay đổi.
- Ba. ba.
Đây là từ thứ hai trong đời mà nó nói được, sau đó nó chìa tay về phía Cao Lôi Hoa, bộ dáng như muốn thử xe.
- Giờ con muốn thử xe rồi à?
Cao Lôi Hoa nhìn Rudolph cười một cách xấu xa.
Tiểu Rudolph ra sức gật đầu, giả bộ một kiểu dáng anh dũng.
- Ha ha, con muốn thử xe à, nhưng ba thay đổi ý định rồi, không cho con lên nữa.
Cao Lôi Hoa cười rồi ôm Kim Toa Nhi và Mộng Ti lên. Đặt hai cô bé trông như là song sinh vào trong xe nôi rồi huýt sáo đẩy xe đi dạo.
Rudolph vẫn ngồi trên bãi cỏ chìa tay ra. Nó cảm giác được thật tức tưởi… …
- Được rồi, ba không đùa con nữa.
Nhìn vẻ mặt sắp khóc của Rudolph, Cao Lôi Hoa vội bế Kim Toa Nhi và Mộng Ti ra khỏi xe rồi đi về phía Rudolph.
Ngay khi, Cao Lôi Hoa ôm hai cô bé ra khỏi xe nôi. Bỗng nhiên phía sau Cao Lôi Hoa nổ bùm một tiếng.
Cao Lôi Hoa quay đầu lại đầy cứng nhắc, sau đó sắc mặt hắn trở nên tái nhợt.
Phía sau hắn, chiếc xe nôi bốc lên từng đợt khói. Trong làn khói đó dường như xuất hiện một bóng người, dường trên người đó còn xuất hiện cả lửa.
- Aaaaaaa!!!
Cao Lôi Hoa phẫn nộ hét lên:
- Mẹ nó! Ai dám dẫm xe BB của lão tử….