Ngô Thiên ngoảnh đầu lặng lẽ nhìn Cao Lôi Hoa. Ngô Thiên hiểu rõ nếu như Cao Lôi Hoa biết Quang Minh thần điện phái người đến nhà hắn gây rối thì hắn sẽ có thể có phản ứng như thế nào.
“Quang Minh thần trên cao, hy vọng là việc này không có liên quan gì đến cái thằng cha này”, Ngô Thiên thầm cầu nguyện trong lòng. Hi vọng mấy bố già trong Quang Minh thần điện không gây ra cái việc ngu ngốc này. Mấy lão chấp sự ở Quang Minh thần điện cũng không còn trẻ trung gì nữa. Theo quy định của Quang Minh thần điện thì thời gian đảm nhiệm vị trí trưởng lão Quang Minh thần điện không được vượt quá ba mươi năm. Lúc sắp rời ghế, bố nào bố nấy đều điên cuồng tìm cho mình cơ hội để tăng thêm công trạng cho bản thân mình. Chính vì nguyên nhân này cho nên hội nghị thường kỳ của mấy ‘bố’ thường có một số hành động điên khùng. Điều này khiến cho Ngô Thiên cũng đành chịu chứ không biết làm sao. Mà hơn nữa, Ngô Thiên đã âm thầm khó chịu từ lâu, nguyên nhân bởi vì hắn còn trẻ tuổi, tuy rằng hắn là một trong tứ đại giáo chủ của Quang Minh thần điện, nhưng rất nhiều người trong Quang Minh thần điện cũng không xem trọng hắn, rất nhiều chuyện không bàn bạc gì với hắn cả. Chẳng hạn như chuyện Thánh ma đạo sư Kiệt Khắc Sâm lần này hành động cũng vậy, đến tận bây giờ Ngô Thiên cũng chả có tí tin tức nào.
- Ngô Thiên!
Cao Lôi Hoa đột nhiên cất tiếng gọi.
- Hả?
Trong lòng Ngô Thiên thầm run lên, nhưng vẫn phải lên tiếng trả lời.
- Là người trong Quang Minh thần điện của các ngươi phải không?
Giọng nói Cao Lôi Hoa rất lạnh lẽo.
- Chuyện này ….
Ngô Thiên trầm ngâm một hồi, hắn cũng không biết nói sao với Cao Lôi Hoa nữa.
- Ta không quan tâm đến Quang Minh thần điện của các ngươi định thế nào.
Ánh mắt Cao Lôi Hoa tràn ngập vẻ lạnh lùng:
- Nếu người nhà của ta mà tổn thất tí nào thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Quang Minh thần điện đâu. Đến lúc đó, ngươi cũng đừng có trách ta là không khách khí với Quang Minh Thần Điện. Bất kể là ai, nếu làm người nhà của ta bị thương một tơ hào nào, thì ta sẽ hóa kiếp cho kẻ đó luôn đấy. Đừng có hoài nghi lời nói của ta. Ta có thực lực làm chuyện đó đấy.
Cao Lôi Hoa nắm chặt tay lạnh lùng nói.
- Chuyện này… Cao Lôi Hoa, nói thật sự là chuyện này ta chẳng biết tí gì hết cả.
Ngô Thiên thở dài:
- Quang Minh thần điện là do mấy lão già trưởng lão quản lý, mấy người trẻ tuổi như ta thì xưa nay chẳng có giá trị nào cả.
Ánh mắt Cao Lôi Hoa dời khỏi người Ngô Thiên, một lần nữa nhìn về phía nhà Tĩnh Tâm:
- Chuyện đó ta không quan tâm. Ta chỉ quan tâm là Quang Minh thần điện có bất lợi đối với ta hay không thôi. Nếu bất lợi đối với ta thì ta sẽ ‘chăm sóc đặc biệt’ cho nó ngay.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn Tĩnh Tâm.
Đôi mắt xanh lam của Tĩnh Tâm cũng đúng lúc nhìn Cao Lôi Hoa. Tuy rằng nàng cũng cảm thấy hai luồng sức mạnh mãnh liệt, nhưng vẫn chưa cảm nhận địa điểm xuất phát. Lúc này, trong mắt nàng toàn là dấu hỏi chấm:
- Tĩnh Tâm, ta nghĩ là ta cần về nhà một chuyến. Ta sẽ quay trở lại nhanh thôi.
Cao Lôi Hoa mỉm cười với Tĩnh Tâm:
- Giữa trưa, nàng vất vả một chút, trông nom bọn trẻ cẩn thận nhé.
Tĩnh Tâm gật gật đầu, tuy rằng không biết là Cao Lôi Hoa muốn làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn liền gật đầu đáp ứng.
Sau cùng, Cao Lôi Hoa quay sang cười nói với chủ nhân căn phòng --- Thánh ma đạo sư lôi hệ Solomond:
- Viện trưởng, vốn có nhiều chuyện muốn thỉnh giáo ngài, nhưng tạm thời thời gian chưa cho phép. Để lần sau tôi hỏi vậy.
- Được thôi.
Solomond gật đầu đồng ý.
Cao Lôi Hoa vẫy vẫy tay chào mọi người rồi nhẹ nhàng vụt biến, phát huy tối đa khả năng bay lượn nhằm thẳng nhà Tĩnh Tâm.
Quả thực là Cao Lôi Hoa còn rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo viện trưởng. Ví dụ như là tại sao Âm Hồn thảo lại không có hiệu quả? Nhưng hiện giờ ở đây đang nhiều người nên không tiện hỏi vấn đề này. Ngoài ra Cao Lôi Hoa cũng còn muốn thỉnh giáo thêm một vài thứ về ma pháp nữa.
Lần trước thái tử Ifa lấy bọn trẻ con ra uy hiếp Cao Lôi Hoa, việc này đã khiến hắn đề cao cảnh giác. Tuy rằng Cao Lôi Hoa rất tin tưởng thực lực của bản thân mình, nhưng dù sao thì mình cũng chỉ có một người, không có cách nào phân thân ra cả. Cho nên Cao Lôi Hoa mới nghĩ tới một thứ ở trên địa cầu – hệ thống định vị toàn cầu.
Việc thiết lập này đều là vì bảo vệ bọn nhỏ. Ở địa cầu cũng đã từng có loại này. Thứ này có thể là một thiết bị cầm tay, có thể là một thứ đồ trang sức, thậm chí có thể gài dưới da trên cơ thể. Chỉ cần có thứ này thì người ta có thể thoải mái nắm vững đường đi nước bước của bọn nhỏ. Lúc đầu Cao Lôi Hoa muốn làm một vật như thế, nhưng khổ nỗi không có tài liệu phù hợp. Sau này nghĩ lại mới thấy mình ngu thật. Đây là thế giới ma pháp, cái gì mà khoa học kỹ thuật không giải quyết được thì có thể dùng ma pháp cơ mà!
Cho nên Cao Lôi Hoa tới đây định hỏi viện trưởng đại nhân xem có loại ma pháp này không. Theo sự tưởng tượng của mình, Cao Lôi Hoa định thiết kế một cái thủy tinh, rồi dùng ma pháp có thể ghi âm và ghi lại hình ảnh nữa. Như vậy thì người nào cầm khối thủy tinh nhỏ này là Cao Lôi Hoa có thể thông qua nó mà nghe được thanh âm xung quanh người đó, thậm chí còn có thể nhìn được hình ảnh người đứng cạnh thủy tinh nữa. Mục đích chuyến đi lần này của Cao Lôi Hoa là thử tìm xem chỗ viện trưởng có loại ma pháp trận tương tự như vậy hay không.
Tuy nhiên, giờ thì hắn không có thời gian rồi. Xem ra đành để sau này hỏi han viện trưởng cẩn thận vậy.
Triển khai tốc độ, Cao Lôi Hoa bay về phía nhà Tĩnh Tâm bằng một tốc độ nhanh nhất có thể ….
Trong nhà Tĩnh Tâm.
Thánh ma đạo sư Quang Minh hệ Kiệt Khắc Sâm nhìn cốt mâu bên cạnh Vong Linh đại trưởng lão. Tuy rằng lão có thể thấy được cốt mâu này có hình dạng khác hẳn bình thường, trông bóng loáng như kim loại nữa. Nhưng lão không hề xem trọng loại cốt mâu này. Lão vung tay phải quát:
- Quang Minh thủ hộ!
Cốt mâu chỉ là vong linh ma pháp bậc cao. Lão tương đối tự tin với kỹ năng đắc ý ‘Quang minh thủ hộ’ của mình. Quang Minh ma pháp vốn là tăng cường khả năng phòng ngự mà. Ma pháp phòng ngự bậc trung trong quang minh ma pháp đều có thể sánh bằng ma pháp bậc cao trong các hệ khác. Còn ma pháp phòng ngự bậc cao trong quang minh ma pháp thì ngang với ma pháp cấm chú siêu cấp trong các hệ khác rồi. Cho nên, Kiệt Khắc Sâm hoàn toàn tin tưởng ma pháp phòng ngự của lão, cũng tương tự như vậy, Vong Linh Đại trưởng lão cũng rất tự tin vào cốt mâu của mình. Trải qua ngàn năm cải tạo của lão, cốt mâu làm sao chỉ là loại tầm thường được. Ma pháp phòng ngự của Kiệt Khắc Sâm dù rất lợi hại nhưng tuyệt đối không thể ngăn cản được cốt mâu của mình. Nghĩ vậy, Vong Linh Đại trưởng lão vung tay trái lên, cả đống cốt mâu xoay tròn bắn về phía Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm.
Keng keng keng! Một loạt tiếng va chạm vang lên dữ dội. Cốt mâu của Vong Linh Đại trưởng lão đụng vào ma pháp phòng ngự của Kiệt Khắc Sâm.
Ma pháp phòng ngự quang minh của Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm quả nhiên không phải chỉ là hư danh. Một số lượng lớn cốt mâu tới trước đã bị ma pháp của Kiệt Khắc Sâm ngăn cản.
Kiệt Khắc Sâm đắc ý mỉm cười, nhưng nụ cười đắc ý của lão nhanh chóng biến thành cứng ngắc.
Chỉ thấy trên mũi cốt mâu cắm ở ma pháp phòng ngự lóe lên ánh sáng đen, tiếp đó một cỗ năng lượng hắc ám dần dần ngưng tụ lại ở phía trên cốt mâu. Năng lượng hắc ám khi dồn về một điểm thì rất là mạnh. Thế cho nên cốt mâu thoải mái đột phá ma pháp phòng ngự của Kiệt Khắc Sâm!
Nói thẳng ra, chuyện này đối với Vong Linh Đại trưởng lão đã sống cả ngàn tuổi thì không thiếu cách giải quyết.
“Bùm, bùm, bùm” vài tiếng vang lên, cốt mâu của Vong Linh Đại trưởng lão đã chui qua ma pháp phòng ngự của Kiệt Khắc Sâm. Trong đó, mấy cái cốt mâu còn vọt đến cách phía trước mặt Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm chỉ khoảng một lóng tay nữa thôi. Kiệt Khắc Sâm biến sắc, đôi cánh nguyên tố quang minh sau lưng vỗ mạnh một cái đẩy cả người bắn lên cao, tránh thoát mấy cái cốt mâu trong đường tơ kẽ tóc!
Nhưng ngay sau đó, Kiệt Khắc Sâm liền nhận ra sai lầm của mình. Lão trốn được, nhưng sáu tên kỵ sĩ phía sau lão lại không thể động đậy gì được.
A! A! A! Bên dưới Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm vang lên sáu thanh âm thảm thiết.
Kiệt Khắc Sâm ngó xuống phía dưới. Đúng là sáu tên kỵ sĩ Quang Minh vừa được hắn cứu kia. Nhưng hiện giờ, trên người bọn họ cắm không ít hơn mười cái cốt mâu. Lúc này, dù cho Quang Minh thần tái thế cũng hết khả năng cứu chữa cho bọn họ được rồi.
- Khặc khặc!
Vong Linh Đại trưởng lão âm hiểm cười cười với Thánh ma đạo sư quang minh hệ Kiệt Khắc Sâm:
- Nhóc con, còn non và xanh lắm.
Ngay từ đầu, Vong Linh Đại trưởng lão biết rằng đống cốt mâu lẻ tẻ này không thể gây thương tổn cho Thánh ma đạo sư quang minh hệ được. Vì thế mục tiêu của lão tất nhiên chính là sáu tên kỵ sĩ mới chết hụt vừa rồi cơ.
- Ngươi!
Sắc mặt Thánh ma đạo sư Kiệt Khắc Sâm trắng bệch, chỉ vào mặt Vong Linh Đại trưởng lão:
- Không ngờ ngươi lại đi giết cả bọn họ. Đây là trận chiến của hai chúng ta. Bọn họ đã không còn khả năng hành động nữa rồi thế mà ngươi lại còn giết bọn họ nữa?!
- Ha ha ha ha, nực cười!
Vong Linh Đại trưởng lão cười xong liền hừ lạnh một cái:
- Đến nhà của ta làm loạn lên, lại còn muốn sống mà rời đi sao? Người mang địch ý tới thì chính là kẻ địch rồi. Mà là địch nhân, thì chỉ có chết. …