Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 107: Họp phụ huynh

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng rón rén tới trước cửa phòng Tĩnh Tâm, rồi gõ gõ cửa. Kỳ thật hiện giờ Cao Lôi Hoa gõ hay không gõ cũng chỉ là hình thức, tối hôm qua cửa phòng của Tĩnh Tâm đã bị Cao Lôi Hoa đá văng cả ra rồi, lúc này cái cửa chỉ gắn vào mang tính tượng trưng mà thôi.

Sau khi gõ cửa, Tĩnh Tâm liền mở cửa phòng ra.

- Tĩnh Tâm, có thành công hay không? Có phải thành công rồi không!

Cao Lôi Hoa vừa nhìn thấy Tĩnh Tâm liền hưng phấn kêu lên:

- Có phải Âm hồn thảo thành công rồi đúng không?

Sắc mặt Tĩnh Tâm trầm xuống, rồi biến thành vẻ mặt khó chịu. Nàng quay về ngồi xuống giường không thèm để ý tới Cao Lôi Hoa.

- Làm sao thế? Chẳng lẽ không thành công à?

Nhìn thấy bộ mặt khó chịu của Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa hỏi nhỏ.

- Ừ!

Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, xem ra Âm hồn thảo này hiệu quả còn kém hơn cả canh gà. Ít ra thì canh gà còn khiến cho Tĩnh Tâm có cảm giác căng phình, nhưng dùng Âm hồn thảo này thì không có chút phản ứng nào cả.

- Ôi!

Cao Lôi Hoa lập tức cảm thấy như rơi từ thiên đường xuống địa ngục:

- Sao lại có thể như thế chứ? Chẳng lẽ không hề có chút cảm giác nào sao?

- Ừ.

Tĩnh Tâm lại khẽ gật gật đầu.

Cao Lôi Hoa hơi liếc nhìn Tĩnh Tâm hiện giờ, bỗng nhiên hắn phát hiện lúc này Tĩnh Tâm giống như một đứa nhỏ đang hờn dỗi. Sở dĩ buổi sáng nàng không xuống dưới hẳn là bởi vì sau khi dùng Âm hồn thảo không có hiệu quả, vì vậy mới sinh ra hờn dỗi.

Không biết vì cái gì, Cao Lôi Hoa cảm thấy Tĩnh Tâm hiện giờ đặc biệt đáng yêu, khác hẳn với Tĩnh Tâm lạnh lùng ngày trước. Dường như trước mắt Cao Lôi Hoa hiện giờ mới chính là một Tĩnh Tâm chân chính.

- Bình tĩnh nào, Tĩnh Tâm, đừng nóng giận nữa.

Cao Lôi Hoa khẽ cười ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Tâm:

- Nếu Âm hồn thảo không có hiệu quả thì chúng ta có thể đi hỏi viện trưởng Solomond một chút, bài thuốc này chính là lão nói cho ta biết mà. Có thể nguyên nhân là do chúng ta không sử dụng đúng phương pháp! Hôm nay vừa đúng lúc họp phụ huynh, nhân cơ hội này chúng ta có thể hỏi viện trưởng là được! Sẽ hỏi lão vì sao Âm hồn thảo lại không có hiệu quả?

Tĩnh Tâm ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lam nhìn Cao Lôi Hoa chằm chằm. Chẳng qua là do quá nhiều lần thất bại, cho nên Tĩnh Tâm cảm thấy hơi chán nản.

- Yên tâm, cho dù Âm hồn thảo không hiệu quả, nhất định ta sẽ tìm thứ khác!

Tay Cao Lôi Hoa khẽ nâng lên, hơi khựng lại trong giây lát, rồi kiên định khẽ vuốt mái tóc dài màu xanh lam của Tĩnh Tâm.

- Được rồi, đừng buồn nữa.

Cao Lôi Hoa mỉm cười nói:

- Trước tiên chúng ta xuống dưới chạy thể dục buổi sáng đi, sau đó sẽ đi tham gia họp phụ huynh nhé. Nếu muộn quá thì chúng ta sẽ không kịp tham dự cuộc họp này mất.

- Ừm.

Tĩnh Tâm khẽ gật đầu.

- Đi thôi!

Cao Lôi Hoa kéo bàn tay nhỏ của Tĩnh Tâm lên, chạy xuống dưới lầu. Thực ra thì Âm hồn thảo không có hiệu quả như dự tính làm cho Cao Lôi Hoa cũng có phần chán nản. Solomond đã từng nói qua, cho dù là xử nữ cũng có thể sinh ra sữa mà, vì sao đối với Tĩnh Tâm lại không có hiệu quả chứ?

- Được rồi, tất cả tập hợp!

Sau khi xuống lầu, Cao Lôi Hoa lấy còi ra thổi to một cái.

Dưới sự chỉ huy của Cao Lôi Hoa, Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý cũng mơ mơ màng màng đứng cùng đám người nhà Tĩnh Tâm. Rồi hai mắt vô thần nhìn Cao Lôi Hoa.

- Hôm nay chạy sáu cây số! Mọi người chạy theo ta nào!

Cao Lôi Hoa hét lớn một câu, sau đó chạy thẳng ra ngoài không hề quay đầu lại.

Cả nhà Tĩnh Tâm cũng đều nhịp bước theo phía sau Cao Lôi Hoa. Còn Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý cười khổ liếc nhau một cái, rồi cũng chạy theo đám người nhà Cao Lôi Hoa….

************

Sáu cây số, không hề nghi ngờ gì, Nguyệt Nhị đáng thương lại ‘nô tì’ trên lưng Cao Lôi Hoa lúc trở về. Chẳng qua, lần này còn có người làm bạn với Nguyệt Nhị - Vong Linh Đại trưởng lão với bộ mặt tái nhợt cũng phải nhờ có Tra Lý dìu đỡ chầm chậm quay về nhà.

Lẽ ra, với thực lực thánh cấp của Vong Linh Đại trưởng lão, sáu cây số không có thấm tháp gì cả! Chỉ cần một ma pháp nhỏ là có thể dễ dàng hoàn thành. Nhưng trong quá trình chạy, Cao Lôi Hoa lại bắt tất cả mọi người không được sử dụng đấu khí hoặc ma pháp, chỉ được dựa vào sức khỏe bản thân mình cố gắng hoàn thành.

Kết quả thì có thể đoán ra, pháp sư thánh cấp thì vẫn là pháp sư mà thôi! Thể lực của Vong Linh Đại trưởng lão cũng không khá hơn là bao so với pháp sư thông thường. Sau sáu cây số, sắc mặt Vong Linh Đại trưởng lão vốn tái nhợt thì hiện giờ chỉ có thể miêu tả là trắng bệch.

Sau khi về tới nhà, hai pháp sư đáng thương Nguyệt Nhị và Vong Linh Đại trưởng lão chỉ có thể ngồi trên ghế từ từ hít thở. Mới vừa vận động mạnh xong nên không thích hợp với việc ăn ngay cái gì đó được. Do đó hai pháp sư này đành trơ mắt nhìn Nguyệt Sư và Saga ăn ngấu ăn nghiến. Bởi vì sáu cây số đối với chiến sĩ thì chỉ có thể làm nóng người mà thôi, cho nên sau khi chạy về Nguyệt Sư và Saga vẫn ăn ngon lành như bình thường.

Đặc biệt là Nguyệt Sư, hai mắt của nó còn không ngừng liếc trộm thòm thèm sang bữa sáng của Nguyệt Nhị và Vong Linh Đại trưởng lão! Rất có thể nếu hai pháp sư kia mệt mỏi không ăn được, thì nó rất hứng thú giải quyết thay bọn họ.

- Được rồi, Tra Lý, Đại trưởng lão.

Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nói với hai người:

- Hôm nay ta và mấy người nhà Tĩnh Tâm sẽ đi tới Học viện Ma Võ Thánh Peter họp phụ huynh. Hai người các ngươi định thế nào?

Tra Lý ngừng ăn nói:

- À, nếu là họp phụ huynh thì ta sẽ không đi. Ta muốn hiểu rõ xã hội loài người các người trước đã, cho nên hôm nay ta định đi dạo quanh Quang Minh đế đô này.

Vong Linh Đại trưởng lão trầm mặc giây lát rồi nói:

- Ta tạm thời sẽ không đi ra ngoài, ma pháp khí tức tại đế đô của Quang Minh đế quốc này khiến ta chán ghét. Ta sẽ tạm ở nhà vài ngày đã, chờ khi thích ứng được với hoàn cảnh nơi này thì nói sau.

Cao Lôi Hoa gật gật đầu:

- Được, vậy tạm thời Bảo Bảo vẫn do lão chăm sóc nhé. Theo tôi đoán, ít nhất cũng phải ba ngày sau Bảo Bảo mới có thể tỉnh lại được.

- Không thành vấn đề, chăm sóc tiểu công chúa vốn là chuyện của ta mà.

Vong Linh Đại trưởng lão gật đầu đáp.

Cao Lôi Hoa cũng an tâm, Vong Linh Đại trưởng lão dù gì cũng là thánh cấp. Có lão ở đây chắc là trong nhà sẽ không phát sinh chuyện gì cả. Còn Tra Lý, nếu như Cao Lôi Hoa đoán không sai, nếu Tra Lý là cái ‘người đó’, thì cái thế giới to lớn này thật sự không có chỗ nào Tra Lý không thể đi!

- Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa. Nguyệt Nhị, bữa sáng của con thì vừa đi vừa giải quyết nhé.

Cao Lôi Hoa ngoái về sau nói với Nguyệt Nhị đang đau khổ.

- Vâng.

Nguyệt Nhị uể oải đáp.

Cao Lôi Hoa cười ha hả, gói bữa sáng của Nguyệt Nhị lại. Cũng đành phải để cô bé vừa đi vừa ăn vậy.

- Được rồi, sắp tới giờ rồi, mọi người chuẩn bị xuất phát nhé.

Cao Lôi Hoa hô một tiếng.

**************

Học viện Ma Võ Thánh Peter.

Quang Minh kỵ sĩ bậc sáu Luke đứng ở cổng chào đón học sinh và cha mẹ bọn chúng tới tham dự họp phụ huynh.

Thân là con trai phó viện trưởng, đạo sư Học viện Ma Võ Thánh Peter, chào đón gia đình học sinh là nhiệm vụ mà Luke phải gánh vác! Bởi vì theo như lời hai vị viện trưởng đại nhân thì, nếu là người đứng ở cửa, nhất định phải là người có thể đại biểu cho Học viện Ma Võ Thánh Peter. Mà hiện giờ trong học viện, người có thể đại biểu cho học viện ngoại trừ hai vị viện trưởng đại nhân ra, cũng chỉ còn có Quang Minh kỵ sĩ bậc sáu là hắn, viện trưởng tương lai của học viện - Luke.

Cả buổi sáng, Luke đều mỉm cười đón chào đám cha mẹ và học sinh. Sau mấy canh giờ, Luke cảm thấy nụ cười trên mặt mình đã cứng cả lại! Cơ mặt có cảm giác cứng đờ, nụ cười đã trở thành rập khuôn rồi.

- Thật sự là một công việc nhàm chán.

Luke vỗ vỗ hai má. Nhìn thấy đằng trước có mấy người đang lại gần.

- Chào mừng đến Học viện Ma Võ Thánh Peter.

Luke lại cứng nhắc nghiêng người về phía trước.

- Ủa? Luke? Là anh à!

Một giọng nói tương đối quen thuộc vang lên bên tai Luke.

Luke ngẩng đầu lên nhìn người mới tới, hắn liền phát hiện một nam tử tóc bạch kim đang mỉm cười với hắn, hơn nữa khuôn mặt nam tử này hình như rất quen thuộc.

- A! Anh là, Cao Lôi Hoa!

Luke quan sát kỹ càng lại khuôn mặt nam tử trước mắt này, lập tức kinh ngạc hô:

- Trời đất, cảm tạ Quang Minh thần, Cao Lôi Hoa huynh đệ, anh không có việc gì à! Tôi còn tưởng rằng sau khi anh rơi xuống khe nứt đã xảy ra chuyện cơ.

Luke vui vẻ ôm chầm lấy Cao Lôi Hoa.

- A.

Cao Lôi Hoa mỉm cười, vỗ vỗ vai Luke. Nói thật, tuy rằng Luke cũng theo đuổi Tĩnh Tâm, tính ra cũng là một ‘tình địch’ của Cao Lôi Hoa. Nhưng trong số những người theo đuổi Tĩnh Tâm, chỉ riêng có mỗi Quang Minh kỵ sĩ này là Cao Lôi Hoa không thấy ác cảm.

Luke, là một kỵ sĩ chân chính. Tuy rằng là tình địch, nhưng thật sự cũng là một bằng hữu đáng để kết giao.

- Ha ha! Cao Lôi Hoa, anh không có việc gì là tốt rồi!

Luke vỗ vỗ Cao Lôi Hoa:

- Đúng rồi, anh tới Học viện Ma Võ Thánh Peter này làm gì thế?

- À, tôi tới là để tham gia họp phụ huynh mà.

Cao Lôi Hoa mỉm cười, rồi chỉ chỉ về mấy đứa nhỏ Nguyệt Nhị phía sau:

- Tôi tới tham gia họp phụ huynh với thân phận là ba của mấy đứa này.

- Ba?!!!

Luke trợn tròn mắt, sau đó nhìn Tĩnh Tâm bên cạnh:

- Anh và tiểu thư Tĩnh Tâm cùng nhau tham gia sao?

- Ừ, đúng vậy.

Cao Lôi Hoa khẽ cười đáp.

- Ra là như vậy.

Ánh mắt Luke hiện vẻ cô đơn:

- Nói như vậy, anh tham gia với tư cách là chồng của tiểu thư Tĩnh Tâm đây…