Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 97: Người cha già

Lão viện trưởng đạp Diệp Hoan mấy cước, ho khan một hồi mới ngừng được.
Lão viện trưởng híp mắt nhìn nhìn Nam Kiều Mộc, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái.


" Đứa nhỏ Kiều Mộc này ngày càng xinh đẹp, chẳng những xinh đẹp, học vấn cũng cao, trong đám trẻ ở viện chỉ có Kiều Mộc đọc sách giỏi nhất, hai bằng thạc sĩ, chậc chậc. Nếu ở thời phong kiến cũng coi là song trạng nguyên rồi, sẽ được làm quan, được cưỡi ngựa trắng, cài hoa hồng dạo phố thật khoa trương.. giỏi lắm! giỏi lắm!”


Nam Kiều Mộc được lão viện trưởng tán dương có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nói: "Người con muốn cảm ơn nhất chính là viện trưởng ngài đó. Năm đó nếu ông không chu cấp nhiều tiền cho con học đại học thì con nào có ngày hôm nay…”


Lão viện trưởng gượng cười: "Nha đầu ngốc, còn bày đặt khách sáo với ta, muốn cảm ơn thì con cũng đừng cám ơn ta, nói thật, năm đó dù biết con rất có chí học hành nhưng mà mình ta cũng không lo nổi tiền cho con lên đại học. Người con phải cảm ơn là Diệp Hoan kìa....”


"Khụ khụ khụ!..." Diệp Hoan khẩn trương, ho khan không ngừng, chặn lời lão viện trưởng.
Nam Kiều Mộc là lạ nhìn Diệp Hoan, nói: "Cảm ơn anh ấy? Vì sao? Học phí năm đó…không phải ông nói đó là học bổng khuyến học của bộ giáo dục trao tặng sao?”


Lão viện trưởng hơi xấu hổ ho khan, sau đó khoát khoát tay nói: "Đều qua nhiều năm như vậy rồi, ta cũng không nhớ được rõ ràng... không nói cái này nữa. Diệp Hoan, tìm được đối tượng nào chưa?"
Diệp Hoan liếc Nam Kiều Mộc, hắc hắc cười không ngừng.
Khuôn mặt Nam Kiều Mộc ửng đỏ, khẽ cúi đầu.


Lão viện trưởng sống lâu thành tinh, thấy thái độ của hai người liền minh bạch hết thảy. Ông vui vẻ cười to: "Lúc các ngươi còn nằm trong tã lót ta đã từng nói rồi mà, hai đứa trẻ này duyên phận sâu, nhìn xem, bị ta nói trúng rồi phải không? Tên hỗn đản Diệp Hoan này còn ngoan cố nói với ta cái gì con thỏ không ăn cỏ gần hang..."


Diệp Hoan chất phác cười: "Cỏ bên ngoài gặm hết rồi, còn không phải đói bụng làm liều sao..."
Nam Kiều Mộc tức giận, hung hăng véo hắn hai cái.
Lão viện trưởng vui mừng nhìn hai người đùa giỡn, trên mặt cả hai dần dần phớt hồng, mắt lấp lánh ánh vui.


Hai đứa trẻ vô tư, thanh mai trúc mã, tình yêu thuần khiết và trân quý như vậy trên đời thật sự ít có, hi vọng bọn hắn có thể hảo hảo quý trọng.


Lão viện trưởng vừa hút xì gà vừa nhìn Diệp Hoan nói: "Bốn đứa các con thật lâu không có trở về, như thế nào đột nhiên hôm nay lại trở về thăm ta?"
Bốn người nhìn nhau, nhao nhao cười trộm, Diệp Hoan cười hắc hắc nói: "Con đến tặng viện trưởng một ngạc nhiên lớn..."


"Ngạc nhiên của tiểu tử ngươi đều biến thành kinh hoàng trong mắt lão tử, nói đi các ngươi lại ở bên ngoài gây tai hoạ rồi hả?"
"Lão viện trưởng~~ Tiểu Hoan Tử gần đây phát tài rồi..." Diệp Hoan xấu hổ nói.


Lão viện trưởng cười nhạo: "Con lại kiếm tiền phi nghĩa hả? Chút bản lãnh của con chỉ toàn dùng vào trộm gà bắt chó, không bị chính quyền tóm được coi như con may mắn. Con thì có thể phát tài cái gì chứ?”


"Con thật sự phát tài mà, trước đó vài ngày con mua xổ số liền trúng ngay giải độc đắc, vài trăm vạn đây này."


Lão viện trưởng ngẩn người, tiếp đó cười mắng: "Tiểu tử ngươi lại lừa gạt ta, trúng thưởng đúng không? Đem tiền lấy ra ta nhìn tận mắt tiền giấy đỏ rực ta mới tin, lời ngươi nói lão tử một chữ đều không tin."


Diệp Hoan cười hắc hắc, nháy mắt với Hầu Tử, Hầu Tử từ dưới bàn lôi ra một cái cặp da nhỏ, mở ra, bên trong bày đầy ắp tiền mặt đỏ rực. Đây là số tiền hôm qua Diệp Hoan báo ngân hàng xuất ra, vừa đúng 50 vạn tiền mặt.
Lão viện trưởng ngây người.


Bốn người cười khúc khích nhìn lão viện trưởng
Lão viện trưởng ánh mắt ngốc trệ nhìn chằm chằm vào cái này rương tiền mặt, không biết qua bao lâu, run rẩy nói: "Đây... Đây là... trộm được sao?"
Bốn người lắc đầu.
"Bắt cóc ? Lừa gạt?"
Bốn người tiếp tục lắc đầu.


Lão viện trưởng mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng: "...các con tự in ra sao?"
Bốn người "..... "
Diệp Hoan giận dữ nói: "Chúng con cũng muốn in lắm nhưng quốc gia không cho ấy...."
"Nói nhảm! Ta cũng không đáp ứng!" Lão viện trưởng cảm giác huyết áp vọt lên cao rồi.


Nửa tiếng sau, dưới sự giải thích của Nam Kiều Mộc, lão viện trưởng mới đem ánh mắt ngốc trệ nhìn về phía Diệp Hoan: "Con... tìm được cha mẹ ruột của con rồi hả?"
Diệp Hoan gật đầu.


Lão viện trưởng hốc mắt đỏ hồng, lẩm bẩm nói: "Tốt rồi! tốt rồi! Tìm được là tốt rồi. Trong thiên hạ này lớn lao nhất là lòng cha mạ, dù vứt bỏ hay nhận lại thì cũng luôn luôn có lý do nào đó, luôn luôn có nỗi khổ tâm mà thôi, tốt quá!"


Dừng một chút, lão viện trưởng nói: "Nói như vậy, cha mẹ con rất có tiền sao?"
Diệp Hoan gật đầu cười nói: "Có rất nhiều tiền, tiêu ba đời cũng không hết nha."


"Vậy là tốt rồi, sau này con cũng không cần lại đi làm mấy việc trộm cắp nữa rồi. Nếu thuận tiện còn có thể giúp đỡ mấy đứa bạn nối khố này một chút. Nói thực ra, trong đám trẻ đia ra ngoài kiếm sống, ta lo lắng nhất chính là mấy đứa các con. Nguyên một đám không làm việc đàng hoàng, trong bụng chỉ toàn ý nghĩ xấu, sớm muộn cũng bị bắt vào ăn cơm tù, hiện tại tốt rồi..." Lão viện trưởng thì thào lẩm bẩm.


Diệp Hoan cười nói: "Lão viện trưởng, con sẽ giúp hết mấy đứa bạn này, chuyện ở viện phúc lợi con cũng lo hết toàn bộ"
Lão viện trưởng ngẩn ngơ: "Thế là ý tứ gì?"


Diệp Hoan nhìn gương mặt tang thương của lão viện trưởng, trong lòng dâng lên trận trận tiếc thương. Hai mươi năm nay Diệp Hoan đều coi ông cụ này như cha ruột của mình.


Cha đã già rồi, gánh nặng cơm áo của hàng trăm đứa trẻ vẫn đặt lên vai cha. Lão viện trưởng tươi trẻ khỏe khắn ngày nào, giờ đã sáu mươi tuổi, ấy thế mà vẻ tang thương lại giống hệt mấy cụ già tám mươi.


Cha như một ngọn nến, cố gắng đốt sáng chính mình để chiếu sáng vô số trẻ mồ côi.
Cái ngọn nến này đã sắp tàn lụi, khi nó tắt hẳn, mấy em trai em gái biết tìm ánh sáng nơi đâu?


Vành mắt Diệp Hoan đỏ lên, nhẹ nhàng nói: "Con định xây dựng lại viện phúc lợi, xây thêm vài toà vừa lớn, mấy ký túc xá hiện đại, lầu dạy học, còn có phòng điều trị, phục hồi chức năng vân...vân, sau đó sẽ đón thật nhiều trẻ con bị mất cha mẹ đến đây chăm sóc. Đây là một công trình khổng lồ…”


Lão viện trưởng lắp bắp nói: "Xây dựng lại.. Con, con có biết cần dùng bao nhiêu tiền hay không?"
"Biết rõ, con đã thành lập một quỹ cứu trợ chuyên phục vụ cho viện phúc lợi chúng ta, gọi là quỹ Hoan Nhạc, đã có ba nghìn vạn đồng được rót vào ngân sách”


Lão viện trưởng ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan, thật lâu không nói gì, đôi mắt già nua đục ngầu dần dần hiện lên một vòng lệ quang.


Hốc mắt Diệp Hoan cũng ẩm ướt, kéo tay lão viện trưởng, cười lớn nói: "Viện trưởng à, sau này ông không còn phải rầu rĩ về cơm ăn áo mặc cho bọn trẻ nữa rồi. Bọn chúng sẽ không phải ăn đói mặc rách nữa bởi vì con đã có tiền rồi, con đã có rất nhiều tiền rồi….”


Lão viện trưởng nghẹn ngào một hồi rồi nức nở nói: "Cái này….có thật không vậy?"
Diệp Hoan nghiêm túc gật đầu: "Thật sự!"
"Tiểu tử ngươi thề không có gạt ta đi? Không phải cố ý trêu trọc lão già này chứ?"
"Viện trưởng ơi con không có nhàm chán như vậy đâu."


Lão viện trưởng run run đứng lên, ngửa đầu nhìn tòa nhà ba tầng cũ kỹ trước mặt, thân hình già cả thoáng lảo đảo, mấy người Diệp Hoan vội vàng đỡ ông.
Lão viện trưởng đẩy mọi người ra, chậm rãi đi về phía căn nhà gỗ nhỏ
"Ta... Ta muốn ngủ một chút."


Lão viện trưởng chậm rãi đi vào trong nhà.
Diệp Hoan lo lắng nhìn theo, đang muốn tiến lên đỡ ông, lại bị Nam Kiều Mộc ngăn cản.
Nam Kiều Mộc lau nước mắt, nức nở nói: "Diệp Hoan, cứ để cho viện trưởng ngủ một giấc đi. Ông ấy...quá mệt mỏi rồi, mệt mỏi nhiều năm như vậy, nên được nghỉ ngơi."


Đúng vậy, nhiều năm như vậy vì cơm ăn áo mặc, chữa bệnh, đến trường của đám trẻ, lão viện trưởng phải kéo lê cái thân tàn đến ăn xin từng nhà, cầu khẩn đám nhà giàu, vứt bỏ hết tôn nghiêm cùng hạnh phúc cá nhân để lấy được vài đồng đảo mắt liền xài hết, rồi lại tiếp tục mặt mo đi xin xỏ


Tất cả chỉ xuất phát từ một tấm lòng nhân từ mà thôi
Ông thật là vất vả.
Mặc dù vất vả như thế lại vẫn không thể lo đủ ăn đủ mặc cho tụi nhỏ, ông có thể nào không sầu lo? Có thể nào không héo mòn?


Diệp Hoan yên lặng nhìn bóng lưng già nua của lão viện trưởng, từng chút đi vào nhà, bóng lưng gầy gò như thế nhưng trong mắt mấy người Diệp Hoan lại sừng sững như núi, cao lớn như bầu trời


Nước mắt lặng lẽ chảy đầy khuôn mặt, Diệp Hoan môi mím thật chặt, lặng yên cúi thấp lưng bái bóng lưng lão viện trưởng, Nam Kiều Mộc, Hầu Tử, Trương Tam cùng bọn nhỏ trong viện cũng làm theo.
Một bái này là để tôn kính người đàn ông vĩ đại


Một bái này là để cảm tạ người cha già kính yêu
Lão viện trưởng không hề biết, ông vẫn từng bước đi vào nhà, đóng cửa lại
Rất nhanh, trong phòng truyền đến một tiếng khóc già nua vỡ òa, trong tiếng khóc mang theo mỏi mệt cũng mang theo vui sướng, thanh thản...