Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 89: Khắc phục hậu quả

Trong ngõ nhỏ, Cao Thắng Nam tay cầm dây phơi quần áo, lưu loát trói chặt tên sát thủ. Cô thu lại súng của hắn, nhìn tên sát thủ té trên mặt đất liên tục run rẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt của Cao Thắng Nam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


" Anh dùng biện pháp gì khiến hắn mất đi năng lực đánh trả vậy? " Cao Thắng Nam hiếu kỳ hỏi.
Vừa rồi cô trốn ở góc bên kia, Diệp Hoan ra tay cô cũng không thấy được.
Diệp Hoan lộ ra nụ cười tà ác, cười hắc hắc nói: "Bạo cúc, đã từng nghe qua chưa ?"
"Cái gì gọi là bạo cúc ?"


Diệp Hoan khép lại hai ngón giữa, làm động tác chọc về phía cô. Với vẻ mặt bỉ ổi của hắn, Cao Thắng Nam liền hiểu ngay lập tức.
"Ngươi... cái đồ dơ bẩn, hạ lưu !" Cao Thắng Nam vẻ mặt đầy tức giận.


Cả hai gặp nạn không chết, sau khi thở phào một hơi Diệp Hoan quay lại bộ dáng lưu manh: "Tôi không có chọc cô, cô có thái độ như vậy là sao ?"
Khuôn mặt Cao Thắng Nam hiện lên một tia đỏ ửng, hung hăng xì một tiếng khinh bỉ, quay mặt đi không để ý tới hắn.


Diệp Hoan nhìn sát thủ nằm trên mặt đất, trong lòng không khỏi toát ra một cỗ lửa giận.


Chuỗi ngày sống yên ổn chính là bị tên khốn khϊế͙p͙ này phá hư. Mà thôi, nếu như hắn không xuất hiện thì lão tử làm sao vô duyên vô cớ mọc ra nhiều bạn gái như vậy. Giờ thì tốt rồi, phải giải thích thế nào với Kiều Mộc đây? Cô ta cứ dính theo mình, làm sao mà đuổi đi được ?


Rất nhiều phiền não quấn lấy hắn, tất cả đều là bị gã sát thủ kia làm hại !
Diệp Hoan trong lòng tức giận, đi tới chỗ tên sát thủ nhấc chân hung hăng đạp xuống nhị đệ của gã. Diệp Hoan không ngừng giẫm, tên sát thủ gào thét, ngất đi tỉnh lại hết lần này đến lần khác.


Cao Thắng Nam thấy sát thủ bị Diệp Hoan làm như vậy, vội vàng kéo hắn lại:
"Được rồi, được rồi anh đã phế hắn rồi" .
Diệp Hoan thở hổn hển mắng: ""Móa, con mẹ nó ngươi bắn lén lão tử, lão tử liền chọc toét lỗ nhị ngươi, phế nhị đệ của ngươi, nhìn xem đến cùng ai cao hơn ai ."


Nói xong Diệp Hoan ngừng lại, dường như nhớ tới chuyện thê thảm nào đó từng trải qua, vô thức che hạ thân, nhìn Cao Thắng Nam bằng ánh mắt u oán.
Cao Thắng Nam chuyển ánh mắt nhìn qua nơi khác, hé miệng cười thầm, hai má ửng đỏ.


"Diệp Hoan, giẫm chỗ đó của hắn, chẳng lẽ thực sẽ làm mất đi năng lực chống cự sao ?" Cao Thắng Nam rốt cục vẫn không nhịn được hiếu kỳ.


Diệp Hoan cười đắc ý: " Hậu môn và nhị đệ của nam nhân đều giống nhau, đều là địa phương trọng yếu nhất, chỗ đó mà chọc một phát là nghiêm trọng đấy,cô sẽ cảm thấy lục phủ ngũ tạng toàn bộ nhộn nhạo lên, ngay cả hít thở cũng khó khăn, dù là sát thủ được huấn luyện nghiêm khắc cũng chưa có khả năng luyện tới đó, toàn bộ thân thể lần lượt đều mềm nhũn ra. Cô nói hắn đào đâu ra năng lực đánh trả? Nếu cô không tin, lại đây thử một phát xem thế nào?"


Cao Thắng Nam phẫn nộ mắt trợn lên: "Ngươi dám! lão nương liền phế ngươi luôn! "
Dừng một chút, Cao Thắng Nam lại hiếu kỳ nói: "Làm sao anh biết chọc chỗ đó sẽ làm cho hắn mất đi lực chống cự ? "


Ánh mắt đắc ý của Diệp Hoan lập tức trở nên đau thương, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía trời xanh, ảm đạm thở dài:"Đau đớn, chỉ có tự bản thân thử nghiệm qua mới hiểu được."
Cao Thắng Nam cũng thở dài, vỗ vai hắn.
.................


Diệp Hoan gọi cảnh sát và xe cứu thương, cũng báo cho Thẩm Đốc Lễ và Chu Dung biết. Thẩm Đốc Lễ cùng Chu Dung nghe tin con trai lại bị mưu sát. Hai người hốt hoảng, vội vàng ra lệnh vệ sĩ lái xe đến đón Diệp Hoan, lại bị Diệp Hoan cự tuyệt.


Cao Thắng Nam vì đỡ đạn cho hắn mà bị thương hắn phải tự mình đưa cô vào bệnh viện, nếu không cũng quá vô tâm rồi .
Xe cứu thương được đưa đến, Cao Thắng Nam được đưa lên xe. Hiện trường cũng đã bị cảnh sát bao vây, sát thủ cũng đã bị bắt.


Diệp Hoan đi theo lên xe cứu thương, xe khởi động hắn ngồi lung lay trong xe. Lôi điện thoại di động ra, do dự một hồi rồi lại cất vào túi.


Cao Thắng Nam nhìn thấy hắn như vậy, cô đưa điện thoại của mình cho hắn, nói: "Anh là lo lắng cho Nam Kiều Mộc vẫn còn đang chờ ở đó ư ? Gọi điện thoại cho cô ấy, sau đó anh đi tới chỗ cô ấy đi. Em chỗ này không cần lo lắng, cánh tay bị vết thương nhỏ thôi mà"


Diệp Hoan lắc đầu, cười nói:"Được rồi, anh đưa em đến bệnh viện trước đã, em là vì anh mà bị thương. Lúc này anh cũng không thể mặc kệ em được"


Cao Thắng Nam nhìn hắn chăm chú, nói:"Diệp Hoan, đàn ông chung quy vẫn mong muốn năm thê bảy thϊế͙p͙, thế nhưng trong xã hội hiện đại, cho dù phụ nữ nguyện ý cùng chia sẻ một người đàn ông, anh có bao giờ nghĩ, làm một người đàn ông như vậy cũng rất khổ sở hay không ?
Diệp Hoan cúi đầu không nói.


"Người bên này muốn ở cùng anh, người bên kia cũng muốn anh an ủi. Anh thực có thể làm mọi việc thuận lợi sao? Tranh giành tình nhân thì phải làm sao? Cãi nhau đánh nhau thì phải làm sao? Anh muốn thấy những điều đó sao?


Anh muốn năm thê bảy thϊế͙p͙, anh xem phụ nữ chúng em là gì? Đồ chơi sao? Bình hoa sao? Nhiều hơn một, hai món đều không sao cả ư?”
Cao Thắng Nam thao thao bất tuyệt, càng nói càng hiên ngang lẫm liệt, ánh mắt khinh bỉ nhìn Diệp Hoan, như đang nhìn một kẻ cầm thú , giọng điệu càng nói càng kịch liệt.


Diệp Hoan thật sự nhịn không được, ngẩng đầu nhìn cô, âm thanh trầm muộn nói: "Fuck, em muốn làm rõ ràng, nhưng anh cho tới bây giờ không nghĩ tới năm thê bảy thϊế͙p͙, là em không nên xen vào giữa anh và Nam Kiều Mộc, lúc ấy em cầm lấy nhị đệ của anh để uy hϊế͙p͙, anh dám không đáp ứng sao?"


Cao Thắng Nam trách mắng 1 hồi đột nhiên ngừng lại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, ánh mắt vừa thẹn vừa phẫn nộ, như dao xẻo từng tấc thịt của Diệp Hoan.
Diệp Hoan rụt cổ lại không dám lên tiếng, chết điếng với ánh mắt chẳng khác gì tên sát thủ vừa rồi.


Xe cứu thương đã đến bệnh viện, Diệp Hoan đem Cao Thắng Nam vào phòng cấp cứu.


Phòng cấp cứu chỉ có hai gã trực ban, Cao Thắng Nam bị thương ở cánh tay nên nhất định phải mổ lấy viên đạn ra. Vì vậy Diệp Hoan không còn cách nào phải gọi cho Chu Dung, vận dụng quan hệ khẩn cấp gọi chủ nhiệm khoa ngoại về bệnh viện làm phẫu thuật cho Cao Thắng Nam.
Đến lúc này Diệp Hoan mới thở phào nhẹ nhõm.


Vừa ngồi xổm ở ngoài phòng giải phẫu hút được nửa điếu thuốc, Thẩm Đốc Lễ cùng Chu Dung liền vội vã chạy đến.
"Diệp Hoan, con không sao chứ?" Chu Dung đi tới kéo cánh tay của hắn, lo lắng dò xét hỏi .
Thẩm Đốc Lễ đứng ở sau lưng vợ không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt đầy vẻ khẩn trương .


Diệp Hoan lắc đầu cười nói: "Con không sao, ngoại trừ chân bị thương có chút đau nhức, còn không có chuyện gì nữa rồi. "
Chu Dung lo lắng, cẩn thận kiểm tra qua một lúc, sắc mặt tái nhợt mới khôi phục một chút hồng hào.


"Con làm mẹ sợ muốn chết! Về sau phải nghe lời mẹ, đừng chạy loạn khắp nơi, biết không?" Chu Dung quở trách đánh nhẹ hắn một cái.


Diệp Hoan từ đáy lòng cảm thấy được cha mẹ quan tâm quả nhiên là điều tuyệt vời nhất trên đời. Hai mươi năm qua hắn chưa một lần được biết đến, cảm giác như con thuyền lênh đênh trên biển đã tìm được một bến đậu an ổn, từ nay về sau không cần phải lo lắng mưa gió bên ngoài nữa


Thẩm Đốc Lễ trầm giọng nói:"Diệp Hoan, có thật là tối nay bị sát thủ ám sát không ?"
"Có, nhưng người đã bị bắt vào đồn cảnh sát rồi "


Thẩm Đốc Lễ nhíu mày thì thào tự nói:"Đuổi tận giết tuyệt, thủ đoạn không khỏi quá độc ác, trước sau đã đến hai lần, chẳng lẽ cũng đều là một người .."


Diệp Hoan nhìn Thẩm Đốc Lễ nói: "Tôi là người trẻ tuổi không hiểu chuyện, có lẽ một hôm nào đó hơi quá chén, ngủ với lão bà nhà ai đó nên người ta mới không tha muốn giết chết tôi chăng"
Thẩm Đốc Lễ kinh ngạc nói:"Còn có việc này sao? Là thật hay giả? "


"Đương nhiên là giả rồi ! Ông làm quan lớn như vậy mà, ai sai khiến sát thủ tới giết tôi, ông không chính mình đi điều tra hả ? Loại chuyện này xảy ra thêm mấy lần nữa, hai người chuẩn bị người đầu bạc tiễn người đầu xanh đi "
Cả đêm phải lo lắng, sợ hãi, bây giờ Diệp Hoan rất nóng nảy.


Thẩm Đốc Lễ tức giận đến run người nhìn Chu Dung nói :" Em xem, em xem thái độ của nó vậy là sao hả !!"


Chu Dung đương nhiên đứng về phía con trai, nghe thấy thế bà hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Đốc Lễ cả giận nói:"Những chuyện như thế này đều là do Thẩm gia các người gây ra, con trai tôi nói sai sao? Ông dám nói chuyện đó với Thẩm gia các người không có quan hệ gì sao?"


"Cái gì mà Thẩm gia các người, hai người chẳng lẽ không phải người của Thẩm gia sao ?"
Chu Dung lạnh lùng nói:" Không có chuyện đó, tôi họ chu, cùng Thẩm gia đều không có một chút quan hệ"
Diệp Hoan cùng mẹ phối hợp rất ăn ý, cũng lạnh lùng nói:"Tôi họ Diệp, cũng không có quan hệ với Thẩm gia ."


Thẩm Đốc Lễ cùng Chu Dung chờ ở cửa phòng phẫu thuật đợi Cao Thắng Nam đi ra. Lúc này nhìn đồng hồ treo trên tường đã là 2 giờ sáng rồi.
Diệp Hoan trong lòng quýnh lên, Nam Kiều Mộc nha đầu ngốc kia chắc vẫn đang ở quảng trường nhân dân chờ hắn, ầm ĩ cả đêm cũng không kịp gọi điện thoại cho cô ấy.


Diệp Hoan nhờ Chu Dung kêu tài xế lấy xe chở mình, chạy như bay đến đường Nhân Dân.
Tới được quảng trường, trời lúc này cũng đã khuya. Vài ánh đèn đường lóe ra mờ nhạt chiếu lên đêm đông đìu hiu .


Diệp Hoan ngưng mắt nhìn xung quanh, ở bức tượng phía Tây quảng trường, một bóng hình cô đơn nhưng lạnh lùng lẳng lặng đứng im hồi lâu. Dường như cùng pho tượng hợp làm một thể . Nam Kiều Mộc tuyệt nhiên vẫn chưa phát hiện ra hắn.
Diệp Hoan hốc mắt ẩm ướt, trong nội tâm mơ hồ có chút đau đớn.


Nha đầu ngốc này, vẫn một mực chờ tới bây giờ, thật sự đúng là ngốc nghếch. Bước nhanh tới, Diệp Hoan cởi áo ngoài khoác lên cho Nam Kiều Mộc.
Nam Kiều Mộc vẻ mặt vui sướng, thân hình có chút run rẩy nhưng vẫn vui vẻ cười nói:"Anh đã đến rồi!"


Diệp Hoan kéo lấy cô ôm vào trong lòng, ôm thật chặt. Dường như hễ buông ra là cô sẽ bay đi xa khỏi hắn.
Đêm nay xảy ra quá nhiều sự tình, hắn cũng không biết làm như thế nào mở miệng giải thích với cô. Vì không muốn cô lo lắng nên chuyện sát thủ hắn sẽ không nói ra.


"Kiều Mộc, thực xin lỗi, anh đã tới trễ..."
Nam Kiều Mộc dán mặt trong lồng ngực Diệp Hoan, lắng nghe nhịp đập của trái tim hắn

Cô tham lam ngửi mùi hương trên người hắn, lặng lẽ nở nụ cười hạnh phúc
"Không sao, anh đã tới, cho dù hơi trễ một chút cũng không sao, miễn tới là được rồi ."


Diệp Hoan nở nụ cười.
Tuyết bắt đầu rơi, muôn ngàn bông tuyết trắng tinh lặng lẽ bay múa giữa không trung
Góc phố đêm đông, dưới ánh đèn đường, một đôi tình nhân đang ôm nhau, dường như họ đã lãng quên cả thế giới.
Họ là những người trẻ, họ đang yêu nhau.