Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 6: Thẩm vấn

Trong văn phòng làm việc của Cục Cảnh sát có treo một tấm huy hiệu rất lớn, trên đó là hình một nhánh tùng đỡ lấy một tấm khiên, hình ảnh Trường Thành và Quốc huy trong tấm khiên ấy phát sáng lấp lánh tạo cho người ta một cảm giác an toàn đầy trang nghiêm.


Đương nhiên, với thân phận là kẻ tình nghi phạm tội của Diệp Hoan hiện giờ thì hắn lại cảm thấy không an toàn, hắn cảm thấy bản thân giống như một tên trộm cắp, kiểu như là những tên trộm cắp bại hoại trong vô số các phim ảnh và tác phẩm văn học được dùng để làm nền cho các vai chính đầy chính nghĩa quang minh, một vai tiểu tốt điển hình.


Giờ đang là đêm khuya, Đại sảnh văn phòng làm việc chỉ có hai viên cảnh sát đang trực ban, Cao Thắng Nam đẩy hai người mặt mày ủ dột là Diệp Hoan và Hầu Tử đi lên lầu hai.


Lầu hai phân làm nhiều căn phòng, hai căn phòng ở sâu trong cùng là phòng thẩm vấn số 1 và phòng thấm vấn số 2, Diệp Hoan và Hầu Tử mỗi người vào một phòng, chia ra để phỏng vấn.


Phòng thẩm vấn được bày biện rất là gọn gàng, một chiếc bàn làm việc lớn được đặt ở phía trước, kế đó là một chiếc ghế trông có vẻ rất đặc biệt được đặt đơn độc, lưng ghế và tay vịn đều được làm từ sắt, chính giữa tay vịn còn có một thanh gỗ ngang có thể hạ xuống bất cứ lúc nào, giống như loại xe được dùng cho trẻ nhỏ trong các siêu thị.


Diệp Hoan chưa từng vào Cục Cảnh Sát bao giờ, nhưng hắn biết rõ, cái ghế này là dành riêng cho hắn ngồi, còn thanh gỗ ngang có thể hạ xuống bất cứ lúc nào kia được dùng để phòng khi những kẻ nghi phạm bất ngờ đứng dậy phản kháng lại.


Vì thế sau khi vào trong phòng thẩm vấn rồi Diệp Hoan cũng không khách sáo mà ngay lập tức ngồi chễm chệ vào cái vị trí dành riêng cho hắn ta.


Cao Thắng Nam bước theo vào chau mày một cái, càng ác cảm hơn đối với Diệp Hoan, nhìn cử chỉ nhanh nhảu của hắn, nhất định là đã từng vào đây không ít lần rồi, có thể nói là giống như con chim sẻ già ở hồ Động Đình đã từng nếm trải qua không ít sóng gió.


Bỏ hai chân mà ngươi đang gác lên xuống, có tin là ta sẽ chặt chân ngươi không? Cao Thắng Nam vỗ mạnh bàn một cái, nói như thét.


Diệp Hoan nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, sự việc hôm nay có thể nói là lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, cố gắng để lại chút ấn tượng tốt, thì không chừng việc lớn sẽ hóa nhỏ.


Triệu Đại Phong là phó cục trưởng, đương nhiên là không cần hắn đích thân thẩm vấn, hơn nữa đối với những vụ án trộm cướp lừa gạt nhỏ nhặt này, Triệu Đại Phong cũng không muốn thẩm vấn, chỉ là theo thủ tục thì khi thẩm vấn nghi phạm thì ít nhất phải có mặt hai cảnh sát, cho nên Triệu Đại Phong đã gọi thêm một viên cảnh sát trong phòng trực ban là Cao Thắng Nam cùng vào trong phòng thẩm vấn..


Cao Thắng Nam vừa ngồi xuống đã nói với vẻ lạnh lùng: " họ tên, nơi ở, số chứng minh nhân dân."


Diệp Hoan trả lời một cách thành thật: "Diệp Hoan, nhà ở khu Lão Thành hẻm Cát Tường, số chứng minh nhân dân là….vị Cảnh quan họ Cao này, không phải tôi không muốn nói, nhưng thật sự không nhớ, cả một chuỗi số dài như vậy, đọc ra đối với tôi cũng chẳng có ích gì, tôi cần gì phải nhớ chứ."


Cao Thắng Nam cười lạnh nhạt: "Nếu như người ta cho anh một thẻ tín dụng, anh chỉ cần lướt nhìn qua là nhớ được số rồi phải không?"
Diệp Hoan liền hùa theo: " Cảnh quan đúng là tri kỉ của tôi…."
Rầm!


Cao Thắng Nam vỗ bàn tức giận: " Đàng hoàng cho tôi một chút! Thành thật khai báo, nói! Có tiền án phạm tội hay không?"
"Không có! Tôi là dân lương thiện! trước đến giờ chưa phạm tội gì cả, hôm nay chỉ là phạm chút…."


Cao Thắng Nam đương nhiên làm sao tin được, quay người dùng mắt ra chỉ thị cho viên cảnh sát trẻ bên cạnh, viên cảnh sát hiểu ý, đưng dậy đi ra ngoài, đi xuống lầu mở máy tính ra kiểm tra.


Diệp Hoan nuốt nước bọt, cười to nói: "Cảnh quan này, sự việc hôm nay đích thực là có sự nhầm lẫn, xin cô giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một lần có được không? Chuyện cỏn con thế này đâu có cần phải làm nghiêm trọng đến như vậy đâu chứ hết còng tay rồi lại vào phòng thẩm vấn, làm như tôi như là tội phạm giết người không bằng, thế này rất dễ làm mất hòa khí giữa nhân dân với cảnh sát, khuya như vậy rồi thôi thì bỏ qua đi, phụ nữ thức đêm không tốt cho làn da đâu.


Cao Thắng Nam nhìn chằm chằm Diệp Hoan, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, cô đang thông qua việc quan sát những biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt của Diệp Hoan để phán đoán kẻ bị tình nghi có phải đang nói thật hay không, hoặc là có bỏ sót tình tiết nào hay không, đây là một kĩ năng mà mỗi một cảnh sát hình sự cần phải rèn luyện.


Cao Thắng Nam cứ im lặng không nói một lời như vậy mà chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan, không biết là được bao lâu rồi, trong lòng Cao Thắng Nam bỗng cảm thấy có chút kì lạ.


Theo lí mà nói thì người trước mặt cô chẳng qua chỉ là một tên lừa gạt nhỏ nhoi, và những kẻ như vậy thì không thể có gan phóng hỏa giết người, bình thường thì cũng chỉ giở một số thủ đoạn đại loại như trộm cướp vặt vãnh, mưu mô lừa gạt lặt vặt thôi, và những tên như vậy thì ở Thành phố Ninh Hải này mỗi lần bắt là được cả một đám, Cao Thắng Nam thực sự là gặp quá nhiều rồi.


Nhưng sau khi quan sát Diệp Hoan một cách cẩn thận, Cao Thắng Nam cảm thấy Diệp hoan có chút gì đó hơi khác lạ so với những tên trộm cướp thông thường khác, rốt cuộc là khác ở chỗ nào nhỉ, Cao Thắng Nam cũng không nhìn ra, điều đáng chú ý đến đó là đôi mắt của Diệp Hoan, một đôi mắt rất thăng trầm, rất khó tưởng tượng.


Trong đôi mắt của một thanh niên trẻ tuổi lại chứa đựng một sắc thái thăng trầm như vậy, tựa như chỉ cần một ánh mắt cũng có thể nhìn thấu nhân tình thế thái, nhưng lại cố gắng che đậy một cách sắc sảo, thậm chí ngay cả bộ dạng lôm côm của tên lừa gạt này gần giống như là ngụy tạo ra vậy.


Tên lừa gạt này ….. không bình thường.
Sau một hồi lâu, Cao Thắng Nam mới đưa ra kết luận này.
Lúc này, viên sĩ quan ra ngoài kiểm tra tư liệu từ máy tính mở cửa bước vào, trong tay cầm một bản tư liệu đã được in xong.
Cao Thắng Nam nhận tư liệu, cẩn thận xem qua một lượt.


Uhm, cô nhi, không có gia cảnh, học lực trung học, có có nghề nghiệp chính đáng, trước đây không hề có tiền án phạm tội…..
Tên này không nói dối, hắn đích thực không có tiền sự, chỉ là hôm nay có phạm chút tội.


Bây giờ xem ra, vụ án tối hôm nay đại khái đã rõ ràng rồi, hai tên lừa gạt này nghèo quá hóa liều, hợp tác với nhau định làm một vụ nhưng lại không thành công, chỉ đơn giản như vậy.


Cao Thắng Nam thoang thoáng có chút thất vọng, cô thật sự hi vọng Diệp Hoan là một tên tội phạm sát nhân bị truy nã nhiều năm, tối hôm nay vừa lúc rơi vào tay cô, nếu được như vậy, cô đã lập được công lớn, để cho những người lãnh đạo trong cục từ đây phải nhìn cô bằng một ánh mắt khác, và cũng để cho người nhà của cô cứ luôn phản đối cô làm cảnh sát hình sự phải phục thua, sau này đừng làm vướng tay vướng chân cô nữa.


Nhưng hiện thực bao giờ cũng tàn khốc, hiện thực là như vậy, Cao Thắn Nam của tối hôm nay chỉ bắt được một tên lừa gạt nhỏ nhoi mờ mắt, chỉ vậy mà thôi.
Liếc mắt nhìn một lượt Diệp Hoan, Cao Thắng Nam ngay đến hứng thẩm vấn hắn cũng không còn, phòng thẩm vấn chốc lát rơi vào khoảng không im lặng.


" Nói xem, tại sao lại mưu mô lừa gạt, động cơ phạm tội là gì?" Cao Thắng Nam hỏi với giọng mệt mỏi.
Hai mắt Diệp Hoan bổng chốc trở nên ảm đạm, hắn ngẩng đầu lên, nhìn lên một khung cửa sổ nhỏ phía trên phòng thẩm vấn, trong mắt tràn đầy sự thăng trầm và nỗi đau xót.


Hồi lâu, Diệp Hoan từ từ đáp lại với một giọng khàn khàn: "Đây là một mùa đông lạnh lẽo….."
"Hửm?"Cao Thắng Nam ngẩng người.
Tên này đang làm thơ à?
"Sĩ quan Cao này, buổi tối ngủ có mở máy điều hòa không?"Ánh mắt mờ mờ của Diệp Hoan nhìn Cao Thắng Nam.


"mở…mở chứ…"Cao Thắng Nam trả lời một cách vô thức, nhưng sau đó bổng lấy lại tinh thần, đập bàn một cái: " Tôi mở máy điều hòa hay không liên quan gì đến anh! Đừng kì kèo với tôi nữa, hãy mau khai thật động cơ phạm tôi là gì?"


Diệp Hoan nói với giọng đầy đau xót: " Đó là động cơ phạm tội của tôi đấy! Mấy đứa em trai em gái nhỏ của tôi buổi tối lạnh đến không ngủ được, tôi phải kiếm chút tiền để mua cho chúng vài cái máy sưởi, để cho chúng được ngủ ngon giấc hơn…"
"Anh là cô nhi, lấy đâu ra em trai em gái?"


"Tất cả những đứa trong cô nhi viện đều là em trai em gái của tôi, hơn cả trăm đứa lận."
Sắc mặt của Thắng Nam bổng chốc dịu lại.
Thì ra…hắn vì muốn kiếm chút tiền để mua máy sưởi cho tụi em nhỏ, nên mới…


Tên lừa gạt này gần như không phải là hoàn toàn xấu, mà cho thấy là bản chất của hắn vẫn là lương thiện.


Nghĩ đến đây, Cao Thắng Nam mơ hồ có chút cảm động, đến cả ngữ khí cũng trở nên dịu dàng hơn, mặc dù tính tình của cô rất ghét tội ác, nhưng không phải là hoàn toàn không nói đạo lí, pháp luật cũng có tình người, Cao Thắng Nam không phải là một cảnh sát cứng nhắc chỉ biết có các điều khoản pháp luật.


"Anh.. anh cho dù chỉ là kiếm chút tiền cho những đứa em nhỏ đi nữa thì cũng phải đi theo con đường chân chính, kiếm tiền một cách đường đường chính chính mới phải, tại sao lại phải làm chuyện phạm pháp chứ?"


Có lẽ ngay đến bản thân cô cũng không hề nhận ra rằng, ngữ khí của Cao Thắng Nam lúc bấy giờ giống như đang khuyên chồng tiến lên phía trước vậy, thật sự có thể nói là rất ôn hòa, dịu dàng đến chảy nước.


Viên cảnh sát ghi chép bên cạnh dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Cao Thắng Nam với ánh mắt kinh ngạc.
Con rồng bá vương này vậy mà cũng có lúc dịu dàng, đây thật sự là làm cho người khác phải kinh ngạc hơn là việc heo nái leo cây nữa.


Giọng nói của Diệp Hoan càng trở nên trầm lắng và có pha chút tình cảm: "Tôi là người bất tài, cứ luôn nghĩ là muốn chăm sóc cho lũ em được tốt hơn, nhưng cứ làm không ra gì, đây là một cái xã hội mà đồng tiền luôn là tất cả, không có tiền thì không làm được cái gì cả. Tôi thì chỉ học đến trung học, muốn xin việc làm thì người ta cũng không nhận, trước đây cũng đã từng ôm ấp nhiều lí tưởng, nhưng hiện thực luôn quá tàn khốc, lần lượt đều vỡ tan cả.."


Lúc này viên cảnh sát ghi chép cũng đã dừng bút, sự việc mà tối hôm nay Diệp Hoan phạm phải so với vô số vụ án phạm tội hung tàn ghê tởm mà mỗi ngày họ phải đối mặt mà nói, vốn chẳng có đáng là gì, răn đe giáo dục một phen là có thể thả về rồi, cho nên cảnh sát thôi thì cũng làm biếng mà ghi chép lại.


Cao Thắng Nam hỏi với vẻ hiếu kì: " Anh đã từng có lí tưởng gì?"


Diệp Hoan ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy đau khổ: "Trước đây từng muốn làm một công nhân…..nhưng lại không có tay nghề. Muốn làm một người nông dân vinh quang….nhưng lại sợ mệt. Gần đây thì lí tưởng có hơi cao vời là muốn mở một tiệm kim khí, nhưng lại không có tiền nhập hàng về bán….."


Cao Thắng Nam chợt lắng lòng: "Cho nên?"
Diệp Hoan nhìn cô với một ánh mắt đáng thương: "Không phải là… bàn bạc với anh em, đến bên đường kiếm chác để nhập ít hàng…"
Cao Thắng nam mặt mày tái xanh: "…."
"Anh ngoài việc lừa gạt dối trá, thì không còn biết nghĩ cách khác để kiếm tiền hay sao?"


Diệp Hoan nói đầy rụt rè: " Nghe nói ở nam Ninh có một kho tinh trùng, mỗi lần quyên tinh có thể nhận dược 200 đồng tiền lộ phí, tôi đã đắn đo rất lâu, nhưng vẫn không nỡ đem con của mình đi đổi lấy tiền…"
"Phụt" viên cảnh sát ghi chép cuối cùng cũng không nhịn nổi mà phì cười.


Mặt của Cao Thắng Nam dần dần tái tím: "…"
Lúc nãy có lẽ đều là do cô ảo tưởng, tên này cũng chỉ là một tên lừa phỉnh ham ăn biếng làm điển hình đây mà, uổng công cô còn cho rằng hắn có cái gì đó khác với người khác, hóa ra đều là trá hình cả.


Thật sự chỉ muốn khóa trái cửa phòng thẩm vấn rồi sau đó cho anh ta một trận ra hồn..
Lúc này, bên ngoài phòng bỗng vang đến tiếng bước chân vội vã.
Cao Thắng Nam lặng người, không còn tâm trí thẩm vấn Diệp Hoan nữa, cô mở cửa ra, vừa đúng lúc gặp chú Triệu bước vội vã ngang qua cửa phòng.


Cao Thắng Nam vội nắm lấy chú Triệu: "Chú Triệu, xảy ra chuyện gì vậy?"


Triệu Đại Phong tối xẩm mặt mày: "Trong thành phố xảy ra một vụ án mạng. có một cô gái chết trong chung cứ, cô ta mất liên lạc với người nhà 24 tiếng đồng hồ rồi, người nhà cô ta không an tâm nên nửa đêm đi từ ngoại thành đến Ninh Hải tìm, nhưng vừa mở cửa nhà cô ấy thì phát hiện cô gái ấy đã chết, họ vừa mới báo án….."


Hai mắt Cao Thắng Nam bỗng chốc lộ ra vẻ hưng phấn.
"Chú Triệu, để cho con đi đi, con có thể phá vụ án này!"