Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 33: Đòi nợ

Một khung cảnh ầm ĩ trong văn phòng của công ty Liên Chế, tất cả mọi người đều bận rộn, Diệp Hoan đương nhiên không muốn tham gia náo nhiệt, vì vậy khoanh tay, vẻ mặt hài hước tươi cười, đứng xem mấy người trong văn phòng cãi cọ.


Đợi đến lúc vị nam trung niên hói đầu kia mở miệng nói chuyện, Diệp Hoan liền rất nhanh hiểu được, hôm nay khoản nợ sợ rằng không dễ đòi như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản, rận nhiều hơn không ngứa, nợ nhiều chẳng lo nữa, rõ ràng nam nhân hói đầu thuộc về chủng loại không vô lo kia.


Hai tay ra sức vùng vẫy giữa đám người đòi nợ, cứ như là Triệu Tử Long phá vòng vây ở dốc Trường Bản, tên đầu hói mặt đỏ lên, khàn giọng hét lớn: "Không có tiền! Nói thế nào cũng không có tiền! Các ngươi xem nơi này ta có cái thứ gì đáng giá đều đã mang đi, dù thế nào ta cũng không xuất tiền ra được!"


Đám người đòi nợ ngớ ra, tiếp theo tinh thần quần chúng càng thêm phẫn nộ, níu níu kéo kéo, loạn thành một đống.
Diệp Hoan nhăn mày lại, tên hói đầu là đồ lưu manh à...


Hắn biết rõ, đòi nợ là dựa cả vào cái khí thế, hiện tại có thể xem ra, khí thế của đầu hói không tồi chút nào, khí thế tên kia như không hề thiếu nợ, nói chuyện còn tự tin hơn cả tay chủ nợ, Diệp Hoan tính toán một lúc, nếu như cứ đấu khí thế với hắn mình có thể không bằng mất.


Nhìn cảnh trước mắt một lát, Diệp Hoan liền quay người rời đi.
Hắn cảm thấy hôm nay việc này có chút khó khăn, nhất định phải vận dụng đạo cụ thử xem.
Đạo cụ rất đơn giản, chỉ gồm một thùng dầu đỏ, và một mớ bàn chải mà thôi.


Khoảng chừng một giờ sau, trong tay Diệp Hoan mang theo một thùng dầu đỏ cùng một mớ bàn chải lần thứ hai đi vào công ty Liên Chế.
Đã không thể cùng tên lưu manh này đọ khí thế, vậy thì đọ thủ đoạn đi.


Bây giờ đã quá năm giờ chiều, công ty Liên Chế hầu như không còn ai, phỏng chừng các nhân viên bị những người đòi nợ kia ảnh hưởng tới tâm tình làm việc cả đám đều tan ca sớm.
Diệp Hoan đi thẳng một mạch đến văn phòng chủ tịch công ty.


Cũng may, vị trung niên hói đầu trong văn phòng vẫn chưa về, đang thu dọn đồ đạc, Diệp Hoan nếu vào muộn một lát nữa thôi là không gặp được rồi.
Sáu người đời nợ cũng không thấy bóng dáng đâu, xem ra bọn họ bị thủ đoạn lưu manh vô lại đuổi đi rồi.


Trông thấy Diệp Hoan đi tới, nam nhân hói đầu ngẩn người, sau đó thần sắc có chút đề phòng: "Ngươi là kẻ nào? Ngươi tìm ai?"
Diệp Hoan nhìn trái nhìn phải, cười nói: "Ông chủ Liên Chế có ở đây không?"
"Chính là ta, ngươi có chuyện gì không?"


Diệp Hoan cười rất thân thiện: "Như thế này, ta là trợ lý chủ tịch của công ty Hồng Hổ..."


Tên hói đầu mặt biến sắc: "Công ty Hồng hổ ?... Ngươi cũng đến đòi nợ hay sao? Nói cho ngươi biết, ta không có tiền, một xu cũng không trả được ! Ta còn cả một đống nợ ngập đít chưa đòi các công ty khác, khoản nợ đấy, ta tìm ai nói lí lẽ đây? Không có tiền! Giết ta cũng không có tiền!"


Diệp Hoan cười nói: "Ngài yên tâm, ta hôm nay đến không phải tìm người đòi tiền đâu, chỉ là phụng mệnh đến xử lý qua thủ tục thường lệ..."
"Xử lý thủ tục? Thủ tục gì?"


Diệp Hoan thong thả nói: "Là thế này, công ty Hồng Hổ chúng tôi thúc nợ bình thường sẽ diễn ra theo một chương trình nhất định, hôm nay ta tới đây, là bước đầu tiên của chương trình, hôm nay tuyệt đối sẽ không tìm ngài đòi tiền, xin ngài yên tâm."


Nam nhân hói đầu vẻ mặt nghi hoặc: "Đòi nợ còn có chương trình? Chương trình gì?"
Diệp Hoan rất nhẫn nại giải thích: "Bước một nhé, chính là trước tiên tìm được công ty thiếu nợ cùng địa chỉ gia đình của đại diện pháp lý cho công ty, xác nhận rồi ghi chép lại."


Nam nhân hói đầu sắc mặt có vẻ không ổn: "Địa chỉ gia đình?"


"Đúng, dân gian chúng ta có câu, "Hòa thượng chạy rồi vẫn còn miếu" (chạy trời không khỏi nắng), cho nên, công ty Hồng Hổ chẳng những phải tìm được hòa thượng, còn muốn tìm được chính xác miếu hòa thượng, trời cao luôn chiếu cố những người có chuẩn bị, ngài thấy đúng không ?" Diệp Hoan ngoảnh mặt về phía nam nhân đầu hói rồi nhe răng cười cười.


Nam nhân hói đầu nheo mắt: "Bước thứ hai của chương trình thế nào?"


"Thứ hai àh, rất đơn giản..." Diệp Hoan gõ vào dầu đỏ mang theo trên tay, cười nói: "Yên tâm, bước thứ hai cũng sẽ không gây bất cứ tổn thương nào trên thân thể ngài, càng sẽ không gấp gáp tìm ngài đòi tiền, chỉ là trên công ty cùng nhà cửa của ngươi viết vài câu khẩu hiệu mà thôi... Ngài biết đấy, khẩu hiệu là đặc sắc của chủ nghĩa xã hội Trung Quốc chúng ta, người tầm thường như tôi và các ngài, cũng không cách nào ngoại lệ, đúng không?"


"Ngươi định viết gì?"


Diệp Hoan cười vẻ hơi áy náy: "Nội dung có khả năng không được lịch sự, điều này cũng xin ngài hiểu cho, dù sao công ty Hồng Hổ chúng tôi vẫn chưa thu hồi hai trăm vạn về, trong lòng cũng có ít nhiều trách cứ mà, chúng tôi chỉ là ghi vài câu mắng chửi ngươi lên tường, thế cũng đã là nhường nhịn lắm rồi đó..


Nam nhân hói : "..."
...........
...........
" Tra địa chỉ trước, lại quét sơn đỏ, đây không phải là tác phong xã hội đen sao? Bước thứ ba không phải các ngươi sẽ phái tay chân đến đánh đập ta àh? Công ty Hồng Hổ là công ty lớn chính quy, sao có thể..."


Diệp Hoan mở to mắt: "Ngài là người từ nơi khác àh? Đến Ninh Hải làm ăn chưa lâu?"
"Làm sao ngươi biết?"
" Người dân địa phương Ninh Hải ai cũng biết, công ty Hồng Hổ hiện giờ thực ra trước kia chính là Hồng Hổ Bang, xã hội đen chính cống, dùng loại biện pháp này đòi nợ quả thực rất bình thường..."


Nam nhân hói đầu sắc mặt cuối cùng đã hơi trắng bệch: "... Xã hội đen? Thật hay giả?"


Diệp Hoan nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy đồng cảm: "Quịt nợ không trả còn có thể hiểu được, nhưng mà ngươi quịt nợ nhầm đối tượng rồi, nông dân mua quả hồng cũng biết chọn quả mềm, ngươi chẳng lẽ không biết đạo lý này?"


Nam nhân hói đỉnh đầu bóng láng tỏa sáng bắt đầu đổ mồ hôi: "..."


Diệp Hoan như cũ bất ôn bất hỏa giải thích: "Nhưng mà ngươi vừa nói bước thứ ba có chút không chính xác, hiện tại muốn tiền không muốn mạng người nhiều lắm, chỉ là đánh hắn một trận, cũng không giải quyết được vấn đề, dù sao thì thời đại thay đổi, mọi người đều là kiếm miếng ăn, cho nên nếu có thể không cần động thủ, chúng ta sẽ cố không động thủ..."


Vẻ mặt nam nhân hói đầu hơi nấn ná.


Ai ngờ Diệp Hoan ngay sau đó nói: "... Một khi động thủ, chúng ta đều trực tiếp đánh gãy tay gãy chân, ông chủ của chúng ta nói, không làm cho người ta thành tàn phế, rất khó phát huy hiệu quả uy hϊế͙p͙, chúng ta cũng là buộc phải bất đắc dĩ, kỳ thật ai lại muốn như vậy, trời sinh người bản tính còn có mặt lương thiện, đến con gà cũng có lòng yêu nước, xã hội đen đương nhiên cũng tôn trọng hòa bình..."


Đỉnh đầu nam nhân hói đổ mồ hôi càng lúc càng nhiều, miễn cưỡng cười lạnh vài tiếng nói: "Muốn làm cho ta sợ có đúng không? Lão tử vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, không phải là dễ bị dọa nạt đâu..."
Diệp Hoan nhún vai một cái tỏ vẻ không sao cả.


Nam nhân hói đầu thần sắc càng ngạc nhiên không thôi, đứng ở văn phòng suy nghĩ, rốt cuộc nhịn không được cầm điện thoại gọi cho người quen ở Ninh Hải, nghe ngóng bản chất công ty Hồng Hổ.


Diệp Hoan khóe miệng nhếch lên, không hề để ý tới nam nhân đầu hói, tự mang theo thùng sơn, tại văn phòng chọn một chỗ tốt, sau đó bắt đầu dùng bàn chải đã nhúng sơn viết chữ lên vách tường.


Vách tường trắng như tuyết ngay lập tức bị Diệp Hoan bôi vẽ be bét, màu trắng đỏ đan xen cho người ta một loại tác động thị giác mãnh liệt tạo áp lực lên tâm lý, có điều Diệp Hoan ít đọc sách, cái bút pháp khó coi kia thật sự làm cho người ta khen không nổi, nét chữ cẩu thả nguệch ngoạc tựa như chó cào vậy, thoạt càng nhìn càng thấy giật mình, rất có vài phần hương vị như oan hồn đòi mạng, tuyệt đối giống bối cảnh thực tế để quay phim kinh dị.


Lúc này Diệp Hoan đang thích thú tô tô vẽ vẽ, nam nhân hói đầu lau mồ hôi đầy trán, vẻ mặt tái nhợt đi, nhìn thần sắc hắn hoảng hốt lo sợ không yên có thể thấy hắn đã tin lời Diệp Hoan nói rồi..., công ty Hồng Hổ quả nhiên không phải dễ trêu vào.


Đi vào văn phòng, thấy Diệp Hoan đang viết lên tường, nam nhân hói đầu hét ầm lên: "Đừng viết! Ta trả tiền! Trả tiền!"
Nói xong liền nhanh xông tới, ý đồ đoạt bàn chải trên tay Diệp Hoan.


"Ngừng!" Diệp Hoan đột nhiên hét lớn, nhăn mày trợn mắt nhìn hắn: "... Làm việc đến nơi đến chốn, ít nhất ta phải viết xong câu này, viết nửa câu thì ra gì chứ, như thế khác nào phá hỏng hình tượng công ty chúng ta?
Còn hình tượng xí nghiệp con mẹ gì…


Nam nhân hói đầu hoảng sợ lẫn lộn, cũng không dám chống đối, lúc này trong mắt hắn, Diệp Hoan là người "Bề Trên", đương nhiên hắn không dám trêu chọc.


Vì vậy nam nhân hói đầu đành phải đứng ở một bên, để Diệp Hoan tùy ý tại văn phòng hắn tự do sáng tác trên tường, mà hắn thì không nói không rằng, thân hình có chút béo phì thỉnh thoảng run rẩy vài cái...


Một người làm việc, một người nhìn, trong văn phòng giữ nguyên một sự yên tĩnh quỷ dị...
Sau một lát, Diệp Hoan đột nhiên dừng động tác lại, thần sắc chăm chú trang nghiêm nhìn về phía ngoài cửa sổ, trở nên trầm tư...
Thật lâu sau...


"Ông chủ này, chữ Bộc trong câu "Bộc" mẹ mày" -, là bộ "Nhân (人)", hay là bộ "Thủ" (手) ?"
Nam nhân hói đầu mặt dày thoáng run rẩy kịch liệt: "... bộ Nhân."
Diệp Hoan ngẫm nghĩ, cầm bàn chải trong tay đưa cho nam nhân hói đầu, nói: "Hay là ngươi tới giúp ta ghi nhỉ, ta đọc sách không nhiều lắm..."
Nam nhân hói đầu: "..."


Giằng co hồi lâu, Diệp Hoan trừng mắt, nam nhân hói đầu không tình nguyện tiếp nhận cái cọ, giúp Diệp Hoan bắt đầu viết chữ.
"Viết cái gì?" Nam nhân đầu hói giọng nói có vẻ nghẹn ngào.
"Thì ghi "Con mẹ mày! Nếu không trả tiền, cưỡng hϊế͙p͙ con gái mày!"..."


Nam nhân hói đầu nhịn không được quay đầu lại nói: "... Ta không có con gái."
Diệp Hoan là người rất ôn hoà, nghe vậy lập tức cười tủm tỉm nói: "Vậy thì đem con gái sửa thành em gái..."