*Cô hồng: dụ ý chỉ cô đơn nhàm chán không thú vị.
Rời khỏi Diệp Hoan?
Khóe miệng Kiều Mộc cong lên, lộ ra nụ cười lạnh.
Làm sao có thể? Từ nhỏ tới lớn, hai người đã ở cùng với nhau từ tã lót cho tới nay, có lúc nào cô rời khỏi hắn? Diệp Hoan của cô là trời, là sống lưng của cô, là tất cả của cô, cô sao có thể rời khỏi hắn?
Rời khỏi hắn, nàng sao sống nổi.
Kiều Mộc lắc đầu, bộ dáng tươi cười lễ phép, đồng thời lộ ra vẻ vô cùng kiên quyết: "Không, cháu sẽ không rời khỏi anh ấy. Trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể khiến cháu rời khỏi anh ấy."
Thẩm Đốc Nghĩa mỉm cười, hắn sớm biết Kiều Mộc sẽ không đáp ứng, yêu cầu này vốn đã có chút quá phận.
"Kiều Mộc, cháu có nghĩ tới tương lại của mình?" Thẩm Đốc Nghĩa lạnh nhạt hỏi.
Kiều Mộc nghênh đón ánh mắt của Thẩm Đốc Nghĩa, kiên định nói: "Tương lai của cháu là gả cho Diệp Hoan, giúp đỡ anh ấy, nuôi dạy con cái, sống với anh ấy cả đời này." (DG: Đùa đi đâu kiếm được người yêu thế này đây! Giờ vẫn FA)
"Vậy cháu có nghĩ tới tương lai của Diệp Hoan?" Ngữ khí của Thẩm Đốc Nghĩa dần dần trở lên lạnh nhạt.
"Tương lai của anh ấy chính là cưới cháu, chúng cháu sống đơn giản suốt cuộc đời."
Thẩm Đốc Nghĩa cười ha hả, dường như nghe được điều gì đó đáng chê cười, cười đến mức nước mắt cũng trào ra.
"Đơn giản? Bình thản? Hặc hặc, Kiều Mộc, là thế giới này quá phức tạp, hay cháu quá ngây thơ?"
Đôi mi thanh tú của Kiều Mộc nhíu lại: "Chú có ý gì?"
"Thẩm gia là gia tộc truyền thừa đã trăm năm, là thế gia danh môn, là vọng tộc ở Bắc Kinh, cầm quyền đa số, có ảnh hương sâu sắc tới cục diện chính trị, đến cháu cũng không thể tưởng tượng được. Là con trai của gia chủ, là người thừa kế của gia chủ đời sau, cả đời chắc chắn phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió, cô thấy có thể sống yên ổn bình thản cả đời sao?"
Kiều Mộc lạnh lùng nói: "Diệp Hoan không hề mong muốn những thứ này. Cháu tin rằng anh ấy tuyệt đối không thích thú cái gọi là quyền thế, càng không vì ham mê quyền lực mà buông bỏ tự do, yên ổn. Chú ba, chú đã xem nhẹ Diệp Hoan rồi."
Thẩm Đốc Nghĩa cười lạnh: "Kiều Mộc là cháu đã coi nhẹ Thẩm gia!"
"Cháu cho rằng Diệp Hoan ở trong cái thế giới quyền quí này là vì nó muốn sao? Cháu nghĩ rằng hai người có thể đơn giản sống yên ổn cả đời sao? Kiều Mộc cháu đã suy nghĩ mọi việc quá đơn giản, Diệp Hoan cũng vậy. Quyền quý danh gia sâu tựa như biển, ân oán tiếp nối ân oán, thị phi kéo theo thị phi, rất nhiều việc phát sinh hoặc chấm dứt đều là thân bất do kỷ. Nó giống như một vũng bùn một khi đã bị rơi vào, muốn thoát ra khó! Vô cùng khó!"
Khuôn mặt Kiều Mộc dần dần trắng bệch, thân hình mảnh mai khẽ run lên.
Từ khi Diệp Hoan tìm được cha mẹ, cô vẫn luôn một mực trốn tránh sự thực này, duy trì mối quan hệ như lúc trước từ sinh hoạt tới hành vi cử chỉ đều giống như trước. Hai người vẫn bướng bỉnh ở trong một ngõ nhỏ, mỗi ngày cô vẫn đi chợ nấu cơm, Diệp Hoan hàng ngày vẫn ngậm điếu thuốc không làm việc gì, hết thảy đều như chưa hề có thay đổi.
Thế nhưng là ... thật sự không thay đổi sao?
Tất cả mọi người đều trốn tránh thân phận của Diệp Hoan, trốn tránh địa vị cách xa nhau, trốn tránh mọi chỗ khách nhau, như vậy có thể trốn tránh được bao lâu? Cô còn ngây thở tưởng tượng quãng đời còn lại sống một cách bình thản, cô còn tưởng Diệp Hoan vẫn là Diệp Hoan lúc trước. Tất cả mọi người đều quên rằng Diệp Hoan bây giờ đã là một thiếu gia hào phú, những thứ đó không phải giả quên mà có thể trốn tránh.
Thẩm Đốc Nghĩa nhìn thằng Kiều Mộc, lạnh lùng nói: "Cô cảm thấy hôn nhân của một thiếu gia danh môn hắn có thể tự làm chủ sao? Kiều Mộc, cô là người con gái thông minh, con đường của hai người sẽ vô cùng nhấp nhô, hầu như là không có tương lai. Đừng nói tới việc hai người sống bình thản mà căn bản tới việc hai người ở chung một chỗ cũng không có khả năng. Việc hôn nhân của nó là một con cờ trong bàn cờ chính trị, gia tộc muốn hắn lấy ai hay hắn có thể lấy ai, nếu không phù hợp với lợi ích của Thẩm gia, Thẩm gia tuyệt đối sẽ không cho phép!"
Thân hình Kiều Mộc ngày càng run rẩy hơn.
Thẩm Đốc Nghĩa nói từng chữ từng chữ như bóp nát tâm can cô, không một chút lưu tình, mở ra cảnh tượng bọn họ không thể đối mắt, sự thật vô cùng đau đớn và tàn khốc.
Cô dùng sức nắm chặt tay, bàn tay mảnh khảnh bị móng tay sắc nhọn làm bị thương, một vết máu đỏ tươi chảy ra, lòng bàn tay tuy đau đớn nhưng không thể so sánh với sự đau khổ trong lòng cô.
"Diệp Hoan yêu cháu, cháu cũng vậy..." Kiều Mộc cắn răng, hung hắn trừng mắt nhìn Thẩm Đốc Nghĩa, cố lấy hết dũng khí của mình để thốt ra câu này.
Thẩm Đốc Nghĩa hặc hặc cười lớn: "Mà thôi, ta bộn bề công việc, không có thời gian thuyết phục cháu, ta cho cháu nghe một cuộc điện thoại, nếu như nghe xong cháu vẫn muốn cùng một chỗ với Diệp Hoan ta cũng không ngăn cản."
Thẩm Đốc Nghĩa móc điện thoại ra, gọi một cú điện thoại, sau đó đưa tới sát tai Kiều Mộc. Kiều Mộc mới nghe hai câu, khuôn mặt cô lập tức trắng bệch, phảng phất giống như đã chết.
...................................
Diệp Hoan quay lại khách sạn, Nam Kiều Mộc đã sớm trở về.
Xe Thẩm Đốc Nghĩa dạo quanh một vòng. Tâm tình Kiều Mộc sau khi trở về với lúc vừa rồi hoàn toàn khác nhau
Diệp Hoan vẫn hồn nhiên không biết, khi vào phòng hắn vẫn ồn ào thảo luận.
"Nhà hàng Tây! Nhà hàng Tây là thích hợp nhất, thuê toàn bộ luôn, rồi mua một bó hoa hồng lãng mạn, khi đang ăn bò bít tết, ngọn đèn mờ dần, mời người kéo đàn nhị đến..." Trương Tam tung tóe nước miếng suy tư kể lể kế hoạch.
Diệp Hoan quạt hắn một cái, cười mắng: "Mày ngu à, ăn cơm Tây lại đi nghe đàn nhị? Quá quê mùa? Hầu Tử, mày đừng nghe con hàng kia, muốn quan hệ với Liễu Phỉ tiến thêm một bước, chỉ có một cách, rượu đỏ, nhất định phải rượu đỏ..."
Hầu Tử có chút hiểu, nói: "Rượu đỏ có thể làm rung động lòng cô ấy sao? Lãng mạn phải cần đến rượu đỏ mới hiệu quả à?"
Diệp Hoan lườm hắn nói: "Ai nói mày lãng mạn? Rượu đỏ... mày chuốc cho cô ấy quá chén, không phải là thích làm gì thì làm à. Ngày hôm sau hai người trần chuồng từ trên giường tỉnh lại, mày vẻ mặt đau khổ nói với cô ấy là, mày phụ trách, chúng ta kết hôn nha..."
"Cô ấy còn không đáp ứng sao?" Hai mắt Hầu Tử tỏa sáng.
Diệp Hoan cười nhạo: "Đâu phải chuyện tốt như vậy? Cô ấy khẳng định không đồng ý, thế nhưng về sau hai người gặp mặt hẹn hò có thêm vài phần mập mờ, cô ấy sẽ dễ tiếp nhận mày hơn nhiều."
Hầu Tử lập tức thất vọng tới cực điểm.
Lúc này Trương Tam ngược lại nói một câu mà không ai nghĩ đến: "Tán gán là chuyện thể hiện năng khiếu, Hẩu Tử mày giỏi cái gì? Là máy tính nha!"
"Có ý gì?" Hầu Tử lập tức cảm thấy gì đó.
"... mời cô ấy về nhà, mày và cô ấy cùng nhìn cọng lông."
Ba thằng con trai cười cười nói nói, Kiều Mộc ở một bên cũng mím môi khẽ cười, chẳng qua là hai bên lông mày mang vẻ đau khổ không tiêu tan.
Diệp Hoan lúc này cũng chú ý tới cô, ngồi bên cạnh quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Hay là ở đây không thoải mái?"
Kiều Mộc cười lắc đầu.
Hầu Tử và Trương Tam thức thời cười hắc hắc, hai người ra khỏi phòng để lại không gian cho hai người.
Diệp Hoan cau mày nhìn cô, nói: "Kiều Mộc, mấy hôm nay em có điểm gì đó khác khác."
Kiều Mộc khẽ tựa vào ngực hắn, bàn tay trắng trẻo nhỏ bé níu lấy vạt áo của hắn, tham lam ngửi mùi trên cơ thể Diệp Hoan, nước mắt bất tri giác chảy xuống.
"Diệp Hoan, chúng ta nhất định phải hạnh phúc." Kiều Mộc lẩm bẩm.
Diệp Hoan khẳng định gật đầu: "Chúng ta tất nhiên sẽ hạnh phúc...Sao tự nhiên em lại nói vậy?"
Kiều Mộc chôn mặt trong lồng ngực hắn, buồn bã cười nói: "Diệp Hoan, anh còn nhớ chúng ta đã có rất nhiều nguyện vọng không? Chúng ta sống cùng một chỗ chậm rãi cho tới già, rồi ghi lại cuộc đời chúng ta thành một cuốn hồi ký. Đến khi chúng ta không đi được nữa, hai người ngồi ở xích đu, anh từ từ nhắm hai mắt phơi nắng dưới mặt trời, em nhẹ nhàng nhớ về những ký ức của chúng ta..."
"Cuộc đời của chúng ta đã từng, nhất định sẽ có nhiều thứ để nhớ lại, những thứ chỉ thuộc về đôi ta..."
Kiều Mộc mang theo nước mắt, khuôn mặt quyến luyến, nhẹ nhàng nói: "Cả đời, ha ha, thật là dài..."
Diệp Hoan lòng dựng lên, hắn có một tịa dự cảm bất thường, nhẹ nhàng vỗ về vuốt ve mái tóc đen như tơ của cô: "Kiều Mộc, em bị sao vậy? Vì sao anh cảm thấy có chút... khó chịu?"
Kiều Mộc lắc đầu, từ trong ngực Diệp Hoan ngồi thẳng lên, nở nụ cười sáng lạn như hoa.
"Không sao cả rồi, tâm sự vài lời với anh không được sao?"
Nói xong, cô đứng lên bước nhanh về phòng, trở lại căn phòng của mình.
Diệp Hoan ngơ ngác nhìn bóng lưng cô biên mất, cúi đầu nhìn xuống, vạt áo vương lại một dòng nước mắt. Nước đọng lại rất nhiều, giống như một cái mỏ hàn in dấu thật sâu trong lòng hắn, thoáng chốc trái tim hắn không hiểu sao có chút đau đớn.
....................
Diệp Hoan là một nam nhân thờ ơ.
Có đôi khi thờ ơ không ảnh hưởng chút nào, có đôi khi nhất thời thơ ơ có thể khiến hắn hối hận cả đời.
Sự khác thường của Kiều Mộc chẳng qua là cảm giác trong nháy mắt, lập tức qua đi, hắn cũng quên mất.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, Diệp Hoan vẫn nằm gáy o .. o trong phòng.
Kiều Mộc gọi điện tới cho Chu Mị.
Chu Mị nhận điện của Kiều Mộc vô cùng kinh ngạc, trong mắt cô Kiều Mộc là một người con gái thản nhiên, không phải lãnh đạm mà là mọi chuyện đối với cô ấy đều như mây trôi nước chảy, dường như không có bất kỳ thứ gì có thể làm cô ấy nhúc nhích, cho nên Chu Mị và Nam Kiều Mộc luôn bảo trì quan hệ ôn hòa.
Đối với người con gái thản nhiên này, Chu Mị luôn cảm thấy bất đắc dĩ. Cô không nghĩ tới hôm nay Kiều Mộc lại chủ động gọi điện tới cho cô. Mặc dù cô là đại tiểu thư của tập đoàn Đằng Long nhưng khi Kiều Mộc gọi điện thoại tới cô vẫn sinh ra cảm giác được sủng ái quá mà lo sợ.
Vì vậy, Chu Mị không chần chờ, lập tức hủy bỏ mọi công tác, đón xe đi vào khách sạn mà Diệp Hoan đang ở.
Cô gõ cửa phòng Kiều Mộc. Cửa phòng mở ra, ánh mắt Kiều Mộc đỏ như máu, có chút sương vù, thần sắc tiều tụy giống như già đi vài tuổi.
Chu Mị giật mình nhìn cô: "Kiều Mộc, cô sao vậy? Cô khóc?"
Kiều Mộc mạnh mẽ nặn ra khuôn mặt tươi cười, tránh mà không đáp, dời chủ đề: "Chu Mị, hiện tại có rảnh không? Chúng ta xuống dưới, mượn một phòng bếp khách sạn được không? Tôi muốn nấu cho Diệp Hoan bát mì."
Chu Mị ngơ ngác nhìn Kiều Mộc, không tự chủ gật đầu, hai người cùng xuống phòng bếp.
Kiều Mộc trù nghệ không tồi khiến cho Chu Mị có chút hổ thẹn.
Cô đi theo phu nhân nhiều năm, học những thứ khác rất nhanh, duy chỉ có việc nấu nướng là rối tinh rối mù. Nhìn động tác của Kiều Mộc nhanh nhẹn đun nước, cắt trộn thịt mỏng, thái hành và gừng, mấy phút trong phòng bếp đã bốc ra hương thơm nghi ngút.
Một bên chăm chú nhìn nồi nước sôi, Kiều Mộc thản nhiên nói: "Nước nóng rồi mới có thể cho mỳ vào. Khẩu vị của Diệp Hoan rất nặng, thích ăn mặn ăn cay, ưa thích có nhiều gia vị, hơn nữa anh ấy thích ăn thịt, nếu không có thịt không vui. Có đôi khi tôi vội đi làm, không kịp thái thịt cho vào, anh ấy vô cùng mất hứng, mặt mũi dầu dĩ có thể suy sụp cả ngày..."
Nói xong Kiều Mộc bất chợt nở nụ cười, Chu Mị chỉ có thể nhìn thấy lưng cô nên không phát hiện, trên bộ dáng tươi cười của Kiều Mộc lại chưa hai hàng nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, rất nhanh bao phủ cả gương mặt.
Nước mắt chảy càng nhiều, nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ không mang theo một tia gợn sóng.
"... Diệp Hoan sau khi ăn xong điểm tâm, về cơ bản là không làm chuyện gì khác, bình thường thì ngậm lấy điếu thuốc mò mẫm, chơi bời lêu lổng. Có đôi khi cao hứng, anh ấy chạy đến phòng giải trí của Cư ủy hội đánh mạt trượt với vài lão đầu, thắng bọn họ hai ba đồng tiền rồi sau đó cười hì hì xem các lão nhân ấy giơ tay giơ chân mắng hắn, hoặc là cố ý đem tiền thắng đi mua kem rồi cầm về ʍút̼ lấy ʍút̼ để trước mặt các ông ấy làm cho bọn họ tức giận mắng hắn, nhưng an ấy cũng không tức giận... Rất ác liệt đúng không?"
Chu Mị cười khúc khích, nhẹ gật đầu.
"Cơm trưa thông thường là do Diệp Hoan tự giải quyết, có đôi khi hắn chạy đến chỗ Hầu Tử, ba anh em cùng ăn một chỗ, nhưng mà bọn họ cũng sẽ không nấu cơm mà gọi đồ ăn nhanh. Diệp Hoan không giữ được tiền, có tiền là lại hò hét anh em mỗi ngày đi ăn tiệm, không có tiền thì rất ít xuất hiện ở bên ngoài, mua cơm trứng chiên ăn qua ngày..."
"Ăn xong cơm trưa, anh ấy đi ngủ trưa, thời điểm này không thể quấy rầy anh ấy. Anh ấy giống như đứa bé, một khi bị đánh thức là sẽ tức giận, giận rất lâu nhưng qua rồi thì lập tức không sao. Buổi chiều ngủ dậy anh ấy thích ngồi chơi trò chơi trên máy tính, nhưng không có trầm mê, mỗi ngày chơi hai tiến liền tự giác dừng lại, rồi chờ tôi tan tầm về nấu cơm."
"Ăn cơm tối xong, anh ấy thích ngâm một ly trà đặc, là trà không cần quá tốt, anh ấy là tục nhân điển hình, uống trà đều giống như là tu một vại nước, thực ra uống như vậy cũng có chút ý vị. Bây giờ anh ấy thích vừa uống trà, một tay ngậm điếu thuốc, tôi và anh ấy xem TV ở phòng khách. Anh ấy là người thô lỗ, mặc kệ tiết mục gì đều ưa thích hùng hùng hổ hồ, thời điểm này cứ mặc kệ anh ấy, không bao lâu anh ấy sẽ tự cảm thấy không thú vị mà im miệng. Một khi cô phản ứng lại một câu, anh ấy hưng phấn lảm nhảm cả buổi tối, đây tuyệt đối là cực hình..."
Kiều Mộc chậm rãi nói, nói ra thói quen sinh hoạt cả ngày của Diệp Hoan một cách rành mạch êm tai. Khuôn mặt cô hiện lên nụ cười hạnh phúc, giống như thê tử nhớ lại những ngày tháng ôn nhu trước kia của trượng phu mình. Nụ cười hạnh phúc như châu như ngọc, như vầng sáng xinh đẹp theo năm tháng hiện ra giữa bờ cát dài óng ả.
Chu Mị nghe xong cảm giác có chút không đúng, Kiều Mộc hôm nay đặc biệt nói rất nhiều, hơn nữa khí ngữ dường như là sắp biệt ly, quá khác thường.
"Kiều Mộc, cô ... cô làm sao vậy?" Chu Mị cẩn thận từng li từng tí một.
Kiều Mộc quay lưng về phía Chu Mị, không hề quay người lại, chỉ chậm rãi lắc đầu.
"Chu Mị..."
"Hả?"
"Cô cũng thích Diệp Hoan, đúng không?"
Khuôn mặt Chu Mị thoáng đỏ lên.
Kiều Mộc cười cười: "Tôi không ngu ngốc, không chỉ có cô, còn Cao cảnh quan trước kia, bây giờ là Liễu Mi, các cô đều có ý tứ với hắn. Chúng ta đều là con gái, chỉ cần nhìn ánh mắt các cô một chút, tôi có thể dễ dàng thấy được các cô có tình ý với Diệp Hoan, ánh mắt không lừa người được."
Chu Mị cúi thấp đầu, chán nản nói: "Xin lỗi..., Kiều Mộc về sau tôi sẽ giữ khoảng cách với anh ấy một chút."
"Không về sau cô càng phải chiếu cố anh ấy nhiều hơn, bên cạnh anh ấy không thể thiếu người săn sóc, tôi nói cho cô những thứ vừa rồi, là tính tình và thói quen sinh hoạt cô phải nhớ kỹ..."
Lòng Chu Mị trầm xuống, tình hình không ổn, nhất định đã có chuyện xảy ra, vì vậy gấp giọng hỏi: "Kiều Mộc, cô rột cuộc là làm sao vậy?"
Kiều Mộc vẫn như cũ lắc đầu, nước mắt không khống chế được lã chã rơi xuống.
"Chu Mị, cô phải nhớ kỹ, Diệp Hoan ngủ không thành thật, rất hay đá chăn màn, cái này là tính tình từ nhỏ đến lớn không sửa đổi của anh ấy. Lúc trời lạnh, nửa đêm cô nhìn phòng ngủ của anh ấy một cái, đắp kín lại chăn màn cho anh ấy..."
"Chu Mị, Diệp Hoan nghiện thuốc nặng, nếu như có thể tốt nhất là khống chế số lượng, một ngày không quá một bao, nhưng không nên khuyên anh ấy bỏ, anh ấy sẽ phản cảm đó..."
"Chu Mị, Diệp Hoan lúc nào cũng cười toe toét, kỳ thật anh ấy rất sợ cô độc, nếu như thời điểm anh ấy ở một mình, cô thường xuyên nói chuyện hoặc là nghe anh ấy nói, chỉ cần có tiếng người, anh ấy sẽ rất vui vẻ..."
"..."
"..." Từng câu, từng tiếng, mỗi chữ của Kiều Mộc đều mang theo những giọt nước mắt, toàn bộ sở thích toàn bộ nói ra, giống như là thê tử nhẹ nhàng dặn dò trước lúc đi xa, thâm tình mãi không nguôi.
Chu Mị càng nghe càng khó chịu, càng cảm thấy sợ hãi, thân thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Kiều Mộc lau nước mắt, xoay người lại, nhẹ nhàng cười nói: "Mì sợi đã làm xong, tôi bưng qua cho anh ấy trước, Chu Mị cô đợi tôi ở phòng được không? Tôi còn nhiều lời muốn nói: "
Chu Mị nhìn cô réo rắt thảm thiết nhưng bộ dáng vẫn tươi cười, nhẹ gật đầu.
Diệp Hoan còn đang năm gáy o..o..., Kiều Mộc bưng bát mì sợi, đặt lên bàn sau đó ngồi xổm trước giường, mải mê nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Diệp Hoan, những kỷ niệm từ thời nối khố như thủy triều ùa về.
"Anh Hoan, em muốn làm tân nương của anh, không muốn làm tân nương của Hầu Tử, em chỉ gả cho anh..."
"Đây là quá gia gia nha..." (không biết là gì)
"Quá gia gia cũng chỉ gả cho anh, có được hay không?"
"Kiều Mộc thật lợi hại, chỉ cần mỗi lần thi em đều đứng thứ nhất, tương lai anh Hoan sẽ lấy em, có chịu không?"
"Một lời đã định, ai nói không giữ lời là con chó nhỏ!"
"Kiều Mộc, nếu em không chê anh quá hỗn đản, chúng ta... sống cùng một chỗ nhé."
"Diệp Hoan, em biết rõ anh là hỗn đản, nhưng em hết lần này tới lần khác chỉ yêu tên hỗn đản này, gái gì mà trai tài gái sắc xứng đôi? Diệp Hoan, cho dù anh không một xu dính túi, trong mắt em anh vẫn là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chỉ có người như vậy mới xứng với Kiều Mộc, em Nam Kiều Mộc nguyện cả đời này tính toán củi gạo dầu muối vì anh!"
Rất nhiều chuyện nữa..., quay đầu nhìn lại, cô phát hiện cuộc sống của mình tất cả đều là Diệp Hoan.
Người đàn ông đã khắc sâu trong cô, ở trong người cô như thực chất không rời nửa bước.
Chia lìa với anh sẽ đau khổ đến thế nào? Linh hồn bị xé rách cô sẽ vẫn là cô sao? Thế giới lớn như này, một người tàn phế như cô có thể đi nơi nào?
Từ nay về sau, trong cuộc sống của cô sẽ không có người đàn ông này, không còn ai mở hai tay vì cô che mưa che nắng, không còn ai ôn nhu vỗ về mái tóc đen của cô, không còn ai nhẹ nhàng hát những ca khúc bên tai cô, không còn ai cho cô một mái nha. Từ nay về sau, Nam Kiều Mộc chỉ có thể giống như cô hồn dã quỷ, giống như mảnh đời không có chỗ dựa, tự mình bay trong thế giới này, tự mình nghênh đón gió mưa.
Kiều Mộc si ngốc nhìn khuôn mặt Diệp Hoan, nước mắt rơi như thủy triều.
Em đã từng hứa với anh làm một người con gái hạnh phúc không rơi nước mắt, hôm nay ông trời để cho em khóc thống khoái một lần cuối cùng sao. Khuôn mặt nhu hòa kia không thể quen thuộc hơn, trong nước mắt của cô mang theo tiếng cười, giống như hoa Mạn Đà La màu đen trong ánh mắt trời, réo rắt thảm thiết và tuyệt vọng.
Xem ra là em nuốt lời rồi, Diệp Hoan em không thể là tân nương của anh được rồi. Em chỉ có thể cho anh 20 năm khắc cốt ghi tâm, về sau hãy tự chiếu cố tốt chính mình. Diệp Hoan, Diệp... Kiều Mộc lộ ra bộ dáng tươi cười xinh đẹp.
"Cảm ơn anh, cảm ơn đã đến bên cuộc đời em."
Chu Mị ở trong phòng Kiều Mộc nóng lòng không nhịn được định xông vào phòng Diệp Hoan thì vừa lúc Kiều Mộc đi ra.
Không có hành lý, không một lời từ biệt.
Cô hồng nhẹ nhàng, không biết tung tích.