Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 146: Góp cổ phần

Dùng một từ để lí giải sự khốn cùng đó chính là "không có tiền". Nhưng Liễu Mi lại không hiểu cái gì gọi là phiên bản khốn cùng vì tên này cứ thích mở miệng tạo ra từ mới.
"Khốn cùng còn có phiên bản nâng cấp sao?" Trong đầu Liễu Mi xuất hiện vô số dấu hỏi.


Diệp Hoan cụt hứng giải thích: "Trước đây, khốn cùng đơn giản vì thiếu mấy trăm ngàn tiền thuê nhà, không có tiền hút thuốc uống rượu, không có tiền ăn cơm, loại nghèo khổ này chỉ cần có một triệu là có thể giải quyết hoàn toàn, hơn nữa có thể làm cho tôi sống rất tốt..."


Liễu Mi có chút rõ ràng: "Hiện tại chỉ sợ một triệu cũng chẳng thể giải quyết được khốn cùng?"


Diệp Hoan dùng ánh mắt nóng rực nhìn Liễu Mi, khen: "Liễu tổng thực sự là người thông minh nhanh trí. Gần đây tôi đang suy nghĩ chuyện làm ăn nhỏ, cuối cùng cũng dự liệu được rồi, tôi đang định đầu tư làm một vố lớn nhưng theo kết quả dự toán lại thiếu mất một trăm triệu"


Liễu Mi trợn to hai mắt, cả kinh nói: "Làm ăn nhỏ gì mà cần chi từng đó tiền? Thế này thật quá mạnh tay rồi?"
"Câu lạc bộ tư nhân, câu lạc bộ tư nhân cao cấp" Diệp Hoan cười hắc hắc nói.


Hắn không định giấu diếm chuyện này với Liễu Mi, dù sao chuyện này cũng là hắn đi nhờ người ta giúp đỡ, không phải sao? Đi nhờ vả, đầu tiên là thái độ của mình phải ngay thẳng, tuy rằng giao tình của hắn cùng Liễu Mi không sâu nhưng cũng tính là bạn bè. Nếu như một bên nhờ người, một bên che che giấu giấu không chịu nói thật, trong lòng chỉ lo người khác đoạt đi cơ hội buôn bán thì loại người này cả đời cũng chẳng phát tài nổi.


Liễu Mi ngẩn người: "Câu lạc bộ tư nhân cao cấp?"
Liễu Mi là một nữ doanh nhân vô cùng thông minh, đôi mắt đẹp hơi xoay một cái, liền cười nói: "Chủ ý này e rằng không phải một mình anh có thể suy nghĩ ra được? Có người cùng làm chung đúng không?"


Diệp Hoan hơi kinh hãi, trong lòng hắn càng thêm nể phục Liễu Mi mấy phần. Tuổi cô ta còn trẻ nhưng lại có thể một mình quản lý tất cả các sản nghiệp của công ty Hồng Hổ, người phụ nữ này chắc chắn không đơn giản, tâm tư kín đáo cực kì.


"Đúng vậy, là chủ ý của Lưu Tử Thành, Lưu Tử Thành cũng như chúng ta đều là người tỉnh Giang Nam, cha hắn là quyền bí thư tỉnh ủy." Diệp Hoan thành thật thừa nhận.
Liễu Mi nhẹ nhàng thở dài, cô ta nhìn Diệp Hoan bằng ánh mắt càng ngày càng phức tạp.


"Diệp Hoan, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, thật giống như mơ vậy. Mấy tháng trước đây, anh vẫn còn là trợ lí của tôi, bây giờ nước lớn thì thuyền cũng lên, người anh giao thiệp đều là giới quyền quý, anh làm cho tôi cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ" Liễu Mi cảm thán.


Diệp Hoan cười gượng, hắn thuận tay đốt một điếu thuốc.
Nữ nhân này suy nghĩ cũng nhiều thật, đang nói tới chuyện tiền nong, cô ta lại quay sang cái gì mà xa lạ rồi quen thuộc, rốt cuộc ý tứ của cô ta là thế nào?


Liễu Mi nhếch mày nhìn bao thuốc ở trên bàn, chóp mũi ngửi được mùi thuốc lá quen thuộc thì không khỏi nở nụ cười xinh đẹp.


Đúng rồi, Diệp Hoan vẫn là Diệp Hoan, mặc kệ thân phận địa vị có thay đổi thế nào đi nữa thì vĩnh viễn hắn vẫn mang bộ dạng khốn nạn cà lơ phất phơ này, cả dáng dấp hút thuốc lá rẻ tiền không hề chú ý hình tượng này, hắn vẫn như trước đây.


Khóe miệng Liễu Mi giương lên một nụ cười rộng mở, nụ cười như một đóa hoa hồng đang nở rộ.
"Câu lạc bộ tư nhân...nghe tới quả thật rất được."


Diệp Hoan vội vàng nói: "Đây là loại hình kinh doanh mới, tiền đồ rất rộng mở, chỉ cần có đẳng cấp cộng thêm tuyên truyền thì kiếm ra tiền vô cùng dễ dàng."
Ánh mắt Liễu Mi híp lại, mắt sắc biến đổi liên tục, thái độ ẩn ý, khiến người ta không thể đoán ra câu trả lời.


"Diệp Hoan, ý của anh là muốn vay tiền của tôi?"
Diệp Hoan xoa xoa tay cười gượng: "Đúng vậy, bằng không tôi tới nơi này để làm gì? Mục đích chính là tới đây ép cô xuất tiền."


Liễu Mi cười mắng: "Anh là tên khốn kiếp, còn muốn bắt cóc tống tiền à? Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn dám đe dọa tôi, lão nương sẽ đạp một cước phế anh ngay."
Diệp Hoan nháy mắt, thử dò xét nói: "Tình hình kinh tế gần đây của Liễu tổng thế nào, trong tay còn dư dả chứ?"


Liễu Mi gật đầu: "Một trăm triệu tôi có nhưng tôi không muốn cho mượn "
Diệp Hoan nhăn mặt, không ngờ Liễu Mi lập tức bổ sung một câu: "Tôi muốn dùng một trăm triệu này để góp cổ phần , ông chủ Diệp cảm thấy thế nào?"
Diệp Hoan cả kinh: "Góp cổ phần?"


Liễu Mi bỏ vốn một trăm triệu, hắn và Lưu Tử Thành gộp lại mới được một trăm triệu, cổ phần này phân như thế nào? Nếu như định cổ phần, chẳng phải Liễu Mi chiếm một nửa sao?


Đôi mắt đẹp của Liễu Mi theo dõi hắn, dường như cô nhìn ra suy nghĩ trong lòng Diệp Hoan,cô khẽ cười nói: "Tôi bỏ ra một trăm triệu nhưng chỉ lấy 20%, số còn lại anh và vị Lưu thiếu gia kia tự thương lượng, thế nào?"


Diệp Hoan giật nảy mình, hắn dừng một chút sau đó nghiêm nghị nói: "Liễu tổng, chúng ta biết nhau lâu như vậy rồi, cô cũng biết tôi là người thế nào, một món lời nhỏ tôi cũng phải lấy. Lúc trước làm trợ lý cho cô, mấy đồ dùng trong văn phòng cô như bút ký tên, cốc giấy dùng một lần, giấy vệ sinh, dập ghim….tôi đều mang về nhà rất nhiều. Nhưng chuyện này tôi phải nói rõ ràng, cô bỏ ra một trăm triệu lại chỉ lấy 20% cổ phần, chịu cho tôi hưởng lợi lớn để bản thân thua thiệt, rốt cuộc thì cô có ý gì vậy chứ?"


Liễu Mi im lặng nửa ngày, sau đó nở nụ cười, chỉ vào Diệp Hoan mắng mỏ: "Anh - tên tiểu hỗn đản này, dám trộm nhiều đồ ở phòng làm việc của tôi như vậy. Tôi cứ thắc mắc tại sao mấy thứ văn phòng phẩm trong phòng tôi lại hết nhanh như vậy, làm hại bảo vệ trực đêm bị tôi mắng nhiều lần, quả nhiên cướp nhà khó phòng. Tôi nói loại trộm gà trộm chó như anh còn bày ra gương mặt quang minh lẫm liệt, anh thật là cực phẩm khốn kiếp "


Diệp Hoan nghiêm túc nói: "Chúng ta là bạn bè mà, bạn bè phải nên thẳng thắn với nhau, những thứ kia chỉ là vật lẻ tẻ, tôi định không nói chuyện này cho cô biết, cô còn nhớ cái áo lót màu hồng nhạt ở trong phòng nghỉ bị mất không"


Liễu Mi nhíu mày, cẩn thận nhớ lại sự việc, tiếp theo khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, Liễu Mi tức giận, cô ta thuận tay tóm lấy cái bật lửa trên bàn ném thẳng về phía Diệp Hoan.


"Khốn nạn! Đồ lưu manh! Đồ tôi tìm không thấy thì ra đều là anh lấy! Anh là tên biến thái, anh trộm nó làm gì? Có phải anh. . .”


Liễu Mi nghĩ đến việc Diệp Hoan cầm đồ của mình rồi làm mấy hành vi bỉ ổi nào đó thì khuôn mặt xinh đẹp vừa xấu hổ vừa phẫn uất nhưng giữa hai hàng lông mày lại hiện ra một luồng xuân tình mê người, đôi mắt sáng lấp lánh, không giống như phẫn nộ, ngược lại trông như là vui thích”


Diệp Hoan không hiểu tâm tư phụ nữ lắm nên vội vàng giải thích: "Hồi đó tôi còn nghèo mà, có câu "người nghèo chí ngắn, ngựa gầy lông dài"..."
"Nói việc chính! Anh lấy nó để làm gì?"


"Lúc đó tôi mới đến làm ở công ty Hồng Hổ, Kiều Mộc mua tặng tôi cái cà vạt cao cấp, tôi cũng muốn có quà gì đó để đáp lại cô ấy" Diệp Hoan nhỏ giọng nói.
Nét mặt vừa vui vừa xấu hổ của Liễu Mi liền biến đổi, lần này cô ta thật sự phẫn nộ rồi.


"Vì lẽ đó mà anh trộm áo lót tôi mới mua để đi tặng cho người tình sao? Anh đem áo lót của tôi đưa cho Kiều Mộc?" Ngữ khí Liễu Mi có chút lạnh lẽo.
Diệp Hoan không hề hay biết Liễu Mi đang ở trong cơn tức giận, hắn than thở nói: "Đáng tiếc Kiều Mộc không thích."


Liễu Mi càng phẫn nộ hơn: "Cô ấy lại không thích? Tại sao?"
Diệp Hoan cẩn thận nhìn cô ta một cái, hắn vừa bất an vừa đắc ý nói: "Nó nhỏ hơn một số."
ẦM!!
Liễu Mi bạo phát, cô vơ cái túi LV đập liên tục vào Diệp Hoan.
"Khốn nạn! Đồ lưu manh! Sao mày không chết luôn đi!"


Thản nhiên đón nhận vô số ánh mắt hoảng sợ của khách xung quanh, phát tác cơn giận xong, Liễu Mi mới hài lòng ngồi xuống. Cô nâng ngón tay ngọc nhỏ thon dài lên, tư thế ưu nhã nâng chung trà khẽ nhấp một hớp.
"Bây giờ trở lại đề tài chính, chúng ta nói chuyện nhập cổ phần."


Diệp Hoan ngồi cúi đầu ủ rũ, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.
"Chỉ nói chuyện thôi, không cho đánh người nữa." Diệp Hoan yếu ớt yêu cầu.
Nhìn kiệt tác mà mình làm ra trong cơn giận, cảm giác tức tối cũng biến mất hẳn, tâm tình cô tốt hơn rất nhiều.


"Hiện tại tôi sửa đổi điều kiện, tôi bỏ vốn một trăm triệu và muốn lấy 30% cổ phần" Liễu Mi vừa nhấm nháp trà vừa từ tốn nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì anh trộm "ngực" của tôi đưa cho người phụ nữ khác" Liễu Mi hung ác nói.


"Bởi vì tôi lấy một cái áo lót mà cô tăng 10% cổ phần?" Diệp Hoan không dám tin nhìn cô ta.
Liễu Mi cười híp mắt gật đầu: "Đúng, chính là vì như thế."


"Được lắm, phụ nữ thật là đáng sợ "Diệp Hoan trân trối nhìn Liễu Mi. Hắn hối hận đến mức suýt chút nữa tự đánh mình một bạt tai ở ngay trước mặt cô ta.
Cái miệng thối! Không có chuyện thì nói ra làm gì? Không chỉ bị ăn đòn, lại còn bị mất mấy chục triệu đồng


Liễu Mi cười tủm tỉm, không chút hoang mang nói: "Một trăm triệu, lấy 30% cổ phần, ông chủ Diệp có đồng ý hay không?"
"Cô tin tưởng câu lạc bộ tư nhân có khả năng thu lợi sao? Lỡ không may thâm hụt tiền thì làm sao bây giờ?"


Liễu Mi cười nói: "Người khác mở câu lạc bộ chắc chắn tôi sẽ không góp vốn, bởi vì tôi không đánh giá cao. Bắc Kinh này là nơi ngọa hổ tàng long, chưa từng tồn tại quan hệ một cách bền vững, các câu lạc bộ khác đều bị phá sản nhưng nếu như anh làm chủ thì mọi chuyện lại khác."
"Tại sao?"


"Bởi vì anh là người Thẩm gia. Trước kia tôi lui tới với tầng lớp trên, tôi cũng không biết Thẩm gia ở Bắc Kinh có bao nhiêu ảnh hưởng. Nhưng sau khi anh nhận cha mẹ, tôi đã cố ý hỏi thăm một chút"


Liễu Mi cười híp mắt nói: "Diệp thiếu gia, đừng xem thường người Thẩm gia, gia tộc của các người có ảnh hưởng cực kì lớn, cả giới chính trị, quân giới, giới kinh doanh, không chỗ nào mà không có ảnh hưởng. Diệp thiếu gia anh nếu muốn xây dựng sự nghiệp ở Bắc Kinh thì dễ như trở bàn tay, hơn nữa tôi tin tuyệt đối kiếm được không ít tiền, do đó tôi quyết định góp cổ phần."


Tim Diệp Hoan nảy lên một cái, trọng lượng của Thẩm gia, Lưu Tử Thành đã nói với hắn, hiện tại Liễu Mi cũng nói giống vậy, lẽ nào Thẩm gia ở Bắc Kinh thật sự có máu mặt lớn như vậy sao?


Diệp Hoan khổ sở nói: "Kỳ thực ý định của tôi là đến vay tiền của cô, câu lạc bộ tư nhân dù sao cũng là hình thức kinh doanh mới, nguy cơ cũng không nhỏ... . . ."


Liễu Mi híp mắt, cười nói: "Diệp thiếu gia là không muốn chia cho tôi chén canh này sao? Câu lạc bộ tư nhân cũng không phải mới mẻ gì, từ thế kỷ mười bảy đã có, anh đang coi thường tôi thiếu kiến thức sao?"
"Mười... Thế kỷ mười bảy?" Diệp Hoan kinh ngạc không thôi.


"Hội viên đầu tiên của câu lạc bộ xuất hiện ở thế kỷ mười bảy tại một quán cà phê ở nước Anh. Nước ta có câu lạc bộ Mã Hội Hồng Kông, câu lạc bộ du thuyền có hơn trăm năm lịch sử. Một trăm năm trở lại đây, trong nước đã xuất hiện các mô hình ban đầu của câu lạc bộ tư nhân như cậu lạc bộ Bắc Kinh- Trường An, câu lạc bộ Bắc Kinh – Châu Mỹ, câu lạc bộ ngân hàng,… đó đều là những câu lạc bộ tiếng tăm lừng lẫy. Hội viên đều là những nhân tài tinh anh ở các ngành nghề, thậm chí ở đó còn có thành viên của hoàng thất nước ngoài. Ở Ninh Hải chúng ta cũng có một vài câu lạc bộ tư nhân cao cấp, bản thân tôi cũng là một hội viên của những câu lạc bộ đó, anh cảm thấy tôi sẽ xa lạ với nó sao?" Liễu Mi nở nụ cười xinh đẹp.


Diệp Hoan cười nói: "Không nhìn ra Liễu tổng lại hiểu rõ câu lạc bộ tư nhân như vậy, đợi khi khai trương thì cô đến làm quản lí giúp tôi đi. Tôi bảo đảm chỉ lấy lợi tức, không tham dự kinh doanh "


Liễu Mi xoay đôi mắt đẹp một cái, cười như không cười nói: "Lúc trước anh làm trợ lí cho tôi, hiện tại anh lại muốn tôi làm việc cho anh? Thực sự là phong thủy luân chuyển rồi. Nếu vậy ý anh là muốn tôi làm tổng giám đốc của câu lạc bộ này?"


Diệp Hoan hơi cười gượng, hắn đột nhiên ý thức được, người này còn đang giữ chức chủ tịch công ty Hồng Hổ ở Ninh Hải thì còn lâu cô ta mới bỏ chức chủ này, làm gì còn có thời gian đi làm tổng giám đốc chứ!


"Xem như tôi chưa nói gì, cô là bà chủ lớn, tôi mời không nổi" Diệp Hoan thẹn nói.
Vừa dứt lời, Liễu Mi lại đột nhiên tỏ thái độ: "Được, tôi sẽ đến đây nhận chức tổng giám đốc!"


Diệp Hoan giật nảy người, bật thốt lên: "Cô bị váng đầu à, khụ khụ, ngọc thể Liễu tổng không có việc gì chứ?"
Liễu Mi lườm hắn một cái, nói: "Đầu óc tôi không có bệnh, làm sao? Tôi đáp ứng rồi nhưng anh lại không vui?"


Diệp Hoan than thở: "Tôi thật không hiểu cô đang suy nghĩ gì nữa? Cô định bỏ công ty Hồng Hổ ở Ninh Hải à?"
Liễu Mi cũng thở dài, đôi mắt đẹp nháy mấy cái, con ngươi thoáng chốc nổi lên một tầng sương mù làm người ta thương tiếc, âm thanh cũng trở nên nghẹn ngào như sắp khóc.


"Tôi vẫn không dám nói cho anh biết, kỳ thực là tôi từ Ninh Hải trốn đến đây "
Diệp Hoan lại giật mình: "Cổ phần lỗ vốn? Công ty phá sản? Sau khi gây chuyện thì lái BMW bỏ chạy?"
Liễu Mi trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, dùng sức nguýt hắn một cái: "Nói nhăng gì đấy? Tôi...tôi"


Cắn môi dưới, Liễu Mi oán giận nghiêng mắt nhìn hắn, u oán nói: "Tôi bị cha bức hôn, ông buộc tôi phải lấy con trai của bạn cũ, tôi không đáp ứng nên đã chạy trốn. Khi đến sân bay tôi mới phát hiện trời đất rộng lớn nhưng không có chỗ để đi. Sau đó tôi nhớ đến Chu Mị và anh đều ở Bắc Kinh nên quyết định đến đây nhờ vả hai người."


Diệp Hoan nghi hoặc nhìn Liễu Mi: "Thiệt hay giả? Cô đường đường là đại tiểu thư Hồng Hổ, chẳng lẽ cũng có lúc rơi vào đường cùng khốn quẫn như tôi sao?


Liễu Mi vẻ u sầu não nề: "Cả hành lí tôi cũng không mang theo, trên người chỉ đem hai thẻ tài khoản đã vội vã trốn đi, hiện tại chắc là cha tôi đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ anh vẫn không tin tôi?"


"Nói thật, rất khó tin tưởng. Cô không nói tiếng nào đã đào hôn, thật không giống phong cách của cô."
"Vậy anh cảm thấy phong cách của tôi là gì?"


"Theo như tính tình của cô thì sẽ cầm dao đến nhà vị hôn phu kia, một cước đạp hắn lăn ra đất. Lột quần rồi dùng dao thiến hắn, sau đó cầm Nhị đệ chấm máu viết lên tường một câu "Người hoạn - Liễu Mi của Hồng Hổ" Cuối cùng cô ném Nhị đệ của hắn đi rồi ngửa mặt lên trời cười ha ha hai tiếng, tiêu sái mà đi..."


Liễu Mi cười đến thở không ra hơi, sau đó khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc, hung hăng nói: "Tôi biết ngay mồm chó sẽ chẳng thể nào nhả ra ngà voi! Anh coi tôi là loại người nào? Tôi là người sẽ đi hủy hoại nơi đó của đàn ông sao? Có ác tâm quá không?


"Tóm lại, cô bị cha mình bức hôn là giả hay thật?"
Liễu Mi cười như không cười: "Anh cảm thấy thế nào?"


"Tôi không tin lắm, cô đừng trách tôi nói thẳng, nếu như tôi bị cha mẹ bức hôn, tôi sẽ không phản kháng, cho dù muốn chạy cũng phải nói rõ mọi chuyện với vị hôn thê không quen biết kia trước. Ngay cả chuyện gặp mặt còn chưa làm thì cô đã bỏ chạy rồi, thật tình..."


Đón lấy ánh mắt đang tóe lửa của Liễu Mi, Diệp Hoan ngừng miệng, hắn bỗng nhiên nhận ra được, Liễu Mi không phải Cao Thắng Nam, khẩu vị không nặng như vậy.


"Khụ khụ, nói chính sự thôi! Liễu tổng hẳn không phải là người như vậy, chúng ta đang nói chuyện làm ăn mà, sao lại đổi thành đề tài hôn sự rồi? Tôi phải phê bình cô, thời điểm bàn việc làm ăn lại nói chuyện vô nghĩa." Diệp Hoan nghiêm túc nói.
Liễu Mi: “Xí!... . . ."


"Chuyện cổ phần quyết định vậy đi, cô bỏ vốn một trăm triệu, lấy 30%, Lưu Tử Thành bỏ vốn 30 triệu, chiếm 19% , ta bỏ vốn 70 triệu, chiếm 51%, phân chia như vậy các người không có ý kiến chứ?" Diệp Hoan nói bổ sung: "Kỳ thực phân chia như vậy là tôi chiếm lợi nhiều nhất, nhưng mà tôi cũng phải đem cái mặt mo của mình quy thành cổ phần. Gương mặt này của tôi cũng được xem là tài sản vô hình, đúng chứ?"


Liễu Mi sảng khoái nói: "Được, tôi không có ý kiến, việc làm ăn này đúng là không thể thiếu danh nghĩa của anh. Chúng ta sắp xếp thời gian mời hai vị luật sư, kí hợp đồng xong thì xem như mọi việc đã định”


Hiệu suất làm việc của Liễu Mi rất nhanh, không một chút trì hoãn, vừa nói vừa đứng lên, nói: "Tôi đi đến ngân hàng một chuyến, sau đó sẽ chuyển tiền cho anh."


Nói xong Liễu Mi bỗng nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Hoan lên, hơi nhướng mày, thản nhiên cười nói: "Anh chàng đẹp trai, chị sẽ nhanh chóng đưa tiền cho cưng. Ngày mai chị lại tới tìm cưng."


Dứt lời, Liễu Mi phớt lờ ánh mắt đờ đẫn của Diệp Hoan, cô nghênh ngang rời đi, lưu lại phía sau một mùi hương thơm ngát.
Rất lâu sau, Diệp Hoan mới sờ soạng mặt mình, lẩm bẩm nói: "Mẹ nó, làm sao lại có cảm giác như mình bị gái chơi vậy?"
Ồ? Tại sao lại như vậy?